Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 26




Tuy lúc Sư Tử rời sân thể dục dẫn theo rất nhiều phạm nhân khiến người khác hiểu lầm hành vi của gã, nhưng IQ của Sư Tử không thấp tới mức đó, mới ra khỏi sân thể dục thì phạm nhân đã theo cảnh ngục về phòng giam rồi.

Vài tên ít ỏi theo Sư Tử tới phòng giam của Găng Tay Đen, cảnh ngục lượn lờ xung quanh nhưng cứ như không nhìn thấy đám Sư Tử, thái độ rõ ràng là biết mà ngó lơ bọn họ.

Tân Vĩnh Nguyên đứng sau lưng Sư Tử nhìn đàn em của Găng Tay Đen đang cảnh giác, giờ đang là thời gian tập trung, tất cả phạm nhân đều phải ở sân thể dục nhưng vì Găng Tay Đen sức khỏe không ổn nên đàn em của gã phải ở lại.

Bọn chúng đứng bên ngoài phòng giam của Găng Tay Đen, tạo thành bức tường cản bước Sư Tử.

Tần Vĩnh Nguyên nghiêng đầu hỏi ý kiến Sư Tử. Sư Tử bước nhanh, không có ý muốn dừng.

“Sư Tử, giờ ý mày sao?” Tên đứng đầu mở miệng hỏi: “Muốn khai chiến với Niên La Hội phải không?”

Sư Tử đứng trước tường người: “Tránh ra.”

“Niên La Hội chưa tới mức mày nói gì nghe đấy.” Tường người nhường đường, Bái Gia dợn bước lên đầu.

Thấy Bái Gia, thái độ kiêu ngạo của Sư Tử cũng xìu xuống: “Tôi tới tìm người.”

“Tìm người trên địa bàn Niên La Hội?” Bái Gia chắp tay sau lưng, tuổi lão không trẻ, ở Niên La Hội cũng coi như kẻ già đời, chìm nổi bao năm giờ theo Găng Tay Đen vào tinh ngục nên rất được Găng Tay Đen tin tưởng, lão cũng là nhân vật lớn của tầng bốn.

Sư Tử nhướng mày: “Người tối qua Găng Tay Đen đưa về là của tôi.”

Bái Gia ra vẻ suy tư, một bên có người nói nhỏ bên tai lão.

“Ý mày là con Thỏ Trắng kia?” Bái Gia nhìn nhà giam đóng chặt sau lưng: “Nực cười, theo tao biết nó với mày chẳng có quan hệ gì.”

Sư Tử không có hứng thú đấu võ mồm với lão, gã nhìn Bái Gia nói bâng quơ: “Giao người ra, hoặc là tôi vào.”

Bái Gia nhướng mày, từ ông chú ốm yếu đột nhiên lộ ra khí thế ngất ngưởng: “Xem ra mày đúng là không để Niên La Hội bọn tao vào mắt.”

Nghe lời lão, tường người phía sau cầm vũ khí nhìn nhân số ít ỏi đối diện, bày ra tư thế chiến đấu.

Sư Tử dẫn theo ít người, so với đối diện thì nhìn sơ cũng biết kết quả không khả quan. Nhưng trong lúc hai bên giằng co, vẻ mặt căng thẳng hơn lại là bên phía Niên La Hội.

Vì Sư Tử ở đối diện bọn họ bò từ tầng đáy trở thành một trong số đại ca đứng ngang hàng với Găng Tay Đen ở tầng bốn, hoàn toàn dựa vào giá trị vũ lực của gã.

Trong không khí dần đọng mùi thuốc súng. Thấy sắp đánh nhau thì một giọng nói chặt gãy sự giằng co giữa đôi bên.

“Làm gì thế?” Lâm Dị tới gần, u ám nhìn đám người trắng trợn cầm vũ khí.

“Bỏ vũ khí xuống, mấy người coi đây là đâu?” Anh ta gõ cảnh côn lên lan can, thể hiện quyền uy của cảnh ngục: “Tụ tập ở đây làm gì? Về phòng mau.”

Đám người nhìn anh ta với cùng một vẻ mặt: Tên này là ai? Đầu óc có vấn đề à?

