Như Nước Với Lửa

Chương 39: Vấn đề an ninh mạng của Thanh Huy (3)




Bởi vì bằng chứng thực sự không đủ, vấn đề virus cứ vậy trôi qua. Trưởng phòng Trịnh chỉ hẹn Chu Sưởng đến nói chuyện ngắn gọn, nói đã nhận được báo cáo như vậy, Phòng đã cho đè vụ việc xuống, yêu cầu Thanh Huy sau này chú ý hơn, có thì sửa không có thì tăng cường an ninh, rồi thế là xong.

Ngày thứ hai sau khi có kết quả, Chu Sưởng nhắn tin vào điện thoại Kinh Hồng:

[Tổng giám đốc Kinh, có rảnh không? Muốn đích thân nói lời cảm ơn với anh vì chuyện rối rắm lần này.]

“...” Kinh Hồng suy nghĩ rồi trả lời: [Không có gì. Nên làm thôi. Dạo này bận, tôi xin nhận lời cảm ơn của tổng giám đốc Chu.]

Chu Sưởng vẫn chưa từ bỏ: [Không mất thời gian của tổng giám đốc Kinh đâu, tôi có thể tới cao ốc Phiếm Hải, chỉ gửi tin nhắn thì qua loa quá, Thanh Huy vẫn biết phép lịch sự.]

Kinh Hồng thật sự không có lý do gì để từ chối Chu Sưởng, chỉ có thể trì hoãn, anh bèn gửi tin nhắn thoại: “Vậy để tôi xem thử, bảo trợ lý sắp xếp, rồi sẽ báo lại cho tổng giám đốc Chu?”

Sếp Chu đương nhiên hiểu Kinh Hồng đang dùng bí kíp trì hoãn, hắn cũng đáp lại bằng giọng trêu chọc: “Sao nào? Muốn gặp tổng giám đốc Kinh ở văn phòng mà còn phải gửi công hàm cho Phiếm Hải à?”

Chu Sưởng nói như vậy rồi, Kinh Hồng cũng hết cách, anh kiểm tra lịch trình của mình, cuối cùng cho hắn một cuộc hẹn: “Thứ tư lúc hai giờ rưỡi chiều?”

Chu Sưởng không thèm kiểm tra lịch trình của mình, nói thẳng: “Được.”

...

Tuyết lại rơi vào sáng sớm thứ tư. Những bông tuyết tung bay, sương mù bao phủ cửa sổ rồi lại tan đi, cảnh vật bên ngoài như bị bôi nhòe đi, lấp ló trong tuyết.

Kinh Hồng đang tìm tài liệu thì Chu Sưởng đi vào. Tài liệu trên bàn làm việc của anh chất thành đống, bao gồm các dự án cần phê duyệt, các kế hoạch cần xem xét, một số tài liệu, luận văn, còn cả... Kinh Hồng lật tung hết cả lên, bàn làm việc cũng bừa bộn không thôi.

Chu Sưởng đút một tay vào túi, liếc nhìn cái bàn như vừa bị cơn bão quét ngang, khựng lại một nhịp rồi hỏi: “Gì đây, Phiếm Hải phá sản, tổng giám đốc Kinh sắp bỏ chạy à?”

Khi trợ lý gõ cửa, Kinh Hồng mới chợt nhận ra đã hai giờ rưỡi, anh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Anh không thể nghĩ đến cái gì tốt đẹp hơn à?”

“Không sao thì tốt...” Chu Sưởng tiếp tục trêu Kinh Hồng: “Tôi còn tưởng Phiếm Hải cũng làm P2P ấy chứ.”

Năm 2017 và 2018 có hàng trăm công ty P2P sụp đổ, đỉnh điểm có tới 100 công ty đóng cửa trong vòng một tháng, người xộ khám, người bỏ trốn, nhưng Phiếm Hải không tham gia vào ngành này.

Kinh Hồng còn đang dọn dẹp, thuận miệng đáp trả: “Phiếm Hải không có, lẽ nào Thanh Huy có?”

“Thanh Huy cũng không có.” Chu Sưởng đứng cách đó vài bước, đợi Kinh Hồng dọn dẹp xong. Từ góc độ này, hắn lại lại nhìn thấy xoáy tóc nghịch ngợm đầu Kinh Hồng.

