Những Năm Tôi Diễn Pháo Hôi Tiểu Bạch Kiểm

Chương 5: 5: Ủy Thác




Cố Bạch Y trầm mặc một lúc lâu, nhất thời không biết nên phun tào cốt truyện quá lố, hay là nên cảm thấy may mắn vì mình không phải là nhân vật chính đây nữa.

Cậu tất nhiên sẽ không đi hại người, cũng sẽ không khi kết thúc hiệp ước rồi sẽ quấn lấy người ta không bỏ.

- -Cậu thậm chí còn nghĩ đến không đồng ý với yêu cầu của Thẩm Huyền Mặc.

Từ kí ức của nguyên chủ và cốt truyện thì xem ra, gia thế Thẩm Huyền Mặc không tầm thường, bản thân cũng rất có năng lực, một đống người theo đuổi nữ chính cũng phải chịu thua trước hắn.

Đống nợ kia của nguyên chủ, đối với hắn cũng chẳng đáng là bao nhiêu cả.

Một người dùng thanh danh của mình hỗ trợ chắn đào hoa, một người dùng tiền của mình mua thanh tịnh.

Đây dường như chính là một vụ mua bán công bằng đôi bên cùng có lợi.

Cố Bạch Y muốn tự thuyết phục chính mình, nhưng thật lâu sau cũng không hạ quyết tâm được.

Ngồi yên lặng trên giường một lúc lâu, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu vẫn không thể dừng lại, cậu khẽ thở dài một hơi, dứt khoát trùm kín chăn, nằm trên giường tiếp tục ngủ.

Không nghĩ ra kết quả thì không nghĩ nữa.

Cố Bạch Y không phải người thích suy nghĩ mấy chuyện vụn vặt, người đời thường có câu nói là "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng".

*Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: việc đến tận cùng rồi cũng sẽ tự an ổn. Điều quan trọng là bạn có dám đứng dậy bước đi, mặc cho phía trước mù mịt tăm tối. Thất bại là lẽ thường tình, thành công chính là có thể bước đi cho đến cuối cùng

Chờ ngủ dậy lại nghĩ sau.

Sau nửa đêm cậu không còn nằm mơ nữa, đến tận khi lúc trời tờ mờ sáng, cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu dựa theo bản năng sờ vào điện thoại bên gối, nhắm mắt ấn vào nút nghe.

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói tục tằng: "Rốt cuộc thì khi nào mới có tiền?!"

Cố Bạch Y lập tức bừng tỉnh

Cậu lập tức ngồi dậy từ trên giường, nhưng đối phương dã kết thúc cuộc gọi, cậu nhìn màn hình điện thoại, ghi chú là "dì Phương Nhị."

Kiểm tra trong trí nhớ của nguyên chủ một lần, Cố Bạch Y cuối cùng cũng nhớ đến vị dì Phương Nhị này chính là bạn thân nhất của mẹ nuôi cậu lúc còn sống.

Sau khi chồng dì Phương Nhị này qua đời, bà cùng với con gái sống nương tựa vào nhau, cuộc sống có chút khó khăn.



Nhưng vì để giúp mẹ nuôi cậu chữa bệnh, bà cũng lấy danh nghĩa của mình đi vay vay lặng lãi một chút tiền, sau đó lại đưa nguyên chủ vay.

Nguyên chủ viết cho bà giấy nợ, nhưng dì Phương Nhị lại không thúc giục cậu mau trả tiền, mà còn tự mình đi sớm về trễ làm nhiều công việc tự mình cắn răng chống đỡ, có đôi khi bà còn hỏi nguyên chủ có đủ phí sinh hoạt không.

Cuộc điện thoại vừa nãy, chỉ sợ là bọn đòi nợ thuê tìm đến nhà dì Phương Nhị đòi.

Dì Phương Nhị không thúc giục nguyên chủ trả nợ, nói bóng nói gió cũng không có, ngược lại mỗi lần gọi điện thoại đều hỏi thăm sức khỏe cậu, nhưng con gái bà thì lại có chút không hài lòng.

Quả nhiên, 10 phút sau, dì Phương Nhị liền bảo con gái gọi điện lại xin lỗi, sau đó lại tự mình nói với nguyên chủ không phải lo về số tiền kia, vẫn còn thời gian.

Cô con gái ở bên cạnh khó chịu lẩm bẩm cằn nhằn, bị dì Phương Nhị đè lại microphone thấp giọng răn dạy vài câu.

Tai Cố Bạch Y thính đều đã nghe được hết tất cả.

Cô con gái vừa lên cao trung nói, mẹ rõ ràng đã đồng ý mua quần áo mua giày cho mình, bây giờ lại không có tiền, đôi giày thể thao trong nhà kia đã cũ đến nỗi mình đi cũng thấy đau chân.

