Như Ánh Trăng Rằm

Chương 19




Sau tiếng thét của Đình Phong, mọi người cùng lúc dừng động tác, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Gia Bảo. Mặt anh ngẩn ra, vô thức thốt lên.

- Tôi đâu có nhìn anh?

- Tôi biết! - Đình Phong nghiến răng. - Nhưng ánh mắt của cậu khiến tôi khó chịu. Nếu cậu còn như vậy thì về đi!

Tuyết Ly cắn môi, ôm quyển kịch bản vừa nhìn Gia Bảo đầy lo lắng vừa đập đập lên vai Đình Phong. Cô nhỏ giọng nhắc nhở.

- Anh thôi đi\, trễ giờ rồi đấy. Anh ấy bảo không nhìn anh rồi còn gì\, anh gắt cái gì mà gắt?

Đình Phong không nhịn được ngước đầu lên trừng mắt với cô.

Đứa em gái ngu ngốc! Bị người ta nhắm đến nãy giờ mà còn có gan mở miệng bênh vực trước mắt anh trai luôn à? Hừ! Đúng là nuôi con gái thì lỗ vốn mà!

Anh vừa lườm nguýt vừa chửi trong lòng vài tiếng, sau đó lại trừng mắt với Gia Bảo một cái, cuối cùng không tình nguyện rời mắt đi. Anh cầm bộ đàm lên, sau khi nói “bắt đầu”, người phụ trách cầm biển đứng trước máy quay, hô cảnh. Tuyết Ly lập tức tập trung vào công việc.

Bộ phim có tên là “Như ánh trăng rằm”. Giải thích đơn giản đó là mỗi cô gái đều là một ánh trăng, nhưng cô gái được xem là mối tình đầu thì được coi là ánh trăng sáng nhất, tròn nhất, giống như trăng vào ngày rằm vậy. Ý của tiêu đề muốn nói rằng, nữ chính do Bình An thủ vai là mối tình đầu của nam chính, tức là Hoàng Quân. Hai người từng thích thầm nhau thời trung học, nhưng vì vài hiểu lầm cộng với sự nhút nhát từ hai phía, cuối cùng cả hai lại rời xa nhau.

Bộ phim này sẽ được quay tại hai thời điểm, ở trường học và ở bên ngoài, có thể mượn một chỗ nào đó hoặc dựng cảnh trong studio.

Nửa đoạn đầu sẽ là những va chạm của tuổi mới lớn. Lần đầu thích thầm một người nhưng lại không biết cách bày tỏ, vừa sợ đối phương biết, lại vừa muốn đối phương cảm nhận được tình cảm của mình. Vừa sợ đối phương từ chối, lại vừa sợ đối phương chỉ xem mình là bạn. Cảm xúc mâu thuẫn nhưng lại rất giản đơn và đáng yêu. Bởi vì cả hai đều dấu kín, không một người nào dũng cảm bày tỏ, lại xích mích bởi nguyện vọng đại học khác nhau mà rời xa nhau.

Nửa đoạn sau sẽ là khi hai người vô tình gặp lại, nhận ra tình cảm của mình đối với đối phương vẫn vẹn nguyên như cũ. Lần này, cả hai đã trưởng thành, biết bộc bạch, biết thể hiện, biết quan tâm. Dẫu còn sợ hãi, nhưng vẫn sẵn sàng tiến về phía trước với tâm thế, chỉ cần trong lòng đối phương chưa có ai, vậy thì bản thân vẫn còn cơ hội. Ở cái độ tuổi trưởng thành này, sự nhút nhát là một việc hết sức vô nghĩa. Bị từ chối thì đã sao nào? Dù gì cũng không thật lòng xem đối phương là bạn, vậy thì sảng khoái bày tỏ, rồi sảng khoái rời đi thôi. Coi như cho đoạn tình dở dang này một kết thúc trọn vẹn, để cả hai có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Ở cảnh quay thử này, Đình Phong muốn nam chính và nữ chính diễn cảnh cả hai đã thân quen với nhau, bắt đầu trong trạng thái mập mờ. Anh muốn hai người ấy nhập vai nhanh nhất để có thể diễn được trạng thái ngây thơ và đáng yêu của tuổi mới lớn.



Bình An và Hoàng Quân đều khoác lên mình bộ đồng phục của trường. Tuyết Ly nhìn hai người lại cảm thấy có chút hoài niệm. Hình như năm xưa cô cũng đã có quãng thời gian thế này. Chỉ là...

Cô len lén quay lại nhìn về phía Gia Bảo, anh đang chống cằm, ngẩn người quan sát hai diễn viên.

À, hình như anh ấy đang nhìn Bình An. Có phải là trong lòng anh, cô ấy vẫn luôn là ánh trăng sáng nhất?