Hắn không nhịn được nghĩ: Cái xoáy tóc bướng bỉnh đến mức nào? Nếu mình gẩy nó, ấn nó, thì có che bớt đi một chút được không?

Một lúc sau, Kinh Hồng cuối cùng cũng gom những tài liệu vương vãi thành nhiều đống nhỏ, anh vừa xem lại những cái mà mình không thể nhớ nổi nữa, ném cái nào vô dụng vào thùng rác dưới chân, vừa hỏi Chu Sưởng: “Tổng giám đốc Chu uống gì chứ?”

“Nước ấm là được.” Chu Sưởng đáp: “Hôm nay tuyết rơi.”

Kinh Hồng lập tức mỉa mai một câu, coi như trả đũa: “Anh Chu biết cách dưỡng sinh nhỉ, cũng phải, 32 rồi, sức khỏe không còn tốt như xưa.”

“Thế thì không phải.” Chu Sưởng nói: “Cuối tuần này vừa tiến bộ 2 phút 5 giây ở nội dung 200 mét bơi bướm.”

“...” Kinh Hồng nghe vậy thì dừng tay lại. Anh ngước mắt nhìn người kia, rồi lại nhìn xuống, không nói gì.

200 mét bơi bướm, câu chuyện xảy ra ở Maldives, diễn ra vào ban ngày của cái đêm đó.

Hình ảnh Chu Sưởng khi bước ra khỏi hồ bơi lại thấp thoáng hiện lên trước mắt Kinh Hồng. Cơ bắp toàn thân tràn đầy sức mạnh, không có một chút mỡ thừa. Mái tóc đen ướt đẫm, làn da ướt đẫm, những giọt nước trượt dọc theo từng đường cong.

Anh lại nhớ đến khi tay Chu Sưởng chạm vào thành hồ bơi, người Mỹ đứng cạnh đã từng khen ngợi: “Sức eo và bụng của anh ta khỏe quá... nửa vòng sau không hề chậm lại.”

Và chẳng bao lâu sau, vào cái đêm vài ngày sau, anh biết rằng đánh giá này là đúng. Bắp đùi trong ướt át trơn mượt như bị thiêu đốt, hai mảng da ửng đỏ mấy ngày liền.

Kinh Hồng bấm máy nội bộ, bảo thư ký mang nước ấm đến. Trong văn phòng còn có máy lọc nước, nhưng Kinh Hồng không muốn đích thân phục vụ.

Một lúc sau, thư ký mang nước ấm vào.

Chu Sưởng cầm mép đĩa, nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc trước mặt, ấn lòng bàn tay xuống bàn, nhìn vài lọn tóc rủ xuống trước trán Kinh Hồng cách một cái bàn, nói: “Lần này phải cảm ơn Phiếm Hải.”

Kinh Hồng đã dọn dẹp xong, đang phân loại những tài liệu cuối cùng để trả về vị trí cũ. Anh ngước mắt lên, hai người nhìn nhau vài giây cách một cái bàn. Kinh Hồng lại hạ ánh mắt xuống, đặt hai đống tài liệu sang một bên, đáp: “Đừng khách sáo.”

“Không...” Ánh mắt Chu Sưởng sâu thẳm. “Thì vẫn phải cảm ơn Phiếm Hải.”

“...” Kinh Hồng ngồi xuống, ngước mắt nhìn Chu Sưởng: “...Không có gì, thật sự không có gì.”

Có lẽ vì muốn đổi chủ đề, Kinh Hồng nhìn ly nước ấm trên đĩa trước mặt Chu Sưởng, hỏi: “Nước lọc có đủ không? Có muốn uống thêm đồ nóng khác không? Cà phê hay thứ gì đó? Đừng nói là Phiếm Hải bỏ bê anh đấy.”

“Buổi trưa chưa ăn gì.” Chu Sưởng đáp: “Bụng rỗng, quên đi.” Hắn đã phải dời nhiều cuộc họp cho buổi hẹn ngày hôm nay.

Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, nhưng rốt cuộc cũng không làm ngơ, tay phải anh mở một ngăn kéo, lục lọi hồi lâu, cuối cùng lấy ra một gói bánh quy ném qua: “Lót dạ?”

Phiếm Hải có căng tin nhân viên, nếu không đi công tác, không hẹn gặp ai, Kinh Hồng sẽ ăn trưa và tối tại căng tin công ty. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng cần ăn vài miếng khi làm việc tới tận sáng sớm.

