Như Mật Tựa Đường

Chương 31




Ngày hôm sau, mặt trời đỏ rực dâng lên cao. Hôm nay vẫn tiếp tục là một ngày đẹp trời.

Người đến tham quan còn đông hơn cả hôm qua, con đường trước khu triển lãm trong nhà đậu đầy xe. Bảy giờ rưỡi, Hà Thanh Nhu đến đây. Tiểu Ngô và Tô Trần Ý đến sớm hơn chị một lúc.

Hai người họ thấy chị, đồng thanh hô: "Chị Hà."

Hôm qua còn gọi tổ trưởng, hôm nay đã kêu chị. Trải qua chuyện lần này, Tô Trần Ý trở nên thân thiết với Hà Thanh Nhu hơn nhiều.

"Tình trạng thế nào rồi?" Hà Thanh Nhu hỏi cậu ta, tiện tay đặt tập tài liệu chị mang đến lên bàn.

"Hoàn toàn khỏe rồi ạ!" Tô Trần Ý cười đáp, để lộ hàm răng trắng tinh. Cậu ta có khuôn mặt đẹp trai, khi cười rộ lên càng thêm sáng láng, thật khiến người khác có cảm tình, "Hôm nay em nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, chị Hà cứ yên tâm."

Kinh qua chuyện hôm qua, cậu ta giờ đã cực kì cẩn thận trong chuyện ăn uống, sáng nay chỉ dám ăn bánh mì không và uống sữa, tuyệt đối không đụng đến những thứ khác.

"Sức khỏe quan trọng hơn," Hà Thanh Nhu nói, "Số người tham quan hôm nay là nhiều nhất, lát nữa giám đốc Lâm và phó tổng giám đốc đều sẽ đến đấy, cố gắng biểu hiện tốt vào."

Mọi khi Giang Phong Nghĩa vẫn luôn giúp đỡ chị, đương nhiên chị cũng sẽ quan tâm Tô Trần Ý, nhưng chỉ giới hạn ở việc chỉ dẫn thêm thôi, còn lại phải do Tô Trần Ý tự mình cố gắng.

Tô Trần Ý cảm kích đến không nói thành lời.

"Đúng rồi," Hà Thanh Nhu nhớ ra phải hỏi cậu ta một chuyện, "Bánh bao hôm qua cậu ăn là do cậu nhờ Lý Tông Hưng mua hay người khác cho cậu?"

Lý Tông Hưng chính là người phụ trách của những người mẫu ô tô.

"Lúc em đến, tình cờ gặp bọn họ đang ăn sáng, bọn họ mời nên em ăncùng họ luôn." Tô Trần Ý trả lời, "Em chỉ ăn bánh bao thịt, em cảm nhận được mùi vị mà, đúng là bánh bao xá xíu bình thường."

Hà Thanh Nhu không nói gì, mùi vị bánh bao xá xíu đậm đà, trộn một ít thứ khác vào cũng khó mà nhận ra được. Nhưng bánh bao đã ăn hết rồi, không còn vật đối chứng. Chị im lặng suy nghĩ một hồi, nhìn về phía gian hàng triển lãm của tập đoàn An Năng.

Mục tiêu của kẻ thủ ác không phải là Tô Trần Ý, Tô Trần Ý chỉ là ngoài ý muốn. Mục tiêu thực sự hẳn là người mẫu của gian hàng số 1. Nhưng đã tốn công gây ra chuyện này, mục đích tuyệt đối không thể chỉ đơn giản như vậy. Công ty nào cũng chuẩn bị người dự phòng để thay thế bất cứ lúc nào, chỉ hại một người trong số họ thì có tác dụng gì?

Nghĩ đến đây, chị nhìn sang người mẫu thay thế, cũng là người đang ở gian triển lãm số 3. Triển lãm xe đâu như trình diễn thời trang, thay thế người khác thì cũng chỉ kiếm thêm được ít tiền, đâu thể nổi tiếng được. Nếu là do cô người mẫu thay thế kia làm, vậy mục đích của cô ta là gì?

Hà Thanh Nhu nhíu mày.

"Cậu làm việc của mình trước đi," Chị nói với Tô Trần Ý, "Nếu mệt quá, muốn nghỉ ngơi một chút thì có thể tìm người thuyết minh thay thế."

"Vâng! Em biết rồi." Tô Trần Ý đồng ý, mỉm cười rời đi. Cậu ta mặc đồ vest, thân hình cao gầy, sau khi đi vào trung tâm khu triển lãm liền khiến rất nhiều người chú ý đến.

Hà Thanh Nhu không nhìn cậu ta, gọi Tiểu Ngô đến một góc, thì thầm bàn giao cho Tiểu Ngô một số chuyện. Tiểu Ngô kinh ngạc, không hiểu chị muốn làm gì, nhưng cô bé vẫn nghe lời, lập tức đi làm.

Hà Thanh Nhu đợi Tiểu Ngô đi xa rồi mới rút điện thoại ra, gọi vào một dãy số chị đã thuộc nằm lòng. Một lúc sau, người bên kia mới nhận cuộc gọi, tiếng nói nhàn nhạt quen thuộc vang lên bên tai chị: "Chị đang ở khu triển lãm trong nhà ư?"

Khóe môi Hà Thanh Nhu bất giác cong lên, nhưng giọng điệu của chị vẫn bình tĩnh, không hề có chút phập phồng nào: "Cô có rảnh không, có việc muốn nhờ cô giúp đỡ."

"Trong ba phút nữa tôi sẽ đến." Lâm Nại trả lời rồi cúp máy.

Cô cực kì đúng giờ, chỉ hơn hai phút đã có mặt. Hà Thanh Nhu vừa lật một trang tài liệu, cô đã đứng đằng sau vỗ vai chị.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Nại đi đến bên cạnh chị, bàn tay không để yên mà lần mò xuống.

Hà Thanh Nhu không tránh, để cô sờ đến mu bàn tay chị.

Thật là ngoài dự liệu, Lâm Nại cứ ngỡ chị sẽ tránh ra. Tay cô vòng qua lòng bàn tay Hà Thanh Nhu, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay chị, được voi đòi tiên.

Lâm Nại không có thói quen để móng tay dài, đầu ngón tay mềm mại đùa nghịch trong lòng bàn tay Hà Thanh Nhu khiến chị không nhịn được mà rụt lại.

Vì góc độ, nên nhìn từ xa tựa như hai cô đang nắm tay nhau.

"Yên nào." Hà Thanh Nhu nói, nhưng chị không rút tay ra.

"Chị nói đi." Lâm Nại móc lấy ngón út của chị, dùng lòng bàn tay cọ xát. Nhân viên công ty ở đằng sau đã để ý đến hai cô, nhưng họ đều không dám nhìn kĩ. Lâm Nại hơi lùi về sau một chút, vừa đủ che khuất bàn tay của hai cô, đồng thời lạnh lùng nhìn về phía khu triển lãm. Những người không nghiêm túc làm việc mà cứ ngó quanh ngó quất lập tức toát mồ hôi hột, vội vàng cắm mặt làm việc.

Hà Thanh Nhu cúi đầu nói với cô.

Lâm Nại nhướng mày, con người đen như mực lóe lên, tựa như sóng nước lay động.

"Tôi phát hiện..." Giọng điệu của cô mang theo điệu cười cợt. Hà Thanh Nhu khó hiểu mà nhìn cô, cô mới đổi giọng, "Rất vui được góp sức."

Gần trưa, đã đến giờ ăn cơm. Số người tham quan khu triển lãm trong nhà giảm đi phân nửa, Đông Ninh cũng tạm nghỉ ngơi, những người mẫu ô tô trở lại phòng nghỉ thay áo quần.

Người mẫu thay thế đã đứng nguyên ngày hôm qua, hôm nay đứng thêm nửa ngày nữa, chân cô ta đã nhức mỏi rã rời. Những người mẫu khác trong nhóm gọi cô ta cùng đi ăn, cô ta nói muốn đi WC nên bảo những người khác cứ đi trước đi.

Cô ta vào gian phòng vệ sinh đầu tiên, cách bồn rửa tay rất gần. Cô ta đến đây không phải để đi vệ sinh mà là để gọi điện thoại, nhưng không ai nghe máy. Lúc chuẩn bị ra ngoài, bỗng nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện, bàn tay đặt ở chốt cửa của cô ta dừng lại.

"Ôi, cô đã nghe gì gì? Chuyện Tô Trần Ý dị ứng hình như có liên quan đến người kia, cái gã gì đó trong đội người mẫu ấy."

Cô ta siết chặt tay, sống lưng cứng còng.

" Lý Tông Hưng," Có người tiếp lời, "Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có liên quan tới hắn ta?"

Người kia lại nói: "Hôm qua tôi thấy Tiểu Ngô của bộ phận thiết kế đi kiểm tra camera an ninh, tra được là hắn ta động tay động chân với đồ ăn sáng. Sáng nay tổ trưởng Hà đã tìm hắn nói chuyện rồi, lúc đó tôi ở ngay bên cạnh."

"Rồi sao nữa?"

