Những Chiến Binh Phần 1 Tập 2: Lửa Và Băng

Chương 13





Khi mặt trời chìm lặn xuống khu rừng. Tim Lửa đợi bên cạnh cây thông nơi chân Xỉ Than chôn con mồi đầu tiên cô bé bắt được. Chú nghe thấy những tiếng bước chân, bèn quay sang thì thấy chân Xỉ Than và chân Diều Hâu đang bước đến gần. Mồi tươi treo lủng lẳng nơi miệng chúng. Chân Diều Hâu hầu như không mang nổi thứ mà nó bắt được, bởi con mồi lớn quá. Tim Lửa cảm thấy nhẹ nhõm, vui mừng. Đến cả Vuốt Cọp cũng không thể nào chê trách được cố gắng của các lính nhỏ này.

"Để tôi mang giúp đống mồi này về." Tim Lửa đề nghị, phá đi lớp lá thông bao phủ nơi cất giấu của chân Xỉ Than. Chú đảo lên, ngoạm lấy mồi tươi giữa hai hàm răng, và khởi hành về lại trại.

Khi họ trở về đến trảng trống của trại, một số mèo trong bộ tộc đã lấy phần chia của họ từ đống mồi tươi. Vuốt Cọp chắc hẳn đang trông ngóng sự trở về của họ, bởi vì ông bước ngay đến bên họ khi họ bỏ mồi tươi mới bắt ở gần đống mồi còn lại.

"Họ tự bắt tất cả số mồi này à?" Ông ta hỏi, và thúc đống mồi bằng một chân lực lưỡng của ông ta.

"Đúng vậy," Tim Lửa trả lời.

"Tốt," Vuốt Cọp nói. "Hãy đến gặp ta và Sao Xanh. Tự đem theo một ít mồi tươi cho anh; chúng ta cũng đang ăn."

Chân Xỉ Than và chân Diều Hâu nhìn Tim Lửa với ánh mắt ngưỡng mộ – được ăn cùng với tộc trưởng và thủ lĩnh trợ tá bộ tộc là một đặc ân. Tim Lửa không cùng chia sẻ sự phấn khích đó với chúng. Chú đã hy vọng được báo cáo với một mình Sao Xanh thôi. Mèo cuối cùng mà chú muốn chia sẻ bữa ăn là Vuốt Cọp.

"Nhân tiện, anh có thấy Vằn Xám đâu không?" Vuốt Cọp hỏi. Tim Lửa chợt cảm thấy lo âu khi Vuốt Cọp nói tiếp. "Đáng lí anh ta phải ở lại trại trong khi anh ta bị cảm lạnh như vậy, nhưng chúng ta chẳng thấy anh ta đâu cả kể từ lúc mặt trời đứng bóng."

Tim Lửa xê dịch chân. Chẳng lẽ Vằn Xám lại đi tìm một nơi nào đó yên tĩnh nữa? "Phải," chú thừa nhận. "Có lẽ cậu ấy ở chỗ Nanh Vàng?"

"Có lẽ," Vuốt Cọp nói lớn, và bỏ đi tới chỗ Sao Xanh đang rứt một con chim bồ câu béo tròn.

Tim Lửa theo sau ông, cố xua đi những lo âu cứ tăng dần về sự biến mất của Vằn Xám. Chú chọn một con chim mai hoa nhỏ từ đống mồi tươi khi chú đi ngang qua, sau đó lại ước gì mình đã chọn một con chuột đồng. Chú có thể báo cáo như thế nào đây với cái miệng dính đầy lông chim?

"Hoan nghênh, Tim Lửa," Sao Xanh meo khi Tim Lửa ngồi xuống trước mặt bà. Chú đặt con chim xuống đất, nhưng quyết định không ăn ngay.

"Vuốt Cọp báo cho ta biết là các lính nhỏ của anh đã bắt được rất nhiều mồi." Ánh mắt của Sao Xanh hiền hòa. Vuốt Cọp, đang ngồi bên cạnh bà, nhìn chằm chằm vào chú, đầy xét nét, khiến cho đuôi của Tim Lửa giật giật lên.

