Những Năm Tháng Ta Làm Thuộc Hạ Ở Ma Cung

Chương 3




Quỷ Ảnh có một thói quen, bên hông của hắn luôn giắt một thanh đao, giống như điều này sẽ làm hắn cảm thấy an toàn hơn, nhưng thật ra hắn cần phải biến bản thân thành một vũ khí đủ sắc bén, cắt đứt cuống họng hoặc là đâm thủng ngực người khác vì Luật Tàn Thanh, hỏng kiếm mẻ đao cũng sẽ không tiếc.

Luật Tàn Thanh nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của hắn, không gợn sóng mà báo cáo, thật ra thì phần lớn nội dung y đã biết, nhưng y cảm thấy rằng nghe chính miệng Quỷ Ảnh nói cũng không tệ.

“Triệu Họa Lân ở nhân giới vẫn có người thân còn sống.”

Quỷ Ảnh nói tới đây, nhẹ nhàng dừng lại một chút, “đại nhân có muốn ra tay hay không?”

Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta đang rất nghiêm túc hỏi ngươi đấy! Ngươi đừng vừa đến đã táy máy tay chân chứ! Ngươi không ngại bẩn à á á á á!!!

Luật Tàn Thanh đưa tay qua, ngón tay nhẹ vuốt ve ở trên môi hắn, “Ngươi nỡ sao?”

Quỷ Ảnh liếc mắt nhìn nụ cười sung sướng trên mặt Luật Tàn Thanh, hắn bị giọng nói trầm thấp kia chấn động. Sau đó lại nghe thấy Ma tôn biến thái nói: “Nếu như ta muốn chính tay ngươi làm thì sao?”

Tự mình ra tay diệt cả nhà nam chủ? Quỷ Ảnh mặt không đổi sắc nghĩ, ngươi nghĩ nhiều rồi, kia căn bản cũng không phải là huyết mạch tương liên với nam chủ, dường  như cũng chẳng có chuyện gì khác biệt.

“Tuân mệnh, đại nhân.”

Người kia đứng ở dưới bậc, toàn thân áo đen, vĩnh viễn giống như một lưỡi đao phủ kín sương lạnh.

Trong lòng hắn không hề nổi sóng, “Nếu như ngài muốn, thuộc hạ sẽ làm vì ngài.”

Quỷ Ảnh nói, thật ra hắn cũng không thể nói nhiều lời hơn. Luật Tàn Thanh đi qua, một tay giữ sau gáy hắn, môi áp xuống.

Đồ vô lại ỷ vào chênh lệch thân phận và chiều cao liền muốn làm gì thì làm như vậy.

Quỷ Ảnh không thích hôn môi, Luật Tàn Thanh làm như vậy với hắn, hắn cũng chỉ bình tĩnh mà đón nhận, chứ không chủ động đáp lại.

Dù sao thì chỉ có lúc Luật Tàn Thanh cảm thấy mất mặt mới buông tay.

Bọn họ dường như là đồng thời nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cũng nghe thấy được giọng nói của người cầu kiến, thính lực của Ma tộc đều không giống bình thường, tốt đến mức chỉ dựa vào âm thanh lớn hơn con muỗi vo ve một chút cũng có thể đoán ra người đến là ai.

Triệu Họa Lân.

Luật Tàn Thanh vẫn đè lên người hắn, một chút ý muốn buông tay cũng không có. Quỷ Ảnh bị y vừa liếm vừa cắn, dựa vào kinh nghiệm của bản thân thì rất có thể môi hắn sưng lên rồi, hắn không thể nói chuyện, cũng không có gan đi cắn Ma tôn, vì vậy chỉ có thể bị ép mở mắt nhìn y.

Lần duy nhất hắn ở trên giường mở miệng cầu người cũng là vẻ mặt này. Cặp mắt từ trước đến nay lạnh như băng cũng mang theo chút thần sắc mê man, thậm chí có chút khẩn cầu.

Rất tốt, nếu như y vẫn không buông tay, có lẽ tiêu đề tuần san ngày mai của Ma giới sẽ có giật tít đầu trang như “Thì ra mỗi ngày nghĩa phụ tăng ca là như thế, mật thám vừa nhìn lại phát hiện tiểu tam là nam nhân.”

Nói đùa, Ma tôn trước giờ là nam nữ đều ăn, chỉ là móng vuốt vừa vặn chộp đúng thuộc hạ là Quỷ Ảnh mà thôi.

Nam chủ sắp vào rồi. Quỷ Ảnh không lo được cái khác nữa, hắn có chút tức giận dùng sức liếm đối phương một chút, thừa dịp hơi thở Luật Tàn Thanh hỗn loạn liền tránh thoát ra khỏi lồng ngực y.

Cùng lúc đó, cửa mở ra.

Quỷ Ảnh núp trong bóng tối nghe bọn họ nói chuyện, báo cáo công tác của Triệu Họa Lân viết rất tốt, không hổ là do hắn dạy dỗ ra. Quỷ Ảnh lúc chưa xuyên qua ngoại trừ viết tiểu thuyết, thường thường giúp người khác viết một chút báo cáo gì đó, có lúc thậm chí còn viết dùm tập làm văn cho đám học sinh tiểu học.

Lúc Triệu Họa Lân còn nhỏ hắn liền dạy cách viết văn, ngươi có thể tưởng tượng chủ đề bài viết là “Nghĩa phụ của ta” là loại cảm giác kinh dị thế nào không? Thật ra cũng rất có ảo giác đúng không?