Nghe những lời này trong lòng Cố Bạch Y nổi lên sự áy náy.

Dì Phương Nhị là có lòng tốt, là trượng nghĩa, bà cũng không muốn bạn tốt của mình vì nghèo khó mà chết, hơn nữa bà đã quen với việc tạm chấp nhận và ẩn nhẫn.

Nhưng đối với cô gái đang tuổi dậy thì mà nói thì đây chính là tai bay vạ gió.

*Tai bay vạ gió: Tai hoạ, oan trái bất ngờ ập đến.

Nghe dì Phương Nhị ở đầu kia điện thoại cố gắng che dấu, Cố Bạch Y thầm thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là trả lời bảo mọi chuyện vẫn tốt.

Sau khi tắt điện thoại, Cố Bạch Y nhìn tài khoản trống rỗng của nguyên chủ, rồi lại nhìn ghi chú giấy nợ dài dòng.

Treo điện thoại lúc sau, Cố Bạch Y phiên phiên nguyên chủ tài khoản ngạch trống, lại nhìn nhìn ghi chú dài dòng giấy nợ.

Tuy rằng biết trước là nguyên chủ nợ không ít tiền, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy rồi thì không khỏi bị chấn động.

Trong thẻ ghi chú, 87 cái 6 tệ 6 xu. (khoảng hơn 21k)

Bản ghi nhớ nhắc nhở, tuần sau còn phải trả một số tiền.

Cố Bạch Y: "......"

Cậu cả đời này chưa bao giờ lại nghèo như vậy!

Ở thế giới trước kia, cậu tuy nhỏ nhưng vì lớn lên trong núi, cái gì cũng là tự mình làm, trước kia chỉ vì sư phụ muốn rèn luyện tâm trí của cậu, giúp cậu không sa vào hưởng thụ ăn chơi.

Nhưng sự thật là nhà không nghèo một chút nào.

Không chỉ là không nghèo, mà vẫn có thể coi là một đại gia tộc không quá nghiêm khắc thôi.

Không quan tâm trong gia tộc lúc tu hành sẽ như thế nào, nhưng một khi đã ra bên ngoài thì không thiếu một thứ gì về vật chất cả.

Nhưng ai bảo cậu xuyên qua cơ.

Rốt cuộc là đổi được một tính mạng, chẳng biết sẽ sống được bao lâu nhưng ân tình này vân phải trả, đống nợ cũ này, cậu đương nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm rồi.

Lại nhìn lịch sử cuộc gọi của "dì Phương Nhị" một lúc lâu, Cố Bạch Y rốt cuộc hạ quyết tâm, đứng dậy xuống giường, tóc rối lung ta lung tung, lấy từ trong áo khoác ra tờ giấy hôm qua Thẩm Huyền Mặc đưa cho.

Chữ giống như người, tiêu sái bừa bãi.

Cũng may chữ số vẫn rất rõ ràng.

Cố Bạch Y nhập số vào điện thoại, gửi cho hắn một cái tin nhắn.

Vài phút sau nhận được hồi âm, Thẩm Huyền Mặc đáp: "Buổi tối tan tầm tôi đi tìm cậu."



-

Rửa mặt đơn giản một chút xong, Cố Bạch Y ngồi xe buýt đi đến chỗ làm việc.

Tuy rằng nhà hàng kia cũng không đứng đắn gì lắm, nhưng lại là công việc kiếm được tiền nhất hiện tại.

Nguyên chủ làm việc ở đó cũng được một tháng, theo lệ thì 2 ngày nữa sẽ nhận được tiền lương.

Cố Bạch Y không tính làm lâu dài ở đây, nhưng cũng muốn nhận nốt tháng tiền lương đã rồi tính sau.

Mấy ngày nay cậu luôn làm ca sớm.

Đến giữa trưa là cậu đã có thể tan tầm về nhà.

Trước kia nguyên chủ hay dùng thời gian rảnh đi phát tờ rơi ở trung tâm thành phố, hoặc mặc đồ thú bông mời chào khách hàng.

Hôm nay không có người gây phiền phức gì, cách thời gian hẹn gặp Thẩm Huyền Mặc còn bốn năm giờ.

Cố Bạch Y sau khi hết giờ làm thì rời đi, chuẩn bị đi dạo ở trung tâm thành phố, tìm kiếm thử một chút việc làm.

Cố Bạch Y ra cửa liền chuẩn bị đến trạm giao thông công cộng.

Nhưng đi được hai bước cậu liền dừng lại, quay đàu lại nhìn về phía sau. Cậu luôn cảm thấy có người đi theo cậu.

Một chiếc xe hơi màu đen bình thường chậm rãi dừng ở ven đường.