"Vâng, trước đây họ chưa bao giờ săn trong sương như thế, nhưng xem ra sương mù không thể cản trở được ai trong số họ," Tim Lửa meo. "Tôi đã theo dõi chân Diều Hâu bắt một con chuột rừng. Những bước rình mỗi của trò ấy thật xuất sắc."

"Thế còn chân Xỉ Than thì sao?" Sao Xanh hỏi.

Tim Lửa để ý thấy sự nghiêm khắc hiện lên trong mắt bà. Bà lo lắng về khả năng của chân Xỉ Than ư? Tim Lửa trả lời. "Kỹ năng săn mồi của trò ấy đang phát triển rất tốt. Cô bé rất sốt sắng, điều đó là chắc rồi, và dường như chẳng sợ gì cả."

"Anh không lo điều đó có thể làm cô bé khinh suất ư?" Sao Xanh hỏi.

"Cô bé nhanh nhẹn và ham học hỏi, điều đó khiến cô bé tiếp thu bài rất tốt. Tôi nghĩ điều đó sẽ bù đắp cho..." – Tim Lửa lo lắng tìm đúng từ để nói – "... sự hăng hái của cô ấy."

Sao Xanh quật nhẹ đuôi. "Sự hăng hái của cô bé, như anh nói, làm ta lo ngại," bà meo, liếc nhanh sang Vuốt Cọp. "Cô bé cần có sự hướng dẫn cẩn thận trong việc luyện tập." Tinh thần của Tim Lửa tụt hẳn xuống. Bà không hài lòng về việc bảo trợ của chú ư?

Đôi mắt của chú Sao Xanh dịu lại "Cô bé là một thử thách lớn đấy. Nhưng rõ ràng cô ấy đang trở thành một thợ săn tốt. Anh đã làm rất tốt với cô ấy, Tim Lửa à. Thực ra là với cả hai." Tim Lửa tươi tỉnh lên ngay lập tức, và Sao Xanh tiếp tục. "Ta đã để ý thấy anh đảm trách luôn việc huấn luyện chân Diều Hâu mà không đợi được yêu cầu, và ta muốn anh tiếp tục bảo trợ cả hai mèo ấy trong thời gian này."

Vuốt Cọp ngoảnh nhìn chỗ khác, nhưng Tim Lửa không bỏ lỡ vẻ giận dữ thoáng qua trong mắt ông ta. "Cảm ơn, Sao Xanh," chú meo.

"Ta thấy cậu bạn mất tích của anh đã trở về." Vuốt Cọp ngao mà không quay đầu.

Tim Lửa quay lại thì thấy Vằn Xám xuất hiện từ đằng sau nhà trẻ. "Chắc là cậu ấy đi tìm nơi nào đó yên tĩnh và yên bình," chú nói. "Cậu ấy vẫn còn sốt, với lại, ở tịt trong trại cả ngày là không dễ chút nào."

"Dễ dàng hay không thì cậu ta cũng nên tập trung vào việc bình phục sớm," Vuốt Cọp meo. "Mùa lá trụi không phải là thời gian để cho bệnh tật xuất hiện trong trại. Lông Chuột đã bị ho trong đợt tuần tra sáng nay. Ta hy vọng bộ tộc Sao sẽ bảo vệ chúng ta khỏi bị ho đờm xanh trong mùa này. Năm ngoái chúng ta đã mất năm đứa trẻ vì nó rồi."

Sao Xanh nghiêm nghị gật cái đầu xám của bà. "Chúng ta hãy cầu nguyện cho mùa lá trụi này sẽ không kéo dài hoặc khắc nghiệt lắm. Nó chưa bao giờ là quãng thời gian dễ dàng cho các bộ tộc cả." Bà lộ vẻ đăm chiêu trong chốc lát, sau đó bà bảo Tim Lửa. "Đem con chim đó ra ăn cùng với Vằn Xám đi. Anh ấy cần biết lính nhỏ của mình đã thể hiện như thế nào trong buổi kiểm tra."

"Vâng, thưa Sao Xanh. Cảm ơn," Tim Lửa meo. Chú nhặt con chim lên và phóng ra khỏi bụi tầm ma, nơi Vằn Xám đang ngồi cùng với một con chuột rừng lớn. Lúc Tim Lửa đến thì Vằn Xám đã ăn được một nửa con chuột. Có lẽ bệnh cảm lạnh của cậu đang bình phục tốt.