Quỷ Ảnh vừa nghĩ, khi hắn hoàn tất quyển sách 《Vãn Thiên Hà 》này, có rất nhiều tiểu cô nương còn viết đồng nhân văn Ma tôn x Quỷ Ảnh nữa cơ, tên gọi là “Mỗi ngày ta cùng Ma tôn ở Ma cung không thể miêu tả”

Làm người trong cuộc, hắn không muốn biết một chút nào về mỗi ngày có phải là có gì kỳ quái hoặc là tiết mục ngắn và ngóc đầu hay không.

Theo góc độ hiện tại của hắn, hắn đương nhiên có thể thấy rõ Triệu Họa Lân có ý nghĩ muốn thân cận với Luật Tàn Thanh, nhưng Luật Tàn Thanh lại không cho hắn cơ hội này, Triệu Họa Lân cũng không thể cho nghĩa phụ hắn một cái ôm chầm tràn đầy yêu thương.

Thực ra, Triệu Họa Lân đã ngây người ở nhân giới gần mười năm, tuy rằng thời gian ở Ma giới nhanh hơn nhân giới nhưng quả thực cũng là khoảng thời gian dài đằng đẵng.

Hắn không biết nghĩa phụ của hắn chỉ coi hắn là một quân cờ có thể lợi dụng mà thôi, bởi vì hắn có giá trị.

Lại bởi vì nguyên nhân này, trong hết thảy chín trăm chương của 《Vãn Thiên Hà》, dư bảy trăm chương hắn đều là lục đục đấu đá tương ái tương sát với người một tay nuôi lớn mình.

Hơi phóng đại quá, nguyên nhân căn bản nhất vẫn là Lục Tàn Thanh chỉ yêu bản thân.

Cái báo cáo công tác này báo cáo rất lâu, ước chừng hơn một canh giờ Triệu Họa Lân mới nói xong, Luật Tàn Thanh thuần thục thu dọn công văn trên bàn, thuận miệng gọi Quỷ Ảnh đưa hắn ra ngoài.

Hai người đi đủ xa rồi, dọc theo đường đi dường như chẳng nói lời nào.

Nam chủ khi còn bé là một đứa nhỏ bụ bẫm, sau khi trổ bông liền biến thành thanh niên tuấn mỹ, lần này trở về một chuyến, nhìn qua gầy hơn so với trước đây.

Không tự mình nuôi một đứa trẻ thì không biết sự khó khăn khi nuôi trẻ nhỏ.

Dựa theo tình báo Quỷ Ảnh thu được, tình trạng gần đây của Triệu Họa Lân cũng không tốt lắm, nhân giới cùng Ma giới sắp tuyên chiến, hắn dùng thân phận ma sứ ở lại nhân giới, xem chừng cũng chẳng tốt đẹp gì.

Hắn yên lặng suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy thanh niên nói: “Đưa đến đây thôi….”

Quỷ Ảnh gật gật đầu, im lặng không lên tiếng định biến mất, người sau lưng lại kêu: “Nghĩa phụ.” Âm thanh nhẹ nhàng, giống như sợ đánh thức một giấc mộng.

Hắn đã nói mà, nam chủ hắn dạy dỗ ra không thể nào là một kẻ ngu si.

Cặp mắt mông lung kia dường như đâm hắn bị thương. Bước chân Quỷ Ảnh hơi ngừng lại, không quay đầu nói: “Trở về đi, nhớ kỹ phải mạnh lên….”

Hắn hy vọng cuối cùng sẽ có một kết cục tốt đẹp một chút.

—————–

“Hắn phát hiện rồi?”

Quỷ Ảnh vừa trở lại liền nghe thấy Ma tôn tâm trạng tốt hỏi mình, trong ngực ôm một tiểu mỹ nhân xấu hổ thẹn thùng, nhìn không ra giới tính.

“Không có, đại nhân nếu không có gì sai bảo, thuộc hạ xin cáo lui.” Quỷ Ảnh đứng ở đó, giọng nói lạnh nhạt đến không có một chút tình cảm. Trên người hắn sát khí tầng tầng, đứng chỗ đó giống như một sát thần, dọa tiểu mỹ nhân co rúm lại vào trong ngực Luật Tàn Thanh.

Ế, là một em gái, cái khác không nói, lại rất đáng yêu chứ.

“Quỷ Ảnh” Luật Tàn Thanh vừa nói vừa lột vỏ quýt đưa tới bên miệng mỹ nhân, “Ngươi biết rõ cái giá của sự nói dối.”

Ở Ma giới không trung thực được xem là tội lớn nhất, nghiêm trọng đến mức có thể phán tử hình.

Quỷ Ảnh trong lòng lệ rơi đầy mặt, đây cũng là quy định do cái tay phế vật của hắn đặt ra đấy.

“Thuộc hạ….đáng chết.”

“Không cần đi chịu phạt.” Luật Tàn Thanh cười cười.

Quỷ Ảnh chắc chắn câu tiếp theo của y sẽ chẳng có gì tốt đẹp. Qủa nhiên Luật Tàn Thanh triệt để làm ra một cái tôn chỉ biến thái: “Những ngày gần đây cũng không cần làm nhiệm vụ nữa, theo Mính Yên học cách hầu hạ người đi.”

Hóa ra tiểu mỹ nhân xấu hổ trong ngực y kia tên là Mính Yên à.

Quỷ Ảnh cảm thấy cái tên này có chút quen tai.

Mẹ ơi, đây không phải vị Diêm vương thần long thấy đầu mà không thấy đuôi bên trong Hình đường sao.

Quỷ Ảnh trong lòng khóc một dòng sông.