Những Năm Tôi Diễn Pháo Hôi Tiểu Bạch Kiểm

Chương 34: Diễn xuất




Không có sau cơn mưa trời lại nắng.

Ngày hôm sau khi Thẩm Huyền Mặc tỉnh lại, bên ngoài còn mưa, nhưng không còn vang lên tiếng sấm nữa.

Cố Bạch Y bên cạnh đã không còn nữa.

Nửa giường còn lại lạnh như băng, hiển nhiên là đã rời đi từ lâu rồi.

Thẩm Huyền Mặc hậu tri hậu giác cảm thấy mình ngủ một giấc đặc biệt sâu, lại không còn gặp ác mộng nữa.

Lúc rời giường rửa mặt, hắn nghe thấy Cố Bạch Y nói chuyện với chú Hàn ở bên ngoài, hình như là cửa có chỗ nào đó bị lỏng, mời chú Hàn tốt nhất là tìm người đến xem.

Thẩm Huyền Mặc ngẩng đầu nhìn gương, người trong gương hơi nhếch khóe miệng.

Hắn hơi dừng lại, tự mình soi gương chậm rãi đè khóe miệng xuống.

Một lát sau lại cảm thấy mình nhàm chán.

Tâm tình của hắn quả thật không tệ như lúc trước, tiếng mưa rơi lên cành lá bên ngoài đều nghe ra vài phần nhịp điệu thanh thúy.

Mưa vốn không phải là chuyện chán ghét gì, ác mộng như hình với bóng mới đúng.

Thẩm Huyền Mặc rửa mặt, xuống lầu.

Cố Bạch Y nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn hắn cười cười, gọi một tiếng: "Anh Thẩm, sớm."

Như thường lệ.

Thẩm Huyền Mặc cũng nở nụ cười, trả lời: "Sớm."

Đều ăn ý không nói đến chuyện đêm qua.

Một trận mưa phùn liên miên nửa ngày, đợi đến buổi chiều mới dừng lại, Thẩm Huyền Mặc nhận được mấy cuộc điện thoại, xử lý một chút việc vặt trong công ty, lúc ngẩng đầu mới chú ý tới bầu trời đã trong.

Những người dọn dẹp khu vườn nhỏ hét lên: "Nhìn kìa! Cầu vồng!"

Thẩm Huyền Mặc ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, chân trời quả nhiên dựng nửa vòng cầu vồng.

Những người bên dưới hào hứng nói: "Nhiều năm không nhìn thấy cầu vồng, ai, đẹp thật ấy."

Người bên cạnh lấy điện thoại ra: "Nhanh chóng chụp lại đăng vào vòng bạn bè!"

Một người khác chắp tay lại: "Không đúng, nên ước nguyện trước!"

Thẩm Huyền Mặc cong mặt mày, trong lòng nói quả thật rất xinh đẹp, cầm điện thoại di động thuận tay chụp một tấm, lật một vòng danh sách bạn tốt, tiện tay lần lượt gửi qua.

Xếp thứ nhất là Cố Bạch Y.

Lúc này hắn mới hồi tưởng lại, tối hôm qua do dự hồi lâu có nên gọi điện thoại cho Cố Bạch Y hay không, tay trượt liền đặt tài khoản của cậu lên đầu.

Bàn tay đặt trên màn hình bị đình trệ trong chốc lát, vẫn là hủy bỏ tài khoản ưu tiên.

Thẩm Huyền Mặc cũng thuận tay gửi cho cậu một tấm ảnh cầu vồng, đáy lòng mơ hồ sinh ra vài phần tiếc nuối hời hợt.

Trời không mưa, không có sấm sét.

Tối nay Cố Bạch Y sẽ không tới nữa.

Tin nhắn Nguyên Dĩ Ngôn trả lời trong nháy mắt chiếm đầy bảng thông báo, hắn nhíu mày, Thẩm Huyền Mặc cũng không ý thức được mình nghĩ gì trong nháy mắt vừa rồi.

Nguyên Dĩ Ngôn trên mạng còn ồn ào hơn cả hiện thực.

Hết lần này tới lần khác bởi vì công việc mà không thể trực tiếp chặn y.

Thẩm Huyền Mặc nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng chuyển sang chế độ im lặng, đảo qua từ trên xuống dưới liền biết đều là nói nhảm.

