Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 401




Ngày mùa hè qua đi, thời gian vào mùa thu, hai người Khổ Sinh đi khắp mỗi một góc Hoàng Châu, cũng vẫn chưa tìm được tin tức có quan hệ với hậu duệ người đúc kiếm họ Thương.

Khổ Sinh trong lòng hiểu rõ, ước chừng một mạch người đúc kiếm họ Thương kia sớm đã diệt sạch, phương pháp dưỡng kiếm làm kiếm khôi phục linh tính cũng đã thất truyền. Tại đây trong đô thị phồn hoa, linh khí sớm đã tiêu tán toàn bộ.

"Không bằng đi nơi này nhìn xem?” La Ngọc Tĩnh cầm một xấp sách du lịch, chỉ vào một chỗ trong đó.

Quyển sách du lịch này không phải giới thiệu địa điểm du lịch Hoàng Châu, mà là du lịch ngắm cảnh Đằng Châu bên cạnh. La Ngọc Tĩnh chỉ ở đại sảnh khách sạn tùy tay lấy ra lật xem, ai ngờ thấy bên trong giới thiệu Đăng Châu có một viện bảo tàng đạo kiếm.

"Anh xem, Đằng Châu và Hoàng Châu gần như vậy, người đúc kiếm họ Thương kia dọn đến ở cũng không nhất định.” La Ngọc Tĩnh chỉ thuận miệng nói như vậy, muốn an ủi Khổ Sinh thôi, lại thấy hắn nhìn chằm chằm quyển sách du lịch nhíu mày, như suy tư gì.

"Làm sao vậy?" La Ngọc Tình hỏi.

Khổ Sinh lắc đầu: "Không có gì, đi nhìn một cái cũng được.”

Đi vào Đằng Châu, thẳng đến viện bảo tang đao kiếm ở khu Long Tuyền. Tuy rằng nơi này so với Hoàng Châu bên cạnh chỉ cách mấy km, nhưng không khí hai nơi lại cực không giống nhau.

So với Hoàng Châu bận rộn hiện đại hoá đô thị, Đằng Châu bên này bước đi càng chậm hơn, mọi người sinh hoạt ở chỗ này đều có cảm giác nhàn nhã, đi ở trên đường tự nhiên mà bị loại thản nhiên này cảm nhiễm.

Tuy rằng nơi này cũng có cao ốc building, nhưng một ít khu phố cũ nhà cũ cũng không hoàn toàn bị dỡ bỏ, ngược lại dung hợp ra một loại khí chất đặc biệt.

Khổ Sinh đến chỗ này rồi, liền trở nên trầm mặc rất nhiều.

Hắn không có nói cho La Ngọc Tĩnh, nơi đây mấy trăm năm trước gọi là Xích Thành, năm đó sư phụ hắn chính là tại nơi đây trong một cái giếng phát hiện ra hắn. Bởi vậy, nơi đây có thể nói là chỗ hắn sinh ra, cũng có thể nói là nơi hẳn tử vong.

Nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ tới nơi này.

La Ngọc Tĩnh chỉ cho rằng hắn lo lắng vì Tru Tà kiếm, lôi hắn đi tìm viện bảo tàng đao kiếm.

Thế gian này màu vàng nồng đậm tiên minh nhất, chính là cây bạch quả cuối mùa thu, phảng phất ngưng tụ toàn bộ dương quang mùa hạ mới trở nên xán lạn như thế.

Đi bên đường viện bảo tàng đao kiếm, mấy chục cây bạch quả cao lớn đang rụng lá, trên mặt đất một mảnh kim hoàng lộng lẫy.

Tới cửa chính viện bảo tàng, La Ngọc Tĩnh mới phát hiện đây lại là viện bảo tàng tư nhân, hơn nữa ước chừng để phù hợp cất chứa đạo kiếm, cả viện bảo tàng riêng làm thành hình thức đại trạch cổ đại, từ bề ngoài xem, thế nhưng so với ảnh chụp trên sách tuyên truyền càng tinh xảo hơn hai phần...... Vé vào cửa đắt vô cùng.

Bên trong du khách thưa thớt, phỏng chừng cũng là bởi vì nguyên nhân này. Viện bảo tàng tinh xảo như vậy, chỉ có một ông lão ngồi ở bên trạm xoát vé, híp mắt không giống như đang công tác, càng như là đang sở cá dưỡng lão.

