Như Nước Với Lửa

Chương 33




Chu Sưởng không nói tiếp, vì cô dâu chú rể đã đi tới trước mặt mục sư, mục sư đọc một đoạn dài mà Kinh Hồng đứng ở đây nghe không rõ.

Sau đó cô dâu chú rể đọc lời thề nguyện cùng mục sư.

Họ quay lại, đối mặt nhau, nắm tay và nhìn vào mắt nhau.

Bấy giờ Kinh Hồng mới nhìn rõ bề ngoài của đôi vợ chồng mới cưới, chú rể rất điển trai, cô dâu cũng rất xinh đẹp, một cặp đôi hoàn hảo.

Có lẽ vì đã đến phần quan trọng nên khán giả lặng lẽ di chuyển trên cầu tàu về phía nhà thờ, tiến lại gần mà không làm phiền họ. Kinh Hồng và Chu Sưởng cũng theo sau.

Lời thề nhẹ nhàng bay theo gió lại đây. Có lẽ vì đã biết trước nội dung lời thề trong lễ cưới nên Kinh Hồng vẫn có thể ghép lại thành một đoạn hoàn chỉnh, dù chỉ nghe được vài chữ rời rạc.

Họ nói: “I... take you... for my lawful wife/husband, to have and to hold from this day forward, for better for worse, for richer for poorer, in sickness and in health, until death do us part. I will love you and honor you all the days of my life.”

Bất kể nghèo khó hay giàu sang, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, anh yêu em và tôn trọng em mỗi ngày trong cuộc đời.

Họ nói xong, người dự lễ đều khá cảm động, bởi họ đang được chứng kiến ​​khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời của hai con người.

Mục sư lại mở hộp, lấy chiếc nhẫn ra, giơ lên, nói gì đó rồi cẩn thận trao chiếc nhẫn cho chú rể, chú rể cầm lấy và đeo chiếc nhẫn vào ngón tay thon dài của cô dâu. Cô dâu đeo đôi găng tay dài màu trắng với những họa tiết phức tạp và tinh tế.

Nhẫn được trao rồi, mục sư tuyên bố từ nay hai người là vợ chồng, giọng ông lại vang lên loáng thoáng: “Now that you both have committed yourself to one another... through the sacred vows that you have taken and by the giving and receiving of the rings... I now pronounce you husband and wife.”

Họ đã nói lời thề nguyện thiêng liêng của mình, từ giờ trở đi họ là vợ chồng.

Sau đó, mục sư nói với chú rể: “You may now kiss the bride”, cặp đôi bắt đầu hôn nhau. Không phải là nụ hôn qua loa cho xong trong hôn lễ, chú rể cúi nhìn, cô dâu nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy chồng mình, dưới bầu trời xanh, giữa biển xanh, cô cảm nhận được nụ hôn yêu thương, dịu dàng và mềm mại này bằng cả trái tim mình.

Khi nụ hôn kết thúc, người thân, bạn bè và những người chứng kiến ​​đều vỗ tay tán thưởng.

Kinh Hồng và Chu Sưởng cũng không ngoại lệ.

Lúc này cô dâu chú rể vẫy tay chào mọi người xung quanh, tay nắm tay thể hiện sự thân mật.

Đám cưới kết thúc, đôi vợ chồng mới cưới bắt đầu chụp ảnh cùng gia đình, người xem dần dần tản đi.

Kinh Hồng và Chu Sưởng bước xuống cầu gỗ. Tình cờ đến giờ ăn trưa, Chu Sưởng hỏi Kinh Hồng: “Cùng ăn gì đi? Trên đảo lớn cũng có mấy nhà hàng rất ngon.”

“Được chứ.” Kinh Hồng không từ chối mà thay vào đó tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi không phải là đối thủ của Chu Sưởng: “Ở đâu?”

Chu Sưởng trầm ngâm: “Deelani đi. Hải sản.”

Kinh Hồng đáp: “Được.”

Nhà hàng nào cũng không quan trọng. Thực chất Kinh Hồng không quá kén chọn trong chuyện ăn uống, bởi anh quá bận rộn.

Cả hai cùng nhau bước vào nhà hàng Deelani, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ và sát biển.

Trên bàn có hoa tươi, là một bông hồng, vì khách du lịch ở đây phần lớn đều là vợ chồng hoặc người yêu.