Khi Tim Lửa thả con chim xuống bên cạnh bạn mình, Vằn Xám hắt hơi.

"Vẫn chưa hết cảm à?" Tim Lửa hỏi vẻ thông cảm.

"Chưa," Vằn Xám đáp với cái miệng đầy thức ăn. "Mình nghĩ mình nên ở lại trong trại lâu hơn nữa."

Tim Lửa nghĩ anh bạn của mình trông có vẻ lạc quan hơn trước, nhưng chú không muốn để lộ mối nghi ngờ rằng Vằn Xám đang âm mưu điều gì đó.

"Chân Diều Hâu đã thể hiện rất tốt trong buổi đánh giá ngày hôm nay," chú meo.

"Vậy à?" Vằn Xám cắn một miếng chuột nữa. "Tốt lắm."

"Ừ, cậu ta là một thợ săn kiệt xuất đấy," Tim Lửa bắt đầu ăn con chim mai hoa. "Vằn Xám à," chú meo sau một lúc lặng im. "Cậu đã rời khỏi trại trong những ngày qua phải không?"

Vằn Xám ngừng nhai. "Tại sao cậu lại hỏi vậy?"

Đuôi của Tim Lửa giật lên thấp thỏm. "Ừm, câu đã không có ở đây khi mình trở về từ buổi gác đêm qua, và Vuốt Cọp nói là đã không thấy cậu kể từ lúc mặt trời đứng bóng ngày hôm nay."

"Vuốt Cọp à?" Vằn Xám có vẻ lo lắng.

"Mình đã nói với ông ta rằng có thể cậu đi ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh nào đó, hoặc có thể cậu đang ở chỗ Nanh Vàng." Tim Lửa meo. Chú lại cắn một miếng thịt từ con chim. "Phải vậy không?" Chú hỏi qua một cái miệng đầy lông chim, đột nhiên chú rất mong muốn Vằn Xám trả lời là "phải", để xua tan đi nỗi nghi ngờ rằng Vằn Xám có thể đang giữ một bí mật nào đó, không cho chú biết.

Nhưng Vằn Xám lờ tịt câu chất vấn của Tim Lửa. "Ờ, cảm ơn cậu đã bao che giùm cho mình." Cậu tiếp tục nhai.

Tim Lửa không hỏi gì thêm nữa, mặc dù chú phát sốt lên vì tò mò. Khi Vằn Xám đứng dậy và bảo cậu ta sẽ về hang, Tim Lửa vẫn không sáng tỏ gì hơn về điều đang chiếm lĩnh tâm trí của Vằn Xám.

"Ờ," chú meo. "Mình ở đây thêm một chút đã." Vằn Xám khẽ gật đầu với chú rồi đi khỏi. Tim Lửa nằm ngửa bụng lên, ưỡn mình ra, quơ quào mặt đất trên đầu mình bằng những móng vuốt. Chú nằm duỗi lưng như vậy một lúc, và suy nghĩ. Căn cứ vào cái mùi của cậu ta, Vằn Xám hẳn là vừa mới liếm láp rất ư là kỹ càng. Phải chăng cậu ta đang cố giấu đi một mùi gì đó? Tim Lửa nhận ra rằng Vằn Xám hầu như có thừa nhận là đã rời trại. Nhưng cậy ta đã đi đâu đến nỗi mà không hoặc không thể, kể cho Tim Lửa nghe chứ? Đột nhiên chân của chú giần giật – thế còn những chuyến đi thăm Công Nương của chú, trong lãnh thổ của Hai Chân thì sao! Chú cũng đã tắm táp rất cẩn thận trước khi trở về trại, và không bao giờ hé lộ về những cuộc đi thăm đó với Vằn Xám đấy thôi.

Tim Lửa lật mình lại và ngồi dậy. Có thứ gì đó dính vào một trong những móng vuốt của chú. Chú đưa chân lên và dùng răng kéo cái thứ dơ bẩn ấy ra. Đó là một cánh hoa đuôi sóc, đã cũ và nhàu nhì, nhưng chắc chắn đó là hoa đuôi sóc. Làm sao nó lại có ở đây? Những cây liễu không mọc trong phần rừng của bộ tộc Sấm – thật ra, những cây liễu duy nhất mà Tim Lửa từng nhìn thấy thì mọc ở gần con sông, trong lãnh thổ bộ tộc Sông. Tim Lửa nín thở trong khi tim chú bắt đầu đập mạnh. Có phải cái này từ lông của Vằn Xám rơi ra không?

Chú lách nhẹ vào hang chiến binh. Vằn Xám đã ngủ rồi. Tim Lửa nằm thức thao láo bên cạnh cậu ta và tự hỏi chẳng lẽ Vằn Xám ngu ngốc đến nỗi đã quay lại lãnh địa của bộ tộc Sông. Ánh nhìn trong mắt Lông Báo Đốm sau cái chết của Vuốt Trắng đã cho thấy có món nợ cần phải được thanh toán. Tim Lửa rùng mình khi chợt nhận ra chính xác Vằn Xám đã đi đâu và tại sao.

Khi Tim Lửa thức dậy, trong hang ẩm ướt và lạnh như cắt. Hít không khí một cái cho chú biết là mưa sắp kéo đến. Chú chui ra ngoài, ngáp. Chú đã ngủ không ngon, lo lắng về Vằn Xám. Ngay lúc này đây, ý nghĩ rằng anh bạn của mình đang đơn thân ở trên lãnh thổ bộ tộc Sông khiến chú rùng hết cả mình.

"Lạnh quá, hả?" Giọng nói của Gió Lốc làm Tim Lửa giật thót. Tim Lửa ngó qua vai, đuôi ve vẩy. Anh chiến binh mèo mướp săn chắc đang bước ra khỏi hang.

"Ừm, phải," Tim Lửa đồng tình.

"Cậu ổn chứ?" Gió Lốc hỏi. "Không bị lây bệnh từ bạn cậu chứ hả? Sáng nay Lông Chuột bị chảy nước mũi rồi, còn Đuôi Dài nói rằng chân Lẹ hắt hơi liên tục suốt đợt tuần tra hồi hôm qua."

Tim Lửa lắc đầu. "Tôi khỏe. Chỉ mệt mỏi sau buổi kiểm tra đánh giá hôm qua thôi."

"Ờ. Sao Xanh nghĩ là cậu có thể bị mệt. Chính vì vậy mà bà bảo tôi hôm nay đi giúp cậu huấn luyện chân Xỉ Than và chân Diều Hâu. Cậu thấy việc đó có ổn với cậu không?"

"Vâng, cảm ơn." Tim Lửa meo.

"Vậy là tốt," Gió Lốc quyết định. "Tôi sẽ gặp lại cậu ở hõm cát sau khi tôi ăn xong. Nếu chân Lẹ mà xụi xuống vì cảm lạnh, thì chính chúng ta cũng nên tìm chỗ nào đó mà nghỉ ngơi đi. Cậu đói không?" Tim Lửa lắc đầu, và Gió Lốc chạy đi nhặt những thứ còn sót lại trong đống mồi tối hôm qua.

Tim Lửa đi thẳng đến hõm cát huấn luyện và đợi những mèo khác đến. Tâm trí chú không để vào việc huấn luyện; chú vẫn đang nghĩ ngợi về Vằn Xám. Chú linh cảm là hôm nay anh bạn của chú sẽ trốn ra khỏi trại lần nữa.

Một cơn gió nặng trĩu nước mưa vừa bắt đầu lay động những cành cây trụi lá phía trên hõm cát thì chân Xỉ Than và chân Diều Hâu đến, theo sau là Gió Lốc.

"Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?" Chân Xỉ Than hỏi, và chạy lon ton xuống hõm cát. Tim Lửa nhìn cô bé một cách bâng quơ. Chú không nghĩ gì về việc đó cả.

"Đi săn à?" Chân Diều Hâu meo một cách hy vọng khi nó đi theo chân Xỉ Than.

Gió Lốc bước qua hõm cát đến chỗ họ. "Thế, thực tập một số kỹ thuật rình mồi thì sao? Anh đề xuất.

