Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 16




Tuân Lan xem lại video một lần nữa, nhận ra người đàn ông bị đánh trên mặt đất là trợ lý Tiểu Vương trước đó bị sa thải vì bán trộm quần áo của nguyên chủ.

Nguyên chủ chỉ bị Tiểu Vương trộm bán mấy bộ quần áo, không ngờ đến phiên Trình Mân lại tăng đô như vậy, bắt đầu bán trộm quầ.n lót luôn rồi.

Tuy Rằng Trình Mân là người bị hại, nhưng chuyện này nói ra, mọi người vẫn sẽ không hẹn mà cùng “phì~” một tiếng, trong lòng ít nhiều sẽ sinh ra một chút cảm nhận vi diệu đối với Trình Mân. Sau này nhắc tới Trình Mân, ấn tượng đầu tiên có lẽ không còn là hắn ta từng đóng phim truyền hình gì nữa, mà là à tôi biết nè, là một nam minh tinh nổi sùng vì bị bán trộm qu/ần lót đó!

Trình Mân vẫn luôn đơn phương ngáng chân nguyên chủ, buổi sáng Tiểu Vương bị sa thải, buổi chiều hắn đã gọi Tiểu Vương đến ở lại bên cạnh mình làm trợ lý, quả thật tự ăn trái đắng.

Chẳng qua, đoạn video mà Lôi Tuấn nói cũng không phải là chỉ Trình Mân này, mà là đoạn video gốc của GIF Tuân Lan ném cà phê lên người trợ lý vẫn đang lan truyền trên mạng.

Lúc trước sau khi Tằng Tinh Vũ tung ra “tin nhắn quấy rối”, Trình Mân bỏ đá xuống giếng thả ra một tấm GIF đã được cắt chỉnh như vậy, chụp lên đầu nguyên chủ một cái mũ “tính tình không tốt ức hiếp trợ lý”.

Từ khi tấm GIF này bị tuôn ra, Tuân Lan bên này vẫn mãi chưa đưa ra lời giải thích gì, là bởi vì Lôi Tuấn vẫn chưa lấy được đoạn video gốc này. Trình Mân và Tuân Lan không thù, còn giải trí Tân Duyên nơi Trình Mân đầu quân cũng thường xuyên đấu đá với Tử Quang, hai bên đều biết chân tướng sự thật đến cùng là như thế nào. Nhưng Trình Mân nếu đã ra tay, Tân Duyên muốn che chở hắn, nên tự nhiên sẽ tìm mọi cách cản trở Tử Quang.

Hiện tại Lôi Tuấn rốt cục lấy được video, lập tức thả ra nguyên gốc.

Video bắt đầu từ lúc nguyên chủ vào phòng hóa trang đến lúc phát sinh xung đột với Tiểu Vương, thời gian vẫn luôn liền mạch, kéo dài hơn một phút, có đầu có đuôi, rõ ràng sáng tỏ.

Trong video vẫn nghe thấy âm thanh, có thể thấy khi nguyên chủ tiến vào phòng hóa trang nhìn thấy Tiểu Vương, rõ ràng hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng không nói gì cả mà chỉ yên lặng đi tới một bên ngồi xuống ngẩn người, cũng không thèm để ý Tiểu Vương. Từ đầu đến cuối đều là Tiểu Vương bởi vì bị sa thải sau đó ôm hận trong lòng, chủ động lên tiếng khiêu khích, dưới tiền đề nguyên chủ vẫn không hề đáp lại thì gã ta nhắc tới bà ngoại đang bệnh nặng của nguyên chủ, cũng mở mồm nguyền rủa, nói một số người già xứng đáng bị loại bệnh này, nguyên chủ không thể nhịn được nữa, lúc này mới ném ly cà phê trong tay về phía Tiểu Vương.

Đoạn video này đã trực tiếp khơi dậy sự phẫn nộ của cư dân mạng ăn dưa.

