Những Năm Tôi Diễn Pháo Hôi Tiểu Bạch Kiểm

Chương 1: 1: Xuyên Qua




Ở giữa đại sảnh nhà hàng.

Cô gái tuổi trẻ mặc trang phục phục vụ đứng ở trước bàn dài cúi đầu hơi run rẩy, run giọng nói: "Thật xin lỗi quý khách, tôi còn có công việc, không thể uống rượu được......"

Còn chưa dứt lời, người đàn ông say rượu kia sắc mặt trầm xuống.

"Ăn mặc thành cái dạng này, chạy đến nơi đây làm công, còn không phải là ôm tâm tư này sao, giả vờ gái nhà lành cái gì! Đến ngay cả bồi bọn tao uống rượu cũng không được, làm sao, khinh thường bọn tao?"

Cô gái trẻ tức giận đến khoé mắt đỏ bừng, nhịn không được ngẩng đầu trừng người đàn ông kia một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

Một bàn bốn người đều là vẻ mặt không vui, người khách cách gần nhất cầm ly rượu vang mới rót đầy lên, hướng về phía cô định hất đổ.

Cô có chút sợ hãi mà rụt cổ lại, theo bản năng nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, bên cạnh duỗi tới một bàn tay, kéo tay áo kéo cô tới phía sau mình.

"Rầm --"

Ly rượu lạnh lẽo đổ lên gương mặt người khác.

Nữ phục vụ sửng sốt một chút, lén mở mắt ra, ngẩng đầu, có chút kinh ngạc mà nhỏ giọng kêu lên: "Tiểu Bạch?"

Người đàn ông phát hiện mình hất sai người liền sửng sốt một chút, ngay sau đó phát hiện người đến cũng là một người phục vụ, vẻ chột dạ phút chốc liền tiêu tán.

"Ha, tao nói sao ngay cả một cốc rượu cũng không muốn uống, thì ra là có nhân tình ở đây ha."

Nữ phục vụ được che ở phía sau không bị làm sao, rốt cuộc cũng là người mới tới không lâu, theo bản năng phản bác: "Chúng tôi không phải --"

Cố Bạch Y đẩy đẩy tay áo cô, nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh An trong bếp gọi cô mang đồ ăn lên."

Trong bếp nào có anh An nào?

Hơn nữa lúc này cũng chỉ còn hai bàn là có khách, đồ ăn đã sớm mang lên đầy đủ.

Nữ phục vụ vừa định phản bác, khi chạm được ánh mắt Cố Bạch Y khi cúi xuống, mới phản ứng lại, lắp bắp mà "A" một tiếng.

"Vậy, tôi đi trước đây."

Giọng nói càng nói càng nhỏ lại, đầu cũng không tự giác mà cúi thấp xuống, rồi hướng về phía đường đến sau bếp mà đi.

Bên cạnh người đàn ông đeo kính, người trung niên vẻ mặt dữ tợn vốn là thấy nữ phục vụ xinh đẹp muốn cô tiếp khách, lúc này thấy cô muốn chạy, theo bản năng liền duỗi tay bắt lại.

Nhưng mà bên cạnh lại có một bàn tay duỗi tới, ấn ở trên cổ tay hắn.

Ngón tay trắng nõn tinh tế, khớp xương rõ ràng dường như chỉ là nhẹ nhàng đặt ở cổ tay hắn, giống như bạch ngọc ấm áp, xinh đẹp đến lóa mắt.

Người đàn ông trung niên hoảng sợ, bàn tay tưởng như chỉ nhẹ nhàng đặt lên không ngờ lại nặng như ngàn cân, không thể động đậy.

Tất nhiên không có cách nào tiếp tục bắt lấy nữ phục vụ kia được nữa.

Người đàn ông tức giận ngẩng đầu, liền thấy được đôi mắt xinh đẹp hơi cụp xuống, ôn ôn thanh thanh nói chuyện.