Nguyên Dĩ Ngôn dường như còn chưa hết hy vọng với đề tài hẹn hò lúc trước, lại chạy tới hỏi hắn phương pháp làm tốt quan hệ có phải rất hữu dụng hay không.

——Thẩm Huyền Mặc thế mà lại chủ động chia sẻ ảnh chụp hàng ngày với bạn bè!

Rõ ràng là tâm trạng rất tốt.

Về phần vì sao tâm trạng tốt như vậy, nhất định không thoát khỏi quan hệ với người sống chung dưới một mái nhà kia.

Do đó có thể thấy được, nền tảng mối quan hệ tốt, góp phần vào sức khỏe thể chất và tinh thần.



Thẩm Huyền Mặc nhìn mà khóe mắt giật giật, nhịn xuống xúc động trực tiếp kéo y vào danh sách đen.

Nhưng trước khi rời đi, tầm nhìn của hắn dừng lại một lúc trên hai từ "quà tặng".

Hắn hình như cũng chưa từng đứng đắn tặng cho Cố Bạch Y món quà gì.

Chỉ là cũng không phải là ngày đặc biệt gì.

Đang thờ ơ phát tán suy nghĩ, Thẩm Huyền Mặc lại nhìn thấy Cố Bạch Y gửi tới một tin nhắn mới.

Nhấp vào xem, chỉ có một dấu chấm hỏi.

Thẩm Huyền Mặc chậm rãi gõ mấy chữ trở về: "Nghe nói có thể ước nguyện."

Vừa lúc Cố Bạch Y ở dưới lầu: "....."

Vài giây sau, cậu cũng gửi lại một tấm ảnh cầu vồng.

Tiếp theo trả lời: "Vậy tôi hy vọng ước nguyện của anh có thể thành công."

Thẩm Huyền Mặc nhìn mấy chữ kia trầm mặc thật lâu, bỗng dưng cười ra tiếng, gằn từng chữ trả lời: "Mượn lời tốt lành của cậu."

—©—

Khi giáo sư Du vừa trở về ký túc xá, liền nhận được điện thoại từ con trai.

Nhìn ba chữ "Thẩm Huyền Mặc" ghi chú trên màn hình, phản ứng đầu tiên của giáo sư Du là thò đầu ra ngoài cửa sổ, muốn xem hôm nay có phải mặt trời mọc từ đằng tây hay không.

Sau đó mới nhớ tới, a, hiện tại đã hoàng hôn rồi.

Giáo sư Du trở tay đóng cửa lại, hít sâu một hơi, mới nghe điện thoại.

Đứa con trai đã lâu không liên lạc rất săn sóc nói chuyện với ông.

Từ sức khỏe có tốt không đến hỏi liệu công việc có suôn sẻ hay không.

Thẩm Huyền Mặc cũng không để ý lắm với công việc của cha mẹ, nhưng vì trí nhớ tốt nhìn qua không quên, cho dù có thất thần, hắn cũng có thể tán gẫu ra hoa được.

Khi hắn quyết tâm muốn lấy lòng một người, đại bộ phận mọi người đều không thể nào cự tuyệt.

Huống chi còn là cha ruột.

Lông mày giáo sư Du dần dần giãn ra, nhưng đáy lòng vẫn ôm một tia cảnh giác: "Con không phải lại cãi nhau với mẹ con chứ?"

Thẩm Huyền Mặc nói: "Không."

Quyết đoán và kiên định.

Không giống như nói dối.

Thậm chí có thể không liên quan gì đến mẹ hắn thật.

Giáo sư Du thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải lại cãi nhau với mẹ, vậy cái gì cũng dễ nói.

"Cho nên con gọi cho ta có chuyện gì?" Giáo sư Du hỏi, "Vẫn là đột nhiên nghĩ thông suốt, chuẩn bị đi theo ta—— "

Thẩm Huyền Mặc ngắt lời: "Quan tâm cha một chút."

Giáo sư Du: ".... Sau đó thì sao?"

Thẩm Huyền Mặc: "Thuận tiện hỏi cha xem có sách dư thừa hay không."

Giáo sư Du hỏi: "Con muốn cuốn sách nào?"

Thẩm Huyền Mặc nhớ lại tập sách tối hôm qua tầm mắt Cố Bạch Y dừng lại nhiều nhất, báo mấy tiêu đề sách: "Bên con chỉ có phần đầu hoặc phần cuối, đều không đầy đủ."

Ba quyển sách sử, một quyển tạp đàm.

Hoặc là trong lịch sử từng tồn tại trong thời gian rất ngắn ở một triều đại không nổi tiếng, hoặc là khác với chính sử ghi chép, ít người cảm thấy hứng thú, trên thị trường lưu hành ấn phẩm càng ít.

Giáo sư Du sửng sốt một chút, trí nhớ của đứa con trai này của ông hơn người, bảo nó một hơi đọc hết tất cả các triều đại và thời gian tồn tại trong lịch sử, cho tới bây giờ cũng chưa chắc đã dừng lại.

Nhưng đó cũng chỉ là trí nhớ đủ tốt, trên thực tế Thẩm Huyền Mặc không hề có hứng thú với lịch sử một chút nào.

Cũng không biết có phải khi còn bé mang theo hắn đến lăng mộ bảo tàng lưu niệm các loại quá nhiều, khiến cho hắn sinh ra tâm lý phản nghịch.

Có một đoạn thời gian Thẩm Huyền Mặc nhìn thấy cha hắn liền trốn, sợ ông lại niệm kinh ở bên tai.

Đợi đến thời gian trung học chọn văn lý, Thẩm Huyền Mặc còn hao hết sức chơi một trò giương đông kích tây tiền trảm hậu tấu.

Thế cho nên thời điểm Thẩm Huyền Mặc vừa mới phản nghịch chạy đến Ninh Thành, giáo sư Du còn uể oải thật lâu, hơn nữa không ngừng an ủi vợ mình, con trai thật ra là vì trốn ông.

Về sau Thẩm Huyền Mặc phản nghịch đến trình độ oanh oanh liệt liệt, đấy là nói sau.

Lời đồn ít nói, nói tóm lại, Thẩm Huyền Mặc cùng loại lịch sử này quả thực phạm xung, hơn nữa tránh không kịp.

Hơn nửa ngày sau giáo sư Du mới tìm lại được giọng mình, khẽ run rẩy hỏi: "Chẳng lẽ con thật sự thay đổi chủ ý——"

Thẩm Huyền Mặc nhanh chóng chọc thủng vọng tưởng của ông: "Tôi tặng người."

Giáo sư Du: "......"

Quả nhiên cao hứng vô ích một hồi rồi.

Có điều tặng người cũng tốt.

Con trai ông tuy rằng nhân duyên rất tốt, nhưng kỳ thật hầu hết đều không thân cận, có thể vì đồ tặng mà đến tìm cha mình, vậy chứng tỏ rất để ý.

Giáo sư Du nhớ lại một chút, Nguyên Dĩ Ngôn và Úc Thừa Phong ông có quen biết, không giống như là cảm thấy hứng thú với những thứ này.

Ông suy nghĩ một chút, vẫn hỏi: "Con muốn tặng ai?"

Thẩm Huyền Mặc nói: "Người yêu của con."

Giáo sư Du gật đầu: "Ồ, người yêu của——"

—— người yêu.

Đồng tử giáo sư Du chấn động: "Người gì cơ?"

"Người, yêu, con, bạn, trai, con." Thẩm Huyền Mặc lặp đi lặp lại từng câu từng chữ, "Khoảng thời gian trước con tìm được bạn trai, mẹ không nói cho cha biết sao?"

Không có.

Giáo sư Du cũng không biết nên khiếp sợ hay nên chán nản.

Thẩm Côi Ý căn bản không nói cho ông biết chuyện này!



Giáo sư Du phát hiện mình vừa khiếp sợ vừa uể oải, đồng thời cũng có chút vui mừng và chua xót, nửa ngày không nói ra lời.

Thẩm Huyền Mặc không có hứng thú với chuyện kích thích cha mình như vậy, thấy ông trầm mặc hồi lâu, liền không làm khó ông nữa: "Nếu không được thì thôi, con đi tìm chú Trần cách vách."

Giáo sư Du vội vàng nói: "Được!"

Loại chuyện như này sao có thể còn đến phiên làm phiền người khác.

Giáo sư Du suy tư một lát, nói: "Ta không có thời gian trở về, chuyển phát nhanh cũng không an toàn, để ta gọi người đưa qua cho con, chậm nhất chủ nhật tới, con chờ hai ngày."