Mùi thuốc súng lập tức từ hai bên chuyển sang người Lâm Dị, áp lực còn nặng hơn khi giằng co với Sư Tử, đối phương trông vô dụng và không hiểu tình hình nên áp lực trong lòng đám người này nhẹ dần, thậm chí còn nóng lòng muốn đánh nhau.

Bái Gia nhăn mày đánh giá Lâm Dị, từ trong trí nhớ tìm được bóng dáng quen thuộc.

Lão nâng tay, ngăn đám người bộp chộp: “Lâm Dị?”

“Bái Gia, đã lâu không gặp.” Lâm Dị chào hỏi lão.

Đám đàn em đang hừng hực khí thế thấy vị cảnh ngục xa lạ chào hỏi với Bái Gia, vội thu hồi dáng vẻ kiêu ngạo, chờ ý của Bái Gia.

“Sao cậu lại ở đây?” Bái Gia cau mày nói với giọng thong thả: “Hội trưởng có thông báo mới gì à?”

Lâm Dị nhìn Sư Tử. Bái Gia theo tầm mắt anh ta mà ngó sang Sư Tử.

Sư Tử ngạc nhiên, thấy Lâm Dị nhìn mình thì gã càng không che dấu sự kinh ngạc: “Anh tới đây… Bác Sĩ biết không?”

Bác Sĩ? Bái Gia hơi nhướng mày vì cái tên xa lạ này, một bên có người ghé vào tai gã nhỏ giọng nói gì đó.

“Đương nhiên cậu ấy biết.” Lâm Dị bâng quơ nói: “Mà anh, tôi nhớ rõ phòng anh không ở đây nhỉ?”

“Bác Sĩ biết à?” Sư Tử lẩm bẩm, xác nhận Bác Sĩ quả nhiên tới đây vì Găng Tay Đen.

“Thời gian tập trung kết thúc rồi, anh nên về phòng đi.”

Sư Tử không nghĩ nữa, ra hiệu giải tán: “Cảnh ngục Lâm, theo tôi biết nơi này còn có một phạm nhân cả đêm chưa về, anh không quan tâm sao?”

Cả đêm không về? Lâm Dị nhăn mày nhìn nhà tù đóng chặt, tầm mắt dừng trên người Bái Gia.

Bái Gia chậm rãi nói: “Cả đêm không về gì hả? Lúc tập trung mới qua đây thôi.”

“Nếu vậy thời gian tập trung đã kết thúc, cũng nên để hắn về rồi nhỉ?” Tính Sư Tử trước nay khó ở, giờ cắn Bái Gia không chịu nhả cũng vì một nguyên nhân đơn giản.

Nếu Găng Tay Đen sắp chết thì cần gì phải chết cùng? Hiện tại Găng Tay Đen chính là tâm xoáy, bất cứ ai liên quan tới gã đều sẽ phải đối diện với vực sâu nguy hiểm.

Bái Gia liếc Lâm Dị, Lâm Dị cau mày nhìn lão, không khí trở nên kì lạ.

Bái Gia không quen Lâm Dị, có gặp vài lần nhưng vì khác bộ phận nên chưa tới mức thân quen, giờ đối phương xuất hiện ở đây quả thật ngoài dự kiến của lão.

Bái Gia im lặng rồi phất tay, tường người giải tán ai nấy về phòng mình, để lộ phòng giam đóng chặt sau lưng chúng.

“Tôi vào à?” Sư Tử nhìn Bái Gia và Lâm Dị, chủ động phá vỡ sự im lặng.

“Khỏi.” Bái Gia xoay người, còn chưa làm gì cửa đã tự động mở ra.

Mọi người đều ngạc nhiên, ánh mắt rơi trên thanh niên phía sau cửa. Không phải Găng Tay Đen, là một người khác. Trận xung đột này xảy ra vì người được gọi là Thỏ.

Lâm Dị liếc nhìn cậu ta, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Sư Tử lại xung đột với Găng Tay Đen.

Người này rất đẹp, đẹp tới mức mọi cử động đều như tranh vẽ, như báo vật thế gian toả sáng dưới ngọn đèn, như tuyệt tác được điêu khắc tỉ mỉ, dáng vẻ này chẳng hề phù hợp với tinh ngục chút nào.

