Những Ngày Yêu Ngược Nắng

Chương 7: Chuyện xảy ở đâu, nằm yên ở đó!




Khoảng cách giữa hai người dần trở nên gần hơn, gần hơn nữa... Gần đến nỗi Tú cảm nhận được hơi thở mang mùi bạc hà nhàn nhạt của Q đang quấn quanh nơi đầu mũi mình.Chỉ còn một giây nữa thôi là môi sẽ chạm môi. Tú thực sự không dám nghĩ thêm nữa, nhưng càng không muốn dừng lại. Q từ từ khép đôi mi cong, chờ đợi. Cái gì cần xảy ra cũng xảy ra, đôi môi Tú đặt nhẹ lên đôi mềm của Q. Đó chính xác là một nụ hôn. Một nụ hôn với bao ngổn ngang xúc cảm giữa một đêm Sài Gòn đầy sao...

Giây phút này, cả thế giới trong mắt Tú chỉ còn mỗi hình bóng Q, hiện lên rõ ràng và sống động. Hô hấp dường như ngừng lại, cả trái tim cũng theo đó mà co rút theo từng hồi. Tú tự hỏi không biết rằng nụ hôn này có ý nghĩa gì với họ? Là giây phút yếu lòng của Q? Hay sự tham lam của Tú? Và rằng sau khoảnh khắc này Tú sẽ phải đối với mặt với Q như thế nào?

"Hãy tận hưởng nụ hôn này đi, chẳng phải nó là thứ mày luôn mong chờ từ tận đáy lòng hay sao? Quẳng những mối bận tâm vụt vặt kia ra sau lưng đi! Tương lai là chuyện của tương lai, giây phút này là của mày, của riêng mày và Q... Chỉ riêng mày và Q thôi..." Một giọng nói vang lên bên tai, phải. Đó là tiếng lòng của Tú. Là điều Tú thực sự mong muốn.

Tú không muốn nghĩ nữa, càng không muốn lãng phí thêm giây phút nào bên Q. Tú khẽ hít một hơi, đưa tay vòng quanh cổ Q, nhẹ nhàng siết dần lại, gần đến mức giữa cả hai chẳng còn khoảng trống nào hiện hữu. Đôi môi đầy mật ngọt của Q khiến Tú dần trở nên tham lam, bao nhiêu cũng chẳng đủ.

Tú biết mình cần nhiều hơn thế, nhưng ngay khi Tú muốn tiến sâu hơn vào chiếc hôn này... Trong vô thức một giọt nước mang vị mặn của nước mắt trượt dài trên đôi gò Q lặng lẽ thấm vào khóe môi cả hai. Như con người ta vừa đột ngột tỉnh giấc giữa cơn mơ, Q luống cuống đẩy Tú ra một cách đầy yếu ớt. Cô vội vàng muốn kêu Tú dừng lại, nhưng đôi môi đào vừa nhếch lên đã bị Tú áp đảo. Đầu lưỡi Tú dứt khoát chui vào trong khoang miệng Q làm cô cảm thấy toàn thấy mình như tê dại đi, cả cơ thể như có một luồng điện chạy qua không bỏ sót một tế bào nào.

Cứ như thế, nụ hôn của cả hai kéo dài tưởng chừng như vô tận cho đến khi tiếng nhạc chuông quen thuộc đột ngột vang lên làm Tú khựng lại, cả hai như bừng tỉnh. Tú và Q buông nhau ra, Tú trao cho Q cái nhìn đầy bối rối và ở chiều ngược lại Q cũng thế. Những âm thanh náo nhiệt của Sài Gòn lại quay trở về bên tai sau vài phút ngắn ngủi bị quên lãng. Tú đằng hắng một cái, rồi quay đi trả lời điện thoại, lòng thầm trách chủ của cú điện thoại vô duyên.

Thật bất hạnh thay, chủ cú điện thoại vô duyên ấy lại là mẹ Tú.

"Alo, con nghe nè mẹ."

"Bao giờ con về? Nhớ là tối nay cả nhà hẹn nhau ăn tối rồi đó ngen!"

Tú nhìn đồng hồ."Mới 6 giờ hơn mà mẹ, con vào thăm bé An một tí rồi về ngay."

"Nhớ đó! Mẹ cúp máy đây, đừng để cả nhà đợi."