"Quý khách nếu có yêu cầu gì, nói với tôi cũng được."

Thanh âm như thể là bởi vì quá sợ hãi nhưng vẫn cứ ôn nhu, cũng có vẻ mềm mại, nghe như người vô cùng dễ bị bắt nạt.

Người nam nhan gầy như cây gậy trúc ở đối diện kể từ khi cậu vào đây, tròng mắt như thể dính luôn ở trên người cậu, không xê dịch mà nhìn chằm chằm mặt cậu.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu 2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ 3. Yêu Nụ Cười Của Em 4. Sau Khi Tôi Chết =====================================

Người thanh niên mới tới này có bộ dáng như thiếu niên chưa lớn bao nhiêu, còn có thể gọi một câu "Thiếu niên".

Thiếu niên có một gương mặt vô cùng xinh đẹp.

Hơn nữa lại là gương mặt xinh đẹp không lớn lắm toát lên vẻ "Đoan trang".

Môi hồng răng trắng, hàng mi như chứa nhu tình, ngũ quan hợp vào cùng nhau cũng không nữ tính, thậm chí là có thể hấp dẫn rất nhiều cô gái yêu thích.

Cùng với những từ hình dung linh như "Kiên định", "Ổn trọng", "Thành thục", "Đáng tin cậy" tuyệt đối chính là "trống đánh xuôi, kèn thổi ngược".

*Thành ngữ 'trống đánh xuôi kèn thổi ngược': chỉ tình huống nói chuyện mà hai người nói chuyện với nhau nhưng chủ đề mà hai người đề cập lại không ăn nhập với nhau,ám chỉ sự không thống nhất trong lời nói và nội dung.

Gương mặt này quả thực chính là sinh ra chỉ để ăn cơm mềm.

*Ăn cơm mềm: ý chỉ đàn ông bám váy phụ nữ,dựa dẫm vào phụ nữ. Thành ngữ phi nghĩa này đã đại diện cho một nhóm đàn ông bị khinh miệt. Nhóm này bao gồm tất cả các loại đàn ông: Đàn ông bán vịt để kiếm tiền; đàn ông nghèo được phụ nữ cho ăn; nam cấp dưới được thăng chức bằng cách tán tỉnh các sếp nữ; những người chồng dựa dẫm vào vợ để làm gia đình.. Tóm lại, tất cả mọi thứ Nam giới làm việc chăm chỉ nhưng dựa vào sự che chở của phụ nữ để tồn tại, phát triển và hưởng lợi đều có thể thuộc loại này.

Mặc dù những người đàn ông ăn thức ăn mềm bị khinh thường, nhưng một hiện tượng thú vị là những người thực sự coi thường những người đàn ông này thường là đàn ông. Bạn hiếm khi nghe thấy ba từ này từ miệng phụ nữ, những người tỏ ra khinh thường và hét lên "Ăn đồ mềm! Cái gì" thì rất có thể là đàn ông.(lượm nhặt trên mạng thành ngữ này giải thích khá dài dòng)

Mặc dù giờ phút này bị người hất rượu, cúi đầu nghe mắng, cũng nhìn không ra được nửa điểm chò hề chật vật nào.

Ly rượu hất ướt tóc cậu, tóc mái cùng ngọn tóc bên sườn mặt ướt dính vào gương mặt, còn đang nhỏ từng giọt rượu xuống.

Đuôi tóc đen như mực chảy xuống vài giọt rượu hồng, chậm rãi chảy xuôi dọc theo làn da tái nhợt, lướt qua cổ, hoàn toàn đi vào cổ áo, không thể tiếp tục tìm thấy.

Sắc thái đối lập đó như lộ ra một vẻ đẹp hỗn độn khác.

Cố tình chính là đôi mắt đen kia lại lộ ra vẻ trong trẻo thuần lương, giống như thể vô cùng dịu ngoan vô hại.

Nhưng người càng thuận theo lại xinh đẹp như vậy, luôn có thể gợi lên dục vọng muốn bắt nạt nào đó hoặc thậm chí là hủy diệt.