[ Tính tình Tuân Lan tốt quá đi, gặp tôi là gã ta bờm đầu rồi! ]

[ Quá ác độc, nỡ lòng nào nguyền rủa một bà cụ đang bệnh nặng như vậy chứ. ]

[ Đ!t mẹ cái hạng người gì thế này, hy vọng bệnh tật sớm ngày đến với gã ta. ]

[ Người tung GIF này quá ác với Tuân Lan rồi đó. ]

[ Lan Lan bị người nào đó nhằm vào đâu phải mới một hai ngày đâu, ai đó chính là trợ lý của hắn vào thời điểm đó, trợ lý đã nói cái gì, có hắn ta bày mưu đặt kế hay không thì có quỷ mới biết. ]

[ Mong rằng ai đó sớm bị nghiệp quật. ]

Trình Mân ngầm bêu xấu Tuân Lan không phải một lần hai lần, lên mạng tìm cũng còn có thể tìm được phỏng vấn có liên quan. Chưa đợi bình luận phát tán đến trên người Trình Mân thì phía Trình Mân đã phản ứng rất nhanh mà lấy thân phận nạn nhân, nghiêm khắc lên án hành vi không có đạo đức nghề nghiệp này của Tiểu Vương, sau đó chính là một loạt đề tài về fan sasaeng, không có người mua sẽ không có người bán, lập tức dời sự chú ý của công chúng đặt ở Tuân Lan đi.

Bởi vì GIF là Trình Mân thả ra bí mật, Tử Quang không tìm được chứng cớ trực tiếp, chỉ đành học theo Trình Mân ẩn ý một phen, những lời mắng chửi trên mạng đều chỉ tập trung ở trên một mình Tiểu Vương.

Cái mũ ức hiếp trợ lý đã hoàn toàn được gỡ bỏ, nhìn những bình luận toàn đồng tình khen ngợi trên mạng, trong lòng Tuân Lan chẳng có cảm giác gì.

Bức tường cao do lời nói dựng lên quá dễ dàng sụp đổ, bên ngoài nói cậu tốt cũng được, nói cậu xấu cũng được, cậu đã vượt qua cái thời bận tâm đến ánh nhìn và lời nói từ bên ngoài lâu rồi. Quá để tâm, cuối cùng sẽ bị cảm xúc khống chế, nếu nguyên chủ vẫn còn, có lẽ cũng sẽ không buông lòng đề phòng trước những điều này, sẽ thủy chung giữ vững cảnh giác như trước.

Nói mới nhớ, hình như Lưu Phi đã đang tìm kiếm đạo sĩ cao tăng có thể làm cho Kỳ Niên trở lại cơ thể của mình, cậu cũng không biết những người này có bản lĩnh thật sự hay không, có thể biết nguyên chủ đi đâu không nữa.

Lôi Tuấn chỉ cho Tuân Lan một ngày nghỉ ngơi, đây vẫn là nể tình cậu chân chính lao động hai ngày, kết quả chỉ vì chuyện của W.M mà trì hoãn hơn nửa buổi chiều. Sau khi nghỉ ngơi, Tuân Lan sẽ phải bắt đầu bước vào một giai đoạn bận rộn mới, trước tiên quay quảng cáo đại ngôn, sau đó tham gia lớp học diễn xuất, cuối tháng 10 đến Paris tham gia show catwalk, sau đó nữa là vào đoàn quay phim.

Quảng cáo quay cũng rất đơn giản, lúc quay không cần Tuân Lan nói chuyện, hậu kỳ lồng tiếng sau, Tuân Lan chỉ việc để chuyên gia trang điểm makeup tạo hình, cầm sản phẩm tạo dáng cùng biểu cảm là xong. Nhưng như thế cũng mất hơn bốn ngày.

Mỗi tối trở về căn hộ, chương trình giải trí sau bữa ăn của Tuân Lan chính là đi theo Kỳ Niên xem phim, bắt chước người khác trước gương, làm thế nào để khống chế biểu cảm trên mặt mình cũng là một môn học kỹ năng.

Được Kỳ Niên chỉ đạo vài ngày, Tuân Lan phẩm ra một chút hứng thú với diễn xuất. Đến công ty học khóa diễn xuất, Tuân Lan cũng học rất nghiêm túc.

Trước kia Tuân Lan chưa từng tiếp xúc với nghề này nên đối với việc mình đến cùng học được tốt như thế nào, chính cậu cũng không rõ ràng lắm. Tuy rằng Kỳ Niên khen cậu học giỏi, nhưng Tuân Lan cảm thấy trong này hơn phân nửa là khách sáo thôi, đợi đến khi giáo viên dạy diễn xuất cũng khen cậu tiến bộ rất lớn, trong lòng Tuân Lan mới có một khái niệm hơi rõ ràng, đó chính là năng lực diễn xuất của cậu, hình như không tệ thật.

Tuân Lan không đắc ý, chỉ nghĩ như thế rất tốt, chờ một ngày nào đó bộ phim cậu tham diễn phát sóng, hẳn là sẽ không kém đến mức ngay cả bản thân cũng không đành lòng nhìn thẳng.

Tuân Lan mỗi ngày đi học, ra vào công ty, trong lúc đó lại gặp Lâm Minh Hi mấy lần, nữ quỷ kia vẫn đi theo phía sau hắn ta như trước.

Lôi Tuấn không nói, nhưng Tuân Lan cũng dần biết được từ miệng người khác, rằng Lâm Minh Hi từng có chủ ý muốn lượt đi catwalk của W.M của cậu. Bởi vì đòi Lôi Tuấn không được, Lâm Minh Hi còn bỏ qua Lôi Tuấn mà đi liên lạc với bên W.M thông qua lãnh đạo cấp cao công ty, kết quả giống như Lôi Tuấn nói, đi catwalk là W.M chỉ định cho Tuân Lan, cao tầng ra mặt cũng vô dụng.

Cho nên mấy lần Tuân Lan nhìn thấy Lâm Minh Hi, đối phương không cười với cậu nữa, chắc là bất mãn trong lòng nên lười tiếp tục làm bộ.

Tuy tính Lôi Tuấn có hơi nóng nảy, nhưng nhân phẩm thì khỏi chê, Tuân Lan không cần quản những chuyện rắc rối lộn xộn này, cậu cảm thấy Lâm Minh Hi không cười với cậu, cậu còn thoải mái hơn nhiều, vì thế chỉ chuyên tâm vào tiết học diễn xuất của mình.

Ngày đầu tiên trước khi lên đường đi Paris, Tuân Lan nhận được điện thoại của đồn công an ở thị trấn thôn Đại Mã Pha.

Hai tên buôn người kia, nhất là người phụ nữ kia, là thuộc lệnh truy nã cấp A, với số tiền thưởng khi bắt được là năm vạn Nhân dân tệ (166tr), người đàn ông kia là một vạn Nhân dân tệ (33tr), cảnh sát nói họ đã liên hệ với tổ chương trình trước, tổ chương trình bảo rằng đưa tiền thưởng cho cậu, họ kêu Tuân Lan cho số tài khoản họ sẽ chuyển tiền thưởng qua. Tuân Lan không muốn, bảo bọn họ trực tiếp quyên góp ra để giúp bắt bọn bắt cóc, cảnh sát cảm ơn cậu một hồi, hứa sau đó sẽ quyên góp dưới danh nghĩa của Tuân Lan.

Tiếp nữa chính là đứa nhỏ Tuân Lan cứu được, gia đình đứa trẻ vì sự mất tích của đứa trẻ đã lâm vào cảnh hỗn loạn, chính Tuân Lan và tổ chương trình đã mang đến cho gia đình đang chìm trong tuyệt vọng này một cuộc sống mới.

Cảnh sát còn lần theo dấu vết, triệt phá một băng nhóm buôn người, sau đó giải cứu thêm sáu đứa trẻ bị bắt cóc. Nhưng hai kẻ buôn người nhiều năm qua không chỉ lừa bán có mấy đứa trẻ, bởi vì lúc ghi lời khai, vẻ mặt của người phụ nữ buôn người có khác thường, bị cảnh sát nhận ra, họ nghiêm khắc tra hỏi, người phụ nữ buôn người không chống đỡ nổi, lại nói ra địa điểm vứt xác của mấy đứa trẻ bị sát hại, trước mắt cảnh sát đã tìm được hai bộ hài cốt và còn đang xác định danh tính, sau đó sẽ thông báo cho phụ huynh đưa về an táng.

Tuân Lan thở dài.

Khi rời đồn công an ngày hôm đó, bọn trẻ đã nói lời tạm biệt với cậu, nói chúng muốn tự mình nhìn hai kẻ buôn người bị trừng phạt. Bởi vì tính chất có thể thấy quỷ đặc biệt, nên dù cậu có biết địa điểm cụ thể mà bọn nhỏ bị sát hại thì cũng không thể trực tiếp nói với cảnh sát, chỉ đành dựa vào sự nhạy bén của các chú cảnh sát nhân dân thôi.

May mắn, bọn nhỏ bị sát hại rốt cục cũng có thể trở về cố hương, cũng coi như an ủi phần nào.

