Những Chiến Binh Phần 1 Tập 5: Con Đường Hiểm Nguy

Chương 21





"Lùi lại ngay," Lông Diều Hâu cảnh báo. "Nơi này cực kỳ nguy hiểm."

Anh chàng và Tim Lửa, cùng hai lính nhỏ của họ đang đứng bên bìa đường Sấm Rền, chân Mâm Xôi và chân Hung chun mũi lại trước cái mùi đắng nghét.

"Con thấy nó đâu có gì mà nguy hiểm." Chân Mâm Xôi meo. Thì thụt, nó thò một chân ra và đặt xuống mặt đá đen thùi.

Cùng lúc đó, Tim Lửa cảm thấy mặt đất rung lên với tiếng gầm của một con quái vật đang đi đến. "Quay lại!" Anh quát lớn.

Chân Mâm Xôi lùi bắn vào vệ cỏ ngay khi con quái vật vù qua, phả một làn gió nóng hổi và hôi thối làm tốc lông nó. Cu cậu run lẩy bẩy vì sốc.

Mắt của chân Hung trợn tròn lên ngạc nhiên. "Cái gì thế ạ?" Cô bé meo.

"Một con quái vật," Tim Lửa giải thích. "Chúng mang Hai Chân trong bụng của chúng. Nhưng chúng sẽ không bao giờ rời khỏi đường Sấm Rền cả, vì thế các trò sẽ an toàn cho đến khi nào các trò còn tránh xa nó ra," anh dán một tia nhìn nghiêm khắc vào chân Mâm Xôi. "Khi một chiến binh bảo trò làm gì, trò phải làm ngay điều đó. Cứ hỏi nếu thích, nhưng phải là sau đó."

Chân Mâm Xôi gật đầu, cào cào chân cẳng của nó. "Xin lỗi, Tim Lửa."

Nó đã trấn tĩnh lại sau cú sốc. Tim Lửa phải thừa nhận rằng nhiều mèo dày dạn kinh nghiệm hơn nó hẳn là đã chết khiếp khi nhận ra mình vừa ở gần con quái vật đến vậy.

Kể từ hồi sáng, khi họ rời trại, chân Mâm Xôi đã chứng tỏ lòng can đảm, tính tò mò và thái độ hăm hở học hỏi.

Bão Cát, Vằn Xám và Bão Trắng đã đi tuần tra bình minh, trong khi Tim Lửa và Lông Diều Hâu dẫn lính nhỏ đi vòng quanh lãnh thổ. Tim Lửa nhận thấy chính mình cũng đang rón rén quá đáng khi đi dọc theo những lối mòn quen thuộc, bị ám ảnh bởi những mảng tối và nơm nớp lo sợ sẽ chạm trán thế lực đen tối trong rừng vào bất cứ khoảnh khắc nào.

Anh cố ý tránh né Bãi Đá Hang Rắn, không dám liều cho hai lính nhỏ mới toanh tới cái nơi đáng nguyền rủa ấy. Anh biết mình phải sớm làm gì đó với tai ương đang lẩn quất đâu đó, nhưng anh đang đợi cho Mất Mặt đủ khỏe để nói cho họ biết cái gì đã tấn công cô. Và sâu thẳm trong lòng, Tim Lửa cứ nhấp nhổm tự hỏi ngay cả khi họ có biết chăng nữa, thì liệu những chiến binh của anh có thể đương đầu với nó được không.

"Cái gì ở đằng kia ạ?" Chân Hung phẩy nhẹ đuôi về phía khu rừng bên kia đường Sấm Rền.

"Đó là lãnh thổ bộ tộc Bóng Tối," Lông Diều Hâu bảo với cô bé. "Trò có ngửi thấy mùi của họ không?"

Một cơn buốt giá mang mùi của bộ tộc Bóng Tối về phía họ. Chân Mâm Xôi và chân Hung há miệng to ra để nếm.

"Trước kia tụi con đã ngửi thấy mùi này rồi." Chân Hung tuyên bố.