Cửa sổ xe ghế sau chậm rãi hạ xuống, một người phụ nữ trung niên khí chất ưu nhã đối diện tầm mắt Cố Bạch Y.

Một người đứng, một người ngồi, nhưng khí thế không thể coi thường một chút nào.

Cố Bạch Y rũ mắt, thu hồi sự cảnh giác và đề phòng quanh người, lúc này mới lại nhìn người phụ nữ trên xe.

Nhìn có chút quen mắt, nhưng cậu không nhớ ra đã gặp ở đâu rồi.

Người phụ nữ đánh giá cậu một chút, cuối cùng chủ động mở miệng: "Ta là mẹ của Thẩm Huyền Mặc, ngày hôm qua ta có cùng nó ở nhà hàng cậu làm ăn cơm -- cậu là Cố Bạch Y?"

Cố Bạch Y lúc này mới hiểu được rốt cuộc cảm giác quen thuộc này là thế nào.

Người phụ nữ này với Thẩm Huyền Mặc rất giống nhau, giữa mày đều là khí chất lanh lẹ mạnh mẽ.

Có điều bà Thẩm là phụ nữ, hình dáng khuôn mặt nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tuy khí chất vẫn là kiểu người khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhưng không thể nghi ngờ được đây chính là một đại mỹ nhân kiều diễm.

Cố Bạch Y có chút khẩn trương, theo bản năng lảng tránh tầm mắt bà.

Không phải là chuyện Thẩm Huyền Mặc tìm cậu diễn trò ngày hôm qua bị phát hiện đấy chứ?

Mẹ Thẩm Huyền Mặc chính là người trong cuộc bị lừa gạt, Cố Bạch Y rất ít khi làm chuyện thiếu đạo đức như đi lừa gạt người khác thế này, bây giờ bỗng nhiên gặp phải đương sự khiến cậu có chút chột dạ.

Sự né tránh nhỏ bé này ở trong mắt bà Thẩm liền biến thành xấu hổ lo sợ.

Giống như động vật nhỏ bị dọa sợ vậy, dù có chưa dọa nạt chút nào.

- - thằng chó con thích kiểu người thế này?

Bà Thẩm có chút kinh ngạc, âm thầm líu lưỡi, lại thu hồi khí chất cường thế, cố gắng bày ra chút thái độ ôn hòa.

Mãi mới có cơ hội tốt như vậy, không thể dọa người sợ chạy mất được.

"Tan ca sao." Bà Thẩm thanh âm chẫm rãi, nói, "Có rảnh không, ta muốn cùng cậu uống chút trà chiều. Ta có chút việc muốn nói với cậu."

Tất cả đều là câu trần thuật.



Không có lựa chọn từ chối nào cả.

Nhưng ngữ khí bà bình thản, không có cao cao tại thượng như trong dự đoán.

Cố Bạch Y gật gật đầu.

Bà Thẩm bảo cậu lên xe, dẫn cậu đến một quán trà, đặt một phòng riêng.

Sau khi ngồi xuống, bà Thẩm đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu có phải là đã sớm quên biết Huyền Mặc rồi không?"

Cố Bạch Y nói: "Từng có gặp mặt một lần."

Không có nói sai.

Trước khi tới tìm người, bà Thẩm đã điều tra qua cậu.

Bao gồm cả chuyện mẹ nuôi và vay nợ của cậu, đều rõ ràng.

Bà Thẩm không thích loại hành vi như "Bán thân" này, nhưng cũng sẽ không vì thế mà đi trách móc thậm tệ một người xa lạ đã cùng đường như vậy.

Huống hồ sau khi mẹ nuôi qua đời, cậu cũng coi như là "Cải tà quy chính".

*Cải tà quy chính: bỏ con đường không chính đáng, trở về con đường chính đáng.

Ngược lại tấm lòng vì hiếu thuận mà không màng gì cả kia khó mà có được.

Hơn nữa thấy một màn bảo vệ đồng nghiệp kia, bà Thẩm cảm thấy cậu bản tính không xấu, hôm nay gặp mặt trực tiếp, chút chần chừ trong lòng cuối cùng cũng biến mất.

Bà Thẩm móc từ trong túi ra một tờ chi phiếu, đẩy đến trước mặt Cố Bạch Y.

Cố Bạch Y cúi đầu liếc mắt một cái, thật nhiều số không.

"Ta muốn làm một cái giao dích với cậu." Bà Thẩm nói.

Ngữ khí nghe không giống như là "Cầm 500 vạn này rời xa con trai ta."

"Đây là tiền đặt cọc." Bà Thẩm bấm tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn, giống như là đang nghiêm túc bàn luận một hạng mục quan trọng nào đó, "Ta muốn cậu đi câu -- khụ khụ, theo đuổi Huyền Mặc."