Như Ánh Trăng Rằm

Chương 31




Vì hiệu ứng của chương trình nên gần như cả đoàn làm phim đều biết chàng trai ngày ngày mang đồ ăn tới tiếp ứng chính là đối tượng của cô trợ lý biên kịch, tuy nhiên, họ cũng cảm nhận được mối quan hệ kia khá là khó xử kia khi mà còn một người nữa có chút dây dưa với họ.

Bình An.

Dù không biểu hiện ra bên ngoài mặt nhưng ai nấy đều nhìn Bình An bằng ánh mắt kỳ lạ, lúc cô ấy nhìn qua thì vội vã né tránh.

Ban đầu mọi người cứ nghĩ rằng chàng trai kia tới là vì muốn gặp Bình An, bởi lẽ cô là một người nổi tiếng, lại xinh đẹp, không phải ai muốn cũng có thể gặp được. Ai cũng sẽ tinh ý nhận ra đối với anh, cô ấy luôn rất nhiệt tình và chủ động, thái độ bình thường vốn đã hòa nhã rồi, trước mặt anh lại càng dịu dàng hơn. Tất cả mọi người đều biết cô ấy có tình cảm với anh, bởi ánh mắt của người đang yêu trông sẽ ngọt ngào và lấp lánh hơn so với người khác.

Chỉ là không ngờ trong chương trình ấy, chàng trai đã thẳng thắn từ chối cô diễn viên, và chấp nhận lời tỏ tình của cô trợ lý. Đúng là anh tới đây vì người trong lòng, nhưng lại không phải là người mà họ tưởng tượng.

Chỉ là, nếu tình huống đã như vậy rồi thì có phải thái độ của Bình An khiến người khác hiểu nhầm hay không? Tuyết Ly đã nghĩ thế nào mỗi khi trông thấy Bình An tiếp cận và thân thiết với bạn trai mình?

Mỗi người đều có một ý nghĩ và cách lý luận khác nhau, nhưng chẳng một ai nói ra, chẳng một ai thể hiện ra mặt, ai ai cũng coi như chẳng có chuyện gì mà tập trung vào công việc của mình. Dẫu sao cái giới giải trí này vốn đã rất loạn rồi, drama thì nhiều vô kể, vậy nên cái chuyện cỏn con kia cũng chẳng đáng để ầm ĩ làm gì.

Như thường lệ, tầm đầu giờ chiều Gia Bảo lại đưa đồ ăn tới cho mọi người, và gần như công khai thể hiện tình cảm với Tuyết Ly chứ không còn lén lút dùng cớ này cớ nọ như trước nữa.

Hai người ngồi một chỗ đang chụm đầu lại thì thầm với nhau thì Hoàng Quân đột ngột đi tới, nhanh tới mức chẳng ai kịp cản lại. Có người thậm chí còn vỗ vỗ trán, khuôn mặt tỏ vẻ bất lực, giống như là hiểu rõ tiếp theo cậu định làm gì nhưng lại chẳng có cách nào can ngăn vậy. Lúc này, Hoàng Quân đã đứng trước mặt hai người, thành công khiến cả hai rời mắt khỏi điện thoại và nhìn cậu.

Cậu làm lơ người đàn ông nọ, chỉ nhìn chằm chằm vào Tuyết Ly bằng đôi mắt tủi thân, khẽ gọi.

- Chị Ly Ly.

- Sao thế? - Tuyết Ly trả điện thoại lại cho Gia Bảo\, vội vã đứng dậy. Chàng trai cao hơn 1m80 đã không còn vẻ năng động như thường ngày\, bây giờ cậu ỉu xìu\, vai hơi rũ xuống giống như một cành cây bị thiếu nước. Thấy cô tỏ ra lo lắng cho mình\, Hoàng Quân lén lút nắm lấy một góc áo cô\, lắc nhẹ.

- Em đau đầu quá.