"Hả?" Lông Diều Hâu bắn một cái liếc hoảng hốt qua Tim Lửa.

"Khi Vằn Đen mang tụi con đến biên giới để gặp cha." Chân Mâm Xôi giải thích.

"Tôi đã phát hiện ra họ" Tim Lửa muốn cho Lông Diều Hâu biết rằng tin này không mới đối với anh. "Tôi nghĩ chúng ta không thể cấm Sao Cọp muốn gặp chúng được." Anh thêm vào, và cố ép mình phải độ lượng.

Lông Diều Hâu không nói gì, nhưng trông anh chàng có vẻ bất an, như thể cùng chia sẻ sự nghi ngờ với Tim Lửa về mối quan hệ của Sao Cọp với hai đứa bé bộ tộc Sấm này.

"Giờ tụi con có thể đi qua để gặp cha không?" Chân Hung hào hứng hỏi.

"Không!" Lông Diều Hâu kêu lên sửng sốt. "Những mèo khác bộ tộc không đi vào lãnh thổ của nhau. Nếu một đội tuần tra mà bắt gặp chúng ta thì sẽ rầy rà to."

"Nếu tụi con nói Sao Cọp là cha của tụi con thì sẽ không sao đâu," chân mâm Xôi nài nỉ. "Lần trước ông ấy muốn gặp tụi con mà."

"Lông Diều Hâu bảo với các trò là không rồi," Tim Lửa nạt. "Ta mà bắt gặp ai trong hai trò đặt một chân qua biên giới thôi thì ta sẽ cắt đuôi đấy!"

Chân Hung nhảy thót về phía sau, cứ như Tim Lửa thực hiện ngay lời đe dọa không bằng.

Cặp mắt màu hổ phách của chân Mâm Xôi dò xét vẻ mặt của Tim Lửa trong vài nhịp tim. "Tim Lửa," nó ấp úng. "Hình như còn có gì đó lấn cấn ở đây, phải không ạ? Tại sao không mèo nào nói cho tụi con nghe về cha tụi con cả? Tại sao ông ấy lại rời bỏ bộ tộc Sấm?"

Tim Lửa nhìn xuống lính nhỏ của mình. Anh không thấy cách nào khả dĩ để tránh né được một câu hỏi trực tiếp đến thế. Cách đây khá lâu, anh từng hứa với Hoa Vàng là sẽ kể sự thật cho bọn trẻ, nhưng anh vẫn mong mỏi mình sẽ có thêm chút thời gian nữa hầu suy nghĩ cặn kẽ xem nên kể như thế nào.

Anh liếc thật nhanh qua Lông Diều Hâu. Chàng chiến binh trẻ thì thầm. "Nếu anh không kể cho chúng thì những mèo khác cũng sẽ kể."

Cậu ấy đúng, Tim Lửa nhận ra. Đã đến lúc cho anh thực hiện lời hứa với Hoa Vàng. Hắng giọng, anh meo. "Thế này. Tìm một nơi ngồi nghỉ cái đã rồi ta sẽ kể cho các trò nghe."

Anh lùi khỏi đường Sấm Rền khoảng vài bước thỏ nhảy, tới một hõm đất lún được che chắn bởi những lùm dương xỉ, giờ đã úa vàng và rách tơi tả vì sương gió mùa lá trụi. Hai lính nhỏ theo sau, mắt mở to đầy hiếu kỳ.

Tim Lửa kiểm tra cho chắc chắn là không có mùi chó rồi an vị trên một mảng cỏ khô, chân đút vào ngực. Lông Diều Hâu vẫn ở trên đầu dốc, canh chừng nguy hiểm, từ lũ chó hoặc từ bộ tộc Bóng Tối gần ngay đó.

"Trước khi ta kể về cha của các trò," Tim Lửa bắt đầu. "Ta muốn các trò nhớ rằng bộ tộc Sấm tự hào về các trò. Cả hai trò sẽ trở thành những chiến binh giỏi. Những gì ta sắp nói đây sẽ không làm thay đổi điều đó một chút nào hết."