Cậu ta đứng đó như chiếu sáng hết thảy u tối, bóng đêm dưới ánh sáng chợt tan thành hạt bụi không đáng nhắc tới.



Lâm Dị phát hiện mình nhìn đối phương rất lâu, lâu tới mức vượt qua cả thời gian đánh giá mà chuyển sang ngắm nghía. Anh ta vội tỉnh táo, ánh mắt lia đến những vết bầm tím bắt mắt trên cổ đối phương, vết bầm rất mới trông như dấu tay người, dễ làm người ta liên tưởng đến cảnh cậu ta bị ai đó bóp cổ.

Tầng bốn vậy mà lại có…

Lâm Dị khó khăn tìm từ hình dung, đối phương quả thật rất đẹp, đẹp đến hút hồn, nhưng chưa tới mức vượt qua giới hạn của nhân loại, ngoại hình chỉ là một phần lý do. Thứ khiến người khác không thể rời mắt chính là khí chất của cậu ta.

Thuần khiết? Vô hại? Mê mang? Thiên sứ?

Trong đầu Lâm Dị hiện ra vô số tính từ, nhưng rất khó miêu tả chính xác cảm giác mà cậu ta mang tới.

Hiện trường sau khi cậu ta xuất hiện lập tức rơi vào yên tĩnh. Bái Gia nhìn cậu ta, không hề ngạc nhiên về dấu vết trên cổ, dời mắt đánh giá biểu cảm của Lâm Dị.

Sư Tử nhăn mày, ánh mắt cứ dính chặt vào cổ người nọ. Mà Lâm Dị là người duy nhất lần đầu thấy nên tấm tắc xong thì nhanh chóng bình tĩnh lại. Gương mặt của Bác Sĩ hiện lên trong đầu anh ta, mọi cảm xúc ngổn ngang lập tức bị vùi sâu, gọi mời lý trí. Giờ đây đừng nói là người đẹp, dù cậu ta có cởi sạch cũng không khiến anh ta u mê nữa.

Anh ta từng đối diện với uy hiếp cực hạn mà Bác Sĩ mang tới, lưỡi dao sắc bén trên cổ, bóng ma chết chóc sau lưng, sự tồn tại như đang săn mồi.

Tình yêu? Tính mạng? Giãy dụa? Sợ hãi?

Cũng chỉ đến vậy thôi.

“Hết giờ tập trung rồi đừng chạy rông nữa, nhanh về phòng đi.” Lâm Dị lần nữa dùng cảnh côn gõ lan can, phá vỡ sự yên tĩnh ở hiện trường.

Ánh mắt Sư Tử chuyển sang Lâm Dị, nhếch miệng cười khó hiểu rồi xoay người rời đi.

Thỏ Trắng ngơ ngác theo thói quen nhìn Bái Gia thì thấy lão đang dòm Lâm Dị lom lom như không có ý ngăn cản, nên cậu ta vội vã đuổi theo Sư Tử, dính sát gã rời khỏi đây.

Hiện trường chỉ còn lại Lâm Dị và Bái Gia, cùng với… phòng giam rộng mở sau lưng lão.

Đối với một cảnh ngục vì quy tắc trông giữ đặc biệt vừa đến tầng bốn mà nói, tầng bốn quá sức hỗn loạn. Người ngoài nhìn vào chắc tưởng nơi này là quảng trường vui chơi chứ không phải tinh ngục. Ai cũng có thể tự do ra vào phòng mình, không phải quảng trường mà còn hơn thế.

“Vào trong nói chuyện.” Giọng của Găng Tay Đen dội ra: “Hội trưởng phái cậu tới đây làm gì?”

Bái Gia xoay người vào phòng Găng Tay Đen, Lâm Dị cất bước đi theo.

“Hắn muốn tôi chết khi nào?” Người đàn ông dựa vào giường, khi thấy Lâm Dị thì câu đầu tiên chính là câu này.

Lâm Dị đánh giá Găng Tay Đen, thoạt nhìn gã vừa qua trung niên, thân hình cao lớn, trên mặt có vết sẹo kéo dài ngang mặt, từ vết sẹo có thể thấy được sự nguy hiểm lúc đó, chỉ cần sâu thêm chút nữa là mặt gã sẽ bị cắt ra làm hai, đây là vết sẹo năm đó gã đỡ thay hội trưởng.