Người gầy nọ nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, cổ họng khẽ nhúc nhích.

Người xung quanh nhìn ra ý đồ của hắn, chỉ một thoáng tức giận gì đều tắt hết, người đàn ông đeo kính nghiêng nghiêng người đâm đâm cánh tay bên người của người đàn ông mập mạp, lại quay về đẩy ly rượu đến trước mặt cậu.

"Nếu em gái kia bị gọi đi rồi, vậy thì cậu đến bồi chúng tôi uống đi." Người đàn ông đeo kính cười hì hì nói, "Uống đến khi chúng tôi vui, đơn rượu này sẽ tính như là công của các cậu, thế nào?"

Trong miệng nói như thể đang hỏi ý kiến,nhưng ly rượu kia thì đã đẩy đến trước mặt Cố Bạch Y rồi.

Cố Bạch Y nhàn nhạt mà liếc nhìn bọn một cái, tầm mắt lại buông xuống đặt trên ly rượu kia.

"Được." Cậu vẫn như cũ ôn thanh mà đồng ý, duỗi tay nhận lấy ly rượu kia, đưa tới bên miệng.

Cũng may không phải rượu mạnh, cậu vẫn có thể uống được.

......

Sự việc xảy ra ở giữa đại sảnh, hai mẹ con ngồi ở trong một góc thu hết vào đáy mắt.

Người mẹ Thẩm Côi Ý mày nhọn đến độ sắp dựng thẳng lên: "Đây nơi con dành ra cả một tuần để chọn lựa, nài nỉ mẹ nhất định phải đến nếm thử đồ ăn một lần?"

Thẩm Huyền Mặc thất thần mà "A" một tiếng, tầm mắt vẫn luôn hướng đến nơi đại sảnh kia xem diễn, một lát sau lấy lại thần trí, hỏi lại: "Đồ ăn nơi này không thể ăn sao?"

Thẩm Côi Ý ăn ngay nói thật: "Ăn ngon. Nhưng so với đầu bếp trong nhà cũng chẳng hơn bao nhiêu."

Thẩm Huyền Mặc chỉ nghe nửa câu đầu, thong thả ung dung mà nói: "Ăn ngon không phải được rồi sao. Cũng đâu có hạ độc mẹ."

Thẩm Côi Ý: "......"

Bà Thẩm cảm thấy mình sớm ngày cũng sẽ bị thằng con này làm tức chết.

Vốn tưởng rằng con trai chủ động mở miệng mời bà ăn cơm, chính là đã biết nỗi sai của mình, muốn uyển chuyển xin lỗi.

Mất công bà còn thầm vui vẻ mấy ngày.

Hiện tại xem ra, chỉ sợ vẫn là xem thuận mắt vị thiếu niên thiện lương kia đi, vốn cảm thấy mẹ con bọn họ mỗi ngày vì một chút việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng tranh đấu không được tốt lắm, cho nên mới khuyên bảo Thẩm Huyền Mặc chủ động đi một chút đường xa mà đến nơi công tác của mẹ.

Thẩm Huyền Mặc toàn thân từ trên xuống dưới, tất cả đều là chống đối, trái ngược với người mẹ luôn hành sự chuẩn quy tắc kia, lại cứ làm người thật ra có người bạn thật nghĩa khí, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bạn hắn ở bên cạnh hắn nói nói.

Cái nhà hàng được gọi là nơi được hắn tỉ mỉ chọn lựa này, chỉ sợ cũng chỉ là hắn tùy ý tìm một nhà hàng tới lừa gạt thôi.

Ngay từ đầu khi vừa bước vào cửa, thực rõ ràng nơi này thật sự xa lạ với hắn.

Bà Thẩm hậu tri hậu giác dường như nhận ra được chân tướng, giờ phút này vẫn còn ở bên ngoài không thích hợp để phát tác, trước tiên cứ phải chịu đựng tức giận, chuẩn bị chờ khi trở về sẽ tính sổ sau.