Lắng nghe chăm chú, sự hiếu kỳ của hai lính nhỏ chuyển thành vẻ nhấp nhỏm, bồn chồn. Tim Lửa biết hẳn là chúng đang tự hỏi việc gì sẽ diễn ra tiếp đây.

"Sao Cọp là một chiến binh vĩ đại," anh tiếp. "Ông ấy luôn muốn trở thành tộc trưởng một bộ tộc. Trước khi rời bộ tộc Sấm, ông ấy là thủ lĩnh trợ tá."

Mắt chân Mâm Xôi sáng lên hào hứng. "Khi trở thành chiến binh, con cũng muốn là thủ lĩnh trợ tá nữa."

Lông của Tim Lửa sởn cả lên trước bằng chứng về tham vọng của tên lính nhỏ này, thật giống y hệt Sao Cọp. "Yên, lắng nghe đã."

Chân Mâm Xôi nghiêng đầu vâng lời.

"Như ta đã nói, Sao Cọp luôn là một chiến binh vĩ đại," Tim Lửa kể tiếp, nhả từng lời vào bầu không khí lạnh. "Nhưng đã có một trận chiến với bộ tộc Sông trên gò đá Thái Dương, và Sao Cọp đã lợi dụng trận chiến ấy để giết Đuôi Đỏ, lúc đó là thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm. Ông ấy đổ lỗi cho một chiến binh khác của bộ tộc Sông, nhưng chúng ta đã khám phá ra sự thật."

Anh ngừng lại. Cả hai lính nhỏ nhìn trao tráo vào anh, ngờ vực pha lẫn sợ hãi trong mắt chúng.

"Ý ông là... ông ấy đã giết mèo cùng tộc với mình?" Chân Hung lắp bắp.

"Đó là sự thật," Tim Lửa meo, cảm thấy phát ốm với nỗ lực tiết lộ cho lũ trẻ này sự thật về sự phản bội của cha chúng theo cách nào đó mà vẫn tôn trọng sự kiên quyết của mẹ chúng rằng lời lẽ không được có thành kiến, và làm sao để bọn trẻ không xa lánh bộ tộc sinh ra chúng. "Ông ấy hy vọng sẽ được cất nhắc vào vị trí thủ lĩnh trợ tá thay cho Đuôi Đỏ, nhưng thay vì vậy, Sao Xanh đã chọn một ông mèo khác tên là Tim Sư Tử."

"Sao Cọp không giết Tim Sư Tử nữa chứ?" Chân Mâm Xôi dò hỏi, giọng nó run run.

"Không. Tim Sư Tử đã hy sinh trong trận chiến với bộ tộc Bóng Tối. Sau đó Sao Cọp trở thành thủ lĩnh trợ tá, nhưng thế vẫn không đủ với ông ấy. Bởi vì ông ấy muốn trở thành tộc trưởng."

Anh dừng lại lần nữa, tự hỏi phải chính xác tới chừng nào đây. Không cần thiết phải trút lên vai những lính nhỏ này, anh quyết định, cái gánh nặng về chuyện Da Xỉ Than bị thương vì cái bẫy Sao Cọp giăng ra cho Sao Xanh ra làm sao hoặc Sao Cọp đã rắp tâm giết Tim Lửa như thế nào.

"Ông ấy đã tập hợp một băng mèo lang thang trong rừng," anh tiếp tục kể. "Bọn chúng tấn công bộ tộc Sấm, và Sao Cọp đã cố giết Sao Xanh."

"Giết Sao Xanh!" Chân Hung thở hổn hển. "Nhưng bà là tộc trưởng của chúng ta mà!"

"Sao Cọp nghĩ rằng ông ấy sẽ lên làm tộc trưởng thay thế chỗ của bà," Tim Lửa giải thích, cố giữ cho giọng nói của mình thật trung lập. "Bộ tộc đã trục xuất ông ấy, sau này ông ấy gia nhập bộ tộc Bóng Tối và trở thành tộc trưởng của họ."

