Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 37




Giang Dịch Dịch đâu biết bản thân lại bị yêu ma hóa lần nữa, à phải nói là luôn bị yêu ma hóa mới đúng, giờ phút này cậu vẫn đang ngồi đọc sách.

Tiếng ồn ào bên ngoài êm dần rồi tắt hẳn, tạo môi trường đọc sách lý tưởng cho Giang Dịch Dịch.

Kẻ Điên mãi chưa thấy về.

Giang Dịch Dịch ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt. Cánh cửa im lặng đã lâu, chợt vang lên tiếng gõ.

“Bác Sĩ, phiền cậu ra ngoài một lát được không?”

Diệp Vương càng lúc càng lịch sự hơn rồi. Đã khá lâu Giang Dịch Dịch chưa được người khác tôn trọng khu vực riêng tư như này, dù sao cảnh ngục muốn tới thì tới, sao phải hỏi ý kiến của phạm nhân trước làm gì?

Xem ra ngoài kia, quả thật đã xảy ra chuyện rất to.

Giang Dịch Dịch để sách lên giá, đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa phòng giam dần mở, trên hành lang có mấy thi thể đang nằm cùng mùi máu tanh nhàn nhạt.

Giang Dịch Dịch nhăn mày, men theo hành lang dẫn lối ra cửa.

Số lượng thi thể tăng lên khiến mùi máu tanh càng nồng, hành lang rất yên tĩnh, tất cả cửa phòng giam đều mở nhưng chẳng ai còn sống.

Giang Dịch Dịch ra tới cửa chính thì dừng, đánh giá hai thế lực đang giằng co nhau bên ngoài.

Diệp Vương dẫn đầu nhóm cảnh ngục tay cầm dùi cui, đề phòng cản bước người trước mặt.

Kẻ Điên chặn cửa, quay lưng lại với Giang Dịch Dịch, trên người nồng nặc mùi máu tanh giống như con dã thú xổng chuồng hằm hè với thế giới.

Bóng dáng Giang Dịch Dịch xuất hiện ở cửa, hai bên lập tức dồn sự chú ý lên người cậu.

Tuy nghe có hơi sai, nhưng quả thực Diệp Vương đã thở phào khi Giang Dịch Dịch xuất hiện. Đối đầu với Kẻ Điên, áp lực lớn nhất là người bình thường thì tỉnh táo nhưng Kẻ Điên thì không. Vậy nên không có chuyện hắn ta dừng tay, ai dám nhúc nhích là xuống xác ngay.

Sức chiến đấu của Kẻ Điên… Nhìn thi thể xung quanh cũng đủ đoán kết quả. Mặc kệ nguyên nhân là gì nhưng sức chiến đấu của hắn ta quả thật đã tăng vọt, trong tình huống cảnh ngục không được sử dụng vũ khí năng lượng thì một mình hắn ta đủ để ngáng chân bọn họ.

Còn về vũ khí năng lượng… Con người không thể chống lại vũ khí năng lượng. Ở Tinh Ngục muốn sử dụng vũ khí năng lượng cần chờ được phê duyệt, mà phần lớn yêu cầu gửi lên đều không được thông qua. Quyền sử dụng vũ khí năng lượng ở Tinh Ngục đương nhiên chỉ có cảnh ngục, vì một khi nó rơi vào tay phạm nhân thì tính chất sự việc đã thay đổi rồi.

Kẻ Điên không thể thương lượng, nhưng Giang Dịch dịch thì có.

Dã thú dù hung ác tàn bạo đến đâu, xích khóa vẫn nằm trong tay người thuần thú.

Tư thế sẵn sàng tấn công của Kẻ Điên dần thay đổi, trở lại trạng thái ngờ nghệch mà nghiêng đầu nhìn Giang Dịch Dịch giống như đang đợi cậu ra lệnh.

Giang Dịch Dịch tiếp tục bước lên trước, giọng điệu lộ rõ sự không hài lòng.

“Tôi nhớ… đâu có cho anh giết người?”