Chu Sưởng rút hộp bánh quy trong gói ra, không từ chối. Kinh Hồng mở tập tài liệu mà mình loay hoay hồi lâu mới tìm được, mở bìa tài liệu bằng tay trái nhưng không buông ra, bốn ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng che lại phần văn bản chính.

Chu Sưởng thức thời đi ra chỗ khác.

Hắn bước đến cửa kính chạm sàn, vừa ăn bánh quy vừa ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài.

Một lúc sau, Kinh Hồng cuối cùng cũng xác nhận được nội dung trong tài liệu, gửi tin nhắn cho một quản lý cấp cao nào đó, rồi để tài liệu sang một bên. Khi ngước mắt lên, Kinh Hồng lại thấy Chu Sưởng đang ngồi ở đầu ngắn của bàn làm việc, quay mặt ra cửa sổ, dường như đã mệt mỏi.

Bàn làm việc của Kinh Hồng có ba mặt, hai bên có hai đoạn ngắn, một trong số đó hướng ra cửa sổ. Lúc này Chu Sưởng đang nửa ngồi nửa dựa vào đó, vừa ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ, vừa ăn bánh quy của Kinh Hồng.

Chu Sưởng cao, chân lại dài. Bàn của Kinh Hồng không thấp, nhưng hắn ngồi rất dễ dàng thoải mái, thậm chí không thể duỗi thẳng đôi chân dài.

Kinh Hồng chán ghét nói: “Xuống đi. Bàn của tôi chưa có ai ngồi đâu.”

“Hử? À, xin lỗi.” Miệng nói xin lỗi, nhưng giọng điệu lại không phải thật lòng xin lỗi, Chu Sưởng rời khỏi cửa sổ, quay lại phía đối diện Kinh Hồng, cầm ly cà phê trên bàn, uống cạn nước ấm trong đó chỉ với hai ngụm, đặt ly trở lại đĩa rồi nói: “Vậy thôi, tôi về đây, hình như anh Kinh rất bận, không quấy rầy nữa.”



“Được.” Kinh Hồng gật đầu, không giữ lại: “Xe của anh Chu đậu dưới bãi xe?”

Có một điều Kinh Hồng không nói ra, vừa rồi anh lặng lẽ nhìn bóng lưng rộng của Chu Sưởng mất mấy giây.

“Không.” Chu Sưởng đáp: “Tài xế xin nghỉ phép nên tôi tự mình lái xe tới đây. Lúc chiều đổi xe tạm thời, không đăng ký, nên tìm một chỗ trống ở bãi đậu xe ven đường rồi lùi vào đó.” Chu Sưởng lúc này rất thả lỏng, khi nói còn pha lẫn giọng Bắc Kinh.

Kinh Hồng gật đầu.

Bãi đậu xe của tập đoàn Phiếm Hải có bảo vệ canh gác, phương tiện bên ngoài phải đăng ký trước. Nhân viên bảo vệ trực tại bãi đậu xe sẽ đối chiếu biển số xe, số căn cước của tài xế và thông tin đăng ký có sẵn. Nếu chưa đăng ký, nhân viên bảo vệ sẽ phải gọi điện cho bộ phận và nhân viên mà họ muốn gặp để xác nhận ý định của chiếc xe, thủ tục vô cùng rắc rối.

Kinh Hồng nhìn tuyết ngoài cửa sổ, hỏi: “Anh Chu có mang dù không?”

“Khi tới đây tuyết đã ngừng rơi một lúc.” Chu Sưởng đáp: “Không sao.”

Kinh Hồng lại nói: “Lễ tân Phiếm Hải có dù. Tôi bảo trợ lý Đàm đưa anh Chu.”

Tổng giám đốc tập đoàn Thanh Huy mà cả người cả đầu ướt đẫm thì có vẻ khá nhếch nhác.

Kết quả là Đàm Khiêm không có ở đó. Sang năm Đàm Khiêm sẽ được thăng chức làm phó tổng giám đốc Phiếm Hải, dạo này rất bận.

Kinh Hồng cũng có trợ lý cấp hai cấp ba, nhưng anh lại lo như thế không phải phép, dù sao người ta cũng là tổng giám đốc Thanh Huy, cấp bậc của người đi tiễn hắn không thể quá thấp. Thế là anh vịn vào bàn đứng dậy, cài lại khuy áo vest, nói: “Thôi vậy, để tôi tự đưa.”