Nói mấy câu xong, trò khôi hài ở đại sảnh bên kia vẫn còn chưa có kết thúc.

Nam phục vụ trẻ tuổi kia chắn rượu cho nữ phục vụ, chính mình lại lâm vào phiền toái, bây giờ đã bị bắt uống đến ba ly rượu.

Nhưng mà giám đốc vốn nên ra xử lý lại không thấy bóng dáng đâu.

Bà Thẩm nhíu mày, đang muốn gọi giám đốc, liền nghe "Đinh" một tiếng vang nhỏ, Thẩm Huyền Mặc buông cái muỗng, đứng lên.

"Con đi WC."

Thẩm Huyền Mặc đi về hướng quầy thu ngân, đăng sau có vải mành khép hờ, đi thông tới bếp, hắn vén rèm lên thấp giọng nói chút gì đó với người bên trong.

Không lâu sau, từ trong đi ra một người đàn ông khác mặc trang phục trái ngược với nhân viên, chắc hẳn đây chính là giám đốc nơi này.

Theo sau giám đốc còn có hai người đầu bếp cao to, trong tay từng người bưng một mâm điểm tâm ngọt, đi đến cái bàn ở nơi trung tâm kia cúi người chào hỏi bọn họ.

Nam phục vụ mới vừa bưng lên ly rượu thứ tư bị kéo sang một bên.

Tự nhiên là không cần uống rượu nữa.

Giám đốc xoay người cầm lấy ly rượu trong tay cậu, duỗi tay làm bộ đuổi cậu sang một bên.

Nam phục vụ ở bên cạnh đứng ngốc vài giây, sau đó mới nâng bước chân lên, rời đi.

Hẳn là không có gì nữa rồi.

Bà Thẩm đang muốn thu hồi tầm mắt, lại thấy Thẩm Huyền Mặc còn đứng ở trong góc khuất.

Vẫn luôn nhìn nam phục vụ kia đi xa, những người ở đại sảnh cũng không lại kêu cậu trở về nữa, Thẩm Huyền Mặc mới xoay người, tiếp tục đi vào trong.

Cái đường kia đúng thật là hướng tới vị trí WC.

Bà Thẩm lại sửng sốt một chút.

Không ai hiểu con bằng mẹ, tuy nói cả ngày làm trái lại, nhưng không thể nghi ngờ bà Thẩm nhất định là người hiểu con mình nhất.

Thẩm Huyền Mặc không phải là người bạc tình lạnh tính, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người thiện lương tinh tế như vậy bao giờ cả.

Lẽ ra đã gọi giám đốc rồi, nếu là ngày thường, hắn đến nhìn lại một cái cũng lười nữa là.

- - hai người này có quen biết nhau?

Bà Thẩm như suy tư gì.

......

Cố Bạch Y còn không biết có một người khách ở bàn khác giải quyết phiền toái giúp cậu.

Lúc này cậu đang đứng ở phòng vệ sinh, đầu óc quay cuồng.

Nhìn rượu bị cậu nhổ ra bị nước trong bồn cầu trôi đi, trong mắt cậu có chút dao động, muốn nhảy xuống thử xem có thể xuyên lại về nơi của mình hay không.

Nghe có chị gái nói, có tiểu thuyết viết chính là dựa vào bồn cầu để xuyên qua.

Cuối cùng vẫn là chút lý trí ít ỏi còn xót lại ngăn lại hành động điên cuồng này của cậu.

Hắn cấu lòng bàn tay một chút, không phải mơ.

Không phải nằm mơ.

Dù có là nằm mơ, cũng không nên có giấc mơ ly kỳ như vậy được.

Bởi vì nguyên bản của cậu hẳn là đã chết.

Cậu ngồi trên xe buýt mất lái lao ra ngoài lan can đường, lọt vào ngay giữa trung tâm dòng sông, ngay lúc rơi xuống nước cậu liền muốn đập vỡ của sổ đang đóng kín.