Giang Dịch Dịch dừng trước mặt Kẻ Điên.

Tròng mắt Kẻ Điên hơi nhúc nhích, nói chậm: “Không phải… tôi.”

Giang Dịch Dịch nhường mày, nghiêng đầu ngó đống thi thể lăn lóc, cuối cùng ánh mắt dừng ở vết máu trên người Kẻ Điên.

Tròng mắt Kẻ Điên nhích cực chậm, Giang Dịch Dịch không thấy dấu vết nói dối trong cảm xúc đối phương, cậu thôi không nhìn nữa mà chuyển sang Diệp Vương.

“Nhân tính là thứ không nên đem ra thử. Nhất là ở Tinh Ngục.” Diệp Vương cất giọng bình tĩnh: “Tôi tin Kẻ Điên không giết người nhưng đối với những người bị anh ta tấn công tới mất đi sức chiến đấu, thì chẳng khác gì bị đẩy vào đường chết cả.”

Kẻ Điên nương tay nhưng không đồng nghĩa người khác cũng sẽ nương tay, mà những phạm nhân bị nhốt tầng bốn tuyệt không phải thứ lương thiện thích giúp người gì, ngược lại, bỏ đá xuống giếng diệt cỏ tận gốc mới là cách chúng hay làm.

Nói rõ hơn, mỗi một phạm nhân ở đây đều đáng tội hết.

Mày Giang Dịch Dịch giãn ra, liếc Kẻ Điên.

Kẻ Điên chậm rì rì về lại sau lưng cậu: “Lần sau… không vậy … nữa.”

Chậc, đúng thật là…

Diệp Vương cảm thán trong lòng, đổi chủ đề sang một tin như sét đánh.

“Găng Tay Đen chết rồi.”

Giang Dịch Dịch không có tí phản ứng gì đối với tin tức này, cậu nhìn Diệp Vương, vẻ mặt bình tĩnh tới mức thậm chí còn khiến người khác tưởng rằng đây là chuyện đương nhiên.

“Thỏ Trắng… à, giờ cái biệt danh này không còn phù hợp với cậu ta nữa, dù sao biểu hiện của cậu ta cũng không còn là thỏ trắng vô hại rồi.” Diệp Vương quan sát Giang Dịch Dịch, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt cậu: “Giản Tư giết đó.”

Vẻ mặt của Giang Dịch Dịch vẫn y cũ.

“Thì?” Giang Dịch Dịch đợi một lát vẫn không thấy Diệp Vương nói tiếp, hỏi: “Có liên quan gì đến tôi?”

Diệp Vương hết nhịn nổi, nhíu mày chỉ trích: “Cậu vi phạm lời hứa.”

“Tôi không nghĩ vậy.” Giang Dịch Dịch vặn ngược lại Diệp Vương bằng lý do vô cùng thuyết phục: “Tôi chưa từng tiếp xúc với Găng Tay Đen, nói cho rõ hơn thì tôi còn chưa đụng mặt gã, cớ sao gã chết lại đổ lên đầu tôi?”

“Anh lấy đâu bằng chứng rằng tôi vi phạm lời hứa?”

“Cậu gặp Giản Tư, cậu ở riêng với Giản Tư cả tiếng, sau đó Giản Tư giết Găng Tay Đen.” Diệp Vương nặng lời hơn: “Cậu ra lệnh cho nó làm.”

???

Tôi nghi ngờ anh bị mất não.

Giang Dịch Dịch rất khó hiểu, thậm chí không thể hiểu nổi sao đối phương có thể kết luận đầy hùng hồn như vậy, lúc nói mà mồm không thấy cấn à? Cậu ở riêng với Giản Tư cả tiếng cũng đủ thành chứng cứ rằng cậu là kẻ chủ mưu đứng đằng sau hả?

Giang Dịch Dịch lần nữa tò mò, rốt cuộc hình tượng cậu trong mắt bọn họ là gì. Nó đáng sợ đến mức có thể khiến bọn họ bịa ra một kết quả phi logic mất não đến vậy ư?