“Anh Kinh đi rửa tay trước đi.” Chu Sưởng cười nói: “Tôi giữ chỗ.”

Kinh Hồng cũng không khách sáo. Anh đứng dậy, đẩy ghế ra, liếc thoáng qua rồi đi vào nhà vệ sinh.

Chờ Kinh Hồng trở lại thì Chu Sưởng đi rửa tay, đồng thời tranh thủ kiểm tra email công ty, xử lý một số việc khẩn cấp. Vì có chút việc phiền phức, hắn bước ra khỏi nhà hàng, gọi hai cuộc điện thoại video.

Vốn Chu Sưởng còn thấy khá có lỗi khi để Kinh Hồng ở đó một mình, nhưng hắn không ngờ khi quay lại quán thì lại có một cô gái đang ngồi đối diện với Kinh Hồng!

Cô gái xinh đẹp và nhiệt tình, nói tiếng Anh lưu loát nhưng không giống người gốc Âu hay Mỹ, mà giống người Trung Đông hơn. Cô có tóc đen mắt đen, nhưng mũi cao và mắt sâu thẳm, rất quyến rũ, nhưng có lẽ là dân di cư đến Bắc Mỹ từ khi còn nhỏ, hoặc có thể là thế hệ thứ hai hoặc thứ ba. Cô gái còn rất trẻ tuổi, chắc hẳn là đi nghỉ cùng cha mẹ.

Lúc này hai người đang trò chuyện sôi nổi, cô gái đang cho Kinh Hồng xem thứ gì đó trong điện thoại. Kinh Hồng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn trao đổi với cô vài câu. Chu Sưởng đứng một lúc, vậy mà Kinh Hồng cũng không nhận ra hắn đã quay lại.

Chu Sưởng im lặng nhìn một lúc rồi bước tới ngồi vào bàn bên cạnh Kinh Hồng. Hắn cầm menu rượu lên lật xem, gọi một ly whisky.

Trùng hợp là khi hắn vừa ngồi xuống, một cô gái đang tựa vào cửa sổ trước mặt hắn chợt quay lại nhìn, trông cô khá giống một ngôi sao nào đó khi còn trẻ. Ánh mắt hai người vô tình gặp nhau, Chu Sưởng bỗng mỉm cười.

Hắn hiểu rõ sự quyến rũ của mình, quả nhiên, cô gái kia chỉ do dự một chút rồi cầm ly lên, bước tới.

Giờ thì Kinh Hồng cũng thấy, anh liếc nhìn Chu Sưởng một cái. Ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát.

Nhưng Chu Sưởng lại thấy vô nghĩa.

Cô gái đã tới trước mặt, Chu Sưởng lại đứng lên nói: “Xin lỗi, bạn tôi ở đằng kia, có vẻ như vừa nói chuyện xong, tôi phải qua đó.”

Cô gái dừng lại, mặt đầy vẻ: “Excuse me? Anh bị sao vậy? Anh muốn ăn đòn à? Tôi phải kể cho các chị em nghe.”

Bên cạnh, Kinh Hồng cũng nói với người lạ: “Xin lỗi, bạn của tôi đã về rồi.”

“À...” Cô gái kia nhìn Chu Sưởng, rồi hỏi Kinh Hồng: “Vậy tối nay chúng ta đi dạo quanh đây được không?”

“Thôi.” Kinh Hồng đáp: “Chúc cô có kỳ nghỉ vui vẻ.”

Kinh Hồng không ngốc. Cô gái thể hiện hứng thú của bản thân quá rõ ràng, tình cờ lại có người anh trai đang học tiến sĩ ở đại học Bắc Kinh, nên cho Kinh Hồng xem hình, rồi lại xem cả những thứ khác.

Sau khi cô gái đi rồi, Chu Sưởng ngồi xuống đối diện Kinh Hồng.

Trong lúc ngồi xuống, Chu Sưởng cứ mãi nhìn vào mắt Kinh Hồng. Kinh Hồng cũng vậy. Ánh mắt hai người như có móc câu, truy đuổi nhau, phỏng đoán nhau.

Chu Sưởng tưởng chừng Kinh Hồng đã nhìn thấu mình, nhưng hình như không phải vậy.

Sau khi hắn ngồi xuống, ánh mắt hai người quấn lấy nhau vài giây, Kinh Hồng cúi đầu lơ đãng nhìn thực đơn, hỏi Chu Sưởng: “Ăn gì? Nhà hàng này cũng khá nổi tiếng.”