Tú tắt máy, chầm chậm đút điện thoại vào trong túi quần, giờ phút này Tú chỉ muốn kéo dài thời gian ra thêm một chút để có thể bình tĩnh hơn trước khi đối mặt với Q sau cơn say do môi hôn vừa rồi mang lại.

"Tú... Tú..." Tú lắp bắp mở lời, nhưng quả thực tình huống này là rất khó để người ta có thể nói ra một câu gì đó hợp lí bởi nụ hôn ban nãy giữa cả hai cũng chẳng lấy gì làm bình thường. 

"Không sao đâu. Mình đi thăm An thôi!" Q dùng tay quệt đi vệt nước mờ còn đọng lại nơi khoé mi, quay lưng đi. Tú nhìn theo bóng lưng Q, tự nhủ thầm có lẽ chính cô cũng không biết nên làm gì. Nụ hôn này làm cô quên đi nỗi đau trong phút chốc, nhưng dường như lại nhân thêm mối bận tâm cho cả hai...

***

Sau bữa ăn tối, Tú trở về phòng, lặng lẽ tìm ra nơi ban công quen thuộc. Đêm nay, trăng sáng quá, trăng phủ một màu vàng nhàn nhạt dịu mát lên khắp mọi thứ. Tú ngước mắt nhìn trăng và dường như trăng cũng đang nhìn vào gương mặt đầy nỗi suy tư của Tú, rồi đột nhiên dòng suy tưởng đẩy Tú nhớ lại câu chuyện hôm trước Kai nói với mình ở phòng tập.

"Tú này..." Đột nhiên Kai hạ giọng.

"Gì vậy mày?"

"Mày thích Q hả?"

Tú thoáng giật mình, vội vàng ngẩng đầu quay sang phía Kai, trao cho anh một ánh mắt ngỡ ngàng.

"Mày nói gì vậy?" Tú cố gắng giữ vẻ thản nhiên, hỏi ngược lại thằng bạn.

"Mày biết thừa tao đang hỏi gì mà? Đừng giả vờ ngốc trước một đứa hiểu rõ sự thông minh của mày như tao."

Trầm ngâm một lát, Tú đáp.

"Ừ, tao thích đó!"

"Vậy là tao đoán đúng nhỉ?"

Tú không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh của chính mình đang phản chiếu trong tấm gương lớn trước mặt.

"Q cho tao cái cảm giác như tao đã từng có..."

"...Với Leisel?"

"Có lẽ hơn cả thế!"

"Vậy mày tính thế nào?"

"Tính thế nào?"

"Chuyện với Q? Hay mày vẫn chưa quên được Leisel?"

"Chẳng ai quên được tình đầu. Hơn nữa còn là một mối tình có kết thúc buồn. Nhưng tao biết bây giờ tình cảm của mình là dành cho Q và mỗi lần tao nghĩ về Q nỗi ám ảnh quá khứ lại làm tao không sao bước tiếp."

"Mày chưa thử sao biết?"

"Tao không nghĩ đó là một ý hay đâu, Kai ạ."

"Tú nay nhút nhát vậy sao?"

"Ừ."

Tú nhìn Kai, cả hai cùng bật cười. Không lấy làm giòn giã cho lắm, lại có vẻ nhiều tâm trạng hơn nhưng tự dưng Tú thấy lòng mình trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Nếu mày thật lòng và tin tưởng có thể bỏ lại quá khứ sau lưng thì đừng ngại."

"Tao muốn che chở cho em ấy."

"Vậy càng không được bỏ cuộc." Kai đấm vào vai Tú một cái. "Chẳng phải trước đây mày cũng không cho tao bỏ cuộc đó sao?"

Thực ra Tú không rõ mình đang nghĩ gì? Muốn cái gì?  Tú chỉ có thể dùng thân phận của một người bạn giúp đỡ Q, cũng dùng chính hai từ "bạn bè" này mà xoa dịu, kiềm chế bản thân. Tú không nhút nhát, nhưng Tú sợ. Không sợ sao được khi vết thương của những ngày xưa cũ mỗi khi Tú sờ vào vẫn còn cảm thấy đau nhói.

Ai cũng có tình yêu, ai cũng có quyền được yêu thương. Được trao đi và nhận lại. Nhưng ở thế giới của Tú liệu có mấy ai nói yêu thương mà lại đủ can đảm để bước vào?

"Hãy yêu như trái tim mình muốn."