“Phó hội trưởng, chưa xác định được hắn là do hội trưởng phái tới…” Bái Gia bên cạnh nói.

Găng Tay Đen nhìn Bái Gia: “Tao quen nó.”

Bái Gia trước mặt gã rất kính cẩn: “Tôi cũng quen nhưng lúc này không biết có bao người nhìn chằm chằm ngài, không chừng là do ai đó phái tới…”

Găng Tay Đen cắt ngang lời lão: “Tao nói quen là kẻ tâm phúc đại ca giới thiệu cho tao, gián điệp hai mặt, Xích Vân.”

“Xích Vân?” Cái tên này đối với phần lớn người ở Niên La Hội như sấm rền bên tai – gián điệp ẩn nấp trong Niên La Hội, phá hủy kế hoạch Niên La Hội vạch ra nhiều năm, top 3 danh sách săn tiền của Niên La Hội, bọn họ từng dùng vô số cạm bẫy muốn bốc trần thân phận thật của đối phương nhưng không hề có thu hoạch.

“Gián điệp hai mặt?” Mi tâm Bái Gia nhảy dựng, lần nữa quay đầu đánh Lâm Dị, ấn tượng đầu tiên mà Lâm Dị mang tới là trẻ tuổi bộp chộp giống như cái ao cạn vừa nhìn đã thấu.

Trông sao cũng chỉ là một thanh niên non nớt tầm thường, đâu giống tên gián điệp giỏi ngụy trang, càng không giống gián điệp hai mặt lừa đảo tài tình.

“Bất ngờ không?” Găng Tay Đen dựa vào giường ho khan: “Hồi tao biết cũng ngạc nhiên lắm.”

Trên mặt Lâm Dị lộ vẻ xấu hổ nhưng lời nói ra lại chẳng ăn nhập gì với vẻ mặt đó: “Phó hội trưởng, ngài để lộ bí mật dễ dàng như vậy làm tôi khó mà xử lý.”

“Chả có gì khó xử lý.” Găng Tay Đen nhìn Bái Gia: “Tao có thể sống ở tầng bốn lâu vậy đều là nhờ Bái Gia giúp tao, lão là người tao tin tưởng nhất.”

“Phó hội trưởng…” Bái Gia hít sâu: “Ngài đã cứu mạng tôi.”

Lâm Dị nhìn Bái Gia không nói gì, quay về chuyện chính: “Lần này tôi mạo hiểm tới gặp phó hiệu trưởng là vì có nhiệm vụ.”

“Tao đang nghe.”

Lâm Dị nhìn Bái Gia.

“Tao nói rồi, lão là người tao tin tưởng nhất, tao không có gì giấu lão.”

“Vậy tôi đây nói thẳng, hội trưởng hy vọng ngài…”

Sư Tử rời khỏi địa bản Niên La Hội rồi mới thả chậm bước, nhìn Thỏ Trắng nhắm mắt đi theo mình.

“Vết tím trên cổ…” Gã ra ý: “Là Găng Tay Đen làm à?”

Thỏ Trắng gật đầu, nghĩ một lúc lại cười với Sư Tử: “Hết đau rồi.”

Sư Tử nhướng mày: “Gã còn làm gì?”

Thỏ Trắng cúi đầu né tránh tầm mắt của gã, nhỏ giọng nói: “Hỏi vài việc.”

Sư Tử nghe vậy, lông mày nhíu chặt: “Tránh xa Găng Tay Đen ra.”

Thỏ Trắng nhìn chằm chằm mặt đất gật đầu, nghĩ rồi hỏi nhỏ: “Anh… có phải em gây rắc rối cho anh rồi không?”

Ai là anh mày…

Sư Tử hết cách với cậu ta, thấy người khác tốt với mình là mở miệng gọi anh, làm người khác thắc mắc sao thằng này xuống tầng bốn được.

Nếu nói Bác Sĩ cực kỳ nguy hiểm thì nó cực kỳ ngây thơ, như thỏ lạc vào bầy sói, tùy thời bị cắn xé.

“Không.” Sư Tử nhìn chỗ khác rồi bước nhanh hơn, cứng rắn nói: “Tao bất hòa với Găng Tay Đen cũng chẳng phải một hai ngày.”