Giang Dịch Dịch không nói gì cả, nhưng vẻ mặt thì nói hết cái cần nói.



Không chút sơ hở, không chút lo lắng, đây chính là Giang Dịch Dịch.

Diệp Vương nếm trải cảm giác bị đối phương làm chủ lần nữa. Dù tất cả mọi người đều biết là cậu làm nhưng không có chứng cứ, không có vết tích, không có bất kỳ thứ gì có thể dùng để buộc tội cậu.

Bão to gió lớn đến đâu, Giang Dịch Dịch vẫn đi qua mà không dính chút nước mưa.

Một sự thật trần trụi đến mỉa mai, rõ ràng dù có dấu vết bọn họ cũng chẳng làm được gì Giang Dịch Dịch nhưng cậu vẫn không để lại chút dấu vết nào, sạch sẽ tới mức giống như mọi việc không liên quan gì tới mình thật vậy.

Diệp Vương nhìn thẻ tên màu trắng trên ngực Giang Dịch Dịch, chỉ thấy thật nực cười.

“Nếu cậu đã vi phạm lời hứa thì chúng tôi cũng không cần tuân thủ ước định trước đó nữa.” Diệp Vương thừa nhận, hắn nói câu này là vì bộp chộp. Mà giờ có bộp chộp thì cũng đúng thôi, hắn đã bị Bác Sĩ cười nhạo tới mức này rồi nếu còn khắc chế nữa thì cái chức quản lý tầng bốn của hắn chẳng phải là bù nhìn sao.

Thêm nữa, Diệp Vương rất tò mò phản ứng của Giang Dịch Dịch khi biết kế hoạch của mình đã đi tong. Bác Sĩ quen khống chế mọi việc, giờ phát hiện tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát thì sẽ làm gì? Uy hiếp? Mặc kệ? Hay là… còn có chiêu khác?

Diệp Vương nín thở, chờ câu trả lời của Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch ngây ra một lúc, mới hiểu được “ước định” mà hắn đang nhắc tới.

“Lâm Dị bị gì rồi?”

Diễn, cậu tiếp tục diễn đi. Diệp Vương mím môi: “Cách cái chết không xa.”

“Nên… anh đang uy hiếp tôi?” Giang Dịch Dịch kết luận.

“Bác Sĩ, nếu cậu đã vi phạm lời hứa thì nên biết hậu quả sau đó là gì.”

Đã bảo không liên quan đến tôi rồi mà, Giang Dịch Dịch từ bỏ đôi co. Giờ người ta đã ra vẻ không muốn nói lý, giải thích nữa cũng vô ích.

Thái độ của Giang Dịch Dịch rất đơn giản. Cậu quay đầu nhìn Kẻ Điên.

Kẻ Điên đang im lặng đứng sau lưng Giang Dịch Dịch chậm rãi ngẩng đầu nhìn cảnh ngục, nhóm cảnh ngục giật mình vì ánh mắt của hắn ta, vô thức cầm chặt dùi cui. Tầm mắt của hắn lại vượt qua đám cảnh ngục, dừng ở đằng xa.

Kẻ Điên bước lên, lúc đầu đi rất chậm nhưng thoáng chốc tốc độ thay đổi dần.

Mắt Diệp Vương giật điên cuồng, dòm đống thi thể chất chồng, quyết đoán đưa ra lựa chọn: “Từ từ.”

Bước chân Kẻ Điên không dừng, lao như bay về phía cảnh ngục đang bao vây mình, cơ thể nghiêng về trước, vươn tay…

“Ảo Thuật Gia, đưa Lâm Dị qua đây.” Diệp Vương bật bộ đàm, quát nhanh.

“Tuân lệnh!!!” Bên kia bộ đàm vẫn là cái giọng lố lăng quen thuộc.

“Kẻ Điên.” Giang Dịch Dịch bình tĩnh mở miệng: “Quay lại.”