Chu Sưởng nói: “Vậy làm phiền anh Kinh.”

Vừa ra khỏi văn phòng là đến thang máy riêng của Kinh Hồng. Trên bảng điều khiển của thang máy có một nút màu đỏ tươi nằm ở vị trí dễ thấy nhất, Chu Sưởng không để ý mà đưa tay định ấn vào.

“Ấy...!” Kinh Hồng túm cổ tay lại Chu Sưởng, ngăn cản hành động của hắn: “Đó là nút báo cháy.”

Chu Sưởng nhìn kỹ hơn thì phát hiện quả nhiên bên ngoài nút bấm màu đỏ bằng nhựa, bên trong màu trắng cũng bằng nhựa, chính giữa có hình một ngọn lửa rất nhỏ. Bên dưới là một loạt nút khác, nào là thu hồi cảnh báo và những thứ lộn xộn khác. Sau khi nhìn xuống dưới, hắn mới tìm thấy một nút nhỏ rất khó thấy làm bằng thép không gỉ ở dưới cùng của bảng điều khiển, lại còn trùng màu với bảng điều khiển, đó mới là nút gọi thang máy.

Chu Sưởng bật cười, lại trêu một câu: “Phiếm Hải các anh thiết kế thú vị thật đấy.”

Lần này thì Kinh Hồng gật đầu đồng ý: “Phải.” Anh cao 1,79 mét, lần đầu đến đây cũng không nhìn thấy cái nút này, Chu Sưởng cao gần 1,9 mét hiển nhiên là càng không thấy được.

Nghe câu trả lời “phải”, Chu Sưởng không nói gì, đưa mắt nhìn cổ tay trái vẫn bị nắm chặt của mình. Bàn tay Kinh Hồng gầy và mảnh, nhưng vẫn rất khỏe, mu bàn tay mịn màng.

Chu Sưởng đưa mắt nhìn lên mặt Kinh Hồng: “Tôi biết rồi. Anh Kinh, tay.”

Kinh Hồng nhìn lại hắn, dần dần thả lỏng năm ngón tay, quay mặt về phía thang máy ra vẻ bình thường. Chu Sưởng nhấn cái nút cần nhấn.

Thang máy tất nhiên đang dừng lại ở tầng này, cửa nhẹ nhàng mở ra, Chu Sưởng đi vào trước, sau đó là Kinh Hồng.

Vì là thang máy chuyên dụng, không gian không rộng nên Kinh Hồng thường dùng thang máy của nhóm quản lý cấp cao khi phải tiếp khách, cái này anh chỉ dùng khi đi một mình. Chiều cao và dáng người của Chu Sưởng khiến không gian trong thang máy càng có vẻ chật chội tù túng, cứ như là rất đông đúc.

Hai người đứng cạnh nhau trước cửa thang máy, chờ, rồi đợi. Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào con số tầng nhảy múa trên màn hình hiển thị, không nói một lời.

Tầng 50 lúc này có vẻ rất cao, thời gian để xuống đến mặt đất dường như rất lâu.

Thang máy này đương nhiên là loại tốt nhất, rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Chu Sưởng bắt đầu vuốt thẳng cổ áo bên trái bị Kinh Hồng làm nhăn lại. Hắn kéo áo sơ mi bên trong, vuốt thẳng ra, rồi móc áo ngoài cho cổ tay áo phẳng phiu trở lại. Những ngón tay hắn trượt trên mặt vải, vuốt phẳng từng nếp nhăn.

Kinh Hồng không nói gì, chỉ nghe được tiếng loạt soạt do Chu Sưởng gây ra.

Sau khi sửa sang xong, Chu Sưởng nhìn về phía cửa thang máy, Kinh Hồng cũng vậy. Cửa thang máy làm bằng thép không gỉ, hơi phản quang nhưng không rõ ràng, chỉ phản chiếu bóng dáng mơ hồ của hai người, cũng khiến họ có thể thoải mái nhìn vào.

Trong sự im lặng kéo dài, thang máy riêng cuối cùng cũng dừng ở tầng một.

Kinh Hồng đi tới phía đối diện quầy lễ tân, không nói gì, chỉ dùng đốt ngón tay gõ lên bàn rồi chỉ vào chiếc dù phía sau, nhân viên lễ tân lập tức đưa dù cho anh.

