Những Năm Tôi Diễn Pháo Hôi Tiểu Bạch Kiểm

Chương 3: 3: Giao Dịch




Giám đốc gọi thợ sửa vòi nước đến.

Giám đốc bất mãn nói: "Cái này mới thay được hơn hai tháng, sao nhanh như vậy đã hỏng rồi? Có chắc đây là hàng thật chứ không phải hàng nhái hàng dởm cậu mang đến không?"

Thợ sửa chữa khó chịu nói: "Nói hươu nói vượn! Cái này là hàng của cửa hàng lâu đời! Có tiếng rắn chắc dùng bền, đây là tôi cố tình tự mình đi cửa hàng chính mua sao có thể là giả được!"

Giám đốc hừ lạnh một tiếng: "Thế sao vẫn bị Tiểu Bạch bẻ gãy? Tay không -- từ cái này -- tự mình vặn gãy?"

Thợ sửa chữa giọng nhỏ lại: "Này, cái này có thể là họ bán đồ không tốt cho tôi, lần sau tôi đổi khác......"

Cố Bạch Y cúi đầu, có chút chột dạ đứng bên cạnh bọn họ.

Thật ra "Cố Bạch Y" không có sử dụng sức mạnh gì quá nhiều, nhưng hiện tại xem tình huống này...... lúc này Cố Bạch Y mới phát hiện có lẽ mình là "cả thân thể xuyên qua" đi.

Tuy nói gương mặt cùng với "Cố Bạch Y"thế giới này giống nhau như đúc, nhưng tố chất thân thể lại là cách biệt một trời.

Thân thể nguyên chủ chỉ có thể xem như "vừa đủ", chỉ sợ bản thân còn có mấy bệnh thiếu dinh dưỡng có khả năng tụt huyết áp linh tinh không chừng.

Trước đó lúc tìm việc cậu cũng từng đi đến công trường nào đó hỏi thử rồi, nhưng bởi vì sức lực còn không bằng con gái nên là bị từ chối luôn.

Nhưng Cố Bạch Y lại là trời sinh khỏe mạnh khác lạ, từ nhỏ còn tập võ, tố chất thân thể này người bình thường không thể so sánh được.

Bây giờ đã rõ ràng, Cố Bạch Y hiện tại không phải là thay đổi linh hồn với nguyên chủ, mà là cả thân thể rèn luyện 20 năm xuyên qua đây.

Đối với Cố Bạch Y mà nói, đây chính là tin tốt.

Chỉ là bây giờ không phải lúc suy nghĩ sâu xa cái vấn đề này.

Cố Bạch Y ướt như gà rớt vào nồi canh đi vào phòng thay quần áo, Thẩm Huyền Mặc cũng theo vào luôn.

Lúc này còn chưa tới giờ làm ca tối, phòng thay quần áo không có một bóng người.

Cố Bạch Y cởi áo khoác ra, mới phát hiện áo sơ mi bên trong cũng ướt.

Vì là đều là đàn ông, thay áo trước mặt nhau cũng không có gì lạ, nhưng nghĩ đến lời nói của Thẩm Huyền Mặc vừa nãy có chút đáng sợ, Cố Bạch Y do dự một chút, vẫn là hạ tay xuống.

Cậu cất cẩn thân áo khoác vào túi, chuẩn bị về nhà tắm rửa sau.

Lúc này mới vừa vào thu, khoác tạm một cái áo khoác bên ngoài ra đường cũng không quá lạnh. Huống hồ thân thể cậu thật sự rất khỏe mạnh, gió thổi một chút thế này cũng không sao cả.

Thẩm Huyền Mặc đang chờ câu trả lời của cậu, vì thế ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cậu không rời đi.

Áo sơ mi bên trong ướt nửa bên bả vai, hắn nhìn thấy rõ.

Sau đó Cố Bạch Y có một lát do dự, rồi sau đó lại trực tiếp mặc thêm áo khoác vào, hắn cũng nhìn thấy rõ. Thoáng nghĩ thử cũng biết lí do luôn.

Lời nói nhắc nhở đến bên miệng lại nghẹn lại

Thẩm Huyền Mặc sờ sờ mũi, tầm mắt chuyển sang chỗ khác một chút.