Chu Sưởng cũng lật menu, đáp: “Nổi tiếng cũng chẳng có nghĩa lý gì. Lần trước đến Post Ranch tôi còn ăn phải đồ ăn bị mốc.”

Kinh Hồng cười: “Cái gì mốc?” Post Ranch, khách sạn sang trọng nổi tiếng nhất dọc Quốc lộ 1 của California, được các ngôi sao Hollywood và các ông trùm Thung lũng Silicon ưa chuộng, nhà hàng trong đó còn được treo sao Michelin.

Chu Sưởng đáp: “Việt quất, lúc bưng lên được bao phủ bởi lớp lông trắng, trông như mấy cuộn len ấy.”

Kinh Hồng lần này cười thành tiếng, hỏi: “Anh ăn rồi?”

“Tất nhiên là không.” Chu Sưởng nói bâng quơ: “Tôi có mù đâu.”

“Giỏi thật.” Kinh Hồng trêu: “Không ngờ anh Chu còn có thể nhận ra mấy thứ bị mốc đấy.”

Chu Sưởng hỏi: “...Sao tôi lại không thể nhận ra? Rốt cuộc trong mắt anh, tôi là người thế nào?”

Kinh Hồng nhướng mày nhìn hắn: “Truyền thuyết kể rằng, quản gia kiểu Anh trong nhà tổng giám đốc Chu dùng bóng bàn để luyện tập cách bưng đĩa, cực kỳ tỉ mỉ, tôi tưởng rằng cả đời sếp Chu nhỏ chưa từng thấy thứ gì mốc meo ấy chứ.”

Chu Sưởng nhấc mí mắt, ngước lên từ thực đơn, nhìn Kinh Hồng bằng ánh mắt xa xăm, nói: “Lúc quản gia đến làm thì tôi đã lên đại học rồi.”

Bữa ăn này lại thú vị đến bất ngờ.



Sóng biển vỗ đều đặn ngoài cửa sổ. Nắng ở Ấn Độ Dương mạnh, sáng đến nỗi gần như không thật. Sóng trắng xóa, cuộn trào mãnh liệt, xao động, như thể sắp nhấn chìm cả hòn đảo.

Kinh Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía mặt trời, cảm thấy mặt trời chói chang đến hoa cả mắt. Hàng ngàn mũi tên vàng, mũi tên bạc đồng loạt được bắn ra, lao vun vút giữa trời đất, như muốn xuyên thủng toàn bộ không gian, bắn thẳng vào nhà hàng.

Choáng váng, ngẩn ngơ.

...

Đến chiều, hai người gọi hai chiếc thuyền nhỏ quay lại đảo riêng, không liên lạc với nhau nữa.

Đêm hôm đó, Kinh Hồng lại lần nữa không thể kìm lòng. Lần này anh ngâm mình dưới lớp bọt trong bồn tắm, ngửa đầu dựa trên đá cẩm thạch phía sau bồn tắm, làn da khắp người ửng hồng, bởi vì nhiệt độ và cũng vì nguyên nhân khác. Vào giây phút cuối cùng, cơ thể của Chu Sưởng ngày đó lại hiện ra trước mắt anh.

Sáng hôm sau, Kinh Hồng dậy sớm phê duyệt vài vấn đề rồi ra sân quần vợt trên đảo lớn chơi vài ván với mọi người. Hiếm khi có một kỳ nghỉ, tất nhiên là phải tranh thủ tập thể thao.

Không ngờ anh lại gặp Chu Sưởng.

Chu Sưởng ra khỏi phòng tập thì phải đi ngang qua sân quần vợt, vô tình nhìn thấy Kinh Hồng bèn đứng cạnh sân một lúc, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Sau khi Kinh Hồng ra khỏi sân, Chu Sưởng nói: “Trình độ của anh Kinh thế này là chuyên nghiệp rồi.” Đây không phải là một lời tâng bốc làm màu, bản thân Chu Sưởng cũng biết chơi quần vợt, nhưng rõ ràng Kinh Hồng giỏi hơn hẳn. Chu Sưởng luôn đánh giá đúng đắn về bản thân và người khác.

Kinh Hồng sửa lời hắn: “Gọi Kinh Hồng được rồi.”

Chu Sưởng đáp: “Xin lỗi, quen miệng.”