Hai lính nhỏ nhìn nhau. "Vậy, cha tụi con là kẻ phản bội?" Chân Mâm Xôi meo khẽ.

"Ừm, đúng," Tim Lửa đáp. "Ta biết, thật khó mà nghĩ về điều đó. Chỉ cần nhớ rằng cả hai trò có thể tự hào mình thuộc về bộ tộc Sấm. Và bộ tộc cũng tự hào về các trò, như ta đã nói đấy. Các trò không phải chịu trách nhiệm về những gì cha mình đã làm. Rồi đây các trò có thể trở thành những chiến binh vĩ đại, trung thành tuyệt đối với bộ tộc mình và luật chiến binh."

"Nhưng cha của tụi con đã không trung thành," chân Hung meo. "Điều đó có nghĩa là ông ấy bây giờ là kẻ thù của chúng ta?"

Tim Lửa nhìn ánh mắt khiếp đảm của cô mèo nhỏ. "Tất cả mọi mèo từ những bộ tộc khác đều có mối quan tâm riêng trong tim của họ," anh dịu dàng nói với cô bé. "Lòng trung thành với bộ tộc tức là như thế đó. Bây giờ cha của các trò trung thành với bộ tộc Bóng Tối, giống như bổn phận của các trò là trung thành với bộ tộc Sấm vậy."

Im lặng trong vài nhịp tim đập, sau đó chân Hung đứng dậy và liếm lẹ phần lông ngực của mình vài cái. "Cảm ơn đã kể cho tụi con nghe, Tim Lửa. Có... có thật là những mèo còn lại của bộ tộc tự hào về con?"

"Thật," Tim Lửa cam đoan với cô bé. "Đừng quên, bộ tộc khám phá ra điều này khi hai trò chỉ vừa mới sinh ra. Và họ không bao giờ muốn trừng phạt hai trò, đúng không nào?"

Chân Hung chớp mắt biết ơn với anh. Liếc sang chân Mâm Xôi, Tim Lửa thấy nó đang nhìn quay quắt lên bầu trời giữa vòm lá hình răng lược. Không cách chi đọc được cảm xúc trong đôi mắt màu hổ phách của nó.

"Chân Mâm Xôi?" Tim Lửa bùi ngùi meo. Chú mèo nhỏ không đáp. Muốn nhấn mạnh với nó một lần nữa, Tim Lửa tiếp. "Hãy siêng năng và trung thành với bộ tộc, và không mèo nào đổ lỗi cho trò về việc mà cha trò đã làm."

Chân Mâm Xôi ngoắt đầu lại; mắt nó trợn trừng nhìn mèo bảo trợ với tất cả sự thù địch mà Tim Lửa đã từng thấy ở Sao Cọp. Không lúc nào trông nó giống cha nó hơn lúc này. "Nhưng mà không đúng," nó rít lên. "Ông đổ lỗi cho chúng tôi. Tôi không quan tâm ông nói gì. Tôi đã thấy cái cách ông nhìn tôi. Ông nghĩ tôi cũng sẽ là kẻ phản bội như cha tôi. Ông không bao giờ tin tôi, cho dù tôi có làm gì chăng nữa!"

Tim Lửa nhìn sững vào nó, không thể chối cãi lời buộc tội của chú mèo nhỏ. Trong vài nhịp tim đập, anh không biết nói gì. Trong khi anh còn lần chần, chân Mâm Xôi đứng bật dậy và bươn mình lên qua bụi dương xỉ để đến đỉnh của khoảnh đất lõm, nơi Lông Diều Hâu đang chờ. Chân Hung len lén liếc về phía Tim Lửa, kinh hoàng, và lấp xấp chạy theo thằng em.

Tim Lửa nghe thấy Lông Diều Hâu meo. "Sẵn sàng đi chưa? Chúng ta sẽ đi dọc theo biên giới tới điểm Bốn Cây," anh dừng lại và gọi lớn. "Tim Lửa, đi chưa?"