Tay của Kẻ Điên dừng trước cổ một cảnh ngục, dùi cui vừa nện xuống đã hắn ta chụp lấy rồi bẻ cong, rơi vào tay cảnh ngục vô cùng buồn cười.

Kẻ Điên không đánh nữa, chậm rãi đi về chỗ Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch khó hiểu: “Thứ anh quan tâm nhiều hơn thứ tôi để ý, anh lấy đâu ra dũng khí?” Để uy hiếp tôi vậy?

Diệp Vương im lặng nhìn Giang Dịch Dịch, đánh giá lại đối phương.

“Nhưng đồng thời, thứ tôi có thể làm được nhiều hơn cậu nghĩ.” Diệp Vương quan sát Giang Dịch Dịch, nói bằng giọng lạnh lùng và địch ý rõ rệt: “Nhiệm vụ của Lâm Dị đã thất bại, còn làm lộ cả thân phận, liên quan mật thiết tới cái chết của Găng Tay Đen liệu cậu nghĩ người sau lưng sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?”

“Không còn sự trợ giúp của tôi, thứ cậu ta phải đối mặt là cái chết vô tận.”

Diệp Vương cong môi nhưng không có chút ý cười nào: “Đương nhiên, đối với Bác Sĩ mà nói thì có lẽ không là gì, nhưng vấn đề là…”

“Anh ta có phải người của cậu không?” Xét theo hành vi một mình đi giao dịch với người cấp trên phái tới của Lâm Dị, sợ rằng anh ta chẳng những không phải người của Bác Sĩ mà còn không tính nghe lời Bác Sĩ.

Diệp Vương không rõ lý do nhưng hắn cũng không cần phải hiểu, hắn chỉ cần biết những thứ này sẽ đi tới đâu là được rồi.

“E rằng cấp trên nói một câu, Lâm Dị sẽ tự sát ngay.” Diệp Vương biết rõ tư duy của đám gián điệp này, miễn là người được phái đi làm gián điệp thì đều hết sức trung thành.

Giang Dịch Dịch không hứng thú với mấy lời hắn nói, cậu đang hứng thú với một chuyện khác.

“Tôi nghe ra địch ý.” Giang Dịch Dịch nhìn Diệp Vương: “Là ảo giác của tôi à? Hay là anh có địch ý với tôi thật?”

Khóe miệng Diệp Vương cong thêm: “Đương nhiên là…”

“Mấy cậu nói gì mà rộn ràng thế?” Ảo Thuật Gia kéo theo Lâm Dị đi vào vòng bao vây của cảnh ngục, tự nhiên cắt ngang lời của Diệp Vương.

Diệp Vương nghiêng đầu nhìn quần áo của đồng nghiệp rồi dừng lại trên người Lâm Dị trong tay hắn.

Lâm Dị đã từ bỏ việc sửa sang lại hình tượng bản thân. Bất kể ai bị người khác túm tới đây bằng một tay thì đều thấy bản thân không còn hình tượng gì rồi.

Ánh mắt Giang Dịch Dịch từ Diệp Vương dời sang Ảo Thuật Gia.

Cậu chưa từng gặp đối phương, đây là lần đầu hai người gặp mặt. Mà lúc này, khi cậu quét mắt thì hai bản giải phẫu đã phân tích xong kết quả.

Chỗ yếu hại trên bản giải phẫu hiện ra rõ ràng trước mắt Giang Dịch Dịch, dưới tất cả chỗ cách tấn công tối ưu nhất đều để trống.

Trên bản giải phẫu cảm xúc xuất hiện vài từ: cảnh giác, nghi ngờ, kì lạ, để ý, sợ hãi, khinh thường, vui vẻ, bi thương…

Một trang đầy ắp gồm tất cả các tính từ để hình dung cảm xúc của con người.

Đây là npc nguy hiểm nhất mà cậu gặp phải từ trước tới nay.