Trong đầu có chút hoảng loạn, nhớ đến một mảng da trắng nõn vừa nãy lộ ra.

Vốn tưởng rằng do cậu trang điểm mới vậy, không nghĩ tới nàn da đó trời sinh đã trắng như vậy rồi.

Một người đàn ông, sao lại có thể trắng như vậy.

Đúng thật là rất giống bộ dáng của tiểu bạch kiểm, con gái sợ là cũng không thể yếu đuối như vậy được.

Đối với hắn mà nói đây thật ra chính là chuyện tốt.

Thẩm Huyền Mặc cảm thấy kế hoạch của mình lại khả thi hơn một chút.

Hắn nhìn bảng ghi chữ "nam" trước phòng thay đồ một cái, cũng không lo lắng sẽ có ai chạy tới nghe lén, liền dựa vào cạnh cửa tiếp tục nói chuyện vừa rồi.

"Cậu có thể xuy nghĩ một chút, nhiều nhất chỉ có thời gian một năm, tôi cho cậu tiền lương còn cao hơn cả cậu làm 10 công việc một lúc."

Thẩm Huyền Mặc dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Tôi sẽ không đụng chạm gì đến cậu cả. Thật ra tôi cũng chẳng có hứng thú với đàn ông gì đâu."

Tuy rằng hắn đối với con gái cũng không có hứng thú gì.

Cố Bạch Y động tác khựng lại, quay đầu nhìn hắn một cái.

Ánh mắt như muốn nói, không có hứng thú thì tìm cậu đóng giả làm cái gì?

Rảnh rỗi quá rồi nên tìm chút rắc rối cho bản thân?

Cố Bạch Y không kì thị tình yêu đồng giới, nhưng cũng chưa thấy qua bao giờ khiến cậu cũng không biết phải đóng giả làm sao cho được.

Tầm mắt Thẩm Huyền Mặc dừng ở trên mặt cậu một lát, suy nghĩ nhất thời ban đầu giờ đây lại trở lên kiên định hơn.

- - mẹ hắn ghét nhất những gương mặt tiểu bạch kiểm như thế này.

Hắn chính là muốn doạ mẹ mình một chút.

Mẹ con nhà họ Thẩm không có thâm cừu đại hận gì cả, nhưng ân oán đã lâu, không đến nỗi muốn dồn nhau vào chỗ chết, nhưng Thẩm Huyền Mặc rất thích kiếm chuyện khiến mẹ hắn khó chịu.

Khoảng thời gian trước bên ngoài đồn đãi Thẩm Huyền Mặc cùng một nam minh tinh cặp với nhau, bà Thẩm khó có khi gọi một cuộc điện thoại đến, không hỏi đầu đuôi đã mắng cho hắn một trận.

Nhưng trên thực tế Thẩm Huyền Mặc cùng nam minh tinh kia ngay cả một câu cũng chưa có nói qua bao giờ.

Nếu là người bình thường khác, chờ mẹ mình bình tĩnh liền giải thích rõ ràng là xong việc, nhưng Thẩm Huyền Mặc sẽ không, sau khi đổ thêm dầu vào lửa mấy câu, liền bắt đầu cân nhắc đến việc làm sao để làm mẹ khó chịu thật sự.

Mẹ hắn không thể chấp nhận được việc hắn cùng nam minh tinh yêu đương, hắn liền muốn tiếp tục dùng việc này để đi kích thích bà.

Chỉ là hành động này khiến địch tổn hại 1000, mình cũng tự tổn hại 800.

Thẩm Huyền Mặc chỉ là tưởng tượng một chút cảnh hẹn hò với những nam minh tinh đó, chịu đựng cảnh bọn họ vây xung quanh mình, liền cảm thấy một trận ớn lạnh, thật sự không hạ thủ được.

Hơn nữa những cái người chủ động bám vào đó, gọi lại thì dễ, tiễn đi thì khó.

Thẩm Huyền Mặc chỉ là muốn diễn trước mặt mẹ một chút, chứ không thật thật sự muốn lôi mình vào.

Vì thế cái ý tưởng này vẫn luôn gác tới tận bây giờ.

Đến tận khi hắn trùng hợp gặp được Cố Bạch Y.

Cố Bạch Y thiếu tiền, Thẩm Huyền Mặc cảm thấy cậu rất phù hợp tiêu chuẩn cùng hắn đi chọc tức mẹ mình, hơn nữa bản thân mình nhìn cũng không có khó chịu.

Dù sao Cố Bạch Y lúc trước đã trải qua cảm giác phải chịu bất cứ giá nào một lần rồi, lại đến một lần nữa hẳn là cũng không sao.

Cố Bạch Y quả nhiên không có từ chối hắn ngay lập tức.

"Đến tuổi này của tôi, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào chuyện yêu đương kết hôn của tôi, hết người này đến người kia nhắc mãi đến tai muốn mọc kén luôn." Thẩm Huyền Mặc tìm một cái lý do càng đường hoàng hơn, "Nhưng mà thật không may, tôi đối với chuyện này không có một chút hứng thú nào cả. Nhưng lý do này không dùng được nên tôi phải kiếm một lý do càng mãnh liệt hơn."

Thẩm Huyền Mặc quan sát kỹ lưỡng mặt Cố Bạch Y.

Gương mặt này sắp tới chính là một liều thuốc độc, chỉ cần đừng biểu hiện ngoan như vậy, nếu như ra vẻ một chút......

Bà Thẩm ghét nhất những kiểu người ra vẻ như vậy.

"Không phải lần trước cậu nói biết chút diễn xuất sao, diễn vai yêu tinh giả vờ đáng thương chắc là không khó đi." Thẩm Huyền Mặc tiếp tục nói.

"Chỉ là làm diễn viên quần chúng mà thôi." Cố Bạch Y bất đắc dĩ giải thích.

Lúc trước ở hội sở, nguyên chủ đúng thật là giới thiệu thân phận như vậy với Thẩm Huyền Mặc, ai mà ngờ lúc ấy Thẩm Huyền Mặc biểu hiện rất ghét bỏ, lúc này vậy mà lại nhớ rõ.

Nhưng mà Thẩm Huyền Mặc vừa nói như vậy, thật ra cậu đã hiểu.

Tuy rằng có thể không phải sự thật, nhưng mà cái giải thích này càng nói lại càng thông.

Nhìn ra thái độ Cố Bạch Y buông lỏng, khóe miệng Thẩm Huyền Mặc lại giơ lên vài phần.

"Không sao, cậu tự do phát huy là được. Có gì tôi nhắc nhở cậu hai câu cũng được."

Cố Bạch Y không đồng ý ngay, cậu đối với thế giới này vẫn chưa hiểu biết gì nhiều.

Ngay cả Thẩm Huyền Mặc trước mặt đây, cậu cũng gần như chỉ biết có lẽ gia thế hắn không tồi, nhưng có tai hoạ ngầm nào khác hay không, tạm thời không thể biết được.

"Để tôi suy nghĩ một chút."

Cũng may Thẩm Huyền Mặc cũng không ép cậu phải quyết định ngay, sau khi trao đổi phương thức liên lạc xong, nói là hai ngày sau sẽ đi tìm cậu.

Cố Bạch Y cất gọn tờ giấy, ôm quần áo đi ra khỏi phòng thay đồ.

Thẩm Huyền Mặc cùng cậu đi đến cửa sau, nhìn cậu đi xa rồi mới quay trở lại đại sảnh.

Bà Thẩm ngồi ở chỗ cũ chờ liếc hắn một cái.

Thẩm Huyền Mặc treo lên một cái mỉm cười xán lạn.

Nhìn qua tâm trạng không tồi.

Bà Thẩm hạ mi, suy đoán trong lòng càng thêm rõ ràng, lại im lặng không nói.

"Đi WC lâu vậy sao?" Bà Thẩm như quan tâm mà nhìn mắt con trai, "Nếu mà có chỗ nào khó chịu cũng đừng cố nhịn, giấu bệnh sợ thầy là không tốt."

"Nói ra mẹ cũng sẽ không cười nhạo con."

Thẩm Huyền Mặc: "......"

Hắn quyết định ngày mai đi tìm Cố Bạch Y luôn.

-

Cố Bạch Y dựa vào ký ức của thân thể đi ra ngõ nhỏ ở cửa sau.

Mới vừa đi đến ngã rẽ, liền nhìn thấy chị Lâm vừa nãy kia -- Lâm Trĩ Giản đang ngồi trên xe máy điện nhìn xung quanh, vừa thấy cậu ra tới, đôi mắt liền phát sáng, vội vàng vẫy tay với cậu.

