Nhu Phong

Chương 25




Tất cả mọi cửa của phường rượu đều được cài kín đến mức không thể lọt một hơi gió. Ngay lúc này, thực sự là lặng phắc như tờ.

Lòng bàn tay tê cóng của Lý Nhu Phong đã rướm mồ hôi.

Chàng nào có biết Đạo pháp gì, nào biết phải làm sao để cứu Dương Đăng. Chàng chỉ đang cố kéo dài thời gian, được chừng nào hay chừng đó, những mong Bão Kê nương nương sẽ sớm tỉnh dậy.

Lý Nhu Phong xin Ngô vương một bát canh giã rượu cho Bão Kê nương nương, còn thỉnh cầu: “Bẩm vương thượng, khi tôi cứu Dương tướng quân thì không thể để người ngoại đạo bên cạnh.”

Thỉnh cầu này có thể hiểu được, các môn các phái đều phải thủ sẵn vài tuyệt chiêu độc môn, tất nhiên không muốn bị người ngoài học lỏm. Tiêu Tử An phất phất tay, ra hiệu cho những ai không liên quan như y quan, Phạm Bảo Nguyệt, người của Phật – Đạo… lui hết ra ngoài.

Song Thông Minh tiên sinh vẫn đứng yên. Ông cụ chắp tay nói: “Lão nông cạn đây là thầy tướng, hết sức tò mò về đạo thuật của tiểu huynh đệ. Hi vọng có thể ở lại xem cho tường tận.”

Lý Nhu Phong muốn tránh mấy người kia, chủ yếu vì sợ họ phát hiện mình là người cõi âm. Những vị tu Phật – Đạo này ít nhiều đều hiểu vài đặc tính của người cõi âm.

Tuy nhiên, lần trước nhóc Đinh Bảo đi đưa tin, Thông Minh tiên sinh đã biết rõ về chàng rồi nên chẳng cần che giấu nữa. Thông Minh tiên sinh là cao nhân thế ngoại không vướng sự đời, tuy lần này rời núi Dương Ẩn xem mệnh cho con trai Ngô vương, Lý Nhu Phong vẫn rất kính trọng ông. Nghe ông khiêm tốn xưng là “nông cạn”, thì cũng chắp tay trả lễ ngay.

Lý Nhu Phong đưa Bão Kê nương nương sực nức mùi rượu đến bên sập Dương Đăng đang nằm, ghé sát tai nàng gọi: “Nương nương, nương nương, mau tỉnh lại!” Hơi thở của chàng thổi vào tai Bão Kê nương nương, nghe nhồn nhột. Nàng “Ừm” một tiếng, rồi nghiêng đầu tránh đi.

Nhưng vẫn mê man chưa tỉnh.

Lý Nhu Phong bất đắc dĩ, đành phải tự nghĩ biện pháp.

Trời còn mờ tối, gà chưa gáy sáng, chàng vẫn thấy được mọi sự của âm gian. Hiện giờ chàng nhìn ra lệ quỷ tụ lại dày đặc, đều là lệ quỷ đang chiếm thân Dương Đăng.

Dưới nước âm khí nặng. Lần trước Dương Đăng trôi từ đáy ao phóng sinh đến đầu nguồn sông Tần Hoài, oan hồn đã dệt thành tấm lưới rong rêu, bọc hắn kín bưng trong đó. Dương Đăng cứ tưởng mình vẫn bơi lên trên, song thực tế là đang trôi thẳng ra sông.

Chàng thân là người cõi âm, nhưng khi vươn tay khuấy đảo nơi oan hồn kết kén thì vẫn cảm thấy buốt tim thấu xương, tưởng chừng có ngàn vạn oan hồn từ hàng chồng núi thây đang gào thét vọt qua tai, âm thanh chát chúa tan nát cõi lòng.

Đám quỷ gặp phải hôm nay còn khốc liệt hơn, chất chứa oán khí nặng hơn, đã điên cuồng xé rách một lỗ thủng trong hồn Dương Đăng, tìm được nơi dương khí mỏng nhất để chui vào.