"Ý kiến hay đấy," Tim Lửa đồng ý liền.

"Không phải là bài 'thỏ nghe thấy ta, chuột cảm thấy ta' cũ rích đấy chứ?" Chân Xỉ Than rên rỉ.

Gió Lốc làm cô bé im bặt bằng một cái nhìn và quay sang Tim Lửa.

Tim Lửa giật mình nhận ra là Gió Lốc đang đợi chú bắt đầu. "È, tôi sẽ bắt đầu bằng việc hướng dẫn các em cách tốt nhất để áp sát một con thỏ," chú lảm nhảm. Chú hụp người xuống và bắt đầu di chuyển về phía trước, nhanh và nhẹ, cho đến khi chú tới đầu kia của hõm cát. Chú đứng lại và quay sang thì thấy ba con mèo còn lại đang nhìn mình một cách kỳ quặc.

"Thầy có chắc như thế sẽ lừa được thỏ không?" Chân Xỉ Than meo, ria mép của cô bé rung rinh.

Tim Lửa cảm thấy lúng túng một thoáng, rồi chợt nhận ra mình vừa mới minh họa kỹ thuật rình chim tốt nhất của mình. Một con thỏ có thể nghe thấy tiếng lông của chú sột soạt qua bụi cây thấp từ khoảng cách ba con cáo rồi.

Tim Lửa nhìn Gió Lốc, bối rối. Anh chiến binh mèo mướp nhăn mặt. "Vậy, tôi sẽ chỉ cho hai cô cậu biết cách tiếp cận một con chuột chù nhé?" Chân Xỉ Than dời ánh mắt sáng ngời của mình từ Tim Lửa sang Gió Lốc. Tim Lửa thở dài và bước tới để theo dõi.

Lúc mặt trời đứng bóng. Tim Lửa vẫn chưa có bụng dạ nào tập trung vào công việc huấn luyện. Chú cứ tưởng tượng Vằn Xám lẻn đi khỏi trại và nôn nóng muốn theo dõi cậu ta. Cuối cùng sự thấp thỏm đã chế ngự chú. Chú đến bên Gió Lốc và nói thầm vào tai anh. "Tôi bị đau bụng," chú meo. "Anh vui lòng đảm trách việc huấn luyện trong thời gian còn lại hôm nay nhé? Tôi muốn đến chỗ Nanh Vàng xem có cách gì chữa không."

"Tôi cũng nghĩ là câu hơi bị phân tâm," Gió Lốc đáp. "Cậu trở về trại đi. Tôi sẽ dẫn hai mèo này đi săn."

"Cảm ơn, Gió Lốc," Tim Lửa meo, và cảm thấy hơi hổ thẹn vì Gió Lốc tin chú quá dễ như vậy.

Chú bước lệch thệch qua hõm cát, cố tỏ ra vẻ như là đang rất đau. Ngay khi đã khuất nẻo trong đám cây, chú vụt chạy như bay về trại. Hôm qua khi Vằn Xám trở về, cậu ta đã xuất hiện từ phía sau nhà trẻ. Kinh nghiệm cho Tim Lửa biết đấy là nơi tốt nhất để lẻn ra khỏi vùng ranh giới của trại mà không bị chú ý – đó là nơi Nanh Vàng đã trốn thoát khỏi trại khi bộ tộc nghi ngờ bà mèo cựu lang y là hung thủ giết hại Lá Đốm.

Tim Lửa bước lòng vòng phía ngoài ngại và hít ngửi bức tường dương xỉ úa vàng. Tim Lửa thót lại khi chú nhận ra mùi của Vằn Xám. Rõ ràng Vằn Xám đã lỉnh ra khỏi trại bằng lối này, mà lại rất thường hay lẻn đi. Ít nhất thì mùi nãy đã phai, có nghĩa là hôm nay cậu ta chưa đi qua lối này.