Kinh Hồng chỉ cau mày, cảm thấy nhân viên tiếp tân của Phiếm Hải sao mà kém cỏi, Chu Sưởng bèn lên tiếng: “Một cái đủ rồi. Tôi sẽ lái xe thẳng về tòa nhà Thanh Huy, không lấy bất cứ thứ gì của Phiếm Hải, không lợi dụng Phiếm Hải.”

Kinh Hồng dừng lại, đáp: “Vậy đi thôi.”

Hai người bước ra khỏi khuôn viên Phiếm Hải. Tuyết nhẹ vẫn nhẹ nhàng rơi, thế giới dường như được thanh lọc.

Dù của Phiếm Hải màu đen sẫm, cán dài, với tay cầm bằng gỗ. Kinh Hồng nhẹ nhàng nắm trong tay, đưa Chu Sưởng đi dọc ven đường. Vì tư thế của anh nên để lộ ống tay áo sạch sẽ của chiếc áo sơ mi trắng ra ngoài, khuy măng sét bằng kim loại đính kim cương trên đó tỏa sáng rực rỡ.

Tuyết dường như chia cắt hai người với thế giới bên ngoài, họ là những người duy nhất còn sót lại giữa trời đất.

Một chiếc xe máy chợt đi ngang qua, Chu Sưởng giữ lấy cánh tay Kinh Hồng, hai người lùi lại vài bước.

Sau đó, Chu Sưởng không buông tay ngay. Sau khi tránh đường, trong mấy giây sau, những ngón tay dài khỏe mạnh của hắn siết lại trên cánh tay Kinh Hồng, giống như vừa rồi, Âu phục của Kinh Hồng bị lõm vào vài dấu ngón tay, nếp nhăn xuất hiện.

“...” Kinh Hồng chưa kịp nói gì thì Chu Sưởng đã buông tay ra.

Kinh Hồng muốn vỗ phẳng nó, nhưng khi nghĩ đến bầu không khí mờ ám trong thang máy vừa rồi, anh đành bỏ cuộc.

“Cẩn thận...” Chu Sưởng nhìn chiếc mũ rực rỡ trên đầu cậu giao hàng, nói: “Anh Kinh mà bị một shipper của nền tảng giao đồ ăn mà Phiếm Hải đầu tư đâm phải thì không tốt đâu đấy.”

“...”Kinh Hồng đáp: “Cũng được, chưa đụng trúng. Anh Chu mà không loan tin khắp nơi thì ai mà biết.”

Chu Sưởng nhếch môi: “Có đi nói khắp nơi hay không thì chưa chắc, phải tùy tâm trạng. Biết đâu một ngày nào đó lại tiết lộ ra người ngoài thì sao.”

Kinh Hồng cũng cười: “Xem ra miệng anh Chu thiếu một cái chốt cửa.”

Đi được một lúc, Chu Sưởng đột nhiên nói: “Hôm nay trời khá lạnh.”

“Phải...” Kinh Hồng đồng ý: “Ly nước ấm trong bụng anh Chu có lẽ đã nguội rồi.”

“Thì đấy...” Chu Sưởng thản nhiên tiếp lời: “Không phải rượu mà, một ly liền nóng bừng cả người.”

Kinh Hồng bình thản đáp: “Lừa người ta thôi. Mạch máu trên biểu bì giãn ra, máu dồn về biểu bì, nhiệt độ cơ thể bên trong lại giảm xuống, cồn không phải là thứ tốt.”

“Vậy sao...” Giọng điệu Chu Sưởng cũng bình tĩnh, nói: “Tôi lại thấy có đôi khi rượu cũng là thứ tốt.”

Kinh Hồng cảm thấy Chu Sưởng cố ý dẫn dắt chủ đề về ngày hôm đó, trước tiên là bơi bướm, sau đó là rượu. Một lần có thể là ngẫu nhiên, nhưng hai lần thì không, nhất là với những người như Chu Sưởng. Nếu dễ mắc lỗi như vậy thì hắn đã không phải là Chu Sưởng.



Hôm nay Chu Sưởng đã phá vỡ sự ăn ý ngầm trước đó giữa hai người.

Kinh Hồng lặng lẽ chờ đợi, tuyết dưới chân phát ra âm thanh khe khẽ.

