Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 19




Chương thứ mười chín



“Độc Lang, cậu thấy sao rồi? Còn đau không?” Tổ trưởng y tế cầm đèn pin chiếu vào mắt Độc Lang.

“Không đau.” Độc Lang ngồi trên giường không còn run rẩy như trước, im lặng đến kỳ lạ.

Tổ trưởng y tế cất đèn pin, viết gì đó lên bản ghi chép.

Đồ Tể tiễn Giang Dịch Dịch xong, mới chậm rãi tới muộn.

“Sao rồi?”

“Nhìn qua thì không có vấn đề gì…”

Tổ trưởng y tế dừng bút, đánh giá Độc Lang: “Giờ chúng ta nói chuyện của Giang Dịch Dịch… Cậu còn nhớ cậu ta không?”

“Bác Sĩ?” Độc Lang lắc đầu, cúi đầu không nhìn ai chỉ nhìn tay mình, giọng nghẹn đặc: “Rất mạnh…”

Tổ trưởng y tế nhăn mày, phản ứng của Độc Lang không quá khích, nhất là trong tình huống đối phương đã run rẩy mấy ngày, nhưng hắn vẫn thấy hơi lạ.

Gã hết bệnh quá đột ngột.

“Còn gì không?”

“Rất đáng sợ…”

“Còn gì nữa?”

“Đừng… chọc vào cậu ta.”

Tổ trưởng y tế nhíu mày, tiếp lời Đồ Tể: “Cậu muốn gặp cậu ta không?”

“Không.” Độc Lang lắc đầu.

“Lúc nãy cậu đứng ở cửa sổ…”

Độc Lang ôm lấy đầu gối, cúi đầu dòm tay mình, im lặng không nói.

“Nhìn Giang Dịch Dịch xong, cậu thấy thế nào?”

Trái cổ Độc Lang khẽ giật, không trả lời mà hỏi: “Khi nào thì tôi được về phòng?”

“Tôi không muốn ở đây.”

Tổ trưởng y tế và Đồ Tể nhìn nhau.

“Quan sát thêm vài ngày, xác định không còn vấn đề gì sẽ cho cậu về phòng.”

Độc Lang duy trì tư thế cũ, rơi vào im lặng.



Ngoài phòng y tế.

“Hành vi của gã là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn, tự phòng vệ tâm lý…”

Đồ Tể cắt ngang lời Tổ trưởng y tế: “Gã rốt cuộc bị làm sao?”

“Tôi là bác sĩ ngoại khoa, anh muốn biết đáp án đi hỏi tên Bác Sĩ kia ấy.” Tổ trưởng y tế tức giận: “Tôi đã nhắc nhở anh rồi, đừng để Độc Lang và Giang Dịch Dịch gặp nhau.”

“Tôi không ngờ Độc Lang sẽ kéo rèm cửa nhìn Giang Dịch Dịch.”

Tổ trưởng y tế liếc gã: “Anh không thấy quá trùng hợp à?”

Đồ Tể bóp trán: “Trùng hợp thì có, nhưng Giang Dịch Dịch không thể thao túng nổi sự trùng hợp này.”

“Tên đó…” Tổ trưởng y tế lẩm bẩm: “Đúng là không chút sơ hở.”

Đồ Tể cau mày: “Cậu khẳng định chuyện này liên quan tới Giang Dịch Dịch sao?”

“Nếu không liên quan thì tôi mới ngạc nhiên đó, anh đừng có giả ngu, Giang Dịch Dịch là loại người gì chẳng phải anh rõ hơn tôi à? Cậu ta mà vô tội thì tôi cmn đi bằng đầu.”

“Nhưng cậu ta làm gì? Cậu ta có thể làm gì hả?” Đồ Tể hỏi lại.

Hành lang im lặng vài giây, tổ trưởng y tế nhắc tới một chuyện khác: “Tình trạng của Kẻ Điên chuyển biến rất tốt…” Hắn ám chỉ: “Trước mắt có thể giao tiếp đơn giản, hành vi bạo lực giảm đi, tựa như… đã được chữa khỏi.”

Đồ Tể: “Xem ra chúng ta có thể thả lỏng rồi.”

“Thả lỏng sao?” Tổ trưởng y tế dùng giọng điệu kỳ lạ lặp lại, đánh giá Đồ Tể: “Chẳng nhẽ Ngục trưởng cảm thấy anh ngu tới thú vị, nên mới giữ anh lại phải không?”

Nhắc tới Ngục trưởng, Đồ Tể nghiêm túc: “Vậy người thông minh, cậu không ngại giải thích cho tôi chứ?”

“Tốt nhất anh cứ giám sát Kẻ Điên và Độc Lang cho tốt vào…” Tổ trưởng y tế nhìn Độc Lang trong phòng, gã ôm gối ngồi trên giường, cuộn tròn thành một cái bóng nhỏ, không nhúc nhích, từ lúc họ rời đi tới giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm tay mình.

“Trước khi Giang Dịch Dịch đi còn cố ý gặp mặt họ, xem ra đã chôn quả bom hẹn giờ cho chúng ta rồi.”

Đồ Tể cũng dòm Độc Lang, bộ dạng hiện tại của gã giống như bị dọa cho vỡ mật, nhưng ít ra bớt đau hơn lúc trước, tốt hơn nhiều so với bị đau, thậm chí còn liên tục run rẩy.

Cảm tính nói gã biết Tổ trưởng y tế không sai, nhưng lý trí gã lại nắm chắc Giang Dịch Dịch không có cơ hội làm gì bọn họ.

Hai cảm giác trái ngược nhau khiến vẻ mặt của Đồ Tể hết sức phức tạp.

Tổ trưởng y tế lắc đầu, sự nghi hoặc cũng tăng lên, rốt cuộc Ngục trưởng nhìn trúng điểm gì ở Đồ Tể mà để gã làm quản lý tầng hai vậy?

Ngu xuẩn? Cố chấp? Hay là vì chút lương thiện còn sót lại kia?

Cũng may đây là tầng hai, phạm nhân phần lớn đều vô hại. Tuy Đồ Tể làm việc khá sơ xuất, nhưng chưa gây ra hậu quả nào quá lớn. Chẳng qua khi đụng trúng tù nhân nguy hiểm như Giang Dịch Dịch, khuyết điểm Đồ Tể đương nhiên sẽ bị phóng đại lên vô hạn, tạo ra rất nhiều thời cơ cho đối phương.

“Đồ Tể…” Tổ trưởng y tế vỗ vai gã: “Tóm lại, giám sát cho tốt là được rồi”

“Giám sát bọn họ sao?” Đồ Tể lặp lại.

“Mặc kệ là cọng tóc hay móng tay cũng phải giám sát chặt chẽ, không được lơ là.” Tổ trưởng y tế nhìn Đồ Tể: “Chỉ cần phái thêm vài người thôi, anh còn do dự cái gì?”

“Không, tôi không do dự.” Đồ Tể suy tư: “Tôi chỉ không nghĩ ra, rốt cuộc Giang Dịch Dịch đã sắp xếp mọi chuyện như thế nào?”



Tổ trưởng y tế ngạc nhiên: “Anh quên quy tắc rồi sao? điều đầu tiên: Đừng thăm dò suy nghĩ của phạm nhân.”

Sổ tay quản lý là luật thép do Ngục trưởng ban hành, tất cả cai ngục đều phản tuân theo, đây là gốc rễ để tinh ngục vận hành.

Đồ Tể xốc lại tinh thần, theo bản năng giải thích: “Tôi chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng thôi.”

“Hành vi gần đây của anh hơi kỳ lạ, tôi sẽ nộp đơn xin tiến hành xét duyệt anh lần nữa.” Tổ trưởng y tế không chấp nhận lời giải thích của gã: “Gồm cả tình trạng tâm lý.”

“Tình trạng tâm lý sao?” Đồ Tể lặp lại cụm từ được Tổ trưởng y tế nhấn mạnh, sau đó mới phản ứng: “Cậu nghĩ Giang Dịch Dịch…”

Gã ngừng một chút, biểu cảm lộ vẻ do dự: “Không thể nào, mọi tiếp xúc của tôi với Giang Dịch Dịch đều ở nơi có camera…”

“Tên Mạnh Kiên kia…” Tổ trưởng tế đột nhiên nhắc tới người khác: “Vì sao lại bất ngờ biến mất?”

“Cậu ta…” Đồ Tể ngập ngừng.

“Anh ta là người của Quân Tinh Hạm.” Tổ trưởng y tế không rõ giao dịch giữa Đồ Tể và đối phương, càng không biết cuộc gặp gỡ chỉ vài người biết kia, nhưng hắn vẫn bâng quơ như đã biết được thông tin gì đó, cho ra đáp án chính xác: “Anh ta cũng từng gặp riêng Giang Dịch Dịch đúng không?”

Tổ Trưởng y tế nhìn Đồ Tể, giọng điệu chắc chắn: “Nên anh ta biến mất rồi.”

“Chỉ là từ chức bình thường thôi…” Đồ Tể vô ý thức cãi: “Cậu ta chưa chết…”

“Không ai nói anh ta chết cả.” Tên ngu này chưa gì đã khai mẹ ra hết, có thể sống yên ổn ở tầng hai tới giờ đúng là kỳ tích. Dù Tổ trưởng y tế biết gã thiếu não, vẫn không tránh khỏi bật ra suy nghĩ này.

“Sau khi gặp riêng thì biến mất. Anh chưa từng suy nghĩ là vì sao à?”

“Cậu ta hoàn thành nhiệm vụ, thân phận bại lộ, đương nhiên…” Đồ Tể nói tới đây thì im bặt.

Bỗng dưng cái tên Giang Dịch Dịch xuất hiện trong đầu gã vô cùng sống động, khiến mọi suy nghĩ lạc quan đều tan biến và để lại vực sâu khó đoán.

Thấy gã đã hiểu, Tổ trưởng y tế cười chừng mực: “Giang Dịch Dịch là bác sĩ, so với phẫu thuật ngoại khoa thì cậu ta càng am hiểu tâm lý học hơn đấy.”

Vẻ mặt Đồ Tể âm u: “Ý cậu là Mạnh Kiên… đã gặp trúng gì đó?”

“Không phải rất bình thường à? Một mình đi gặp Giang Dịch Dịch, không xảy ra chuyện gì mới kỳ lạ đó.”

Tổ trưởng y tế quay lại chủ đề cũ: “Tôi nhắc tới Mạnh Kiên, không phải tò mò trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, mà là muốn nhắc nhở anh…”

“Dù cách một cánh cửa, cậu ta cũng có thể…” Tổ trưởng y tế nhìn Đồ Tể: “Khống chế – mổ xẻ – khâu lại.”

Thịt béo trên mặt Đồ Tể run rẩy, rốt cuộc cũng thông não: “Cậu ta không thể ở lại tầng ba, phải xuống dưới nữa.”

“Khôn hơn rồi đó.” Tổ trưởng y tế vỗ vai gã: “Đương nhiên cậu ta sẽ xuống dưới nữa, mục tiêu của cậu ta vốn là nơi sâu nhất tinh ngục.”

“Chắc anh không cho rằng, cậu ta muốn gì đó ở tầng hai nên mới tới tinh ngục đấy chứ?”

“Tôi không ngu tới mức đó.”

“Vậy tôi yên tâm rồi.” Tổ trưởng y tế bỏ tay xuống, lạnh lẽo nói: “Những chuyện còn lại anh xử lý đi, về chuyện của anh… cấp trên sẽ giải quyết.”

Hết chương thứ mười chín