Lệ quỷ trên thân Dương Đăng không chỉ có một. Tất cả chúng như quyện vào nhau thành một con rắn khổng lồ, xoắn bện, vặn vẹo, không thể phân rõ khuôn mặt. Chúng liên tục xoay vần, đâm xuyên, rít gào, thanh âm còn chói tai hơn cả buổi đêm giữa lòng sông Tần Hoài. Dương Đăng giết người như ngóe, một đôi tay hắn đã khiến máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng. Nay vô vàn oan hồn ấy tụ tập trong phường rượu này, ép xuống khiến Lý Nhu Phong gần như nghẹt thở.

Lý Nhu Phong cầm tay dương bạt ấn lên đỉnh đầu Dương Đăng, chúng lệ quỷ thình lình bật rít thảm thiết, đâm thốc vào tai làm chàng phải vội vàng bịt chặt.

Một cơn rét lạnh chạy thẳng từ bàn chân lên sống lưng mỗi người. Rèm sa mỏng trước mắt Tiêu Tử An bất chợt không gió mà tung bay. Trong chớp mắt hất lên đấy, gã thấy rõ vẻ thống khổ đột ngột xuất hiện trên mặt Lý Nhu Phong, động tác hai tay bịt tai hết sức quỷ dị. Tiêu Tử An kinh hãi, nghĩ bụng kẻ trước mắt này quả có thể thông linh.

Thế nhưng, trong lòng Lý Nhu Phong giờ đây còn hoảng hốt hơn cả Tiêu Tử An.

Chàng vốn cho rằng, dựa vào dương khí dồi dào từ dương bạt cũng đủ để xua tan lệ quỷ đang chiếm thân Dương Đăng. Nào ngờ chỉ có một ít tản đi, số còn lại vô cùng ngoan cố, vẫn cắn răng mặc cho ngọn lửa của dương bạt thiêu cháy. Chúng đau đớn bay tán loạn tứ phía trong cơ thể Dương Đăng, không chịu rời khỏi.

Dương Đăng đã ngừng nôn bùn đen, nhưng lại gào thét lăn lộn trên sập. Tiêu Tử An cuống quýt sai người qua ấn hắn xuống, chỉ thấy hai mắt hắn lồi ra, làn khí xanh đen liên tục chạy quanh trên mặt, mồ hôi chảy ròng ướt áo. Hiển nhiên, hắn đang chịu giày vò gấp trăm ngàn lần ban nãy.

Lý Nhu Phong thấy những lệ quỷ kia bị lửa nóng của dương bạt kích thành bạo ngược, bắt đầu cắn xé hồn phách Dương Đăng. Cũng không biết Dương Đăng còn cầm cự được bao lâu. Tất nhiên, chàng muốn Dương Đăng phải nhận hết ác báo đấy, nhưng ngay lúc này sao có thể để mặc hắn chết đi? Lý Nhu Phong nóng lòng quá sức, chỉ biết nắm tay Bão Kê nương nương dọa: “Trương Thúy Nga, cô mà còn không tỉnh là tôi hóa cốt thật cho cô xem.”

Lệ quỷ càng lúc càng bạo phát tàn ngược. Muôn vàn bầy oan hồn tụ thành cuồng phong ngợp trời, vần vũ đảo quanh, lật ngói, rung xà khiến cả phường rượu giật lên bần bật, bụi đất rơi mịt mù. Mọi người ở đấy đều kinh hoàng mất vía, chúng nội thị thay nhau khuyên Ngô vương tránh đi.

Tiêu Tử An suy cho cùng vẫn có sự gan góc của kẻ làm vương, nói: “Bản vương chính là người mang thiên mệnh, bọn âm quỷ này mà làm gì được bản vương!” Gã đanh giọng, “Nếu ngươi không thể cứu sống Dương khanh, bản vương sẽ lấy thủ cấp ngươi để trấn áp đợt phong ba này!”

Giữa bốn bề tiếng quỷ khóc than, Lý Nhu Phong chợt ngẩng phắt đầu. Chàng thấy rõ tướng mạo dữ tợn của lệ quỷ trên người Dương Đăng. Là con trai Tiêu Yên, là bộ hạ cũ của Tiêu Yên năm nào, còn có huynh trưởng của chàng.