Kinh Hồng tiếp tục câu chuyện lúc đầu: “Thật ra quần vợt là môn duy nhất tôi có thể chơi tốt, đã tập luyện hơn 20 năm rồi.”

“Đã chơi bán chuyên nghiệp hồi đại học à?”

Kinh Hồng gật đầu: “Từng ở trong đội của trường Stanford, giành chức vô địch quốc gia, nhưng các đồng đội quá mạnh, tôi gần như không bao giờ có mặt trong đội hình chính thức. Lần duy nhất tôi tham gia một cuộc thi là vào năm ba, đánh đôi với một người khác, ăn theo cả đội giành chức vô địch.”

“Tất nhiên.” Chu Sưởng cũng hiểu được một chút: “Quần vợt của Stanford luôn rất mạnh, các vận động viên chính thức sau khi tốt nghiệp đều sẽ thi đấu chuyên nghiệp phải không?”

“Cũng không hẳn.” Kinh Hồng đáp: “Người tài giỏi quá đông. Có một số người biết rõ khả năng của mình, đi làm lập trình viên luôn. Trên thực tế, hạt giống số 1 ban đầu của chúng tôi... thứ hạng ATP cao nhất trong những năm qua là 141.” Ngừng một chút, Kinh Hồng lại nói: “Tôi còn hơi cảm khái khi vừa biết được điều đó. Những đối thủ mà tôi làm sao cũng không thể đánh bại khi đó thậm chí còn không thể lọt vào top 100 thế giới, người giỏi ở khắp nơi.”

“...Ừ.” Chu Sưởng hiểu Kinh Hồng đang muốn nói gì.

Người có tài quá nhiều, trong quần vợt là vậy, mà giới IT cũng thế. Họ quả thực có địa vị cao, nhưng điều này không có nghĩa là năng lực của họ thực sự vô song, họ cần nhận ra rằng mọi thứ mình có được hiện tại đều nhờ vào một phần yếu tố may mắn.

Tỉnh táo hiếm có.

Việc “tỉnh táo” thực ra không hề dễ dàng. Trong ngành này, những người thành công luôn thích gán thành công cho chính mình, nói về các bí quyết để thành công, cố ý hoặc vô tình bỏ qua những điều dường như là quan trọng nhất.

Một lần nữa, họ lại có chung suy nghĩ.

Kinh Hồng hỏi Chu Sưởng: “Tôi không biết nhiều về bơi lội. Nhưng kiểu bơi bướm của anh có vẻ đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp nhỉ?”

Chu Sưởng đáp: “Thỉnh thoảng có thể đạt thành tích 2 phút 05 khi bơi bướm 200 mét, nhưng rất hiếm. Muốn cải thiện một giây trong môn này phải trả một cái giá rất lớn, không có thời gian. Đành bỏ qua.”

Kinh Hồng gật đầu: “Đó là chuyện bình thường. Tôi hiểu.” Theo năm tháng, quần vợt dần trở thành một thú vui đơn thuần, Dopamine thì được giải phóng ở nơi khác.

Kinh Hồng đi rồi, Chu Sưởng nhìn theo bóng lưng anh. Hắn thực sự không ngờ rằng Kinh Hồng có thể chơi quần vợt đến trình độ này.

Bình thường anh luôn mặc một Âu phục chỉnh tề, nhưng vừa rồi lại chỉ mặc áo thun và quần soọc, đánh từng hồi một, biên độ động tác rất rộng. Tuy rằng, qua mỗi cú đánh, Chu Sưởng vẫn thấy được phần nhiều tính cách của bản thân Kinh Hồng: đầy kiên nhẫn trong trận chiến giằng co, nhưng một khi nắm bắt được cơ hội, anh sẽ trở nên hung hãn dữ dội, cắn chặt cho đối thủ không thể trở mình.

...

Chơi quần vợt xong, tạm biệt Chu Sưởng, Kinh Hồng trở về phòng mình. Sau đó, anh không ra ngoài nữa, chỉ ngồi bên chiếc bàn tròn trong phòng làm việc, vừa ngắm cảnh biển ngoài cửa sổ, vừa lật giở cuốn sách trên tay. Đây thực chất là một cuốn sách giải trí, tự truyện của một đạo diễn, Kinh Hồng đã đọc mất nửa năm, vì anh thực sự không có thời gian rảnh rỗi. Nhưng xem ra chiều nay anh có thể đọc xong, tâm trạng cũng dễ chịu hơn nhiều.