Khoảnh khắc mà cô gái ấy từ biệt Tú bên bờ sông Reihn hiền hòa, khoảnh khắc mà cô gái ấy lựa chọn tất cả, trừ Tú. Cũng là lúc Tú chợt nhận ra mình chẳng thể yêu, cũng chẳng thể sống một cuộc đời như những dòng quotes lãng mạn, bay bổng như thế. Cuộc đời luôn tồn tại những thực tế nghiệt ngã hơn nhiều.

...

Tiếng đồ hồ "tích tắc tích tắc" vẫn đều đặn phát ra giữa màn đêm tĩnh lặng. Q thở dài, đã hơn 2 giờ sáng mà cô vẫn chưa tài nào nhắm mắt nổi. Chiếc hôn ấy, đôi môi ấy cứ quẩn quanh trong đầu cô suốt cả đêm như một thước phim chầm chậm phát đi phát lại không ngừng nghỉ.

Q chưa từng hôn ai, cả một cái nắm tay cũng chưa từng có.

Năm cấp 3, thỉnh thoảng có vài cậu trai ngỏ lời yêu nhưng Q đều từ chối, những lá thư tay gửi đến cô đều trả lại thay cho câu trả lời. Cô từng bắt gặp ánh mắt tiếc nuối của đàn anh khóa trên, khuôn mặt thất vọng của cậu bạn chung bàn và cũng có vài dịp "được" nghe những lời lẽ chẳng mấy hay ho cho rằng cô chảnh chọe từ mấy cô em khối dưới. Nhưng Q không quan tâm.

Cô vốn không tin vào tình yêu, vào những lời yêu đương vô thưởng vô phạt khi mà sự phản bội của người vợ và sự nhẫn tâm của người mẹ như một phần đau đớn trong tiềm thức kiến cô cảm thấy tình yêu là một thứ sáo rỗng và chỉ toàn dối trá. Người phụ nữ ấy đã đến bên bố, cũng chính bà là người đã từ bỏ bố chỉ vì đồng tiền, người phụ nữ ấy đã sinh ra cô cũng đành đoạn để cô côi cút cũng vì đồng tiền. Vậy cái gọi là tình yêu đó có tốt đẹp và sức nặng để người ta cần có nó trong đời?

Nhưng cô đã để cho Tú hôn mình?

Mặc dù có chút phản ứng chống cự nhưng thành thật mà nói nếu như cô không ngầm đồng ý thì nụ hôn ấy sẽ chẳng bao giờ có cơ hội xảy ra. Tú tốt với cô, luôn là người bên cạnh cho cô một điểm tựa, cũng là người thay cô giải quyết hết mọi khó khăn. Tú luôn biết cách khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn. Cô thừa nhận đã có những giây phút cô nghĩ về Tú, cần Tú bên cạnh mình. Nhưng thích Tú. Cô thật sự thích Tú sao?

Trong cô liệu có tồn tại hay không thứ tình cảm mà cô luôn bài trừ trong tâm tưởng ? Và có thể có hay không một tình cảm nào khác ngoài "tình bạn bè" giữa hai người con gái với nhau ?

***

Nhiều ngày sau đó, Tú không đến phòng tập nữa.

Tú lặn mất tăm như một viên C sủi tan vào đại dương bao la. Và dù đã hạ quyết tâm nhưng Q vẫn không thể nào gạt hình bóng Tú ra khỏi đầu mình. Thi thoảng, Q trong giờ dạy cô lại ngẩn người nhìn ra phía cửa phòng tập mong nhìn thấy một dáng hình thân quen.

Cô mong chờ điều gì từ sự xuất hiện của con người ấy?

 Sẽ chẳng có tình bạn nào sau chiếc hôn ấy nữa đâu Q ạ! Mày nên dũng cảm một chút mà thừa nhận tình cảm của mình. Đừng bận tâm những gì đã xảy ra, cũng đừng tự đặt ra biên giới cho tình yêu, sai lắm.

Trái tim cô gào thét đòi hỏi một câu trả lời nhưng lí trí lại cố gắng làm mọi cách để phủi sạch tất cả.

Mày với Tú chỉ là bạn mà thôi, mày có hiểu không? Mày không "thích", "tình yêu" vốn không tồn tại mà, đúng không Q? Hãy nhớ về sự phản bội mà bố mày đã trải qua đi, tình yêu vốn chỉ là sự dối trá mà thôi! Hơn nữa Tú là con gái, là con gái đấy!