- Đau đầu thì cậu nên gặp bác sĩ\, chứ cô ấy thì làm được cái gì? - Không đợi Tuyết Ly kịp phản ứng\, lúc này Gia Bảo cũng đứng dậy\, môi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nhưng đáy mắt lại lành lành\, đôi mắt anh liếc xuống bàn tay đang nắm lấy áo cô\, mày khẽ động đậy\, sau đó dưới con mắt của mọi người\, anh rất tự nhiên đan tay với cô\, kéo cô về phía mình một chút. Anh nhìn Hoàng Quân\, lịch sự đưa ra phương án. - Tôi cũng là bác sĩ đấy\, có cần tôi xem cho cậu không?

Hoàng Quân mím môi, mặt tối đi một lúc. Sau đó, rất nhanh, cậu lại nhìn về phía Tuyết Ly, chần chừ một lát mới nhỏ giọng hỏi.



- Chị Ly Ly\, vậy ra chương trình kia là thật sao? Chị... và anh này...

- À... thì... - Tuyết Ly cười gượng\, không thể nói thành lời được. Dù đã thống nhất với anh là sẽ diễn đến cùng\, nhưng bởi vì trong lòng cô có chút chột dạ\, lợi dụng hoàn cảnh để được ở gần anh\, cho nên khi bị người khác hỏi đến cô vẫn thấy cực kỳ khó mở miệng.

Trái lại, Gia Bảo lại tự nhiên giơ hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người lên, thay cô trả lời.

- Như cậu thấy đấy. Chúng tôi đang trong mối quan hệ yêu đương. Cậu còn tò mò chuyện gì nữa không?

Rõ ràng Hoàng Quân không hề vui khi nghe thấy câu trả lời ấy, cậu lại càng thất vọng khi cô chẳng buồn phủ nhận mà trái lại, cô còn mím môi, hai má đỏ lên.

À, đó chẳng phải là phản ứng chân thật của người đang yêu sao?

Hai tay Hoàng Quân siết chặt lại, cố ép bản thân nặn ra một nụ cười thật tự nhiên.

- Thì ra là vậy. Chúc mừng chị nhé.

Có vẻ như cảm thấy bản thân đứng chỗ này là thừa thãi, sau khi nói xong, cậu quay người bỏ đi luôn, ai gọi cũng không thèm quay đầu lại. Một con người dư đầy năng lượng lúc nào cũng được ví như ánh mặt trời, vậy mà hôm nay lại có dáng đi trông buồn bã và đáng thương vô cùng.

Tuy nhiên cái người EQ thấp như Tuyết Ly lại không hề cảm nhận được điều đó. Cô nhìn về phía Hoàng Quân bằng đôi mắt tò mò, lại nhìn Gia Bảo như muốn tìm câu trả lời cho trường hợp ban nãy. Nhưng anh chỉ cười, cười rất tươi, trông có vẻ rất hài lòng với phản ứng ngờ nghệch của cô.

Tốt thật đấy! Hiếm hoi lắm anh mới cảm thấy tính cách này của cô đáng yêu đến mức khiến tim anh nhộn nhạo. Đặc biệt là cái đôi mắt đang mở to kia, rõ ràng vừa làm một chuyện khiến người khác tổn thương, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ mờ mịt vô tội thấy rõ, nhanh chóng phủi sạch toàn bộ tội lỗi của mình.

Anh từng là nạn nhân của đôi mắt thế này nhiều lần rồi. Mỗi lần cô nhìn anh như vậy anh đều cảm thấy rất bất lực, muốn nói cho cô hiểu, muốn giải thích cho cô nghe, nhưng đôi mắt trong veo kia lại khiến anh phải chùn bước, cuối cùng đành chọn cách chôn chặt tâm tư của mình.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh bằng ánh mắt này mà khiến anh vui vẻ như vậy. Thật sự rất đáng yêu!