Giang Dịch Dịch đánh giá ngoại hình phổ thông của hắn, thay đổi kết luận: NPC bình thường nhưng nguy hiểm nhất từng gặp.

Ánh mắt Ảo Thuật Gia lịch sự dừng trên người Giang Dịch Dịch vài giây rồi dời đi.

“Tôi đưa Lâm Dị qua rồi, sau đó thì sao?”

Diệp vương nhìn Giang Dịch Dịch: “Đưa cho cậu ta.”

“Vết thương của anh ta có hơi nặng.” Ảo Thuật Gia thả Lâm Dị tại chỗ, không hề có ý lại gần Giang Dịch Dịch: “Lúc đi đường nhớ cẩn thận vào.”



Vậy nên, hắn cảnh giác với mình thật chứ không phải ảo giác.

Giang Dịch Dịch không trả lời, cậu bắt đầu lại chủ đề bị cắt ngang lúc nãy: “Diệp Vương, anh vẫn chưa nói hết lời.”

Diệp Vương sửng sốt, nhớ đến câu trả lời bị cắt ngang vì sự xuất hiện của Ảo Thuật Gia.

Hắn vô thức nhìn sang Ảo Thuật Gia.

Ảo Thuật Gia sửa sang cái mũ không tồn tại, tiếp lời: “Bác Sĩ, cậu nghĩ nhiều rồi, bọn tôi là cảnh ngục, sao lại có địch ý với mấy cậu được chứ?”

Giang Dịch Dịch liếc hắn rồi cất giọng thản nhiên: “Tôi không hỏi anh.”

Ảo Thuật Gia nhún vai, ngậm miệng.

Giang Dịch Dịch tăng âm lượng mang tính thúc giục: “Diệp Vương?”

Diệp Vương ngó Giang Dịch Dịch mấy giây, chợt trong đầu hắn xuất hiện một cái tên: Độc Lang.

Độc Lang chọn tự sát.

Người duy nhất được Giang Dịch Dịch xem là kẻ địch.

Trái cổ Diệp Vương nhúc nhích, im lặng một lúc thì đưa ra lựa chọn sáng suốt.

“Tôi chẳng có lý do gì để thù địch với cậu cả.”

Giang Dịch Dịch ngừng động tác chuẩn bị dán tag kẻ địch cho hắn, giọng như là tiếc nuối xen cùng tiếng thở dài hết sức quái đản.

“Nghe giọng anh ban nãy còn tưởng anh muốn giết tôi cơ.”

“Giết người là phạm pháp.” Diệp Vương đáp cứng rắn.

“Nên là, anh ‘muốn’ giết tôi.” Giang Dịch Dịch nhấn mạnh chữ “muốn”.

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Diệp Vương không chút thấp thỏm: “Tôi chỉ làm việc theo lẽ mà thôi.”

“Ồ.” Giang Dịch Dịch nhìn Diệp Vương lần nữa, do dự một lúc mới đổi biệt danh bạn tốt của đối phương thành trung lập.

“Tôi sẽ xác nhận lại với Giản Tư, rốt cuộc ai là người ra lệnh cho cậu ta làm vậy.”

“Tôi cũng rất tò mò vì sao cậu ta lại giết Găng Tay Đen.”

Vẻ mặt xem kịch của Lâm Dị đơ ra, bị quả bom này nổ cho bật dậy khỏi đất. Chủ yếu vì điều kiện cơ thể không cho phép nên kiềm được cái phản ứng bộp chộp của anh ta.

“Gì cơ? Găng Tay Đen chết rồi?”

Diệp Vương liếc anh ta, bổ sung: “Giản Tư giết.”

Ánh mắt Lâm Dị soi thẳng vào Giang Dịch Dịch: “Vì sao?”

Đấy, ngoài việc không có chứng cứ ra thì tất cả mọi người đều lập tức kết luận là do Bác Sĩ làm.

Lúc câu này tuột khỏi miệng, Lâm Dị vội sửa lời: “Vì sao ông ta lại chết?”