Kinh Hồng không có lịch trình nào gấp gáp. Anh không tham gia bất kỳ hoạt động nào thường thấy ở Maldives như lặn ống thở, lặn sâu, lướt sóng, câu cá... Anh chỉ muốn thư giãn, mặc cho Kinh Hồng có thể chơi hầu hết các môn trên biển, dù ít hay nhiều. Anh mới đi dạo mấy ngày nay nhưng đã tham quan xong hòn đảo lớn, bao gồm hai bảo tàng rượu vang và bảo tàng trang sức.

Thực tế đã chứng minh rằng chỉ cần có chút thời gian, ta có thể nhanh chóng lật đến đoạn cuối của một cuốn sách giải trí. Đạo diễn cảm ơn vợ mình, cho biết nếu không có bà, thì một kẻ hung hăng như ông bây giờ đang ngồi trong tù thay vì có mặt trên phim trường, ông được người vợ cứu rỗi.

Đọc xong, Kinh Hồng đặt cuốn sách trên tay xuống, ngẫm nghĩ về nó một lúc rồi bước đến bên cửa sổ, mở ra, để gió biển tràn vào.

Tối nay phải làm gì để giết thời gian đây?

Lúc này, điện thoại trong phòng vang lên mấy lần.

Kinh Hồng tưởng là đội phục vụ của khách sạn, đến khi bắt máy mới nhận ra là Chu Sưởng gọi đến.

“Kinh Hồng...” Chu Sưởng gọi tên anh như đã thỏa thuận: “Đêm nay có vũ hội lửa trại ở đảo lớn, anh biết rồi chứ?”

Kinh Hồng hỏi lại: “Vũ hội lửa trại?” Hiển nhiên là anh còn chưa biết.

“Ừ...” Chu Sưởng đáp: “Khách sạn tổ chức, coi là một sự kiện. Một số nhạc sĩ nổi tiếng sẽ đến để đệm đàn, chơi guitar các thứ, tối nay khách sạn cũng sẽ khui vài chai rượu vang đỏ hảo hạng của bảo tàng.”

Có một bảo tàng rượu vang trên hòn đảo lớn, nơi chứa đầy những loại rượu hảo hạng. Truyện Đô Thị

Kinh Hồng bị gợi lên hứng thú, hỏi: “Mấy giờ?”

“Tám giờ tối.”

“Được. Tôi đi xem thử.” Kinh Hồng đồng ý: “Dù sao cũng không có chuyện gì làm, ngày mai sẽ về Bắc Kinh. Còn anh?” Sóng biển, bãi cát, lửa trại, rượu vang đỏ, guitar và khiêu vũ rất thích hợp làm món ăn kèm cho ngày cuối cùng của kỳ nghỉ này.

Chu Sưởng đáp: “Tôi cũng sang xem thử.”

“Vậy lúc đó gặp.”

“Được.”

Vào lúc tám giờ, bãi biển của đảo lớn khác hoàn toàn so với ban ngày.

Trên bãi cát mềm mại, mấy chục bếp lửa quây lại với nhau tạo thành một không gian rộng lớn hình tròn, trong lò chất đầy củi ở địa phương, lửa đang cháy sáng rực. Vách của lò lửa trại làm bằng kim loại được khoét rỗng thành một số hoa văn hình mặt trăng và các ngôi sao. Xuyên qua mặt trăng và các ngôi sao, ngọn lửa màu đỏ cam bên trong đang không ngừng nhảy múa. Ngoài ra còn có một bếp lửa lớn hơn ở khu vực chính giữa.

Phía trên bãi cát trống, hàng chục chuỗi đèn màu vàng được kéo lên từ các bếp lò và tập trung lại ở giữa, cứ giữa hai đống lửa lại treo lên một chuỗi đèn. Ánh đèn tựa như một chiếc lều, dịu dàng, nhẹ nhàng bao phủ sàn nhảy ở giữa. Cả khu vực sáng như ban ngày, còn bên cạnh là mặt biển đen ngòm sâu thẳm.

Ánh trăng phản chiếu trên mặt biển, tạo thành một dải mây dài và hẹp trên đó, sóng nước nhấp nhô như vảy bạc. Ánh trăng trong trẻo, thỉnh thoảng có vài đám mây lững lờ trôi qua khiến vầng trăng e ấp, rụt rè. Sóng vỗ rì rào, gió biển thướt tha.

