Những Năm Tháng Tôi Bồi Dưỡng Bá Tổng

Chương 54




Tạ Tinh Lan nhìn dòng chữ ngay ngắn sững sờ, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Qua.

Giang Qua rũ mắt xuống nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Có thể không?"

Có lẽ biểu của Giang Qua quá đỗi nghiêm túc, cũng có thể là bị lời tỏ tình cách mười năm này làm cảm động, Tạ Tinh Lan có cảm giác vấn đề này phải suy nghĩ thật kỹ hãy trả lời, không thể tùy tùy tiện tiện lấy lệ với Giang Qua.

Tạ Tinh Lan há miệng, sau đó hơi chần chừ nói: "Giang Qua, bây giờ tôi vẫn không thể chắc chắn."

Lông mi Giang Qua rung rung một cái, biểu cảm không thay đổi gì, đương nhiên hắn đã đoán được câu trả lời của Tạ Tinh Lan.

"Không sao." Giang Qua rút tờ giấy màu lam về, rũ mắt, động tác thành thạo gấp lại hình hoa hồng, như thể chưa có gì xảy ra.

Tạ Tinh Lan muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Hiện tại cậu thật sự không thể đưa ra đáp án mà Giang Qua muốn, nói cho cùng không phải nam sinh bốc đồng ngông cuồng làm theo cảm tính. Trước khi chưa nghĩ kỹ quyết định xong, không thể tùy tiện cho người ta hứa hẹn, lý lẽ này cậu vẫn hiểu.

Buổi tối Giang Qua không ngủ lại, hắn có chừng mực biết tiến lùi, không muốn làm phiền đến người khác.

Hơn chín giờ, Giang Qua gửi tin nhắn cho Tạ Tinh Lan: "Đến nhà rồi."

Tạ Tinh Lan tìm mò chỗ ở của hắn, nói: "Chụp cho tôi nhìn xem?"

Bây giờ chắc chắn Giang Qua không có nhiều tiền, đoán chừng cũng chỉ có thể thuê nhà rởm một gian.

Bạn trai của cậu không thể chịu thiệt thòi này!

Tạ Tinh Lan vào trang web xem thông tin cho thuê phòng ở gần trường, xem một lát Giang Qua đã gửi ảnh đến.

Phòng nhỏ chật hẹp thấp bé trong tưởng tượng của Tạ Tinh Lan cũng không trở thành sự thật, một mình Giang Qua ở hai phòng ngủ một phòng khách, lấy ánh sáng không tệ, chỉ là đồ dùng trong nhà và trang trí cũng lạnh lẽo giống như không ai ở lại qua đêm, sạch sẽ khiến người căm phẫn, nhưng không có gì tức giận.

Tạ Tinh Lan nói: "Bây giờ ông nội cậu đối xử với cậu rất tốt."

Thuê gian xép này một tháng tối thiểu cũng phải hơi năm nghìn, ít nhất nói rõ ông nội Giang Qua không mặc kệ hắn.

"Nhưng quạnh quẽ quá, một người ở quá yên tĩnh." Tạ Tinh Lan ngẫm nghĩ, sau đó tràn đầy phấn khởi nói: "Hai ngày nữa kêu bọn Lý Tiểu Bân Cố Lãng, cùng đến nhà cậu ăn lẩu nhá?"

Giang Qua nói câu được.

Tạ Tinh Lan liếc nhìn thời gian, đã hơn mười giờ rồi. Cậu là cú đêm, nhưng Giang Qua ngủ rất sớm, cậu không tiếp tục tán dóc với hắn nữa: "Cậu ngủ đi, tôi đi chơi game."

Giang Qua: "Ừm, ngủ sớm một chút."

"Biết rồi." Tạ Tinh Lan tiện tay gửi cho hắn một icon hôn hôn.

Bên kia yên tĩnh một lát, sau đó học theo cậu, cũng gửi lại một cái hôn hôn.

Sau khi Tạ Tinh Lan nhìn thấy cười nắc nẻ, cậu thực sự không có cách nào gắn liền icon này với Giang Qua.