"Tiểu Bạch Tiểu Bạch!" Lâm Trĩ Giản gọi cậu, "Cậu ở đâu?"

Cố Bạch Y suy nghĩ một chút: "Đại học Ninh Thành"

Đôi mắt Lâm Trĩ Giản lại càng sáng: "Ai nha trùng hợp như vậy sao! Chúng ta thì ra là bạn cùng trường đâu, lúc trước sao chưa gặp cậu bao giờ?"

Bởi vì nguyên chủ chưa bao giờ tham gia hoạt động của trường, vẫn luôn độc lai độc vãng, ngay cả ngày thường đi học cũng thường xuyên xin nghỉ.

*Độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi

Cố Bạch Y suy nghĩ, không giải thích.

Nghe tới quá thảm.

Lâm Trĩ Giản chỉ là thuận miệng hỏi, vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau gọi cậu ngồi lên: "Tôi vừa lúc tiện đường đưa cậu đi một đoạn đường, đợi xe buýt ở đây rất lâu, đứng một chút có thể là 1 2 tiếng, lúc về đến trường thì trời cũng tối đen rồi."

Vị trí đằng sau còn rất rộng, Cố Bạch Y do dự một chút, nói tiếng "Cảm ơn".

Lâm Trĩ Giản liên tục xua tay: "Nói gì vậy, là tôi nên cảm ơn cô mới đúng. Hôm nay...... Thật là nhờ cậy cô nhiều, cảm ơn."

Cố Bạch Y nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

Cậu dừng một chút, vẫn là không nhịn được khuyên một câu: "Chỉ là nơi như này, quả thật không phù hợp với cô."

Lâm Trĩ Giản gật đầu liên tục, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi: "Tôi biết rồi. Ngày mai tôi sẽ không đến nữa, lúc trước bạn cùng phòng tôi còn khuyên bảo tiền lương nơi này cao như vậy sợ là có vấn đề, tôi lúc ấy còn lời thề son sắt mà nói một người địa phương như tôi ở Ninh Thành có thể xảy ra chuyện gì ở đây chứ, hơn nữa xung quanh lại là phố buôn bán bình thường...... trở về tôi phải mời cô ấy một bữa cơm xin lỗi......"

Lúc đầu cô với Cố Bạch Y cũng không quen thân gì, thời gian hai người làm việc cùng nhau không nhiều lắm, số lần chạm mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô cũng chỉ biết theo người khác gọi cậu là "Tiểu Bạch".

Tự mình nói một hồi, Lâm Trĩ Giản mới lại nhớ tới hỏi Cố Bạch Y: "Đúng rồi, những người vừa nãy có bắt nạt cậu không? Giám đốc nói với tôi là đã giải quyết xong rồi, nhưng mà tôi cảm thấy những người đó nhìn không giống người tốt, không biết có thể còn quay lại làm phiền hay không nữa."

Cố Bạch Y hơi nghĩ.

Những người khách đó còn có thể quay lại hay không thì cậu không rõ ràng lắm, ngược lại là dựa theo thái độ nhiệt tình đó của Thẩm Huyền Mặc có vẻ là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đâu.

Bình tĩnh xem xét, Cố Bạch Y cũng không chán ghét hắn.

Chỉ là nghĩ đến vụ "Câu dẫn" lần trước liền cảm thấy có chút xấu hổ.

"Tiểu Bạch?" Lâm Trĩ Giản duỗi tay vẫy vẫy ở trước mặt cậu hai cái, biểu tình có chút khẩn trương, "Những người đó sẽ không thật sự bắt nạt cậu đi?"

Cố Bạch Y lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu: "Không có."

Lâm Trĩ Giản hoài nghi nhìn cậu: "Thật sao?"

"Thật." Cố Bạch Y cười cười, "Chỉ dựa vào mấy người kia không bắt nạt được tôi đâu."

Mất công chỉ là mời rượu, cậu lại vừa tới không rõ ràng tình huống lắm.

Dù có là ai động thủ "bắt nạt" trước đi nữa, bọn họ đừng ai nghĩ có thể đứng mà ra khỏi nhà hàng.