"Tới đây." Tim Lửa đáp. Tim anh trĩu nặng khi đi lên và theo sau những lính nhỏ. Liệu anh đã giảng giải được cho chúng về ý nghĩa thực thụ của lòng trung thành, hay là, anh chỉ thành công trong việc đẩy chúng xa khỏi bộ tộc Sấm, và xa khỏi anh?

Khi anh và Lông Diều Hâu dẫn hai lính nhỏ vòng lại lãnh thổ của mình, Tim Lửa không ngừng dò tìm dấu hiệu của con quỷ bí hiểm trong rừng. Anh chẳng thấy gì – không có mùi gì bất thường, không có con mồi bị vung vãi. Con quỷ ấy, cho dù nó là cái gì, đã độn thổ rồi, và không hiểu sao, điều này càng khiến Tim Lửa phập phồng lo sợ hơn. Nó là thứ gì mà tàn phá hủy diệt ghê gớm đến thế, rồi sau đó lại biến tăm vào rừng như thể nó chưa bao giờ hiện diện ở đây?

Mình phải nói chuyện với Mất Mặt càng sớm càng tốt, anh quyết định. Mèo vẫn đang bị săn lùng, anh chắc chắn điều đó, việc một mèo khác bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.

Sáng tinh mơ hôm sau, Tim Lửa lách ra trảng trống để gặp đội tuần tra bình minh trước khi họ đi. Vằn Xám và Bão Cát đang đợi bên cạnh lối vào đường hầm kim tước, trong khi Da Bụi gọi chân Tần Bì từ hang lính nhỏ. Tim Lửa quầy quả lao về phía cổng trại, nhưng trước khi tới nơi, anh nghe thấy Bão Cát meo lớn với Vằn Xám. "Tôi chán chờ lâu lắc quá rồi. Gặp anh tại đỉnh khe núi nhé." Đoạn, không nhìn Tim Lửa, cô quay đầu và biến mất.

Nỗi u sầu tràn ngập trong lòng Tim Lửa, và anh dừng lại ở miệng đường hầm kim tước, nếm hơi mùi cuối cùng của Bão Cát còn thoảng lại khi cô đi khỏi.

"Hãy cho cô ấy thời gian," Vằn Xám meo, chạm mũi vào vai Tim Lửa. "Rồi cô ấy sẽ hiểu."

"Mình không biết. Kể từ cuộc thương lượng với bộ tộc Gió..."

Anh im ru khi Da Bụi và chân Tần Bì vội vã đến, và lùi lại cho Vằn Xám chạy theo Bão Cát trước. Tim Lửa tự nhủ, ít nhất thì xem ra Da Bụi đã có thái độ hòa nhã với sự trở lại của Vằn Xám, tới mức độ có thể cùng đi tuần tra với anh ấy. Có lẽ, thời gian là tất cả những gì mèo bạn của anh cần để thật sự lại là một phần của bộ tộc lần nữa.

Tim Lửa băng qua trảng trống để đến hang của Da Xỉ Than. Mất Mặt đang ngồi trong khoảng nắng mặt trời, với Đuôi Mây ở bên cạnh, đang dịu dàng chải chuốt cho cô. Vết thương dọc theo be sườn đã lành, và bộ lông vàng trắng đang bắt đầu mọc lại, và khi lại gần, Tim Lửa nghĩ trong một nhịp tim đập rằng cô đã trở lại bình thường. Nhưng rồi, cô ngóc đầu lên, và lần đầu tiên anh thấy nửa bên mặt bị tàn phá của cô không bị mạng nhện che lại.

Những vết sẹo mới vạch ngang qua má của Mất Mặt, phần da thịt trần trụi ấy sẽ không bao giờ mọc lông lại được nữa. Mắt của cô đã hỏng, tai bị xé thành vài mảnh. Tim Lửa nhận ra cái tên Mất Mặt phù hợp một cách khủng khiếp với cô, đoạn thầm nhớ lại cô trước kia, sáng long lanh và sống động. Nỗi căm phẫn nghẹn ứ trong lòng. Bằng mọi giá anh phải quét con quỷ ấy ra khỏi khu rừng!