Có một quán bar nằm cạnh đó. Quầy bar có ba mặt, có ghế ở bên ngoài, còn nhân viên phục vụ đi qua đi lại bên trong để phục vụ khách. Bên cạnh quầy bar, một ban nhạc đang chơi guitar và bass, có cả các nhạc công chơi đàn dương cầm và đàn accordion.

Trước quầy bar, Kinh Hồng tìm được Chu Sưởng. Chu Sưởng vẫn mặc áo sơ mi bình thường, ngực trái có hoa văn màu vàng sậm trông như con chim ưng. Hắn đang ngồi ở một bên quầy bar, quay mặt về phía lửa trại, quay lưng về phía quầy bar, tay cầm ly rượu, hai chân dài chống xuống đất, trông có vẻ lười biếng.

Kinh Hồng lại gần, lên tiếng: “Chào.”

Chu Sưởng ngước lên: “Đến rồi?”

“Ừ.” Kinh Hồng ngồi trên chiếc ghế cạnh Chu Sưởng, kéo menu rượu lại xem rồi gọi một ly. Trên hòn đảo nghỉ mát này, hai người đã quen nhau như họ cũng chưa đến mức phải ngồi cách xa nhau.

Chu Sưởng liếc nhìn, cười một cái rồi nói: “Rượu này rất mạnh, gọi là cocktail nhưng lại chứa đầy Tequila.”

“Sao cũng được.” Hồi đó đi tiếp khách hàng, anh còn uống rượu đế hết ly này đến ly khác, có gì đáng nói.

Chu Sưởng cười cười rồi im lặng.

Rượu được đưa lên, có màu hồng tím, trong veo tuyệt đẹp, vị cay và thơm ngọt hòa quyện, khá ngon.

Buổi khiêu vũ chính thức bắt đầu.



Ban nhạc chơi một bản nhạc dance tiết tấu nhanh sôi động, người ở quán bar và người trên bãi biển phía xa lần lượt đi qua, cùng nhau gia nhập. Tiến về trước, lùi về sau, đi ngang, xoay vòng, nâng chân, nâng tay, lắc hông và xoay người. Các chàng trai vòng tay qua eo bạn nữ, các cô gái ôm vai bạn nam. Họ nắm chặt tay nhau, không thể tách rời.

Sau một bản nhạc, mọi người tạm dừng, từ từ thư giãn sau hai hoặc ba giây, rồi lặng lẽ chờ đợi bản tiếp theo.

Ngay sau đó, khúc nhạc khiêu vũ tiếp theo vang lên, mọi người lại bắt đầu hòa mình vào giai điệu. Họ nở nụ cười trên khuôn mặt, tâm hồn họ hòa hợp hoàn hảo, mỗi bước nhảy đều ăn khớp.

Uống xong mấy ly rượu, mặt Kinh Hồng đã hơi nóng lên. Anh không biết rằng khả năng uống rượu thực sự có thể thụt lùi. Mấy năm nay anh không còn phải đi xã giao, không uống rượu nữa, bây giờ đầu óc đã hơi choáng váng, thần kinh tê liệt, suy nghĩ dường như đã đông cứng ở đâu đó.

Chu Sưởng có vẻ cũng uống khá nhiều rồi, đội phục vụ đã thu lại mấy ly rượu trống không của hắn.

Kinh Hồng áp cái ly trong tay lên mặt cho hạ nhiệt, hỏi Chu Sưởng: “Đi xem xem?”

Chu Sưởng đặt ly xuống, gật đầu: “Được.”

Vì vậy, họ bước đến bên khu lửa trại, hướng ra biển, cách ngọn lửa đang nhảy nhót vui vẻ, nhìn những người trên sàn nhảy.

Ai nhảy cũng đẹp.

Các quý cô diện những bộ váy đẹp, khoe đôi cánh tay mịn màng và bắp chân khỏe khoắn, thỏa sức khoe vẻ đẹp của mình. Một vài người nhảy rất giỏi, thân hình nóng bỏng và quyến rũ, như những tinh linh đang khiêu vũ, sống động hơn ngày thường rất nhiều.

“Thế tục hồng trần, nam nữ tình si.” Chu Sưởng chợt nói: “Có điều, cũng có những lúc cùng khiêu vũ như thế này.” Hắn cũng uống khá nhiều rượu, là Whisky mạnh không kém gì Tequila.