Sau khi cúp điện thoại của Thẩm Huyền Mặc, giáo sư Du liền gọi điện thoại cho học trò của mình, bảo cậu ta đến phòng sách của mình tìm sách.

Giáo sư Du suy nghĩ một chút, lại thêm mấy quyển nữa.

Mắt nhìn của người yêu Thẩm Huyền Mặc cũng không tệ lắm, hẳn là cũng sẽ thích mấy quyển này.

Học sinh đối diện nhìn vào chồng sách có chút kinh ngạc: "Thưa thầy, thầy chuẩn bị quyên góp cho tổ chức từ thiện nào sao?"

Sở thích lớn nhất của giáo sư Du chính là sưu tầm sách, nhất là các loại sách cổ.

Hơn nữa ông còn có chút "bủn xỉn", rất ít khi cho người ngoài mượn, nhưng ở phương diện quyên góp lại đặc biệt hào phóng.

Lén tặng cho người khác ngược lại không thấy nhiều.

Vì vậy, khi nghe giáo sư Du nói về việc tặng người, học sinh có chút ngạc nhiên, vô thức hỏi một câu: "Cho ai?"

Giáo sư Du nói: "Người yêu của Huyền Mặc. Tiểu Trì tuần sau không phải là đi Ninh Thành sao? Trò bảo nó tiện mang theo đi, đưa Huyền Mặc là được."

Học sinh theo thói quen mà đồng ý: "A, vâng."

Chờ ôm sách đến phòng học, cậu ta mới chợt phản ứng lại —— Huyền Mặc, không phải là đứa con trai có chỉ số THÔNG MINH siêu cao nhưng siêu nổi loạn của giáo sư Du sao?

Cậu thần thần bí bí chia sẻ tin đồn với các bạn cùng lớp.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng "phốc", một người trẻ tuổi bị sặc đến sắc mặt đỏ bừng —— cũng có thể là cảm xúc khác.

Sắc mặt anh ta tái xanh lại trắng bệch, vẻ mặt không dám tin: "Cái gì, tên Thẩm Huyền Mặc kia lại tìm được người yêu? Lại còn là một người đàn ông?"

"Không thể nào!" Anh ta vỗ bàn, "Tôi không tin!"

Bạn học ở một bên nhịn không được lui về phía sau, liếc mắt nhìn anh ta: "Người ta yêu đương cũng đâu nói với cậu, cậu tin hay không liên quan gì đến người ta."

Người đàn ông nhíu mày, coi lời nói của bạn cùng lớp như gió bên tai: "Không được, tôi muốn đi xem!"

—©—

Cố Bạch Y không hiểu sao sinh ra một trận gió lạnh.

Nhưng mà nhìn trái nhìn phải cũng không có bóng người khả nghi gì, cậu đành phải coi như là phản ứng bình thường do thời tiết chuyển lạnh mang đến.

Hôm nay cậu chỉ có buổi sáng học, vừa lúc chuyện đám côn đồ kia có tiến triển, dưới lời mời thịnh tình của Trương Hữu Dư, cậu ăn cơm xong liền đến võ quán.

Là Thẩm Huyền Mặc đưa cậu qua.

Thẩm Huyền Mặc vừa vặn thuận đường đến công ty, nghe nói cậu muốn đến võ quán còn hỏi thêm một câu, có muốn báo danh giúp cậu hay không, học chút thuật phòng thân gì đó.

Cố Bạch Y khéo léo cự tuyệt.

Võ quán này so với kiếp trước chênh lệch có hơi lớn, người của một quán trói vào một khối có thể còn chưa đủ một mình cậu đánh.

Đừng lãng phí tiền bạc.

Thẩm Huyền Mặc có chút tiếc nuối, nhưng không cưỡng cầu.

Hắn cần trở về công ty có việc phải xử lý, vì vậy vừa đưa người đến cửa liền rời đi.

Vì thế hắn đương nhiên cũng không biết sau khi hắn đi, Cố Bạch Y trong vòng mười phút ngắn ngủi đã lật đổ toàn bộ võ quán.

Trong đó còn bao gồm giới thiệu bản thân và thời gian chỉ điểm đơn giản.

Như cậu nghĩ ngay từ đầu—— có thể đánh không nhiều lắm.

