Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 14




Chương thứ mười bốn



Kẻ Điên được đưa tới phòng y tế, Độc Lang bị nhốt vào phòng biệt giam, âm mưu giấu đầu hở đuôi của gã đã hạ màn. Ván cờ còn lại đều nằm trong tay phía trên, không liên quan đến bọn họ.

Kẻ Điên vào phòng y tế, Giang Dịch Dịch cũng coi như là nửa cái chốt an toàn nên đương nhiên cũng đi theo.

“Bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại…” Tổ trưởng y tế nói với Đồ Tể.

Đồ Tể nhìn Giang Dịch Dịch đứng một bên, xoa mũi: “Hay là… thả đi chữa bệnh?”

Tổ trưởng y tế đang kiểm tra vết thương trên người Kẻ Điên, nghe vậy thì thẳng lưng nhìn Đồ Tể: “Bên ngoài cũng chẳng an toàn hơn trong đây đâu.”

Đồ Tể xoa tay: “Cũng phải.” Gã dòm Giang Dịch Dịch lần nữa: “Vậy anh làm việc đi, tôi nói với họ vài chuyện.”

Tổ trưởng y tế thu hồi ánh mắt.

Đồ Tể ra hiệu cho Giang Dịch Dịch đi ra khỏi phòng y tế, sau đó nói nhỏ.

“Chuyện này…” Gã nhìn gương mặt vô cảm của Giang Dịch Dịch, lại ngó Lâm Dị lạnh tanh đứng phía sau, cảm thấy hơi khó giải quyết: “Cấp trên đưa ra kết luận thế nào chúng ta tạm không nói tới, nhưng mớ rắc rối kia vẫn phải cần người chịu trách nhiệm…”

Lâm Dị nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải Độc Lang sao?”

“Vấn đề của Độc Lang và Kẻ Điên đều khá lớn, quyền quyết định thuộc về cấp trên. Nhưng trách nhiệm này ai chịu…” Đồ Tể hỏi đầy thâm ý.

Giang Dịch Dịch quay đầu nhìn Lâm Dị.

Lâm Dị cực kỳ mẫn cảm với tầm mắt cậu, gần như cùng một lúc dòm sang Giang Dịch Dịch, sau đó mới phản ứng.

“Đồ Tể, ý của anh là…” Lâm Dị khó tin hỏi: “Tôi?”

Việc Lâm Dị cảm thấy khó tin là có lý do, từ khi vào tầng hai anh ta đã thể hiện rằng mình không phải người mà Đồ Tể có thể động vào, ngược lại còn vẽ lên mặt hàng chữ “bố có gốc bự”. Mặc kệ Đồ Tể nghĩ gì, người gánh trách nhiệm đối tuyệt không thể là Lâm Dị, trừ phi gã muốn trở mặt với thế lực sau lưng anh ta. Đây không phải một lựa chọn sáng suốt, cũng không phải lựa chọn mà Đồ Tể có thể làm.

Đồ Tể đương nhiên không muốn trở mặt với Lâm Dị, việc này nhìn sao cũng thấy chỉ có hại mà chả có ích lợi gì, nên ý của Đồ Tể là…

“Đương nhiên không chỉ mình anh…” Gã nhìn Giang Dịch Dịch.

Lần này tới lượt Giang Dịch Dịch nhướng mày. Cậu bật cười: “Còn cả tôi sao?”

Mắt thấy Đồ Tể chủ động đối đầu với Giang Dịch Dịch, Lâm Dị ngậm miệng.

“Lúc trước cậu từng nói cậu là bác sĩ trị liệu chính của Kẻ Điên…” Đồ Tể không nhanh không chậm giải thích: “Vậy bệnh nhân của cậu làm ra hành vi manh động tạo thành hậu quả nghiêm trọng, tất nhiên cậu cần chịu trách nhiệm.”

Giang Dịch Dịch chờ gã nói nốt nửa câu sau.

“Nếu cậu chủ động đứng ra thừa nhận trách nhiệm, thì tội trên người Kẻ Điên sẽ giảm đi một chút.” Đồ Tể nở nụ cười, cơ trên mặt rung động: “Mà các cậu cũng được như ý xuống thẳng tầng ba.”

Lâm Dị theo bản năng rục rịch.