Bên này, Gia Bảo đang không ngừng xúc tiến tình cảm với Tuyết Ly, tận dụng triệt để hoàn cảnh để hợp thức hóa những hành động yêu chiều của mình đối với cô. Mà phía bên này, Bình An vẫn mỉm cười bình tĩnh đọc kịch bản, một cô gái trong đội hậu cần đi tới đưa cho cô đĩa trái cây tươi mọng, mắt nhìn về phía hai người kia một cái, tâm lý muốn hóng chuyện lại dâng cao. Cô ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn Bình An một lúc rồi lên tiếng.



- Hai người kia trông tình cảm thật đấy\, em đứng bên ngoài nhìn mà không khó chịu sao?

- Chị nói gì vậy? Sao em phải khó chịu ạ? - Bình An thản nhiên lật qua một tờ khác\, nhưng cô vẫn nhìn về phía hai người kia\, trong vô thức siết chặt tờ kịch bản đang cầm.

Cô gái nọ lại không để ý tới phản ứng của cô, khẽ nhún vai.

- Thú thật mọi người đều nghĩ anh chàng kia tới đây là vì em đấy\, ở đây em là ngôi sao lớn được đạo diễn mời về\, nếu không nể mặt em thì làm sao đạo diễn có thể mắt nhắm mắt mở cho người ngoài vào đây được. Chỉ là không ngờ đối phương lại là cô trợ lý kia. Dạo trước có thấy hai người đó tương tác gì với nhau đâu\, thế mà chương trình vừa phát sóng xong đã công khai rồi\, ừ thì dù rằng trông hai người cũng đẹp...

- Chị làm việc lâu chưa ạ? - Bình An đặt kịch bản xuống\, nhón lấy một miếng cam trong đĩa. - Có nhiều chương trình vì muốn tăng tương tác nên sẽ có kịch bản\, em nghĩ cái này chị biết rất rõ nhỉ?

- Ừm... - Cô gái gõ gõ lên cằm\, trầm ngâm như đang suy nghĩ. Bình An ăn xong rút một tờ khăn ướt ra lau tay\, khẽ cười. - Dẫu sao trong cái giới này\, việc thật giả đan xen với nhau cũng là chuyện thường tình mà. Việc trước mắt có khi không phải thật\, mà chuyện che giấu có khi lại chẳng phải là giả.

Nói xong, cô mỉm cười đứng dậy, thong dong bước về phía hai người đang ngồi với nhau ở kia. Đứng trước mặt chàng trai, cô khẽ gọi.

- Anh Bảo. - Cô ngồi xổm xuống\, nhìn xung quanh một vòng như sợ người ta bắt gặp rồi lén lút kéo tay áo lên\, lộ ra một mảng đỏ ửng trên làn da trắng mịn. Cô nói nhỏ. - Hình như em bị dị ứng\, anh có mang thuốc gì đến không cho em xin một viên?

Gia Bảo nhíu mày, nhìn Tuyết Ly một cái. Thấy cô đang nhìn Bình An đầy lo lắng, còn giật giật tay áo anh như ra hiệu, anh khẽ thở dài cầm lấy tay cô ấy quan sát, mày hơi nhíu lại.

- Em dị ứng với gì vậy? Trông có vẻ nghiêm trọng đấy\, có lẽ uống thuốc vẫn chưa đủ đâu?

- Em... - Chưa nói xong\, khuôn mặt Bình An đã tái mét\, tay ôm lấy ngực\, cơ thể lảo đảo như sắp ngã. Gia Bảo còn chưa kịp phản ứng thì Tuyết Ly đã rướn người tới nhanh chóng đỡ lấy Bình An\, hai đầu gối đập mạnh xuống đất tạo thành một tiếng cốp vang dội khiến Gia Bảo tái mặt. - Ly Ly...

- Em không sao\, anh xem cho em ấy trước đi. - Tuyết Ly nhìn đôi môi dần trắng bệch của Bình An\, thấy hơi thở của cô ấy càng trở nên dồn dập thì nhìn anh với vẻ hoảng hốt. - Làm sao bây giờ? Hình như em ấy đang rất khó chịu.

Gia Bảo mím môi, cuối cùng đành ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô, nói.

- Đưa lên lưng anh đi.

- Vâng.