Sau chiếc hôn ấy, mọi thứ dường như đã thay đổi. Q đột nhiên nhận ra, dù cô có yêu Tú hay không thì thứ gọi là "tình bạn" giữa cô và Tú cũng sẽ thật khó mà tồn tại nguyên vẹn như trước đây.

Con người thật lạ, có những năm tháng dài bên nhau trong "vô cảm" lại chỉ cần một khoảnh khắc để nhận thấy con tim đã rung động.

Nhưng Tú, giờ Tú ở đâu?

...

Tú đang sắp xếp những vật dụng cuối cùng vào vali trước khi ra sân bay quay về Việt Nam. Hôm nay là ngày cuối cùng trong chuyến công tác đột xuất sang Hồng Kông. Đêm ấy, khi Tú còn đang suy tư về những gì đã xảy ra thì nhận được tin báo lịch làm việc với một đối tác có sự thay đổi đột ngột. Vậy là Tú phải tất tả bay ngay trong đêm mà chẳng kịp nói một lời với Q dẫu rằng giờ phút ấy, bản thân Tú vẫn chưa biết nói gì cho phải.

Tú biết hơn một tuần qua, lẽ ra mình nên nói gì đó với Q, ít nhất là một cuộc điện thoại. Nhưng Tú đã không làm vậy. Sự bận bịu và một chút giằng co trong tâm trí khiến Tú luôn có cớ thoái thác việc liên lạc với Q.

Nói một cách thẳng thừng hơn là Tú đang trốn chạy. 

Tú khẽ lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ vẩn vơ đang thi nhau chạy quanh khắp hai bán cầu não.

Có lẽ Tú nên ngủ, ngủ sẽ tốt hơn.

Nhưng Tú đã không ngủ.

Tú với tay lấy quyển sách cuối cùng trên đầu giường. Đây là cuốn sách thứ 3 trong vòng 2 tiếng đồng hồ, Tú không ngủ được khi những suy nghĩ ấy cứ đeo bám Tú từng giây từng phút.

Lần thứ n, Tú tự rủa tầm mình.

Cả hai đã không rơi vào tình cảnh này nếu Tú kiềm chế được bản thân, càng lúc Tú càng cảm thấy bối rối. Hoặc là xem như không có gì và tiếp tục mối quan hệ "bạn bè" hay là cho mình một cơ hội được "đau thương" một lần nữa? Lựa chọn nào mới thực sự là đáp án vẹn toàn cho đôi bên?

"Tàn tro bay lên trời, hệt như những nỗi buồn. Nhưng có lẽ nhiều thứ trên đời nên được quên đi bằng cách này hay cách khác. Để cho những tình yêu mới được sinh ra."

Tú ngẩn người nhìn dòng chữ in trên trang sách mà Tú, trong giây phút vô tình nào đó đã lật phải.

Lần đầu tiên, kể từ sau nụ hôn ấy, Tú cảm thấy lòng mình rõ ràng đến vậy. Quá khứ ảm đạm có lẽ không phải là lỗi của Tú, nhưng nếu tương lai vẫn cứ mãi chỉ có những ám ảnh xưa cũ thì Tú chỉ có thể tự trách mình mà thôi.

***

Sài Gòn, hôm nay đổ cơn mưa to.

Giờ này hẵng còn sớm, vẫn chưa đến giờ dạy. Q lại ngồi tựa lưng vào góc tường lặng lẽ ngắm nhìn những giọt mưa không ngừng đập vào tấm kính lớn ngoài phòng tập, rồi chầm chậm lăn xuống dưới.

Ai không biết có lẽ sẽ nghĩ cô đang thất tình. À, mà có khi là thế thật.

Cô tự hỏi mình cứ như thế này đến bao giờ? Cô chán ghét hiện tại nhưng không cách nào chống lại nó. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được trọn vẹn sự ăn mòn đáng sợ của cảm xúc. Thế giới của cô, từ bao giờ lại xuất hiện sự mong chờ dành cho một ai đó? Mãnh liệt và ồ ạt đến nao lòng.

Thứ cảm xúc này hoá ra lại dằn vặt người ta đến thế. Dù thật lòng hay chỉ là cơn say nắng nhất thời, dù cô muốn tiếp tục hay kết thúc chúng, cô đều phải sớm đưa ra quyết định. Và dường như sau tất thảy những ngổn ngang ấy Q đã quyết định rằng cô sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu Tú cũng như cô, tảng lờ đi chuyện này và dẫu thật lòng cô sẽ có chút hụt hẫng lắm thì cô vẫn thấy như vậy là tốt nhất cho mối quan hệ giữa cô và Tú.