"Ai, hai vị, viện bảo tàng này không thể mang vũ khí sắc bén tiến vào...... Đúng, nói chính là hai vị, người trẻ tuổi trên eo kia bỏ kiếm xuống.” Biểu tình ông lão bất thiện chỉ chỉ rương gửi đồ bên cạnh.

Đi rất nhiều nơi đều không thể mang thiết kiếm, hai người Khổ Sinh đã quen, cởi xuống Tru Tà kiếm đặt rương gửi đồ, lúc này mới tiến vào trong viện bảo tàng.

Viện bảo tàng bên trong và bên ngoài tinh xảo như nhau, không gian rộng mở, đao và kiếm bày tách riêng, mỗi một cây đao, cây kiếm đều có đài triển lãm chuyên môn, du khách chỉ có thể cách tắm kính xem xét.

Khổ Sinh nhìn đao kiếm đó, hơi có kinh ngạc, đao kiếm tuy nói còn chưa đến trình độ uẩn dưỡng ra linh tính, nhưng không có chỗ nào mà không phải tinh phẩm, trong đó có cái đối với người thường mà nói là đồ cổ chân chính, trên trăm năm, thậm chí hắn còn gặp được cổ kiếm hơn một ngàn năm, đồng dạng bày ở rương cách ly cho người ta chiêm ngưỡng.

La Ngọc Tĩnh hiện giờ cũng có thể cảm ứng một vài phần với đồ cổ, lại nghe Khổ Sinh vừa nói như vậy, không khỏi líu lưỡi, cổ kiếm như vậy nếu cầm đi bán đấu giá, ước chừng có thể bán được giá trên trời, nhiều đồ cất giữ giá trên trời như vậy, lại là viện bảo tàng tư nhân, khó trách vé vào cửa giá cả đắt đến thái quá.

Đồng thời, trong lòng nàng lại không khỏi suy đoán. Tư nhân có thể cất giữ nhiều đao kiếm trân quý như vậy, chẳng lẽ có quan hệ cùng người đúc kiếm họ Thương bọn họ muốn tìm?

Từ viện bảo tàng đi qua một vòng rồi ra ngoài, phát hiện nhân viên công tác đã đổi thành một người phụ nữ trẻ, Khổ Sinh tiến đến rương gửi đồ lấy Tru Tà kiếm, còn chưa kéo cửa tủ ra hắn liền phát hiện không đúng, lại kéo mở cửa tủ, bên trong Tru Tà kiếm không cánh mà bay.

Đối mặt với dò hỏi, nhân viên công tác mỉm cười nói: "Hai vị nói là đồ vật đặt ở rương gửi đồ mất tích phải không? Nói như vậy là không có khả năng, rương của chúng tôi mang khóa, không có chìa khóa mở không được......”

La Ngọc Tĩnh: "Tra máy theo dõi, vừa rồi có ông lão ở đây, có thể là ông ấy lấy đi. Rương không bị phá hư, chứng tỏ có người dùng chìa khóa mở ra, ông lão kia là nhân viên nơi này sao?”

Nhân viên công tác vẫn cứ mỉm cười: "Ông lão nào? Ngượng ngùng, nơi này vẫn luôn chỉ có tôi, vừa rồi tôi cũng không nhìn thấy nhị vị để đồ đạc lại rương gửi đồ.”

Người này rõ ràng là muốn giả ngu, La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh liếc nhau, càng thêm xác định là người của viện bảo tàng này lấy Tru Tà kiếm đi.



Thấy bọn họ biểu tình không đúng, nhân viên công tác kia nói: "Nếu hai vị xác thật mất đồ, có thể bảo án xử lý."

Không sợ như vậy? Không biết ông lão kia có địa vị gì.

"Chẳng lẽ là thể lực hắc ác bản địa?" La Ngọc Tĩnh suy đoán.

Đứng ở cửa viện bảo tàng, Khổ Sinh quay đầu lại nhìn nói: "Không cần tức giận, đợi ta cảm ứng hơi thở Tru Tà kiếm, trực tiếp thu hồi là được.”

Thủ đoạn lưu manh như vậy đối phó được người thường, lại không đối phó được hại cương thi, bọn họ để ý duy nhất chính là tới thu hồi thanh kiếm, chú ý không giết người.

La Ngọc Tĩnh vẻ mặt sát khí, gỡ khẩu trang trên mặt xuống, hừ lạnh: "Đi, tìm lão già kia, cho lão thể nghiệm một chút cảm giác trúng thi độc."

Mới vừa đi xuống bậc thang, di động của nàng vang lên, là La Ngọc An điện tới, hai chị em các nàng cách hai ngày sẽ gọi điện thoại tán gẫu một chút.

"Vâng, chị...... em không ở Hoàng Châu, em và Dẩm Sinh đến Đằng Châu, ở một viện bảo tàng đao kiếm tại Long Tuyền bên này ..." La Ngọc Tĩnh ngữ khí lúc trước muốn giết người đã hòa hoãn xuống, vừa đi vừa nói chuyện, kể rõ một lần chuyện mới phát sinh vừa rồi.

Nghe thấy việc này, La Ngọc An quan tâm hỏi: "Hai người còn có thể ứng phó sao? Có cần chị đi hỗ trợ không?”

La Ngọc Tĩnh nói: "Không cần, chúng em trực tiếp tìm tới cửa lấy kiếm về là được.”

Tần thị thần trôi ở bên cạnh La Ngọc An, nghe được hai chị em đối thoại, ở một bên nói: "Đằng Châu, địa phương lúc trước là Xích Thành sao? Ta nhưng thật ra nhở rõ một chút, chỗ đó là nơi Thương Thị Thần ngã xuống.”

"Hay là có quan hệ cùng Thị Thần?” La Ngọc An nói với điện thoại đầu kia, "Tiểu Tĩnh, các em vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ chị qua.”

"Chị, một việc nhỏ thôi, không cần chị cố ý tới.” La Ngọc Tĩnh nói.

La Ngọc An cười: "Thật cũng không phải vì thế, chị gọi điện thoại cho em là muốn thương lượng, sắp đến trung thu, chị qua đó cùng em.”

Tần thị thần ở một bên thở dài, La Ngọc Tĩnh thậm chí nghe thấy hắn bình tĩnh mà nói một tiếng đáng giận.

Cắt đứt điện thoại, La Ngọc Tĩnh một quyền đập lên cánh tay Khổ Sinh, giận dữ nói: "Anh nghe thấy không, Tần thị thần kia thế nhưng học chúng ta nói chuyện, đáng giận!”

Dùng phi cơ tư nhân đi ra ngoài, La Ngọc An mang theo trợ lý và bảo an nhanh chóng tới Long Tuyền ở Đằng Châu.

Trợ lý Tần Minh Vũ cùng Tần Thị Nguyên lấy ra tư liệu mới vừa tra được, viện bảo tàng đạo kiếm đó người sở hữu họ Thượng, là nhà sưu tầm hơi có chút danh khí, cũng là một đại phú hào ở Long Tuyền.

"Khó trách ở nơi thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, trên trăm bảo tiêu chung quanh.” La Ngọc Tĩnh nói.

Trước khi La Ngọc An tới, nàng và Khổ Sinh đã theo hơi thở Tru Tà kiếm tìm được một khu biệt thự, nơi đó máy theo dõi khắp nơi, mười bước một trạm gác, người ngoài cấm đi vào.

"Đi thôi, lúc tới chị đã gửi bái thiếp cho Thượng tiên sinh, chúng ta liền đi bái phỏng." La Ngọc An tự nhiên dùng thân phận tập đoàn Tần thị Du Châu, nhưng đi đến biệt thự Thương gia, Thượng tiên sinh vẫn đứng ở cửa, bày ra tư thế long trọng tiếp đãi đoàn người bọn họ.

"Không biết phu nhân Tần thị tới đây vì chuyện gì?" Thượng tiên sinh hỏi.

Một lời vạch trần thân phận của cô, đó là từ Thị tộc mà nói, mà không phải từ tập đoàn tới nói, loại tình huống giống như thế này thuộc về đối phương cũng có Thị Thần truyền thừa.

"Mạo muội tới chơi, còn thỉnh không lấy làm phiền lòng” La Ngọc An nói, "Thương tiên sinh nếu biết thân phận ta, hẳn là cũng có Thị Thần truyền thừa, không biết là dòng họ nào?”

