Như Mật Tựa Đường

Chương 11




Hà Thanh Nhu vô thức siết chặt tay, vô duyên vô cớ giật mình. Nhưng Lâm Nại cũng chỉ nhìn qua rồi thu hồi tầm mắt, đi vào văn phòng bộ phận thiết kế.

Cô không có bất kì phản ứng nào, kể cả hỏi một tiếng cũng không.

Chị mím chặt môi, lồng ngực như nghẹn lại, thật khó chịu. Hai cô cũng đâu có quan hệ gì, Lâm Nại phản ứng như vậy cũng bình thường, chỉ là chị vẫn có chút bận lòng.

Hà Thanh Nhu về chỗ ngồi, đặt hoa lên mặt bàn, nghĩ ngợi một hồi, chị lại đặt nó xuống dưới.

Bó hoa hồng lớn như vậy thu hút không ít ánh mắt quan sát của những người trong văn phòng. Vạn Khoa Doãn nghiêng người qua hỏi nhỏ: "Tổ trưởng, có người theo đuổi chị à?"

"Không phải," Hà Thanh Nhu phủ nhận, "Không biết ai tặng."

Thật ra chị có thể đoán được là ai, nhưng không chắc lắm.

"Khi không đi tặng hoa hồng, nhất định là theo đuổi tổ trưởng rồi," Vạn Khoa Doãn nói rồi cười hí hửng, "Thoát ế là đãi ăn nhé, mọi người đều chờ tổ trưởng cả đấy."

"Thứ bảy này có còn muốn ăn lẩu không?"

"Ôi! Tôi không nói nữa!"

"Tôi sang chỗ phó quản lý Diêu đây, nếu có ai đến giao tài liệu, anh nhận giúp tôi nhé." Hà Thanh Nhu nói, tiện tay cầm giấy bút theo.

"Được, tổ trưởng đi đi."

Phó quản lý Diêu tên là Diêu Vân Anh, năm nay vừa bước vào đầu năm, là do cấp trên điều động đến lúc chi nhánh này mới thành lập, bà là người từng trải, tính cách hiền hòa, lúc Hà Thanh Nhu mới vào công ty đã đi theo bà học hỏi, cũng xem như là sư phụ của chị.

Còn tưởng rằng bà muốn chị báo cáo công tác, hóa ra bà chỉ hỏi một ít vấn đề trong công việc của chị. Hà Thanh Nhu kiên trì nghe, Diêu Vân Anh giúp chị nhiều như vậy, chị còn chưa nghĩ ra làm thế nào để trả ơn nữa.

"Thanh Nhu này, chị mới thấy em nhận được một bó hồng lớn, bạn trai tặng à?" Diêu Vân Anh lòng vòng loanh quanh hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính.

Bà có một cậu cháu trai, sự nghiệp thành công, ngoại hình đoan chính, lớn hơn Hà Thanh Nhu hai tuổi, đã chuẩn bị ba mươi mốt tuổi rồi mà vẫn chưa có người yêu, người nhà đều lo sốt vó. Bà nghĩ Hà Thanh Nhu sẽ rất thích hợp với anh ta, chị xinh đẹp, tốt tính, quan trọng là cùng một công ty nên bà biết rõ về chị, dù sao vẫn tốt hơn đi xem mắt với người không quen biết.

Trong công ty chỉ có vài người biết xu hướng tính dục của Hà Thanh Nhu, nhưng không bao gồm Diêu Vân Anh. Câu hỏi này thật khó để trả lời, chị cân nhắc một chốc rồi đáp: "Không phải ạ, vẫn còn sớm, em chưa vội chuyện yêu đương."

"Hai mươi tám rồi, dù tự do yêu đương hay chọn bạn đời chung sống thì cuối cùng cũng phải tìm được một người không phải sao?" Diêu Vân Anh nói, "Giờ em không vội, đợi hai năm nữa chỉ có thể lựa những người do người khác chọn còn dư lại."

"Không sao ạ, gần đây công việc của em nhiều, không dư dả thời gian lắm." Hà Thanh Nhu nói, chị dù biết Diêu Vân Anh nói gì cũng giả vờ ngu ngơ không hiểu.

"Việc hôm nay xong rồi lại đến việc ngày mai, không có hồi kết, tan tầm này, cuối tuần này, kiểu gì cũng có thể sắp xếp được chút thời gian rảnh." Diêu Vân Anh nói, "Em nói xem có phải không?"

Nói đến nước này rồi, chỉ còn thiếu điều nói thẳng ra thôi, vòng vo uyển chuyển cũng không có tác dụng, Hà Thanh Nhu suy nghĩ một chốc rồi nghiêm túc nói: "Chị Diêu, hiện giờ em không có ý định này. Chị cũng biết, em làm ở đây lâu như vậy rồi, năm nay mới hơi có chuyển biến tốt, nếu không cố gắng tranh thủ cơ hội này, không biết lần tới có cơ hội là khi nào."

Nói rồi, chị lại bồi thêm: "Chuyện cá nhân có thể trì hoãn thêm một thời gian nữa, hiện tại cũng không cần gấp gáp."

Diêu Vân Anh mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói thêm nữa. Bà vẫn luôn dõi theo từng bước tiến của Hà Thanh Nhu trên chặng đường này, Hà Thanh Nhu quả thật không hề dễ dàng. Xã hội bây giờ không giống với thời của bà, xã hội ngày trước đề cao việc phụ nữ phải kết hôn sớm, mà các tư tưởng của các cô gái bây giờ rất tiến bộ, đa phần bọn họ đều đặt sự nghiệp lên hàng đầu.

Nếu mấy năm nay Hà Thanh Nhu phát triển tốt, vậy thăng tiến là chuyện đương nhiên, đến khi đó quả là khó mà vừa tập trung sự nghiệp vừa chăm lo gia đình.

"Cố gắng làm việc." Diêu Vân Anh vỗ vai chị, mai mối ra mai mối, công việc ra công việc, Hà Thanh Nhu đã không muốn, vậy bà cũng không ép uổng. Năm nay, phòng thiết kế nhất định sẽ có một người thăng chức, đến lúc đó cấp quản lí sẽ có chỗ trống. Dựa theo xu thế hiện tại, phần lớn là sẽ đề bạt Hà Thanh Nhu lên, bà cũng thật vui mừng thay chị.

"Em biết rồi, may nhờ có chị giúp đỡ." Hà Thanh Nhu nói thật lòng.

"Cũng do em tự mình cố gắng, chị chỉ giúp đỡ được chút ít thôi." Diêu Vân Anh mỉm cười, "Được rồi, mau về đi."

Hà Thanh Nhu vâng một tiếng. Lúc ra ngoài, chị còn đang chìm đắm trong suy nghĩ về việc này nên không chú ý đến xung quanh lắm, đến khúc rẽ thì đụng vào lòng một người.

Một bàn tay đỡ lấy hông chị, mùi nước hoa quen thuộc ập vào mũi, chị ngẩn người, định bước lui, nhưng người kia đã ôm chặt chị.

"Cẩn thận một chút." Lâm Nại nói nhỏ, đôi tay không hề có ý định buông ra.

Hai người ôm nhau như vậy, quả thật rất mập mờ. Nếu bị người khác trông thấy, không chừng sẽ bị đồn đãi bằng những lời khó nghe. Cũng may đây là góc khuất, không dễ bị thấy được.

Xúc cảm trên tai như có như không, rất ngứa.

"Cô buông ra..." Hà Thanh Nhu khẽ trách. Lâm Nại mạnh hơn chị, cô thật là ngang ngược, chị vùng vẫy cũng không thoát được.

"Nam hay nữ?"

Hà Thanh Nhu ngớ người, buồn bực nói: "Tôi không biết."

Lâm Nại không nói nữa.

"Cô buông ra đi đã," Hà Thanh Nhu đẩy cô, "Một lát nữa sẽ có người đến đấy."

Lâm Nại cứ nhue không nghe được, Hà Thanh Nhu vừa bực vừa lo: "Cô thật là..."

Chị còn chưa nói xong, đã có người đến thật, lực ôm bên hông biến mất, chị nhanh chóng lùi xa ra một khoảng.

Người đến là Tiểu Ngô, cũng không biết cô bé có thấy không.

"Giám đốc, chị Hà." Tiểu Ngô đang ôm một xấp tư liệu, thấy hai cô thì lên tiếng chào, xem dáng vẻ là muốn mang đến chỗ Diêu Vân Anh.

Hà Thanh Nhu hơi xấu hổ, gật đầu chào lại, đợi Tiểu Ngô đi rồi, chị sửa sang lại trang phục rồi về phòng thiết kế.

Bởi vì chuyện này, Hà Thanh Nhu vẫn luôn bồn chồn không yên, không thể tập trung vào công việc.

Lúc tan tầm, chị lại chạm mặt Lâm Nại ở bãi đỗ xe, các cô cách nhau hai chỗ đậu xe. Ánh mắt của người kia tựa như một ngọn lửa, muốn nuốt chửng chị. Chị hoảng hốt, vội nghiêng mặt đi, nhanh chóng trốn vào xe.

Sau khi về nhà, chị nằm trên giường, nhìn trần nhà xuất thần. Chị nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng ban nãy. Ánh mắt trần trụi không e dè chứa đầy tính chiếm hữu, mang theo cảm xúc mà chị không hiểu được.

Chị trở mình, lấy điện thoại mở wechat ra, bấm vào giao diện trò chuyện, định cùng Lâm Nại tâm sự, nhưng cứ gõ rồi lại xóa, cuối cùng rồi thôi.

Không có gì để nói, có những lời nói ra vừa gây khó xử vừa gây tổn thương, chi bằng không nói.

Chị mở trang cá nhân Lâm Nại, dòng thời gian của cô chỉ có vài tấm ảnh, tất cả đều là chú mèo phơi nắng. Chị lướt xem một hồi, đúng lúc định thoát ra thì chợt nhận thấy tất cả các trạng thái đều không có ai nhấn thích.

Nếu cả hai có bạn chung trên Wechat, sau khi nhấn thích, người kia sẽ thấy được. Lâm Nại là giám đốc chi nhánh, công ty nhiều nhân viên như vậy mà lại không một ai nhấn thích, vậy hoặc là những trạng thái này để chế độ chỉ một số người nhất định xem được, hoặc đây là tài khoản cá nhân. Dù là trường hợp nào cũng đều tỏ rõ Lâm Nại đối xử với chị... rất đặc biệt.

Chị lại nhấn vào nhóm trò chuyện công ty, phát hiện trong nhóm này cũng không có tài khoản nào có ảnh đại diện là con mèo cam.

Đây là tài khoản cá nhân.

Rốt cuộc là sao.

Chị nhắm mắt lại, không nghĩ đến những chuyện không đâu này nữa.

Đêm nay là một đêm dài, Hà Thanh Nhu ngủ không yên, chị mơ thấy Lâm Nại. Trong mơ là biển cả mênh mông vô bờ, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, rõ ràng cả người chị ở trong biển nhưng lại không chìm xuống, những cơn sóng không ngừng vùi dập chị, chị chỉ có thể theo đó mà bập bềnh trôi nổi.

Nước biển đúng ra phải lạnh, nhưng chị lại nóng đến tột độ.

Ngọn sóng từ sừ lớn dần, nước biển tràn vào miệng chị, gần như khiến chị chết chìm trong đó. Chị thở hổn hển gấp gáp, muốn kêu cứu mà lại không phát ra được thanh âm nào, thân thể như bị giam cầm, hoàn toàn không động đậy được.

Chị tưởng rằng mình phải chết rồi, ngay lúc ấy lại có một cánh tay vòng qua eo chị, dùng sức nhấc chị lên, người kia chính là Lâm Nại.

Lâm Nại nhìn chị, ánh mắt của cô cố chấp, tràn đầy ham muốn chiếm hữu, khiến chị kinh sợ.

Có một số thứ nếm thử rồi sẽ say mê. Lúc trước tự thân vận động cứ nghĩ vậy là đủ, đến khi nếm thử rồi sẽ nghĩ khác đi.

Hơn nữa, người đầu tiên luôn rất đặc biệt.

Sáu giờ sáng hôm sau, Hà Thanh Nhu thức dậy, toàn thân ướt nhẹp, rất khó chịu. Chị duỗi tay bật đèn ngủ, ánh đèn vàng cam ấm áp sáng lên. Có lẽ là cảnh tượng trong mơ quá sức chấn động, khiến chị vẫn còn bần thần.

Rất lâu sau, chị mới đứng dậy, lấy áo quần đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong vẫn chưa đến bảy giờ. Hà Thanh Nhu định tưới nước cho mấy chậu cây cỏ trên ban công, đến khi mở cửa ra mới phát hiện tối qua mưa lớn. Sau một đêm được cơn mưa tưới tắm, cây cối trong chậu đã đâm chồi nảy lộc, sức sống tràn trề.

Tối kia mưa, tối qua cũng mưa, có lẽ là mây đen từ Bắc Kinh bay tới Nam Thành.

Ở ban công còn đọng nước, vừa giẫm vào, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân lan thẳng lên đầu, cảm giác hoàn toàn khác với nước biển trong mơ.

Hà Thanh Nhu đưa tay chạm vào một chiếc nụ hoa mới nhú, nước mưa trên nụ hoa chảy dọc theo đầu ngón tay đến lòng bàn tay của chị, để lại một vệt nước.

Chị nhớ tới lời Diêu Vân Anh nói hôm qua, hai mươi tám tuổi rồi, dù gì cũng phải tìm một người.

Người là động vật sống theo bầy đàn, cô đơn lâu rồi, khó tránh khỏi cảm thấy quạnh quẽ.

Bảy giờ năm mươi phút, chị đến công ty. Cửa văn phòng giám đốc đang đóng. Mọi khi Lâm Nại đều đến trước chị, hôm nay lại là ngoại lệ. Chị lưu tâm chuyện này, lúc ra vào đều nhìn sang, nhưng cửa phòng giám đốc vẫn chưa hề mở.

Sau đó chị nghe ngóng mới biết Lâm Nại có việc đột xuất phải sang thành phố bên cạnh. Cô đi chuyến này đã hai ngày, không hề có tin tức gì.

Trong hai ngày này, N vẫn tiếp tục tặng hoa cho Hà Thanh Nhu, vẫn cùng một tiệm hoa, mỗi ngày một bó, mỗi bó chín mươi chín bông hồng.

Hà Thanh Nhu đã từ chối nhận từ lần thứ hai. Nhưng ngày hôm sau, nhân viên tiệm hoa vẫn tiếp tục mang hoa đến. Chị bảo nhân viên tiệm hoa nhắn với người kia rằng đừng tặng nữa, cậu nhân viên cũng rất khó xử, vì N đã đặt trước hoa của một tháng, đơn đặt hàng đã thanh toán xong. Vậy nên tiệm hoa sẽ phải tiếp tục giao hoa của hai mươi mấy ngày còn lại, bất kể Hà Thanh Nhu có nhận hay không.

Kiểu theo đuổi làm phiền dai dẳng này thật sự khiến người ta đau đầu, khiến các đồng nghiệp đều nghĩ rằng chị sắp có tin tốt, cả ngày dò hỏi, chị giải thích thế nào cũng không có tác dụng.

Tan tầm, Hà Thanh Nhu chuẩn bị dọn dẹp rồi về thì lúc ngày Lâm Nại, người đã vắng mặt hai ngày qua, gọi điện đến.

Hà Thanh Nhu nhìn vào màn hình điện thoại, do dự có nên nghe hay không, cuối cùng chị vẫn cầm điện thoại đi đến một góc văn phòng: "Sao vậy?"

Hình như bên kia đang bận, chỉ nghe được tiếng người ồn ào. Hồi lâu sâu, tiếng nói của Lâm Nại mới truyền đến, có vẻ như cô rất mệt mỏi.

"Hiện giờ chị rảnh không?"