“Như ý sao?” Giang Dịch Dịch lặp lại rồi thản nhiên nói: “Hình như anh đang hiểu lầm gì đó về tôi rồi, tôi không có ý muốn xuống tầng ba.”

Đồ Tể nhìn Lâm Dị, giả vờ kinh ngạc: “Tôi nhớ các cậu là chung một phe mà? Thì ra mục tiêu của các cậu không đồng nhất à?”

Lâm Dị không thể im lặng nữa, anh ta tiến lên một bước, nửa che trước mặt Giang Dịch Dịch: “Chuyện này, tôi cần nói chuyện với cậu ta một chút.”

Đồ Tể lại cười: “Không thành vấn đề, tôi hiểu mà, các cậu từ từ nói chuyện…” Gã lui về sau hai bước: “Khi nào bàn bạc có kết quả thì gọi tôi, tôi sẽ thông báo với cấp trên.”

Đồ Tể nói xong thì bỏ đi.

Lâm Dị xoay người nhìn Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch ngửa đầu nhìn camera trên đầu.



“Camera này mấy hôm trước hỏng rồi, vẫn chưa sửa.” Lâm Dị giải thích: “Đồ Tể đâu ngu tới mức nói những lời đó với chúng ta dưới camera.”

Tay Giang Dịch Dịch hơi nhúc nhích, ánh sáng bạc lóe lóe, camera run lên một cái rồi hoàn toàn gục xuống.

Lâm Dị ngẩng đầu, nhìn từ bên ngoài camera dường như không bị hư hỏng chỗ nào, nhưng mà…

Giang Dịch Dịch đi về trước vài bước, vươn tay nhặt lưỡi đao không gây chú ý trên đất, quay đầu liếc Lâm Dị.

“Cẩn thận chút.”

Giang Dịch Dịch đứng trước mặt Lâm Dị: “Theo thân phận hiện tại của anh, không cẩn thận thì rất dễ…” Cậu bình tĩnh thưởng thức vẻ biến hóa trên mặt Lâm Dị, hờ hững thốt ra mấy chữ cuối cùng: “Chết.”

Vẻ mặt Lâm Dị thay đổi rất ít nhưng phức tạp, khó mà phát hiện: “Theo thân phận hiện tại của tôi? Thân phận gì?” Anh ta ra vẻ khó hiểu nhìn chằm chằm Giang Dịch Dịch: “Cai ngục hả?”

Giang Dịch Dịch trừng mắt: “Chẳng lẽ ngoài thân phận cai ngục thì anh không còn thân phận nào nữa sao?”

Lâm Dị cau mày, hơi nghi ngờ: “Cai ngục không dễ chết vậy đâu.”

Giang Dịch Dịch cười với anh ta.

Lâm Dị vốn muốn tiếp tục tranh cãi, nhưng người trước mặt anh ta là Giang Dịch Dịch, cái tên này đủ để đánh bay mọi xúc động trong lúc nóng nảy của anh ta rồi.

“Cậu phi dao không tồi.” Lâm Dị chuyển đề tài: “Lúc trước không thấy cậu dùng bao giờ, từng luyện tập sao?”

Giang Dịch Dịch nhìn hai kỹ năng duy nhất của mình, cân nhắc trả lời: “Tôi không luyện gì cả.”

“Nhưng hành động lúc nãy của cậu, không giống như chưa từng luyện qua.”

Giang Dịch Dịch cúi đầu nhìn lưỡi dao lướt trên tay mình, nó chẳng khác gì một bộ phận trên cơ thể cậu, tùy ý múa may nó giữa các ngón tay, kỹ năng phẫu thuật ngoại khoa có đính kèm hiệu quả đặc biệt này sao?

Giang Dịch Dịch dừng động tác, nhìn lưỡi dao mỏng vài giây, một bác sĩ ngoại khoa thậm chí còn không thi nổi chứng chỉ, sao lại tùy thân mang theo con dao như vậy? Chẳng lẽ dùng để hành y cứu người à?

Trong đầu Giang Dịch Dịch xẹt qua ký ức của nhân vật này trước khi vào trò chơi, một cảnh tượng sinh hoạt bình thường hiện lên trước mắt cậu, chính là cuộc đời của một tên ngu ngốc.