Thời gian trôi qua, một số người rời khỏi sàn nhảy, đi uống rượu hoặc nghỉ ngơi, một lát sau quay lại, rồi lại nghỉ ngơi, hết đợt này đến đợt khác.

Dần dần, ai nấy đều đã uống chút rượu, bầu không khí khi thì nồng nhiệt, khi lại triền miên.

Không khí dần dần tràn ngập hormone.

Bên ngoài khu lửa trại vẫn là làn sóng ấm áp dịu dàng của Ấn Độ Dương.

Quấn quýt không thôi, muốn nói lại ngừng.

Một khúc nhạc rất tình vang lên.

Giai điệu rất chậm, như những mảnh vỡ của một giấc mơ rối tung trong cơn gió chiều nhiệt đới.

Không khí cũng căng ra, như dây leo quấn cành, bàn tay đôi tình nhân dần buông lỏng, cô gái đặt tay lên vai bạn nam, chàng trai cũng nhẹ nhàng đặt tay lên hông bạn nữ, lắc lư nhẹ nhàng theo nhạc.

Trong giai điệu thong dong nhẹ nhàng, vài cặp đôi bắt đầu vừa nhảy vừa hôn nhau, họ nhìn nhau với ánh mắt đầy yêu thương. Cả thế giới như biến mất, chỉ còn lại người yêu trong mắt.

Họ lắc lư. Có hai cặp đôi người Nam Mỹ đứng trong góc bất chấp tất cả trở nên táo bạo hơn, tay người đàn ông lại hạ xuống thấp hơn, đôi vợ chồng lắc lư nhẹ nhàng theo tiếng nhạc, chỉ nhìn vào người kia, ánh nhìn nồng nàn quyến luyến, vương vấn mãi không rời nhau, thỉnh thoảng lại hôn nhau.

Maldives luôn là thánh địa trăng mật, có nhiều cặp đôi mới cưới, không khí luôn tràn ngập mùi vị đặc biệt của hormone.

Ánh mắt đong đầy yêu thương, đôi môi im lặng, vòng eo và tấm lưng gợi cảm, đôi chân mang giày cao gót đang hòa cùng điệu nhạc.

Kinh Hồng vốn đã chóng mặt, hứng gió biển ban đêm khiến anh càng choáng váng hơn.

Anh chợt nhớ đến câu nói của Chu Sưởng: Thế tục hồng trần, nam nữ tình si.

Những ngày làm “tổng giám đốc Kinh” quá nhiều, khiến những từ ngữ này dường như trở nên xa vời.

Trước mặt Kinh Hồng, trong giai điệu vấn vương, cặp đôi đứng gần nhất cuối cùng cũng bắt đầu hôn nhau, cảm nhận hương vị của đôi môi, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt lưu luyến. Dường như không còn ai bên cạnh, như thể trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

Không biết vì sao, Kinh Hồng, Chu Sưởng cùng lúc đưa mắt nhìn nhau.

Kinh Hồng thấy rõ ánh lửa trại phản chiếu trong mắt Chu Sưởng.

Họ không đứng quá gần nhau, đều ở ngoài, bên vòng cung, cách nhau vài bước.

Một chuỗi đèn chắn ngang giữa hai người, trông rất chướng mắt.

Vẫn chưa biết nguyên nhân do đâu, Kinh Hồng chợt mỉm cười với Chu Sưởng.

Không phải kiểu cười lịch sự, mà là nhìn thẳng vào hắn, cong môi.

Tại sao lại phải cười nhỉ? Kinh Hồng cũng tự hỏi, thật ra anh cũng mơ hồ đoán được nụ cười của mình có lẽ sẽ rước tới phiền toái.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy nụ cười này, Chu Sưởng lập tức đi tới, thanh âm tan ra trong gió đêm, hắn chủ động hỏi: “Anh Kinh... Kinh Hồng, có muốn nhảy một điệu không?”

Kinh Hồng gật đầu.

Chu Sưởng lại hỏi: “Đổi chỗ chứ?”

Ở đây toàn là các cặp khác giới. Đầu óc Kinh Hồng gần như không thể vận hành, chỉ miễn cưỡng biết rằng cả hai đều có danh tiếng, không tiện để người khác nhận ra.

Thế là Kinh Hồng lại gật đầu.