Mất Mặt bật ra một tiếng rên yếu ớt khi Tim Lửa đến, và co rúc vào gần Đuôi Mây hơn.

"Không sao đâu," Đuôi Mây khẽ khàng. "Chỉ là Tim Lửa thôi mà," ngước lên nhìn mèo bảo trợ trước kia của mình, nó giải thích. "Cậu đến ở phía bên cô ấy không thấy đường. Hễ mèo nào làm như vậy là cô ấy hoảng sợ liền, nhưng mỗi ngày cô ấy đang mỗi khá hơn."

"Đúng đấy," Da Xỉ Than đồng tình, hiện ra khỏi hang của cô. Khập khiễng tiến lại gần Tim Lửa để nói với anh sao cho Mất Mặt không nghe được, cô tiếp. "Thành thật mà nói, em không thể làm gì hơn nữa cho nó. Nó cần thời gian để bình phục."

"Chừng bao lâu?" Tim Lửa hỏi. "Tôi cần phải nói chuyện với cô ấy – và đã đến lúc Đuôi Mây trở về với trách nhiệm chiến binh của mình rồi. Tôi biết Bão Cát muốn sung cậu ta vào đội tuần săn mồi của cô ấy." Anh nhìn thẳng cháu mình một cách đồng cảm, thán phục nó về lòng chung thủy với Mất Mặt.

Da Xỉ Than nhún vai. "Em sẽ để Mất Mặt quyết định khi nào nó cảm thấy sẵn sàng rời hang của em. Lúc này thầy có nghĩ nó sẽ làm gì không?"

Tim Lửa lắc đầu. "Một cách chính thức cô ấy đã là chiến binh..."

"Thầy nghĩ nó sẽ hạnh phúc giữa những mèo mạnh bạo trong hang chiến binh sao?" Da Xỉ Than bức bối vuột miệng. "Nó vẫn cần ai đó chăm sóc."

"Cháu nghĩ cô ấy có thể đến sống với những mèo già, ít ra trong khi cô ấy đang dưỡng sức," đó là Đuôi Mây nói – cậu ta vừa tới chỗ Tim Lửa và cô mèo lang y. "Đuôi Chấm vẫn còn đau buồn trong hang mèo già vì bé Băng. Hẳn là sẽ tốt cho bà khi có một mèo khác để chăm sóc."

"Ý tưởng tuyệt vời." Tim Lửa nồng nhiệt khen.

"Em không chắc," Da Xỉ Than phản đối. "Đuôi Chấm sẽ nghĩ gì? Thầy biết bà ấy bẳn tính và kiêu hãnh thế nào rồi. Bà ấy sẽ không thích việc thầy ban cho bà một ân huệ để bà quên đi cái chết của bé Băng."

"Để Đuôi Chấm cho tôi," Tim Lửa meo. "Tôi sẽ nói với bà rằng làm ơn giúp tôi chăm sóc Mất Mặt."

"Thế thì được," Da Xỉ Than đồng ý. "Và khi Mất Mặt khỏe rồi, nó có thể giúp mèo già cho các lính nhỏ rảnh rang làm những bổn phận khác."

"Để cháu hỏi cô ấy xem," Đuôi Mây meo. Cậu phóng trở lại bên Mất Mặt và áp sát vào gần cô. "Mất Mặt à, Tim Lửa muốn nói chuyện với bồ này."

Tim Lửa theo sau. "Mất Mặt, Tim Lửa đây," nửa mặt bị tàn phá của cô từ từ quay sang anh. "Cô có muốn đến ở chung với những mèo già một thời gian không?" Anh đề nghị. "Sẽ nhẹ gánh cho tôi nếu cô giúp chăm sóc họ – những lính nhỏ có nhiều thứ để làm vào lúc này."

Mất Mặt giật mình hốt hoảng và dướn con mắt còn lại qua phía bên Đuôi Mây. "Mình không phải như vậy chứ? Mình không phải là mèo già mà."

Đuôi Mây ấn mõm vào một bên mặt bị thương