Quả nhiên, một lúc sau, tới một nơi tương đối yên tĩnh, Chu Sưởng hỏi Kinh Hồng bằng chất giọng nam tính thường ngày: “Kinh Hồng, có muốn đến bên nhau không?”

, Sở Sưởng Kinh Hồng:

Tim Kinh Hồng đập mạnh, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, anh hỏi: “Đến bên nhau nghĩa là sao? Giải thích ba chữ này thử xem.”

Chu Sưởng nhìn về phương xa, giọng nói đều đều bình thản: “Đến bên nhau trong thế tục hồng trần, nam nữ tình si.”

Đây cũng là cuộc trò chuyện diễn ra ở Maldives, cũng là khúc dạo đầu cho đêm đó. Lúc đó, khi đang nhìn các đôi vợ chồng và tình nhân khiêu vũ, Chu Sưởng đã nói: “Thế tục hồng trần, nam nữ tình si“.

“Tôi hối hận rồi.” Chu Sưởng nói thêm: “Tôi không muốn kết thúc như thế này.”

Kinh Hồng im lặng một lúc, cuối cùng lại từ chối: “Không, cảm ơn.”

Không đến mức đó, vẫn chưa đến mức phải vướng vào mối quan hệ với người cầm quyền của Thanh Huy..

Hối hận, Kinh Hồng nghĩ, đây là một từ rất xa lạ với anh, và anh tin rằng với Chu Sưởng cũng vậy. Vì nó vô nghĩa. Qua rồi thì nên để nó qua đi.

Khắp nơi toàn là xe hơi, ướt đẫm, vọt qua như tên bắn, tuyết trên mặt đất bẩn thỉu, trộn lẫn với đất thành một đống.

“Được.” Chu Sưởng gật đầu, cũng không đeo bám.

Có một thoáng, Chu Sưởng có lời muốn nói, nhưng lại không nói được, thanh âm nghẹn trong cổ họng.

Nói gì đây?

Ở độ tuổi và địa vị này, nói “thích” nghe có vẻ trẻ con, nhưng nói “yêu” không chỉ trẻ con mà còn quá nực cười.

Thế là họ tiếp tục đi về phía trước, Kinh Hồng ân cần giơ cao chiếc dù trong tay, nghiêng về phía Chu Sưởng, nhưng sau đó không ai nói gì nữa.

Mặt trời vẫn treo lơ lửng trên bầu trời, nhưng lại có cái ý vị của riêng nó giữa mùa đông mờ mịt, không hề lóa mắt. Xung quanh là bầu trời trống trải màu trắng xám, vì tuyết rơi, những tòa nhà bên dưới đều phù một màu trắng xóa, từ trên xuống dưới đều nhạt nhòa, chỉ có mặt trời là đặc biệt sáng rực chói mắt, trở thành tâm điểm duy nhất trong khung cảnh vắng vẻ.

Đường cũng không xa lắm, chẳng mấy chốc họ đã đến nơi Chu Sưởng đậu xe.

Vài nhóm thanh niên nam nữ vây quanh một chiếc xe hơi phía trước, hết chụp ảnh riêng rồi lại chụp tập thể, Chu Sưởng lấy chìa khóa xe ra bấm, chiếc xe kêu bíp một tiếng khiến đám đông vội vàng giải tán.

Một chiếc xe kiểu mới màu đen thuộc dòng Koenigsegg Agera.

Kinh Hồng đưa đến bên cạnh ghế lái. Chu Sưởng lên xe, Kinh Hồng cúi người dặn dò: “Đường tuyết trơn trượt, cẩn thận, đừng quên bật bộ sấy kính.”

Chu Sưởng cười rất nhạt, nhìn anh: “Biết rồi.”

Xe của Chu Sưởng lùi vào trong, đầu xe hướng ra ngoài. Cuối cùng, trong màn tuyết nhẹ, Kinh Hồng cầm dù trong tay, đứng trước xe Chu Sưởng, nhẹ nhàng gật đầu về phía ghế lái trong xe, coi như là chào tạm biệt.

Đúng lúc này, phía sau Kinh Hồng, hai cái đèn xe ở phía bên kia bãi đậu xe chợt lóe lên, chiếu sáng Kinh Hồng từ đằng sau.

Vào những ngày có tuyết, trước khi lái xe phải bật đèn.

Trong ánh sáng vàng ấm áp, những hạt tuyết giống như tấm rèm châu, mà lại còn là hạt châu vàng, trải dài dưới bầu trời, xinh đẹp và lạnh lẽo.