“Có lẽ anh nên hỏi Giản Tư.” Giang Dịch Dịch tốt bụng gợi ý.

Vậy tức là cậu ta không muốn nói, Lâm Dị dựa trên những gì mình hiểu về Giang Dịch Dịch nhanh chóng “tự cho là” đã hiểu ý của Giang Dịch Dịch.

“Tôi sẽ hỏi rõ.” Diệp Vương mím môi: “Mong rằng sẽ không nghe được tên Bác Sĩ từ miệng cậu ta.”

Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn Diệp Vương, bình tĩnh khẳng định: “Đương nhiên sẽ không.”

Nét mặt Diệp Vương khẽ thay đổi vì sự chắc chắn của cậu.

Cảm giác bất lực quen thuộc ùa đến, tuy chưa bắt đầu thẩm vấn Giản Tư nhưng dường như hắn đã thấy được kết quả.

Diệp Vương sẽ không hỏi được gì, Giản Tư cũng không khai chuyện này liên quan gì tới Bác Sĩ, cuối cùng hắn chỉ nhận được hung thủ – Giản Tư và một đống suy luận không có bất kỳ bằng chứng hay nhân chứng nào.

“Nói tới đây, có phải chúng ta nên đi rồi không?” Ảo Thuật Gia giả bộ nhìn trời, chen lời: “Tôi nhớ cậu còn rất nhiều chuyện phải làm nhỉ?”

Diệp Vương hít sâu rồi xoay lưng bỏ đi một nước, những cảnh ngục khác cũng nối đuôi theo để giải tán.

Rõ ràng Diệp Vương có địch ý với mình, Giang Dịch Dịch đưa ra kết luận cuối. Nhưng nếu hắn đã lùi một bước thì coi như mình chưa phát hiện.

Giang Dịch Dịch rộng lượng tha thứ cho địch ý yếu ớt của đối phương, đi lên đánh giá Lâm Dị đang bò dưới đất.

Đúng là gãy xương rồi, nói chính xác thì cần phải phẫu thuật ngoại khoa.

Giang Dịch Dịch đứng thẳng người, nhìn Kẻ Điên.

Kẻ Điên tiến lên ngơ ngác dòm Lâm Dị, sau đó ngoái đầu trông theo hướng nhóm Diệp Vương rời đi: “Rất mạnh.”

Phí lời, đương nhiên tôi biết hắn rất mạnh. Lâm Dị bò trên đất nghĩ vậy, cái tên đó một tay kéo tôi đi một quãng đường dài như thế mà không có tí run rẩy nào, đúng là quái vật.

Kẻ Điên đứng một lúc mới chậm rãi cúi người bế Lâm Dị lên. Đưa Lâm Dị về thì không khó, khó ở chỗ làm sao để xương anh ta không đâm vào nội tạng.

Có băng ca thì tiện hơn nhưng lúc Ảo Thuật Gia qua đây không có dùng, đương nhiên Kẻ Điên cũng không chủ động đòi hỏi.

Thế là Lâm Dị được Kẻ Điên ôm từng bước nhích về tới phòng giam. Anh ta đủ may vì không bị ngoại lực khiến vết thương tệ hơn trong quá trình này. Nhưng điều không may là tiếp theo anh ta sẽ phải đối diện với ca phẫu thuật Giang Dịch Dịch dành cho mình trong tình huống không có thuốc tê.

Một mặt Lâm Dị rất rõ trình độ phẫu thuật của Bác Sĩ có thể nói là đỉnh cao, tuyệt không xảy ra tình huống phẫu thuật thất bại. Nhưng một mặt, không phải ai cũng dám nhìn thẳng Giang Dịch Dịch cầm dao phẫu thuật.

Việc này không liên quan tới trình độ phẫu thuật, mà liên quan tới bản thân của Giang Dịch Dịch.

Giống như cơn ác mộng bị nhốt dưới vực sâu đen thẳm hàng ngàn lần bỗng chốc thành sự thật, biến thành một nỗi sợ vô tận.