Sau đó cậu chia sẻ tất cả biểu cảm mình đã lưu cho Giang Qua. Cậu vẫn cảm thấy Giang Qua gửi tin nhắn giống như người già, đâu ra đấy, dấu ngắt câu hoàn chỉnh, ông cụ non, trước kia coi hắn là trẻ con thì có thể tùy tiện dung túng, trở thành người yêu thì phải điều giáo thật tốt! Trước tiên bắt đầu học từ phong cách lên mạng của người trẻ tuổi.

Một tới hai đi đã hơn mười một giờ, Tạ Tinh Lan chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh đến vậy: "Mau mau! Mau mau ngủ đi! Không chơi nữa, ngày mai lại chơi!"

Giang Qua hỏi: "Ngày mai mấy giờ dậy?"

Tạ Tinh Lan nói: "Tự nhiên tỉnh thì hơn chín giờ."

Giang Qua nói: "Được, mười giờ tôi đến tìm cậu."

Thật ra hai người họ ở cùng một chỗ cũng không có gì hay để chơi, tính tình Giang Qua khá là đơn độc, Tạ Tinh Lan vừa khéo tương phản với hắn, là kiểu người không chịu ngồi yên.

Nhưng cho dù không nói lời nào ai làm việc nấy, ngồi chung một chỗ cũng không tệ.

Tạ Tinh Lan mỉm cười: "Được!"

Tán gẫu một hồi Tạ Tinh Lan hăng hái lên, sau khi đóng giao diện trò chuyện đi gọi người mở trò chơi.

Chưa đến hai phút, đã lập nhóm được rồi.

Lý Tiểu Bân: "Chỉ bốn người chúng ta, vẫn thiếu một người."

Cố Lãng nói: "Lão Tạ, không phải mày nói anh bạn kia chơi game rất trâu bò sao, kéo ra giao lưu tí."

Tạ Tinh Lan hờ hững nói: "Tìm đại một người trên quảng trường là được."

Vương Chinh cười đùa tí tửng, đê tiện nói: "Chúng mày biết cái gì, lão Tạ muốn rửa sạch trần căn thanh tâm quả dục làm thiếu nam nhà lành, không thể làm chuyện buổi tối tìm trai lạ chơi game."

(trần căn: phật giáo dùng sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp làm lục trần; mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý làm lục căn. Căn trần đụng vào nhau, sinh ra giác quan thứ sáu, gây ra đủ loại phiền não)

Tạ Tinh Lan cười mắng: "Mày cút cho tao, ngày nào cũng ngứa da?"

Cố Lãng và Lý Tiểu Bân đều ngửi được chút mùi không tầm thường, nói: "Có ý gì, lão Tạ chẳng lẽ mày thoát kiếp FA rồi?"

Tạ Tinh Lan thoải mái thừa nhận: "Ừ."

Lý Tiểu Bân: "Mày??!!"

Tạ Tinh Lan: "Không sai là tao, đoán xem đối tượng là ai?"

Trong kênh trò chuyện yên tĩnh vài giây đồng hồ.

Sau đó bọn họ lần lượt gõ chữ.

Lý Tiểu Bân: "Chiêu à, nếu như mày bị Giang Qua bắt cóc thì mày chớp mắt mấy cái?"

Cố Lãng: "Tao đã dự đoán được sẽ có một ngày như vậy, con à, người đàn ông con tìm ba ba cũng không dám chọc, sau này bị bắt nạt phải xử lý thế nào?"

Vương Chinh: "??? Chúng mày đang nói ai, anh Giang với lão Tạ??"

Tạ Tinh Lan càng cạn lời nói: "Thứ gì, sao chúng mày giống như biết cả vậy, thì ra tao biết muộn nhất?"

Vương Chinh: "Không... Bây giờ tao mới biết..."

Cố Lãng không để ý đến Vương Chinh mắt mù kia, nói: "Nói nhảm, tao đã nói người có mắt đều nhìn ra được Giang Qua thích mày... Má nó, sau này tao ở phòng ngủ có phải càng không sống nổi nữa không?"

Lý Tiểu Bân: "Ha ha ha ha lão Cố chuyển ra khỏi phòng ngủ đi, tự giác một chút, đừng đợi lớp trường ném mày ra."

Bọn họ cãi cọ một lát, nam sinh tám chuyện không thể bớt phóng túng hơn nữ sinh, ba người điên cuồng truy hỏi Tạ Tinh Lan chọc thủng cửa sổ giấy như thế nào. Tạ Tinh Lan chẳng thèm nói với họ, một nửa cũng là hơi lúng túng, bởi vì yêu đương rồi bị bạn bè trêu chọc truy hỏi, cả hai đời cậu cũng chưa từng thể nghiệm.

Lúc này trên màn hình nhảy ra một lời mời.

[ Tinh ] mời bạn tổ đội, có đồng ý không?

Tạ Tinh Lan dừng một chút, nhấn từ chối.

Chắc hẳn người kia cho rằng cậu trượt tay, thế là lại gửi lần nữa, Tạ Tinh Lan vẫn từ chối.

Ngẫm nghĩ, cậu chuyển đến giao diện tin nhắn, chat riêng với "Tinh" một câu: "Anh bạn, tôi có bạn trai rồi, sau này không chơi cùng nhau nữa."

Đổi thành người khác Tạ Tinh Lan lười nói, xóa luôn cho xong việc. Nhưng mà cậu có ấn tượng không tệ với "Tinh", nói là có ý với cậu cũng không thường dây dưa, chỉ yên lặng chơi game với cậu. Tạ Tinh Lan cảm thấy vẫn cần phải nói một chút.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Tạ Tinh Lan tiện tay kéo danh sách bạn bè, phát hiện lại có người mấy người xa lạ gửi lời mời kết bạn.

[ Xin chào, em là em gái học lớp mười, có thể làm quen không? ]

[ Trùm trường cho vị trí bạn tốt đi. ]

[ Thuần 0, cầu thêm ]

...

Cách vài ngày Tạ Tinh Lan phải dọn dẹp những lời mời này, phần lớn đều là từ đủ loại con đường cách thức hỏi tài khoản của cậu để bắt chuyện.

Trước kia cậu dọn dẹp có phần thiếu kiên nhẫn, lần này càng có lý do danh chính ngôn thuận.

Tạ Tinh Lan lập tức đổi chữ ký thành "Đã có người yêu, không có việc đừng add tôi".

Thay đổi chữ ký sẽ tự động trở thành trạng thái đăng lên vòng bạn bè, chưa được mấy phút, âm thanh thông báo trong điện thoại của Tạ Tinh Lan đã sắp phát nổ, toàn là bạn học và bạn bè "!!!" và "???".

Cậu ôm điện thoại nhìn một lát, không nhịn được cười lên.

Ngày mai Giang Qua tỉnh dậy nhìn thấy, vẻ mặt chắc chắn rất thú vị!

Tạ Tinh Lan quay lại màn hình trò chơi, quả nhiên "Tinh" rất thức thời có chừng mực, không hề dính chặt lấy người tí nào, sau khi Tạ Tinh Lan giải thích với hắn, cuối cùng hắn cũng không gửi lời mời tổ đội cho Tạ Tinh Lan nữa.

Sau đó bọn cậu tùy tiện chiêu mộ một người trong kênh thế giới, mở năm xe hắc.

(mở hắc: lập đội chơi game, năm xe: năm người)

Thua rất thảm, không ăn ý, cuối cùng còn oán trách lẫn nhau.

Tạ Tinh Lan càng trở thành hiệp sĩ vác nồi.

Cố Lãng: "Tại lão Tạ hết? Tình trường đắc ý đấu trường chắc chắn phải thua!"

Vương Chinh: "Đá lão Tạ đi ra."

Một giây sau, Tạ Tinh Lan nhận được nhắc nhở "Bạn đã bị xóa khỏi nhóm", cười mắng một câu: "Đệt, thần kinh."

Rõ ràng đều là bọn họ tự hố, còn một hai đổ tội lên đầu cậu. Đúng là vô vị.

Tạ Tinh Lan liếc nhìn thời gian đã sắp một giờ rồi, lúc này cũng hơi buồn ngủ mơ mơ màng màng, tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ.

Nhắm mắt lại đang ngủ nửa chừng, điện thoại rung lên.

Tạ Tinh Lan vẫn buồn ngủ sờ điện thoại, cũng không nhìn là ai, bắt máy rồi đặt bên tai, lề mà lề mề nói: "Alo?"

Bên kia chỉ có tiếng gió vù vù, còn có hơi thở hổn hển thô nặng không che giấu được.

Tạ Tinh Lan đang buồn ngủ díp mắt, lầu bầu nói: "Điện thoại rởm..."

Cậu buông tay, điện thoại dán vào mặt chậm rãi trượt xuống, sau đó một âm thanh cực nhẹ chui vào trong tai cậu.

"Chiêu à."

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Tạ Tinh Lan bỗng dưng tỉnh táo lại, cầm điện thoại: "Alo? Giang Qua?"

Bên kia ừ một tiếng trầm thấp, giống như sợ quấy rầy giấc mơ của cậu.

Tạ Tinh Lan nhìn thời gian, đã hơn ba giờ rồi, cậu xoa đầu một cái: "Sao vậy, sao cậu vẫn chưa ngủ?"

Sau đó, cậu rõ ràng nghe được tiếng gió bên kia, như là ở bên ngoài, Tạ Tinh Lan nói: " Hơn nửa đêm mà cậu đi đâu?"

Vừa nói xong, Tạ Tinh Lan bỗng dưng nhớ đến trạng thái mình đăng trước khi đi ngủ, trong lòng lướt qua phỏng đoán không đúng lúc, chắc không phải... Cậu vén chăn lên, chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm vải dày nặng ra, bóng đêm ngoài cửa sổ vào hết tầm mắt.

Mùa đông ở phương nam hiếm thấy tuyết rơi, dù cho có cũng phần lớn là trong mưa phùn mang theo hạt tuyết, vừa rơi xuống đất đã tan ra không còn chút tung tích. Nhưng buổi tối hôm nay bông tuyết lại lặng yên bay lên, đến rất lâu rất lâu sau này Tạ Tinh Lan cũng nhớ rõ, trong màn đêm tối hôm đó không có sao, đèn bên đường cũng vì nối mạch kém mà sáng sáng tối tối, hết thảy đều lộ vẻ ảm đạm, lờ mờ.

Chỉ có Giang qua đứng thẳng dưới cửa sổ nhà cậu như cây tuyết tùng, ánh sáng trong mắt vô cùng rõ ràng.

Tạ Tinh Lan ngẩn ngơ hai giây, không nhịn được thầm mắng một câu, sau đó túm lấy áo khoác dày mặc vào, nhanh chóng xuống lầu.

Gió rét đêm đông khiến người ta run rẩy, Tạ Tinh Lan vừa ra khỏi cửa đã bị thổi run lên, giẫm lên mặt đất tích tụ tuyết chạy chậm từng bước đến trước mặt Giang Qua.

"Có phải cậu ngốc không..."

Giọng nói vẫn chưa hoàn toàn dứt, Giang Qua đã vươn tay, ôm chầm lấy Tạ Tinh Lan chạy chậm về phía hắn vào lòng.

Tất cả lời nói của Tạ Tinh Lan đều bị ngăn ở yết hầu.

Giang Qua ôm cậu rất dùng sức, hơi thở của hai người hòa hợp quấn lấy nhau trong không khí, rõ ràng hai người đều lạnh đến phát run, nhưng lồng ngực dán chặt vào nhau lại nóng như lửa.

Tạ Tinh Lan nhất thời im bặt, ôm một lát cậu mới nói: "Sao cậu lại đứng ở đây..."

Trên tóc trên vai Giang Qua đều là tuyết, chắc chắn đã ngây ngốc đứng rất lâu rồi.

Tạ Tinh Lan vừa giận vừa đau lòng, không biết Giang Qua hành hạ bản thân như thế để làm gì: "Cậu muốn đến thì gọi điện cho tôi! Sau này cậu còn như vậy nữa tôi sẽ giận đó!"

"Xin lỗi..." Giọng Giang Qua khàn khàn: "Tôi không muốn đánh thức cậu."

Khi nhìn thấy Tạ Tinh Lan gửi tới câu kia, và trạng thái, hắn đã thao thức không ngủ được, đêm khuya nổi điên chạy đến tìm Tạ Tinh Lan.

Vốn chỉ muốn đứng lặng lẽ một lúc ở chỗ gần cậu, thì sẽ thỏa mãn.

Nhưng mà hắn đã bắt đầu lòng tham không đáy, muốn gặp Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan sờ sau lưng và lòng bàn tay hắn, đều lạnh như băng: "Rốt cuộc cậu đứng bao lâu?"

Giang Qua không nói chuyện, vẫn ôm cậu, giống như đời trước chưa bao giờ được ôm.