Nếu chỉ có một mình cậu, có lẽ là có thể trực tiếp từ cửa sổ xe chui ra, cậu có thể bơi được.

Nhưng ngoài cậu ra, còn có một xe toàn trẻ con.

Lúc ấy là giờ tan học, rất nhiều người mang theo con ngồi trên xe buýt về nhà, lại không nghĩ tới đây chính là chuyến xe đi thông địa ngục.

Cố Bạch Y từ nhỏ đã được dạy giúp đỡ kẻ yếu, vào thời khắc này cũng không nghĩ nhiều, tận lực ở phía trước xe buýt hoàn toàn chìm xuống rồi, ưu tiên lôi những đứa trẻ đó ra, đưa lên mặt nước.

Đến nỗi những đứa trẻ đó cuối cùng có sống được không, Cố Bạch Y cũng không rõ ràng lắm, nhưng khẳng định cậu nhất định là đã mất mạng.

Cuối cùng thời điểm cậu bơi xuống đó đã cạn kiệt sức lực, ý thức chìm nổi, cuối cùng là bị cỏ dưới nước cuốn lấy tay chân, càng khó có thể thoát thân.

Khi đó cứu viện còn chưa đến nơi.

Mà dù có đến rồi cũng sẽ cứu những đứa trẻ đó trước.

Dù có chỉ là cứu một người cũng là tốt.

Cố Bạch Y cũng không hối hận, cũng không có nhiều sợ hãi, cuối cùng ký ức về thời điểm tử vong này cũng đều đã mơ hồ, giống như chính là lúc đôi mắt nhắm vào rồi lại chợt mở mắt, đột nhiên lại tới một thế giới xa lạ.

Cậu đứng ở sau bếp, trên người mặc một bộ trang phục xa lạ, đầu bếp thúc giục cậu nhanh bê đồ ăn lên.

Cố Bạch Y hẳn là không quen biết bọn họ, cũng không biết thứ tự bàn ngồi nhà ăn này, nhưng thời điểm bưng đồ ăn đi ra, thân thể giống như tự có bản năng, dẫn cậu đi về hướng có vị trí chính xác.

Có những khách quen, cậu nhìn thấy xa lạ, nhưng đến gần, trong đầu liền tự động toát ra một cái nhãn -- đây là tiền tiền tiền.

Những hình ảnh hiện lên như thước phim làm cậu rất khó có cảm xúc thật gì, nhưng cũng làm cậu hành động tự nhiên hẳn.

Đã hai tiếng kể từ khi cậu xuyên tới, vẫn không có người nào nghi ngờ cậu khác lạ.

Cố Bạch Y không biết là nên may mắn hay là nên thở dài.

Nhưng mà tồn tại vẫn là điều tốtm

Còn những chuyện sau đó, đi một bước xem một bước vậy.

Cố Bạch Y thực am hiểu tự khuyên chính mình, cũng dễ thích ứng trong mọi tình cảnh, chờ đến khi cảm giác choáng váng hơi giảm bớt một ít, mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Cậu đang rửa tay ở ngoài, liền nghe thấy phía sau có một thanh âm xa lạ gọi cậu: "Cố Bạch Y?"

Cố Bạch Y ngẩng đầu, đối diện với gương mặt quen thuộc của mình trong gương kia, rồi sau đó mới nhìn đến người đàn ông đứng ở cửa.

Cậu không nhớ mình có gặp qua đối phương bao giờ chưa.

Nhưng thật giống như lúc ở bên trong nhà hàng trông thấy những vị khách quen kia, Cố Bạch Y mới vừa thấy rõ mặt đối phương, trong đầu liền tự động nhảy ra tên đối phương, cùng với...... Thân phận.

"Thẩm Huyền Mặc ( đối tượng đã từng ý đồ muốn câu dẫn)"

Cố Bạch Y:......