Kinh Hồng cầm dù đứng đó, ánh đèn phía sau chiếu rọi, cả người anh trông như hư ảo.

Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng. Trên kính xe trước mặt vương vài bông tuyết.

Chu Sưởng chợt nhớ lại ngày đầu tiên gặp Kinh Hồng.

Đó là một cuộc thi kinh doanh, và hai trường của họ gặp nhau ở bán kết. Lần đó, vì Berkeley nhận được tờ 20 đô la Mỹ giả nên họ bị loại bởi đội do Kinh Hồng dẫn đầu. Đó cũng là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cảm giác gặp phải “kỳ phùng địch thủ“.

Thực ra đây chỉ là một chuyện nhỏ.

Chu Sưởng nhớ địa điểm tổ chức cuộc thi năm đó là Syracuse của bang New York, dịch sang tiếng Trung là “Thành phố tuyết“. Đại học Syracuse là chủ nhà, xếp hạng của trường đại học này chỉ ở mức trung bình, nhưng một số khoa liên quan đến ngành kinh doanh của trường thực sự khá tốt, chẳng hạn như quảng cáo và quan hệ công chúng.

Sau khi trận đấu kết thúc ngày hôm đó, dường như trời cũng đổ tuyết.

Khi ra khỏi bãi đậu xe, hắn thấy Kinh Hồng vẫn đứng ở cổng trung tâm thương mại, chắc đang đợi đồng đội lái xe tới đón.

Ánh đèn vàng ấm áp trong trung tâm thương mại tỏa ra từ phía sau anh, hơi giống hôm nay.

Lúc này, đồng đội người Trung Quốc ngồi ở ghế phụ đột nhiên nói bằng tiếng Trung: “Tôi vừa đi hỏi rồi, cậu ta tên là Kinh Hồng, nghe hay thật.”

“Họ Kinh?” Chu Sưởng vừa lái xe vừa ung dung nói: “Tôi còn tưởng họ Cảnh.” Tên của Kinh Hồng trên bảng tên trong cuộc thi là Hong Jing, Chu Sưởng tưởng là Cảnh Hồng hay gì đó tương tự, dù sao thì họ Cảnh mới là họ thông thường, họ Kinh hiển nhiên không thường gặp.

“Không phải.” Đồng đội trả lời: “Là Kinh Hồng. Kinh trong kinh qua, hồng là chim nhạn. Nghe hay chứ.”

“Kinh Hồng...” Chu Sưởng đọc lại một lần.

Và rất tự nhiên, hắn nhớ lại một vài bài từ, vài câu thơ.

Ví như ánh nhìn thoáng qua, lòng ta hốt hoảng.

Ví như nhẹ tựa chim nhạn.

Ví như Lục Du miêu tả về người vợ đầu tiên khi ông đã bảy mươi lăm tuổi, bóng hồng e sợ đã từng soi*.

* Thẩm viên kỳ 1, tác giả Lục Du, bản dịch của Trần Trọng San

Lúc đó người Mỹ phía sau hỏi họ đang nói chuyện gì, đồng đội ở ghế phó lái giải thích, tên của người đó là một loại chim, có một địa vị vô cùng đặc biệt trong văn hóa Trung Quốc, mỗi mùa đông nó lại bay về phương nam nhưng luôn quyến luyến quê nhà, trung thành, đẹp đẽ, cứ đi rồi lại về, bắt không được, giữ không xong, thỉnh thoảng nó dừng lại bên cạnh con người, rồi vỗ cánh bay xa vì sợ hãi.

Người Mỹ ngây thơ, một cô gái liền nói: “Con người cũng có thể trở thành nhà của chúng mà.”

Sau đó người Mỹ ngồi ở ghế sau hỏi: “Cậu nói lại được không? Tên cậu ta trong tiếng Trung phát âm là gì?”

Chu Sưởng trả lời. Bởi vì nói cho người nước ngoài nghe nên hắn nói từng chữ một: “Kinh Hồng. K, I, N, H, H, Ồ, N, G, Kinh Hồng.”

Có lẽ là bởi vì hắn nhớ tới những bài thơ ấy, hoặc là những hình ảnh đó, mà khi thốt ra hai chữ này có một hương vị thơm ngon khó tả, hắn thực sự cảm thấy mùi thơm ấy vấn vương mãi trên môi.