Phía sau khu lửa trại là một con đường cát dài và hẹp, Chu Sưởng nhớ nếu đi dọc theo con đường đó, chẳng bao lâu sẽ thấy một khoảng đất trống hình tròn với xích đu ở trong.

Chu Sưởng đi trước, Kinh Hồng đi sau. Kinh Hồng biết mình vẫn có thể thoát ra, nhưng anh không làm vậy, chỉ im lặng đi theo.

Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, nhưng cũng dường như rất chậm.

Đến bãi đất trống, Chu Sưởng hỏi Kinh Hồng: “Ở đây, được không.”

Một không gian mở hình tròn, dưới chân là bãi cát, xung quanh là những hàng dừa cao lớn, giữa hai cây có một chiếc xích đu nhỏ. Nơi này rất gần bờ biển, phía bên kia của mấy hàng dừa là nơi đốt lửa trại khiêu vũ vừa rồi, họ vẫn nghe thấy giai điệu du dương của các nhạc sĩ, tiếng trò chuyện loáng thoáng của người trong quán bar, và tiếng sóng vỗ liên tục trong đêm.

Kinh Hồng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, anh nhìn hai bên, gật đầu, ý bảo là được.

Có lẽ để thỏa mãn yêu cầu của khách, bản nhạc vừa rồi lại được lặp lại, âm thanh du dương, tựa như lời thì thầm của đôi tình nhân.

Chu Sưởng muốn bắt lấy tay Kinh Hồng, nhưng anh lại tránh đi. Cả hai người chỉ biết nhảy bước nam, nhưng lại ăn ý lạ thường, một tay ôm eo, tay kia đặt tay lên vai bạn nhảy, tư thế tuy vụng về nhưng lại hòa quyện một cách kỳ lạ.

Dưới chân có tiếng lạo xạo rõ ràng.

Họ lắc lư nhẹ theo điệu nhạc, và rồi, cố ý hay có lẽ chỉ là vô thức, ánh mắt chạm vào môi người kia.

Cả hai đều uống khá nhiều rồi. Cocktail của Kinh Hồng có nước trái cây và si-rô, dưới ánh trăng đêm nay, môi anh đỏ mọng lại mượt mà, môi trên như ngậm hạt châu, môi dưới rất đầy đặn, là sự tồn tại nổi bật nhất dưới ánh trăng vằng vặc.

Môi của Chu Sưởng lại mím chặt, mỏng, có đường cong hoàn hảo, bình thường có vẻ lạnh lùng quá mức, nhưng lúc này thì không. Bởi vì uống nhiều rượu vang, trở nên đặc biệt chói mắt dưới ánh trăng.

Họ cứ lắc lư, nhìn nhau, trong mắt chỉ còn lại đôi mắt rực lửa và đôi môi đậm đà của người kia.

Sau đó, không biết ai là người chủ động trước, nhưng có lẽ là cùng lúc, họ bắt đầu hôn nhau điên cuồng.

Ban đầu vẫn còn ngập ngừng, hết lần này đến lần khác chạm rồi tách ra ngay, nhưng chẳng bao lâu sau, những nụ hôn trở nên vội vàng như mưa rào, nối tiếp nhau không ngừng nghỉ, mút lấy thành tiếng, cuối cùng biến thành một nụ hôn lưỡi sâu và điên cuồng.

Họ càn quét chút men rượu còn sót lại trong miệng nhau, vị cay nồng mà ngọt ngào, thật giống người này.

Bản năng đi trước lý trí.

Chẳng rõ là do chất cồn xúi giục hay là sự cám dỗ của sóng biển, họ gần như đồng thời cảm nhận được nội tâm đang rộn ràng của nhau, rồi đáp lại theo bản năng.

Âm nhạc sắp kết thúc. Hai người ôm nhau trong rừng, hôn nhau cuồng nhiệt, không thể tách rời, mà khi mơ hồ cảm thấy nụ hôn sắp kết thúc, họ lại càng ra sức hơn, dính chặt lấy nhau, đầu lưỡi điên cuồng quét qua như cố gắng bắt lấy chút buông thả cuối cùng này. Nhiệt độ trong không khí liên tục tăng cao, nhịp thở dần dần trở nên dồn dập theo nhịp điệu của nụ hôn.

Họ hôn nhau mãi cho đến khi nhạc ngừng, lưỡi tê cứng, gần như không thở nổi, Chu Sưởng mới hỏi Kinh Hồng: “Muốn đến phòng tôi không, uống thêm gì đó?”