"Thì nhất quyết không thừa nhận chứ sao. Tổ trưởng Hà bèn báo cảnh sát, nói là để cảnh sát xử lí, dù sao cũng có camera an ninh."

"Trời ạ, nếu đúng là thế thật thì hắn ta quả thật hết sức xấu xa."

"Không chỉ vậy, sau đó cảnh sát đến xem camera an ninh khiến Lý Tông Hưng sợ hết hồn, hắn ta còn ngụy biện là có bằng chứng chứng minh không phải mình làm."

"Bị camera an ninh quay được rồi còn chối gì nữa, bằng chứng nào có thể giúp hắn thoát được, không lẽ là còn đồng phạm?"

"Ai mà biết."

...

Bên ngoài truyền đến tiếng nước, hai người phụ nữ kia rửa tay rồi ra ngoài.

Cô người mẫu thay thế tựa lưng vào cửa, sắc mặt trắng bệch. Cô ta run rẩy gọi lại dãy số vừa nãy, nhưng dù gọi rất nhiều lần vẫn không có người nghe máy.

Cô ta nhớ lại, tầm chín mười giờ, đúng là Hà Thanh Nhu đã gọi Lý Tông Hưng đi cùng, sau đó không thấy bóng dáng hai người kia đâu.

Lúc đó không cảm thấy có gì lại, giờ kết hợp với câu chuyện của hai người kia,

Trái tim cô ta đập thình thịch như muốn rớt khỏi lồng ngực vậy...

Trên quảng trường khu triển lãm ngoài trời, Lâm Nại và Lý Tông Hưng vừa đi vừa trò chuyện, nhưng toàn là những chuyện râu ria vặt vãnh.

Lý Tông Hưng hồ nghi, trước tiên là Hà Thanh Nhu tìm hắn, giờ lại đến Lâm Nại muốn gặp hắn. Hắn còn tưởng có chuyện gì khẩn cấp, kết quả nói chuyện cả buổi cũng không biết đang nói về cái gì. Nhưng đối phương là sếp lớn của công ty, có hồ nghi cỡ nào cũng chỉ có thể đi theo tiếp đón.

Đi đến phía đông quảng trường, điện thoại của Lâm Nại reo lên. Cô lấy ra nhìn rồi đặt xuống, hỏi Lý Tông Hưng: "Vừa đến giờ ăn trưa, muốn cùng tôi đi ăn cơm chứ?"

Lý Tông Hưng mừng rỡ, sao mà không đồng ý cho được.

Cùng lúc đó, trong văn phòng tạm thời ở khu triển lãm trong nhà, Hà Thanh Nhu cầm chiếc USB Tiểu Ngô mới mang đến, mở máy tính ra kiểm tra.

Chiếc USB này do Tiểu Ngô nhặt được trước cửa, "người nào đó" nhân lúc các cô đi ăn cơm mà lén nhét nó vào khe cửa.

Bên trong USB chỉ có một đoạn video, Hà Thanh Nhu mở lên. Trong video, có thể thấy rõ Lý Tông Hưng, mà đối diện Lý Tông Hưng là một người phụ nữ, nhưng cô ta đưa lưng về phía máy quay, vì vậy không thấy được dáng vẻ của cô ta.

Chất lượng video rõ nét, thu thanh cũng rất tốt, tiếng hai người nói chuyện đều thu được rõ ràng, rành mạch.

Hà Thanh Nhu xem kĩ, chân mày không hề giãn ra.

Chị giao USB cho Lâm Nại, để cô xử lí việc này.

Chân tướng của sự việc đã rõ ràng. Kẻ chủ mưu là người phụ trách của tập đoàn An Năng, hắn ta mua chuộc Lý Tông Hưng, muốn Lý Tông Hưng ngáng chân Đông Ninh; Lý Tông Hưng lại tìm người mẫu dự phòng, hai người họ bàn bạc với nhau, nghĩ ra được một ý đồ xấu xa là khiến cho người mẫu của gian hàng số 1 dị ứng, sau đó người mẫu dự phòng sẽ giả vờ ốm. Dù chỉ là việc nhỏ, nhưng thiếu người mẫu, Đông Ninh sẽ tạm thời rối loạn, và nhiệm vụ ngáng chân của hắn ta cũng sẽ hoàn thành.

Lý Tông Hưng tính toán cho lắm vào, muốn kiếm tiền của cả hai bên.

Chuyện tiếp theo cũng khiến người ta thật thổn thức. Người mẫu dự phòng là bạn học với người mẫu của giang hàng số 1, cô ta đến được đây đều là nhờ bạn mình đề cử. Cô ta hiểu rõ người bạn học này, biết bạn mình bị dị ứng nhẹ với hải sản, bèn đề xuất biện pháp này, trộn tôm băm nhuyễn vào món bánh bao xá xíu có hương vị đậm đà.