“Bác Sĩ?”

Giang Dịch Dịch nhìn lưỡi dao rất lâu, Lâm Dị không thể không lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cậu. Giang Dịch Dịch im lặng khiến anh ta sợ bóng sợ gió bắt đầu có những suy nghĩ kinh hoàng, trước khi những suy nghĩ này mất kiểm soát anh ta phải thoát khỏi bầu không khí này.

Nhân vật trong trò chơi chỉ có hai kỹ năng, một là phẫu thuật ngoại khoa, hai là tâm lý học.

Cấp bậc của cái trước thậm chí còn thấp hơn cái sau.

Chẹp.

Giang Dịch Dịch liếc mắt dòm Lâm Dị: “Trong hồ sơ của tôi có gì kỳ lạ không?”

Câu hỏi bộc phát khiến Lâm Dị im lặng vài giây, nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Giang Dịch Dịch thế nào.

Hồ sơ của cậu mà đi hỏi tôi, không thấy vớ vẩn à?

Giang Dịch Dịch nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Dị qua nét mặt, nhưng cậu không thích nhượng bộ: “Trả lời câu hỏi của tôi.”

Lâm Dị thấy bản thân không giống cai ngục, mà giống như trợ lý riêng của cậu ta vậy.

Lâm Dị chậm rãi trả lời: “Không có.”

Giang Dịch Dịch nhướng mày.

Lâm Dị bổ sung: “Trong hồ sơ, cuộc đời cậu đều được xác nhận từ trường học, giáo viên và hàng xóm. Không có vấn đề gì cả.”

Tuy rằng cảm thấy rất vô lý, nhưng Lâm Dị vẫn nói ra những điều ghi trong hồ sơ: “Nhân chứng vật chứng đều chứng minh Giang Dịch Dịch là một người rất bình thường, không học vấn không nghề nghiệp, ham ăn biếng làm.”

Giang Dịch Dịch hiểu ý anh ta: “Có thể xác nhận tôi là Giang Dịch Dịch đúng không?”

Cái này mà cậu cũng hỏi tôi?



Vẻ mặt Lâm Dị phức tạp hỏi lại Giang Dịch Dịch: “Bác Sĩ, cậu mất trí nhớ à?”

Giọng Giang Dịch Dịch cực bình tĩnh: “Tôi chỉ có chút nghi ngờ nhỏ cần được xác nhận thôi.”

Cậu bắt đầu hoài nghi bản thân có phải Giang Dịch Dịch không rồi, mà còn dám nói là chút nghi ngờ nhỏ sao?

“Dựa theo toàn bộ số liệu kiểm tra sức khỏe từ khi sinh ra và DNA, cậu quả thực là Giang Dịch Dịch.”

Giang Dịch Dịch gật đầu, câu trả lời không khác so với suy đoán của cậu. Bởi vì cậu biết rõ nhân vật này trâu bò hơn bất kỳ ai, đây chính là nhân vật chỉ dựa vào mấy cuộc phẫu thuật mà kỹ năng ngoại khoa đã bay thẳng lên mãn cấp.

“Xem ra các anh điều tra tôi cũng sâu đấy.”

“Là do Bác Sĩ và Giang Dịch Dịch trên hồ sơ không hề giống như cùng một người.” Lâm Dị chủ động đưa ra đề nghị: “Có vẻ trên người Bác Sĩ có vài bí mật nhỏ.”

“Cần tôi giúp không?”

Giang Dịch Dịch liếc Lâm Dị.

“Nếu nói bản hồ sơ hoàn mỹ này có điều gì cần bới móc, vậy thì chỉ có thể là chuyện Bác Sĩ vào tù.” Lâm Dị chăm chú quan sát biểu cảm của Giang Dịch Dịch, muốn tìm ra chút biến hóa dị thường: “Loại lý do nực cười này càng chứng minh, Bác Sĩ vào Hán Bang Tinh Ngục có mục đích khác.”

Anh ta không phát hiện được gì, Giang Dịch Dịch cực kỳ bình tĩnh, không chút gợn sóng.

“Bác Sĩ còn nhớ rõ mục đích này không?” Lâm Dị đặt câu hỏi, không đợi Giang Dịch Dịch mà tự trả lời luôn: “Tôi nghĩ Bác Sĩ hẳn cũng cảm thấy bản thân không có mục đích khác.”