Thượng tiên sinh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hổ thẹn, Thị Thần tộc chúng tôi tiêu vong đã lâu, hiện giờ tộc nhân chỉ còn một chi chúng tôi đây, còn biết được việc Thị Thần chỉ có tôi cùng với phụ thân thôi. Mấy trăm năm trước tổ tiên chúng tôi gặp nạn sửa lại dòng họ, từ trước chính là họ Thương.”

Họ Thương.

La Ngọc An hiểu rõ, khó trách Thị Thần tiêu vong đã lâu, nhắc tới việc này còn kiêu ngạo như thế, vị Thị Thần họ Thương đó chính là vị Thị Thần xuất hiện đầu tiên. Đem thần thai luyện thành Thị Thần, chính là từ Thương thị bắt đầu, Thương Thị Thần trước đây là một thị thần cường đại nhất, cũng là Thị Thần ngã xuống sớm nhất.

Khổ Sinh nhìn Thượng tiên sinh, trên mặt mang khẩu trang thấy không rõ thần sắc, nhưng ánh mắt thâm thúy, mang theo một tia kinh dị.

Đoàn người vào trong phòng, Thượng tiên sinh lần thứ hai hỏi bọn họ tới đây vì chuyện gì, lúc này từ trên lầu đi xuống một ông lão, một thân quần áo lao động lộn xộn, trong tay ôm một thanh kiếm nói: “Như Sùng, con đến xem thanh kiếm này, xem linh quang này ......”



Nhìn thấy một phòng đầy người, giọng ông dừng lại.

Thượng tiên sinh đầy mặt bất đắc dĩ: "Ba, có khách, sao người lại mặc cái dạng này ra đây.”

Thượng lão tiên sinh nhìn hai người Khổ Sinh mang khẩu trang bên cạnh La Ngọc An: "Các người sao lại chạy đến nơi đây! Kiếm là ta không có khả năng trả cho các người!”

Thượng tiên sinh: "....." Thế này không cần hỏi bọn họ là tới làm gì.

La Ngọc An nói: "Vị lão tiên sinh này, cướp đoạt đồ vật của người khác sợ là không tốt đi.”

Thượng lão tiên sinh vẻ mặt đúng lý hợp tình: "Xem hai người này một thân sát khí, không phải người tốt, linh kiếm mà lão tổ tông Thương gia ta luyện chế sao có thể rơi vào trong tay bọn họ!”

Lão ngẫu nhiên ở viện bảo tàng đao kiếm nhà mình nhìn xem, vừa thấy hai người này mang theo cổ kiếm liền nhận ra rồi, đây là linh kiếm tạo ra theo phương pháp đúc kiếm mà Thương thị lưu truyền tới nay. Hơn nữa mũi lão nhanh nhạy, ngửi được trên thân kiếm một mùi đất tanh, có thể thấy là được khai quật chưa bao lâu. Lão hoài nghi hai người này là trộm mộ, sát khí trên người là lây dính trong cổ mộ, đương nhiên không muốn linh kiếm ở trong tay bọn họ.

La Ngọc Tĩnh thấy lão giả này vẻ mặt cao ngạo, tức khắc khí không thuận, chân vừa nhấc muốn tiến lên, La Ngọc An nắm lấy tay trái nàng, Khổ Sinh đồng thời bắt lấy tay phải nàng, ngăn lại.

La Ngọc Tĩnh thấy lão giả này vẻ mặt cao ngạo, tức khắc khí không thuận, chân vừa nhấc muốn tiến lên, La Ngọc An nắm lấy tay trái nàng, Khổ Sinh đồng thời bắt lấy tay phải nàng, ngăn lại.

Chỉ nghe Là Ngọc An ôn hòa nói: "Lão tiên sinh, chúng ta tới đây cũng không phải là thương lượng cùng ông, chỉ tới lấy về đồ của chúng ta.”

Thượng lão tiên sinh tức giận đến nói không rõ: "Khẩu khí thật lớn, cô là người nào, dám ở nhà ta nói chuyện như vậy với ta!”

Thượng tiên sinh vội đứng lên, ở bên tai lão phụ thân mình thì thầm hai câu, Thượng lão tiên sinh vừa nghe, sắc mặt chậm rãi biển đen.

Người thường chỉ biết chuyện bên ngoài, nói tập đoàn Tần thị Du Châu là gia tộc xí nghiệp lâu đời, tài sản phong phú, người có Thị Thần truyền thừa mới biết Tần thị đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ, vị Thị Thần ẩn dật nhà bọn họ kia đến nay còn cường thịnh, gia tộc Tần thị khổng lồ, trong thời gian ngắn sẽ không xuống dốc, đổi địch cùng bọn họ không phải việc sáng suốt.