Chỉ là dù tính toán kĩ lưỡng cỡ nào, hai người kia cũng không ngờ Tô Trần Ý lại bị cuốn vào chuyện này.

Người mẫu dự phòng mới hai mươi tuổi, vẫn còn là một sinh viên, chưa từng gặp qua chuyện nghiêm trọng thế này, lập tức hối hận, ước gì mình không làm.

Hà Thanh Nhu vốn chỉ muốn thăm dò xem cô ta có tham dự chuyện này không. Nào ngờ mới mở lời, cô gái kia đã khai ra toàn bộ.

Hai người này đều quá ngu ngốc. Dù cho thiếu người mẫu, Hà Thanh Nhu cũng sẽ không rối loạn, cùng lắm thì đi Quốc Tế Hòa Tín mượn người, không được nữa thì thôi vậy. Chẳng lẽ vì không có người mẫu mà triển lãm xe không thể tiến hành?

Cùng là người với nhau nhưng đầu óc khác biệt lớn thật. Loại người như Lý Tông Hưng thật là không nhanh nhạy.

Tuy Lý Tông Hưng khai là người phụ trách tập đoàn An Năng mua chuộc hắn ta, nhưng chỉ lời khai của hai người kia thì không đủ để xem là chứng cứ. Có điều ngay trong chiều hôm đó, người phụ trách tập đoàn An Năng được đổi thành một người phụ nữ trung niên. Bởi phải thay đổi người phụ trách giữa chừng, quy trình còn lại của tập đoàn An Năng rối tung cả lên, quả ứng với câu "Gậy ông đập lưng ông".

Sau đó, Lý Tông Hưng bị đuổi việc, phần còn lại giao cho cảnh sát xử lí.

Hà Thanh Nhu không biết Lâm Nại can thiệp như thế nào. Nhưng kết quả này khiến chị rất hài lòng, tốt xấu gì cũng có một cái kết để báo cáo.

Trong một ngày rưỡi tiếp theo, buổi triển lãm xe diễn ra rất suôn sẻ và kết thúc tốt đẹp. Trong khoảng thời gian này, Hà Thanh Nhu không hề thấy Vân Hi Ninh đâu cả.

Mọi người đều vui vẻ.

Ngày 3 tháng 7, ngày đầu tiên kết thúc triển lãm xe cũng là ngày sinh nhật của Hà Thanh Nhu.

Từ sáng sớm đến giờ, điện thoại không ngừng hiện lên tin nhắn chúc mừng sinh nhật, Hà Thanh Nhu đều trả lời từng người một.

Công tác kết thúc đơn giản, những việc cần chị chỉ huy không nhiều, đa số sẽ để Tiểu Ngô làm, xem như rèn luyện thêm.

Buổi chiều, Trì Gia Nghi chạy đến tìm chị, bảo chị nhanh chóng trở về nhà khách.

"Tớ xong việc sẽ về ngay, cũng sắp rồi." Hà Thanh Nhu nói, thường xuyên liếc nhìn điện thoại.

Hôm nay Lâm Nại không có chút tăm hơi nào cả, ngay cả tin nhắn cũng không có.

"Trước khi về phải gọi báo cho tớ đấy nhé," Trì Gia Nghi phấn khởi dặn dò, "Có bất ngờ dành cho cậu, phải về sớm nhé, tớ đợi cậu đấy."

"Ừ, được rồi," Khóe miệng Hà Thanh Nhu hơi cong lên, "Xong việc sẽ về ngay."

Trì Gia Nghi chớp mắt với chị rồi mỉm cười đi trước.

Trì Gia Nghi đi rồi, Hà Thanh Nhu lại mở hết các ứng dụng nhắn tin trên điện thoại xem một lượt. Wechat, QQ, tin nhắn điện thoại, ngay cả hộp thư điện tử chị cũng kiểm tra. Tin nhắn chúc mừng sinh nhật rất nhiều, chỉ không có tin của Lâm Nại.

Tối nay Lâm Nại sẽ tìm chị, chị hiểu điều này. Trước đây chị cũng không mong chờ sinh nhật, nhưng bây giờ bỗng nhiên cảm thấy có hơi kích động.

Chị muốn gọi cho Lâm Nại, nhưng bối rối một hồi vẫn quyết định thôi vậy.

Hơn năm giờ, chị đi bộ trở về. Lúc đến cửa nhà khách, điện thoại của chị chợt rung lên.

Đây là tiếng báo hiệu chị cài đặt cho Lâm Nại, chỉ riêng mình cô.