“Vậy mục đích chính là mấu chốt của mọi chuyện chăng?”

Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn Lâm Dị vài giây, cảm thán: “Xem ra nhiệm vụ của anh rất quan trọng, quyết tâm xuống tầng bốn của anh cũng rất kiên định.”

Lâm Dị là một cai ngục mới tới, không hề phù hợp với điều kiện xuống tầng bốn. Bởi vì yêu cầu đối với cai ngục mỗi tầng của Hán Bang Tinh Ngục vô cùng hà khắc, giống như quy củ khi những phần tử nguy hiểm phải xuống tầng tiếp theo vậy, đây là luật lệ thép của Hán Bang Tinh Ngục.

Cho nên anh ta chỉ có hai con đường để xuống tầng bốn, một làm phạm nhân hoặc trở thành người trông giữ đặc biệt. Con đường đầu tiên khá tiện, nhưng Lâm Dị không muốn ngồi tù. Con đường thứ hai thì cần anh ra tìm được một tội phạm vừa đủ nguy hiểm, lại không dễ bị trừ khử giữa đường.

Khi Giang Dịch Dịch xuất hiện trước mắt Lâm Dị, không nghi ngờ gì đây chính là đối tượng tốt nhất. Thế nhưng sau khi hiểu thêm về Giang Dịch Dịch, không biết liệu anh ta có hối hận không?!

Lâm Dị: Vô nghĩa, hối hận là cái gì? Tôi chỉ hận không thể bóp chết cuộc đàm phán với Giang Dịch Dịch lúc trước thôi. Giang Dịch Dịch không phải đối tượng hợp tác dễ khống chế, ngược lại cậu ta chính là nguyên nhân khiến mọi chuyện rơi vào nguy hiểm mất kiểm soát.

Nhưng việc đã đến nước này, trừ phi Giang Dịch Dịch chết, giải trừ mối quan hệ trông giữ đặc biệt giữa bọn họ, bằng không Lâm Dị không còn cơ hội để lựa chọn lại nữa. Mà đi giết Giang Dịch Dịch không khác gì tự tìm đường chết cả.

“Tôi nói không đúng sao?” Lâm Dị tiếp tục: “Đối với Bác Sĩ thì tầng một, tầng hai hay là tầng ba, đều không phải mục đích cuối cùng.”

“Bởi vì những nơi đó quá vô hại.” Giọng Lâm Dị chắc nịch: “Mục đích “chưa rõ” mà Bác Sĩ đã quên hẳn là ở tầng bốn, thậm chí là tầng dưới nữa.”

“Chẳng lẽ Bác Sĩ không chút hứng thú nào với việc xác nhận mối nghi ngờ nho nhỏ này sao?”

Giang Dịch Dịch im lặng, nói không có hứng thú là giả, nhưng hứng thú đến mức độ nào lại là vấn đề khác. Thế nhưng với Giang Dịch Dịch thì ba chữ “có hứng thú”, cũng đủ cho cậu đưa ra lựa chọn rồi.

“Chúng ta nhất trí với nhau rồi đúng không?” Lâm Dị mẫn cảm phát hiện thay đổi nhỏ của Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch vẻ mặt khó lường nhìn chằm chằm Lâm Dị vài giây, đưa ra cảnh cáo hữu nghị với đối phương.

“Tôi ở tầng trên, đối với mọi người là chuyện tốt. Bao gồm cả anh.”

“Nếu được lựa chon, tôi sẽ không làm vậy.” Lâm Dị bình tĩnh nói: “Nhưng tôi không có lựa chọn. Cho dù là đưa ác quỷ về địa ngục, tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

“Chỉ cần tin tưởng tuyệt đối, chúng ta có thể ngồi chung một con thuyền.”

“Nhưng trước đó, tôi cần xử lý một chuyện.”

Lâm Dị hỏi theo quán tính: “Độc Lang sao?”

Giang Dịch Dịch giơ tay vỗ vai Lâm Dị, rồi bước ngang qua anh ta: “Tôi đi thăm Kẻ Điên, không cần vào theo.”

Hết chương thứ mười bốn