Nghĩ như vậy, cô chỉ có thể cười khổ. Cô không biết hai người trong quá khứ đã có chuyện gì, vì sao đến với nhau rồi lại chia tay, vì sao trong chương trình anh lại cố ý từ chối lời tỏ tình của cô ấy mà lại chọn cô? Còn trao cho cô chiếc cúc áo? Rõ ràng anh nhận ra cô ấy vẫn còn tình cảm với anh cơ mà, kể cả lúc này, cô ấy vẫn muốn bước về phía anh, vậy vì sao anh lại đẩy cô ấy đi, sau đó lại lén nhìn cô ấy với ánh mắt như vậy?

Rõ ràng đó là ánh mắt hoài niệm, ánh mắt tiếc nuối khi nhớ về ngày xưa. Nếu anh hối hận rồi, anh chỉ cần tiến về phía cô ấy, giống như nam chính vậy. Vì sao anh cứ phải dùng nhiều cách dối lòng, cố ý đẩy cô ấy ra xa mình chứ?

Một đoạn đã quay xong, Bình An và Hoàng Quân đều xúm lại coi cảnh mình vừa quay, nghe Đình Phong chỉ dẫn những chỗ chưa hợp lý. Tạm nghỉ tầm mười phút xong lại tiếp tục, lần này là cảnh ở chỗ hồ nước, không biết Bình An nghĩ gì mà trước khi bắt đầu, cô ấy đột nhiên đi về phía cô, lần đầu tiên chủ động mở miệng nói chuyện với cô, còn mỉm cười rất hòa nhã.

- Chị Ly ơi\, em có thể nhờ chị một chuyện không?

- Sao thế?

- Ban nãy em đứng gần đó không cẩn thận làm rơi hoa tai mất rồi\, đó là đạo cụ cho cảnh sắp tới. Nhưng chị xem em...haizz... Em không thể tự lấy được\, quản lý của em cũng đang đi lấy đồ\, mọi người ai cũng bận việc của họ. Nên là... chị xem có thể giúp em không?

- Bị rơi chỗ nào vậy? - Tuyết Ly đồng ý ngay mà chẳng chút nghĩ ngợi. Bình An kéo tay cô tới gần hồ nước\, chỉ xuống. - Hình như ở dưới đó\, hoặc là ở bên kia. Em cũng không rõ nữa\, ban nãy em đứng đây nhưng đến lúc kiểm tra thì nó bị rơi mất rồi.

- Ừm\, được rồi. - Tuyết Ly tháo giày\, xắn ống quần lên\, không nói nhiều muốn bước xuống. Bình An đột nhiên giữ tay cô lại. - Khoan đã\, chị Ly.

- Sao cơ? - Cô vừa quay đầu\, đột nhiên Bình An loạng choạng\, mặt tái mét\, sau đó hét một tiếng ngã nhào xuống hồ. Tuyết Ly trợn tròn mắt\, chưa kịp phản ứng thì mọi người đã chạy tới\, nhốn nháo hỏi.



- Làm sao vậy?

- Anna! Anna rơi xuống nước rồi\, con bé không biết bơi\, nó còn đang bị sốt chưa khỏi nữa! Nhanh đưa con bé lên bờ đi!

- Có chuyện gì vậy?

- Chuyện gì xảy ra thế?

- Ôi Anna còn đang bị ốm mà. Nhanh lên\, nhanh giúp cô ấy lên bờ đi.

Tuyết Ly mở lớn mắt đứng như trời trồng, mọi người hô hoán nhau nhảy xuống cứu Bình An, nước ở đây không rộng như khá sâu, Bình An còn ngụp lặn khua khoắng tay, sau khi được cứu lên, Bình An gập người đau khổ sặc nước, quản lý của cô ấy lập tức lấy khăn trùm kín người cô ấy lại. Tuy nhiên, hình ảnh bộ đồ mỏng manh dính sát vào cơ thể ấy vẫn lọt vào mắt của mọi người không sót chút nào. Đình Phong chỉ đạo đưa Bình An vào phòng nghỉ, sau đó hơi nhíu mày nhìn cô.

- Em đi theo anh.

Tuyết Ly nhìn khuôn mặt hơi tối của Đình Phong, cuối cùng chậm chạp phân tích được vấn đề. Cô níu lấy góc áo của anh, nhỏ giọng nói.

- Không phải em. Thật đấy\, em không làm gì cả.

- Anh biết\, nhưng em là người duy nhất ở đó. Vào trong đi đã.

Tuyết Ly mím môi cúi đầu đi theo. Đột nhiên, một bàn tay đưa ra nắm lấy cổ tay cô. Ngước đầu lên, Gia Bảo mỉm cười nhẹ nhàng.

- Anh đi cùng em nhé?

Ngay lúc đó, Tuyết Ly cảm nhận được hốc mắt mình nóng ran.