Cuối cùng lão vẫn không tình nguyện mà giao ra Tru Tà kiếm, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đây chính là kiếm mà lão tổ tông Thương gia chúng ta luyện chế, đáng lí là bỏ vào két sắt pha lê bảo tồn, một thanh kiếm có linh tính như vậy, sao có thể tùy tiện đối đãi, cầm đi nơi nơi ...”

Khổ Sinh tiếp nhận Tru Tà kiếm: "Ông nói có linh tính? Linh tính của Tru Tà kiếm không phải đã biến mất?”

Hắn cùng La Ngọc Tình hiện giờ đã không hề có trở ngại mà cầm Tru Tà kiếm, sẽ không vì nó chịu thương tích, cho nên hắn vẫn luôn cho rằng Tru Tà kiếm đã mất linh tính.

Thượng lão tiên sinh cả giận nói: "Đương nhiên là có linh tính! Mới vừa rồi ta bảo dưỡng cho nó, nó còn phát ra linh quang!”

Biểu tình Khổ Sinh dưới khẩu trang chậm rãi trở nên phức tạp. Nếu Tru Tà kiếm vẫn còn linh tính, lại không hiển lộ trước mặt hắn, chẳng lẽ...... Tru Tà kiếm lại ghét bỏ hẳn sao! Đáng giận!

Đi ra khỏi Thương gia, La Ngọc Tĩnh mới thả lỏng biểu tình lãnh khốc, hỏi: "Tru Tà kiếm có thể tự mình khôi phục, chúng ta đây tìm lâu như vậy đều là uổng công lăn lộn một hồi sao?”

La Ngọc An an ủi nàng: "Có cái gì không tốt, mượn cơ hội này, em và Khổ Sinh cùng nhau đi chơi, cũng dễ thích ứng thế giới hiện giờ này.”

Khổ Sinh lại nói ra câu kinh người: "Cũng không tính là uổng công một chuyến, ta biết được già trẻ hai người mới vừa rồi kia, hẳn là con cháu hậu bối của ta.”

La Ngọc An, La Ngọc Tĩnh: "....."

Ở viện bảo tàng nhìn thấy Thượng lão tiên sinh, bởi vì tuổi tác lão đã lớn, huyết khí không đủ, Khổ Sinh không phát giác cái gì, đợi cho tới nơi này, gần gũi gặp Thượng tiên sinh, cảm nhận được giữa bọn họ có hơi thở huyết mạch liên lụy với nhau, Khổ Sinh liền phát giác, hai người này có thể là thân tộc của hắn.

Năm đó hắn được sự phụ mang về Bạch Hạc quan, sư phụ đã nói với hắn, hắn thân là thần thai, chỉ là thiên cơ bị che giấu, không biết rốt cuộc hẳn là thần thai tộc nào. Cho tới bây giờ, Khổ Sinh mới có điều hiểu ra, thì ra là thế.

Nếu lúc trước hẳn thành công giáng thế, đó là thế gian này xuất hiện vị Thương Thị Thần thứ hai, từ hắn bắt đầu, mở ra đợt Thị Thần luân hồi thứ hai. Nhưng mà khí thiên địa biến hóa, không để thức thần xuất hiện nữa, chú định hắn chưa xuất thể đã chết, bởi vậy tồn tại của "Thị Thần” từ chỗ hắn đây cũng kết thúc.

"Em hiểu được, vừa rồi anh ngăn cản em nói chuyện, chính là bởi vì không nên cùng con cháu so đo.” La Ngọc Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ.

La Ngọc An rất có cảm xúc mà nói: "Con cháu tuổi già, có đôi khi so với con cháu tuổi nhỏ còn khó chơi hơn. Tiểu Tĩnh, đã như vậy, chúng ta làm bà cô tổ, thì đừng so đo với bọn họ đi.”

Vì sao chị có vẻ rất có kinh nghiệm? La Ngọc Tĩnh bình tĩnh nói: "Được rồi, không so đo.”

Cô quay đầu lại nói với Khổ Sinh: "Lần sau Tru Tà kiếm phải làm bảo dưỡng, lại đến nơi này tìm bọn họ."