Tim Lửa nép mình phía sau một cái cây gần đó và nằm xuống đợi. Khu rừng trở nên tối chập choạng do những đám mây mưa bắt đầu kéo ngang qua bầu trời. Bóng tối che chở chú thật hoàn hảo, và chú cẩn thận ở xuôi theo chiều gió để Vằn Xám không dò tìm ra mùi chú. Bây giờ thì chú bắt đầu đau thật, nó căng thẳng vì tội lỗi và sợ sệt. Chú nửa hy vọng Vằn Xám đừng đến, nửa lại muốn cậu ta dẫn chú đến cái nơi yên tĩnh nào đó trong vùng biên giới bộ tộc Sấm.

Tim của Tim Lửa chao đi khi chú nghe thấy một tiếng loạt soạt trong bức tường dương xỉ úa. Một cái mũi xám đang thò ra khỏi đám lá hình lược. Tim Lửa hụp đầu xuống khi Vằn Xám thận trọng nhìn xung quanh. Sau một hồi, anh chiến binh nhảy ra và bắt đầu chạy về phía hõm cát huấn luyện.

Hy vọng lóe lên trong lồng ngực Tim Lửa. Có lẽ bệnh cảm của Vằn Xám đã khá hơn và cậu ta quyết định tham gia huấn luyện lính nhỏ. Tim Lửa bắt đầu chạy theo, giữ khoảng cách an toàn phía sau, dựa vào mùi hơn là hình dáng để lần theo dấu vết của anh bạn. Nhưng khi dấu mùi quẹo xa khỏi con đường đến hõm cát tập luyện, Tim Lửa biết rằng hy vọng của mình đã tan biến. Với một linh cảm hãi hùng, chú trông thấy tảng đá màu xám đặc thù hiện ra lừng lững ở phía trước qua tàng cây: gò đá Thái Dương. Tim Lửa vểnh tai lên và há miệng ra, tìm trong những cơn gió xem có mùi của mèo kẻ thù không. Ở phía bìa rừng, chú thấy thấp thoáng một mèo xám có đôi vai rộng luồn lách qua gò đá, về phía vùng biên giới bộ tộc Sông. Bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa về việc Vằn Xám đang đi đâu.

Ngay khi bạn mình khuất khỏi tầm nhìn, Tim Lửa bước đến trước và nhìn xuống con dốc dẫn đến dòng sông. Qua sự lay động của những tán cây thấp, Tim Lửa có thể đoán được Vằn Xám đang ở đâu. Chú chỉ hy vọng là không có chiến binh bộ tộc Sông nào khác cũng đang nhìn.

Tim Lửa len lỏi đi qua đám lá cây hình lược. Con sông không còn đóng băng nữa – chú có thể nghe thấy tiếng nước vỗ bờ và tiếng sóng dội lên những tảng đá cuội. Chú chậm bước lại khi đến rìa của đám dương xỉ úa và ngó ra phía bờ sông lồng lộng.

Vằn Xám đang ngồi trên mặt đá sỏi. Anh chiến binh lông xám đang nhìn quanh, đôi tai dựng lên, nhưng từ đôi vai thả lỏng của cậu ta, Tim Lửa biết không phải là cậu ta lắng nghe tiếng con mồi.

Một tiếng gọi của một mèo lạ vang lên đâu đó từ đằng xa. Một đội tuần tra bộ tộc Sông? Lông của Tim Lửa xù đứng lên, cơ bắp của chú căng thẳng theo bản năng, nhưng Vằn Xám không hề nhúc nhích. Sau đó Tim Lửa nghe thấy tiếng sột soạt của đám dương xỉ úa ở bờ sông bên kia. Vằn Xám vẫn ở nguyên vị trí. Tim Lửa nín thở khi một khuôn mặt xuất hiện ở phía bờ sông bên kia. Hầu như không gây ra một tiếng động. Tim Lửa có cảm giác như tim mình ngừng đập mất một nhịp. Đó là Suối Bạc, cô mèo đã cứu sống anh bạn của chú!

Cô mèo bơi qua sông một cách dễ dàng. Vằn Xám đứng dậy và meo lên mừng rỡ, cào cào mặt đá sỏi bằng móng vuốt một cách cảnh giác. Giữ đuôi vểnh cao, cậu ta bước đến mép nước trong khi cô mèo leo lên bờ.

Suối Bạc rũ cho nước nhỏ ròng ròng ra khỏi bộ lông của mình, rồi hai mèo chạm mũi vào nhau