Trong nháy mắt đó, huynh trưởng nhìn thẳng vào chàng. Cừu hận, oán giận, không cam lòng... chàng đều thấy rõ mồn một. Nhưng trong mắt huynh trưởng không có chàng.

Trong nháy mắt đó, lòng Lý Nhu Phong như bị búa lớn nện vào, khiến trái tim đã chết lặng nơi ngực chàng dập nát.

Chàng vươn tay chạm vào mặt huynh trưởng, lại đụng trúng thân thể Dương Đăng.

Vẫn biết vạn vật trong thiên địa này đều tuân đúng một đạo lý: Người hướng lên cao, nước chảy chỗ trũng. Thể xác người cõi âm cũng tựa như chiếc hố sâu hoắm, là vùng cực âm. Dương khí của dương bạt là Thái Sơn ép xuống, lệ quỷ đang phải gồng mình đỡ lấy, bỗng đâu xuất hiện một khoảng thuần âm, chúng liền bị hấp dẫn trốn cả vào trong.

Huynh trưởng nhận ra hơi thở quen thuộc từ thể xác thuần âm này trước tiên. Đầu Lý Nhu Phong bất chợt ngửa mạnh, hai mắt trợn trừng, lập tức bị lệ quỷ xâm nhập toàn thân. Chúng ồ ạt nối nhau, thoáng chốc đã chiếm trọn thân thể.

Lệ quỷ biến mất, cuồng phong ngừng thổi, bụi mù dần tan. Cả người Dương Đăng hoàn toàn thả lỏng, khí xanh đen trên mặt cũng nhòa đi. Hết thảy đã bình thường trở lại, chỉ còn duy nhất một vấn đề là hắn vẫn hôn mê. Tiêu Tử An gọi y quan xem thử cho Dương Đăng. Y quan bắt mạch xong, bẩm rằng cơ thể Dương tướng quân hiện khá suy yếu, nhưng cứ điều dưỡng liên tục vài ngày là khôi phục như cũ. Tất cả mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Lý Nhu Phong một tay chống đất, mồ hôi túa ra đầm đìa, chẳng mấy chốc đã tụ thành một vũng nước nhỏ. Bao tiếng bước chân rần rật bước ngang qua chàng, thế mà có vài khoảnh khắc chàng không nghe thấy gì, cũng không cảm giác được sự tồn tại của chính mình.

Lệ quỷ đang tranh đoạt thể xác thuần âm này.

Chàng nhấc hai mi mắt nặng trịch lên, đôi con ngươi như suối trong ngần phản chiếu hình bóng dương bạt. Chàng mơ hồ trông thấy quầng lửa tươi đẹp mới đứng đối diện mình, bất thình lình vụt tắt, lại chớp mắt đã ở ngay trước mặt.

Chiếc quạt đang lay động của Thông Minh tiên sinh bỗng dừng phắt. Ông nhìn đôi tay trời sinh dùng nắn xương đoán mệnh của dương bạt xếp chồng lên nhau, cửu cung bát quái, thập nhị thần văn, vũ trụ vạn vật bỗng chốc đều thu trọn vào đôi tay kia. Nàng bắt quyết Bắc Đẩu, kết đôi ngũ lôi [1], khum tay, gập ngón, thét vang: “LUI!”

Lý Nhu Phong khép hai mắt, ngã oặt vào lòng nàng.

Sau chiếc quạt lông, khuôn mặt xuất trần thoát tục thoắt chốc đã sa sầm. Trong đầu ông cụ chợt hiện rõ giọng nói như âm phong, mỏng mảnh, không chút độ ấm:

—Ta cứ muốn tên người cõi âm này, cứ muốn phần hồn này đấy. Đừng nói là hồn của tiểu vương gia, có đem đổi thành hồn của lão thiên vương thì ta cũng không cho phép!

“Nghiệt súc.”

Từ miệng vị tiên phong đạo cốt ấy lạnh lùng nhả ra hai chữ nặng nề.