Trương Hữu Dư đã xem như là nhóm lợi hại nhất bên trong.

Có điều cũng may những người này tuy rằng thực lực không mạnh như vậy, nhưng đại bộ phận tâm tính đều không tồi.

Sau khi Trương Hữu Dư giới thiệu nguyên nhân vụ việc lưu manh, trước khi lên sân khấu khiêu chiến, đều không ai vì bề ngoài Cố Bạch Y mà lộ ra vẻ khinh thị rõ ràng.

Thời điểm bị đè trên mặt đất không hề có lực đánh trả, bọn họ nhiều nhất là tức giận mắng một câu, sau đó cũng cơ bản đều vui vẻ phục tùng nhận thua.

Thực lực thấy chân chương, bọn họ không có gì không phục.

Thông minh một chút thì vừa chấm dứt liền biết đi lên xin chỉ điểm, càng thông minh hơn đã bắt đầu thúc giục chủ quán giữ lại Cố Bạch Y.

Có điều Cố Bạch Y phải đi học, cũng không thích hợp dạy những đệ tử hoàn toàn không có cơ sở —— thực lực của cậu làm sư phụ của chú quán còn ngại đại tài tiểu dụng*.

Nể mặt thái độ thành khẩn của bọn họ, Cố Bạch Y vẫn đồng ý rảnh rỗi sẽ tới đây.

Sau này nói không chừng còn có thể phát triển một chút công việc bán thời gian.

Hiệp ước với Thẩm Huyền Mặc còn chưa chấm dứt, nhưng Cố Bạch Y đã bắt đầu chuẩn bị chu đáo.

Ngày ở Thẩm gia bao ăn bao ở chung quy cũng không phải là kế hoạch lâu dài.

Cuối cùng tin tức côn đồ ngược lại bị lãng quên đến một góc, đợi đến lúc sắp rời đi, Cố Bạch Y mới nghe nói từ chỗ Trương Hữu Dư mấy người hiện tại đều đang ở trong cục chờ phán quyết.

Bảo thủ một chút phỏng chừng, người dài nhất phải ngồi tù một năm, ngắn nhất cũng phải ba tháng.

Còn có một số người chỉ quấy rối bằng lời nói hoặc chỉ theo dõi những người phụ nữ đơn độc kia, bọn họ thì trực tiếp lợi dụng vũ lực uy hiếp một chút.

Trong thời gian tới con đường đó sẽ thanh tịnh không ít.

Cố Bạch Y yên tâm, lại chuyển lời cho Đào Mộc Đào một tiếng, chuyện này xem như đã qua.

Giải quyết vấn đề này, cậu đã cố gắng để đi xe buýt trở lại.

Kết quả vừa đi tới giao lộ, liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ đi tới trước mặt, vừa vặn chắn trước mặt Cố Bạch Y.

Sau đó sắc mặt không tốt ngẩng đầu——

Anh ta còn thấp hơn Cố Bạch Y nửa cái đầu.

Nhìn ngũ quan ở cự ly gần cũng không tệ lắm, nhưng làn da quá đen, lại vẻ mặt mày ngang lạnh lùng, liền có vẻ có chút không có thiện cảm.

Có điều ngược lại không có cảm giác được ác ý quá sâu.



Cố Bạch Y sửng sốt một chút, thấy anh ta không mở miệng, liền chắn đường đánh giá người trước mặt, không thể không hỏi trước một câu: "Xin hỏi anh là ai?"

"Tôi tên là Mạnh Bằng Phong." Người đàn ông cứng rắn trả lời một câu, nhíu mày nhìn mặt Cố Bạch Y, "Thẩm Huyền Mặc thế mà lại coi trọng cậu như vậy."

Cố Bạch Y tức khắc hiểu rõ ——

Đào hoa tới.

Công việc trống rỗng trong một thời gian dài cuối cùng cũng tới.

Nhưng Cố Bạch Y không biết anh ta, cũng không biết quan hệ giữa anh ta và Thẩm Huyền Mặc như thế nào, kỳ thật theo lý mà nói cũng chỉ có mấy bạn bè của Thẩm Huyền Mặc gặp qua cậu.

Cố Bạch Y liền trực tiếp hỏi một câu: "Làm sao anh biết là tôi?"

Sắc mặt Mạnh Bằng Phong khó hiểu căng thẳng một chút, có điều da mặt hơi đen, không rõ ràng lắm: "Tôi thấy cậu xuống từ trên xe anh ấy! Thẩm Huyền Mặc chưa bao giờ tùy tiện cho người lên xe của anh ấy!"

Thì ra còn có loại thiết lập này.

Cố Bạch Y chớp chớp mắt, hơi có chút ngoài ý muốn.

Có điều cậu càng bất ngờ chính là trong những lời này của Mạnh Bằng Phong lộ ra ý tứ.

Cố Bạch Y ngữ khí cổ quái hỏi: "Cho nên anh theo dõi xe của anh Thẩm tìm đến nơi này, sau đó lại ngồi ở đây chờ tôi đến tận bây giờ?"

Từ lúc đó đến giờ phải ít nhất hơn ba giờ.

Thật đúng là có tâm nhàn rỗi.

Cố Bạch Y yên lặng nghĩ.

Mạnh Bằng Phong giống như con mèo bị giẫm phải đuôi: "Vậy thì sao! Ai bảo Thẩm Huyền Mặc che giấu, tôi lại không hỏi thăm được tin tức!"

"Không sao đâu." Cố Bạch Y chậm rãi nói, "Chỉ là cảm thấy...... Rất biến thái."

Mạnh Bằng Phong: "...."

Cuồng theo dõi gì đó, quả thật có chút biến thái.

Sắc mặt Mạnh Bằng Phong không thay đổi rõ ràng mấy lần, đành phải cố gắng cưỡng từ đoạt lý*: "Cậu không cần chuyển đề tài! Cậu có biết tôi là ai không?"

Cố Bạch Y vẻ mặt chân thành: "Không biết."

Mạnh Bằng Phong: "....."

Người này thật đáng ghét! Quả thực đáng ghét y như Thẩm Huyền Mặc!

"Chị gái tôi—— Mạnh Truy Nguyệt cậu cũng nên biết đi!" Mạnh Bằng Phong cắn răng tiếp tục nói, "Chị ấy và Thẩm Huyền Mặc là thanh mai trúc mã, đã quen biết 20 năm, đến bây giờ còn chưa kết hôn, chính là vẫn luôn muốn gả cho Thẩm Huyền Mặc ——"

Cố Bạch Y muốn nói cậu cũng không biết.

Nhưng Mạnh Bằng Phong giống như sợ cậu, như máy súng nhanh chóng bắn ra, hoàn toàn không cho cậu cơ hội mở miệng, sau đó gian nan xây dựng hình tượng một chị gái si tâm không hối hận.

Cố Bạch Y rốt cục phản ứng lại Mạnh Bằng Phong này tới làm gì.

Bất bình thay cho chị gái si tình của cậu ta.

Cố Bạch Y phân tâm nghĩ, vị này có phải là hoa đào thối mà Thẩm phu nhân nói hay không?

Nhưng lúc ấy quên hỏi tên, hiện tại cũng không khớp lắm.

Nếu như người thật tới, cậu có thể còn phải khổ não một chút, dù sao cũng không tiện tùy tiện động thủ với con gái bình thường.

Có điều hiện tại đứng ở trước mặt chính là Mạnh Bằng Phong, Cố Bạch Y một chút cố kỵ cũng không có.

Tính ra, đây có thể là "công việc" đứng đắn đầu tiên sau khi cậu ký hợp đồng đi.

Hơi khẩn trương, còn có vài phần kích động khó hiểu.

Nhưng tâm tình Cố Bạch Y ẩn giấu rất tốt.

Cậu chỉ đúng lúc lộ ra một chút thần sắc đồng tình, phụ họa lời nói của Mạnh Bằng Phong: "Đúng vậy, thật đáng thương, anh Thẩm cũng không thích cô ấy, không bằng vẫn là đổi sang thích người khác đi. "

Mạnh Bằng Phong theo bản năng muốn gật đầu theo: "Chính là..."

Ngay sau đó anh ta phanh xe kịp thời, ngẩn người lại giận dữ nói: "Không đúng, lời này không đến phiên cậu nói!"

"Sao lại không đến lượt tôi nói." Cố Bạch Y chớp chớp mắt, vô tội lại thuần lương, cậu ôn ôn nhu nhu nói, "Anh Thẩm có tôi nha."