Sư Tử chân dài nên sải bước cũng lớn, Thỏ Trắng sau theo đã khó, giờ phải chạy mới đuổi kịp Sư Tử.

“Nhưng mà…” Thỏ Trắng nhìn xung quanh, giọng nhỏ đủ cho mình và Sư Tử nghe: “Hình như Găng Tay Đen không hề bị bệnh.”



Sư Tử trở về địa bàn của mình, lần nữa thả chậm bước chân: “Vốn nó đâu có bệnh.”

“Vậy sao phải giả bệnh ạ?”

Sư Tử nhếch miệng: “Đương nhiên là để sống lâu hơn chút.”

Gã cất bước vào phòng giam của mình, những người khác đều tự giải tán, chỉ có Tân Vĩnh Nguyên và Thỏ Trắng đi theo gã vào phòng giam.

“Hả?” Thỏ Trắng không hiểu ý gã: “Nhưng…”

“Được rồi.” Tân Vĩnh Nguyên cắt ngang, khi chỉ còn ba người hắn không còn cảm giác bản thân mờ nhạt như lúc nãy: “Cậu có quan hệ gì với Niên La Hội?”

“Chẳng có quan hệ gì cả.” Thỏ Trắng trả lời nhanh đến không cần nghĩ. Cậu ta theo bản năng nhìn Sư Tử đang lười biếng dựa vào giường, không có ý muốn nhúng tay.

“Không có quan hệ sao? Vì sao Găng Tay Đen lại hỏi chuyện trước khi cậu vào tinh ngục?” Tân Vinh Nguyên nhìn Sư Tử: “Lúc nãy nhiều người tôi không nói, giờ chỉ còn chúng ta nên tôi nói thẳng.”

Sư Tử gãi đầu càu nhàu: “Thôi…”

“Bắt đầu từ lúc gặp Bác Sĩ kia ở sân thể dục là anh bắt đầu cộc cằn.” Tân Vĩnh Nguyên không để ý tới vẻ mặt kháng cự của Sư Tử: “Đi tìm Găng Tay Đen? Lúc này sao? Anh điên à?”

Thỏ Trắng – kẻ đốt lửa chiến, ngó mắt nhìn Sư Tử buồn rầu lại dòm Tân Vĩnh Nguyên hùng hổ, cuối cùng yên lặng lùi về sau nhường sân khấu cho họ.

“Hay là đưa nó tới chỗ Găng Tay Đen đi?” Tuy biết cãi nhau với Tân Vĩnh Nguyên là chuyện ngu ngốc nhất – vì gã không bao giờ cãi được hắn, nhưng Sư Tử vẫn cố chấp lặp lại cảnh tượng cãi cố đã diễn ra vô số lần.

“Thế chẳng phải bắt nó đi chết sao?”

Tân Vĩnh Nguyên nâng mắt, ánh mắt sắc bén như thấy máu: “Tầng bốn lúc nào mà chả có người chết? Đứa khác chết được còn nó không được à?”

Sư Tử nghẹn họng, tính chày cối thì Tân Vĩnh Nguyên lại nói: “Hay ý anh là nó quan trọng hơn người khác, thậm chí… quan trọng hơn bản thân anh à?”

Thỏ Trắng trừng mắt, lặng lẽ lùi sâu về sau. Tuy biết động tác nhỏ của cậu ta nhưng hai người ở đây vẫn không nhìn.

“Đừng có bẻ lái vấn đề.” Sư Tử nghiêm túc giải thích với Tân Vĩnh Nguyên: “Tôi chỉ làm việc tôi nên làm, nó là đàn em của tôi nên tôi phải cứu nó, chẳng lẽ vì nguy hiểm chưa xảy ra mà nhìn nó chết trên tay Găng Tay Đen sao?”

“Tôi không làm được.” Lời của Sư Tử cực kỳ khí phách: “Tiểu Tân, tôi tuyệt đối không bỏ rơi anh em nào.”

“Vậy là chỉ vì tình nghĩa anh em phải không?” Hốc mắt Tân Vĩnh Nguyên hơi đỏ, nhìn chằm chằm Thỏ Trắng không rồi: “Không còn vì gì khác…”

“Tân Vĩnh Nguyên.” Sư Tử cao giọng: “Tôi tức giận thật đó.”