Tuân Lan dẫn theo Kỳ Niên và trợ lý Tiểu Chu đi theo Lôi Tuấn đến Paris trước hai ngày.

Đến nơi là hơn tám giờ tối, người thuộc trụ sở W.M đến đón và đưa họ đến khách sạn, tiện đó nói rõ lịch trình hai ngày tới. Ngày mai bọn họ sẽ đến bộ phận thời trang W.M một chuyến, chụp ảnh cho Tuân Lan, ngày hôm sau đi xem sàn diễn catwalk đã bố trí xong.

Phòng khách sạn chỉ có một giường, cho nên mấy đêm ở Paris, Tuân Lan và Kỳ Niên lại phải ngủ cùng nhau.

Có thể có liên quan đến Tuân Lan, hoặc có lẽ là nguyên nhân của bản thân, giấc ngủ hiện tại của Kỳ Niên mặc dù vẫn ở mức không quá cần, nhưng sau khi vượt qua giai đoạn khó ngủ ban đầu, anh dần dần cũng có thể ngủ một hai tiếng đồng hồ.

Giờ bên này chậm hơn trong nước mấy tiếng, Tuân Lan đã rất mệt mỏi, nhưng vì công việc mấy ngày tới, cậu phải cố chịu đựng.

Tuân Lan ngồi xếp bằng trên giường chơi Anipop cho tỉnh táo, thuận tiện hỏi Kỳ Niên đang đứng bên cửa sổ, “Anh đi catwalk lần nào chưa?”

Kỳ Niên nói: “Rồi, áp chót*.”

* Áp trục (压轴)xuất phát từ hí kịch, nghĩa là tiết mục đếm ngược thứ 2 từ cuối lên, là tiết mục chủ chốt nhất

Tuân Lan ngẩng đầu nhìn anh một cái, cậu không biết chiều cao cụ thể của Kỳ Niên, nhưng chắc chắn là cao hơn 1m85, đứng ở đó trông giống như một cái giá treo quần áo đúng chuẩn. Về phần cậu thì thấp hơn Kỳ Niên một chút, hiện tại cao chỉ có 1m81.

Tuân Lan cho tới bây giờ chưa từng cẩn thận tìm kiếm tin tức liên quan đến Kỳ Niên, lúc này đột nhiên nổi hứng, cậu nhập bốn chữ “Kỳ Niên đi catwalk” vào thanh tìm kiếm.

Trang điện thoại loading, đầu tiên đập vào mắt chính là một bộ sưu tập clip đi catwalk ghi tên Kỳ Niên.

Tuân Lan đeo tai nghe rồi bấm vào, video nhảy vào một trang web, kèm theo âm nhạc và comment dày đặc màn hình, mở đầu là mấy bức ảnh tĩnh của Kỳ Niên, sau đó mới là clip catwalk, ù ôi... khí chất còn lạnh hơn chính bản thân nữa.

Tất cả bình luận đều là moah moah mlem mlem, điên cuồng gọi chồng, Tuân Lan nhíu mày, Kỳ Niên được người ta gọi là chồng, còn cậu thì được người ta gọi bé con, sao tự dưng cảm thấy thấp một thế hệ vậy.

Trong thời gian Tuân Lan học diễn xuất, cũng có luyện tập dáng bước đi trên sân khấu dưới sự hướng dẫn của giáo viên. Tuy rằng không hiểu nhiều lắm, nhưng cậu cũng nhìn ra được Kỳ Niên rất giỏi. Chỉ có thể nói, Kỳ Niên sinh ra là để ăn cơm trong giới giải trí này, hoặc là nói, người như anh mặc kệ ở nơi nào, hẳn đều là người thuộc top đỉnh kim tự tháp kia. May mà anh đi đóng phim, nếu đi làm model, nghề người mẫu sẽ có thêm một người tranh giành bát cơm với bọn họ.

Kỳ Niên tham gia đều là show của W.M, lần nào cũng là gần cuối.

Tuân Lan nói đùa: “Để anh đi áp chót, chắc không phải là để tiết kiệm tiền nữa đó chứ.”

Sau đó Tuân Lan thấy Kỳ Niên gật đầu thật, “Ừm, tiết kiệm tiền, còn có thể mượn danh tiếng của tôi quảng bá cho W.M.”

Tuân Lan bật cười, vậy W.M thật sự là nhặt được bảo vật rồi.

Mà khoan, W.M chính là của Kỳ Niên mà, tôi nhặt được chính tôi à?