Hoặc giả như Tú nhắc đến nó và bày tỏ một thứ tình cảm nào ngoài tình bạn cô sẽ chối từ. Cô không muốn chuyện này tiến xa thêm, cô muốn coi Tú như một người bạn. Từ ngày cô đặt chân vào Sài Gòn, tính tình khép kín, bạn bè cũng không lấy làm nhiều, nhất lại là một người bạn tốt như Tú, cô lại càng không muốn vì thứ gọi là "tình yêu" khiến cô đánh mất mối quan hệ này. Cô thực sự không muốn chút nào.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Thanh âm quen thuộc vang lên sống động giữa không gian vắng lặng đánh boong một cái bên tai làm Q như bừng tỉnh. Giây phút ấy, cô mang theo tất cả mong chờ quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Tú đang đứng đó, tựa người vào khung cửa, đôi cánh tay vẫn đang ung dung khoanh vào nhau như bao lần.

Q sững người, thực sự là Tú hay nỗi nhớ không tên trở thành ảo ảnh lừa gạt thị giác?

"Em không sao chứ?"

Q chăm chú nhìn "ảo ảnh" trước mắt đang tiến lại gần, khuôn mặt ấy dường như biến đổi, vẻ lo lắng ngày càng hiện lên rõ ràng hơn. Nhưng phải đến khi đôi bàn tay cô cảm nhận được hơi ấm và chút lực động từ tay đối phương, Q mới thực sự tin tưởng đó là Tú, là Tú chứ không phải là ảo ảnh do cô tự tưởng tượng ra.

Đột nhiên, những giọt nước mắt không tự chủ thi nhau rơi xuống hệt như những hạt mưa lăn dài trên tấm kính bên cạnh. Giờ phút này, cô cảm thấy mình thật vô lí và ngu ngốc. Mới vài giây trước đó cô còn cứng rắn lắm, không hiểu tại sao gặp Tú cô lại khóc. Có lí do gì để khóc?

"Đừng khóc mà!" Tú cuống quýt ngồi xuống trước mặt Q, loay hoay không biết nên làm thế nào cho phải? Những lời lẽ trong đầu từ suốt tối hôm qua đến giờ bỗng bốc hơi như chưa từng tồn tại trong suy nghĩ của mình.

Vậy là một người cứ khóc, một người lặng nhìn.

Ngoài kia, mưa vẫn cứ rơi như thể không bao giờ ngừng lại.

***

"Tú đã đi đâu suốt một tuần qua?" Q sụt sịt hỏi.

"Tú đi Hong Kong... Có chuyện đột xuất thôi." Tú trả lời, vẫn còn đâu đó chút bối rối. "Em... có khoẻ không ?"

Q nhìn Tú, thầm nghĩ. "Nếu em không khoẻ và cũng không ổn chủ nào thì có nói được không?"

"Em khoẻ." Q đáp đúng câu trả lời điển hình của một cô gái:"Nói không là có, nói có là không!" - nghĩ một đường nói một nẻo và hành động theo một hướng khác.

"Ừ... Khoẻ là tốt. Khoẻ là tốt." Tú bối rối lùa tay ra sau gáy xoa xoa mái đầu, không biết phải nói gì? Câu chuyện lại rơi vào khoảng lặng mênh mông. Tú loay hoay đánh vật với mớ ngôn từ lộn xộn đang múa may trong đầu. Đứng trước Q, Tú không làm sao nói nên lời.

"Tú!" Nghe thấy tên mình, Tú giật bắn người, liền vội vã quay ra sau lưng.

"Tao tìm mày nãy giờ, hoá ra là xuống dưới đây!" Kai không biết từ đâu chui lên, từ trên đáp xuống, lè nhè gọi Tú.

"Ờ... Tao xuống mua nước sẵn ghé đây..." Tú ấp úng trả lời.

Tú vừa nói xong thì Ly cùng vài học viên cũng lục tục kéo nhau vào.

"Ủa! Tú với cả anh Kai sao lại ở đây?"

"Tú..."

"À. Tụi anh xuống mua nước ấy mà, tới giờ dạy rồi mấy đứa lo dạy đi ha!" