Những Ngày Tháng Yêu Đương Cùng Chí Tôn

Chương 31: 31: Có Lẽ Là Vậy




Cố Triển Phi lưu vài tấm ảnh, gửi nó cho Trì Lạc kèm tin nhắn:

Phi: Tài khoản là tôi cho bạn mượn, không phải tôi sử dụng.

Xong việc anh thở một hơi dài, bấm một dãy số vào điện thoại.

Sau hơn ba hồi chuông cuối cùng đầu dây bên kia cũng nhấc máy. Bối Y Tường vô cùng hớn hở:"Sao vậy bạn hiền, có chuyện gì cần tìm tớ sao?"

"Thoát game."- Cố Triển Phi lạnh nhạt trả lời.

Giọng Bối Y Tường hiện rõ vẻ bất mãn:"Sao vậy? Rõ ràng cậu hứa cho tớ mượn đến tối mà? Tớ chơi chưa có đã."

"Lên diễn đàn đi."- Cố Triển Phi nói rồi tắt máy.

Anh thoát ra khỏi danh bạ, vào xem tin nhắn nhưng vẫn chưa thấy Trì Lạc trả lời. Anh đứng dậy cầm lấy áo khoác đi ra bên ngoài.

....

Trì Lạc cảm thấy tâm trạng đang rất bức bối, không biết lý do vì sao nhưng lúc này cậu không muốn ở trong ký túc xá, cậu cảm thấy nó rất ngột ngạt, muốn ra bên ngoài hít thở không khí.

Cậu đi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh công viên, một quán cà phê nhỏ hiện ra ở cuối con hẻm, Trì Lạc đứng nhìn một lúc rồi đi vào bên trong.

Cánh cửa mở ra khiến chiếc chuông nhỏ trên cửa kêu lên một tiếng. Ông chủ từ bên trong bước ra, vui vẻ gật đầu chào cậu.

"Chào quý khách."

Trì Lạc chào lại anh, cậu bước vào bên trong, ngồi vào ghế trên quầy bar.

Ông chủ chỉ tay vào một tấm bảng nhỏ trên tường:"Ở đây tôi chỉ có một vài loại bánh ngọt cùng cà phê thôi nhé, chứ tôi không có trà sữa hay món gì khác đâu."

Cậu gật đầu, nói:"Vâng, anh cho em một tách cà phê cùng bánh socola nhé."

Ông chủ vô cùng niềm nở:"Được, cậu đợi tôi một lúc."

Anh ấy xoay người đi vào bên trong, một lúc sau mang ra một chiếc bánh socola mini cho cậu rồi bắt đầu pha cà phê. Anh ấy vừa pha vừa trò chuyện cùng cậu:



"Hình như cậu có chuyện khó chịu trong lòng đúng không?"

"Vâng?"- Trì Lạc ngơ ngác.

"Ừm, tôi cảm thấy vẻ mặt cậu trông không được tốt lắm. Để tôi đoán nhé, cậu đi dạo để thay đổi không khí thì vô tình đến với quán cà phê của tôi đúng không?"

Trì Lạc không biết do mình biểu hiện quá rõ hay do ông chủ quá tinh tế nữa, cậu gãi đầu ngại ngùng không biết phải làm sao.

Ông chủ liếc mắt nhìn cậu, khẽ cười:"Cậu không muốn nói cũng không sao..."

"Em cũng không biết nữa..."- Cậu đột ngột đáp lời.

Ông chủ đang pha cà phê cũng khựng lại ngẩng mặt nhìn cậu. Trì Lạc nhìn đăm đăm vào chiếc bánh trên bàn, cất tiếng:

"Em không biết vì sao tâm trạng của mình lại như vậy nữa, chỉ là cảm thấy rất bức bối, khó nói lắm ạ."

"Tôi đoán lần nữa nhé, là chuyện tình cảm sao?"- Ông chủ đặt tách cà phê trước mặt cậu.

Trì Lạc nhìn bọt cà phê đang nổi trên bề mặt, bỗng cảm thấy mình muốn trút bầu tâm sự để giải tỏa nỗi lòng:

"Em cũng không rõ, chỉ là lúc sáng...từ lúc nhìn thấy đàn anh ở cùng với người khác em đã như vậy rồi..."

Nói xong cậu mới nhận ra mình lỡ lời, đàn anh sao? Đây chính là cậu đang tự mình công khai xu hướng tính dục mà!

Trì Lạc ngước mắt quan sát vẻ mặt của ông chủ, anh ấy vẫn điềm nhiên mỉm cười:

"Em nói em khó chịu khi thấy đàn anh ở cùng người khác sao?"

Cậu bối rối gật đầu.

"Vậy là em có tình cảm với vị đàn anh đó."

Trái tim cậu bỗng giật nảy, cậu kinh ngạc nhìn ông chủ vẫn bình thản:"Chuyện đó ấy, khi em cảm thấy mình khó chịu vì sự quan tâm của một người không còn dành cho mình thì chính là em đang có tình cảm với người đó. Chỉ là em chưa rõ đó rốt cuộc là tình cảm gì thôi, đúng không?"



Nhớ lại những lần Cố Triển Phi giúp cậu, cảm xúc ban đầu của cậu chính là ngại ngùng, những lần sau tuy cậu cảm thấy mình chưa thể thoải mái nhờ vả anh nhưng Trì Lạc cứ cảm thấy có một cảm giác gì đó nhen nhóm trong lòng mình rất khó hiểu.

Lại nhớ đến cảnh tượng sáng nay, khi nhìn thấy chiếc hộp kia rơi ra từ người anh, cậu đã không dám tưởng tượng đến hình ảnh đang ở bên cạnh người phụ nữ khác. Nhưng một người nổi tiếng như anh, có nhiều bạn gái cũng là điều dễ hiểu thôi, với cả anh còn chẳng phải là gay...

Ông chủ im lặng nhìn cậu ngẩn người, anh ấy không muốn cắt ngang, anh muốn để cho cậu thời gian để suy nghĩ.

Cuối cùng Trì Lạc rụt rè gật đầu, lí nhí nói:"Có lẽ...là vậy ạ."

Nói rồi lại thấy xấu hổ, cậu cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm. Hương cà phê thơm lừng cùng hương vị đắng nhẹ chảy vào khoang miệng cậu, Trì Lạc không kiềm được mà thốt lên:"Ngon quá!"

Ông chủ mỉm cười gật đầu:"Cảm ơn lời khen của cậu nhé!"

"Được rồi, quay lại vấn đề của cậu. Cậu có nghĩ đến việc bày tỏ tâm ý của mình với người kia không?"

Trì Lạc nào nghĩ đến chuyện này, cậu chỉ vừa mới nhận ra bản thân thích người ta mà thôi chứ chưa từng nghĩ đến chuyện bày tỏ. Cậu lắc đầu:

"Em chưa nghĩ đến nhưng có lẽ là không, bởi vì anh ấy không phải gay..."

Cậu vừa dứt lời, điện thoại trong túi reo lên. Trì Lạc mở điện thoại ra xem, người gọi đến là Cố Triển Phi.

Cậu ngước mắt nhìn ông chủ, anh ấy làm hành động "mời" rồi cất bước đi ra gian sau. Trì Lạc nhìn tên người gọi một lúc mới nhất máy:"Alo?"

"Trì Lạc....cậu đang ở đâu vậy?"- Giọng Cố Triển Phi có vẻ gấp gáp.

Trì Lạc tưởng rằng anh có việc gấp cần tìm mình, liền đáp:"Tôi đang ở quán cà phê trong con hẻm gần công viên, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Đợi tôi."- Cố Triển Phi nói rồi tắt máy.

Trì Lạc ngơ người nhìn điện thoại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chưa đến mười phút sau, chiếc chuông nhỏ trên cửa lên reo lên một lần nữa. Ông chủ bước ra từ gian sau, niềm nở chào mừng.

"Chào quý khách."

Cố Triển Phi thở hồng hộc tựa vào cửa, ánh mắt anh ghim vào vị khách duy nhất đang ngồi trong cửa tiệm.