Tân Vĩnh Nguyên ngậm miệng.

Sư Tử xuống giọng: “Sao tự nhiên hỏi vậy?”

Tân Vĩnh Nguyên nhìn Thỏ Trắng: “Vì cậu ta rất kỳ lạ.”

Sư Tử nheo mắt nhìn qua. Thỏ Trắng nhỏ yếu, đáng thương, bất lực run rẩy dưới tầm mắt họ.

“Quả thật là kỳ lạ.” Sư Tử đồng ý quan điểm của hắn.

“Thỏ Trắng, tôi nghĩ cậu biết sau khi cậu tới tầng bốn có bao nhiêu người thăm dò…” Tân Vĩnh Nguyên nói bình thản.

Thỏ Trắng mờ mịt: “Thăm dò sao?”

Thấy vì lời này mà vẻ mặt của Sư Tử càng thêm tệ, cậu ta vội bổ sung: “À à thăm dò.”

À cái gì mà à, cậu hoàn toàn chẳng hiểu gì. Sư Tử đen mặt nhìn chỗ khác.

Tân Vĩnh Nguyên không có hành động gì, nói tiếp: “Đương nhiên, lớp ngụy trang của cậu rất hoàn hảo…”

“Ngụy trang…” Thỏ Trắng cúi đầu nhìn bản thân, lần này phản ứng nhanh hơn trước rất nhiều: “Ý anh là tôi đang giả vờ?” Cậu ta dừng lại: “Không có, dù tôi giả vờ cũng phải giả vờ mình tài giỏi chứ.”

Ông nói gà bà nói vịt, đúng là đau lòng. Sư Tử tiếp tục đánh giá các họa tiết hoa văn trên lan can.

Tân Vĩnh Nguyên vẫn không làm gì, tiếp tục lời của mình: “Chẳng qua thân là hung thủ của bốn vụ án giết người, biểu hiện của cậu quá mức yếu đuối.”

“Tôi bị oan.” Thỏ Trắng nhìn Sư Tử: “Anh…”

Tân Vĩnh Nguyên dợn mắt nhìn nó.

Thỏ Trắng vội sửa lời: “Sư Tử, trước kia em từng nói với anh, em muốn tìm ra hung thủ thật sự… chẳng phải anh còn đồng ý giúp em sao?”

Hoa văn trên lan can này rất đều, Sư Tử nhìn lan can không rời mắt.

“Vậy có vài chuyện, chắc cậu không chối đâu nhỉ?” Tân Vĩnh Nguyên nhìn chằm chằm Thỏ Trắng, không bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên mặt cậu ta: “Cậu là người của Niên La Hội.”

Thỏ Trắng quyết đoán phủ nhận: “Tôi không phải.”

“Thú vị đây.” Trong giọng nói của Tân Vĩnh Nguyên lộ ra ý mất mát: “Tự nhận là oan uổng, tự nhận là muốn tìm ra hung thủ vậy mà lại không biết một trong số tội danh của cậu, “công ty” trong vụ tự ý di dời tài sản công ty thuộc thế lực nào?”

Thỏ Trắng ngây ra, mặt biến sắc, rốt cuộc cũng phản ứng: “Nên Găng Tay Đen hỏi tôi chuyển tiền đi đâu là vì tập đoàn Tinh Đạt là sản nghiệp của Niên La Hội?”

Tân Vĩnh Nguyên cẩn thận đánh giá từng biến hóa nhỏ trên mặt Thỏ Trắng, cuối cùng kết luận: không chê vào đâu được.

Hoặc là nó không hề ngụy trang, là loại ngu xuẩn vô hại, hoặc là ngụy trang của nó không chút kẽ hở, vượt xa tưởng tượng của họ.

Ý trước chỉ có thể chứng minh Thỏ Trắng là người vô tội, nhưng ý sau lại khiến độ nguy hiểm tăng mạnh.

Sư Tử im lặng hồi lâu rốt cuộc mở miệng: “Tôi có một vấn đề, Giản Tư.”

Thỏ Trắng… không, Giản Tư quay đầu nhìn Sư Tử.

“Nếu cậu không biết gì, vậy cậu có thể sống sót khỏi tay Găng Tay Đen?”

Giản Tư há miệng rồi im bặt.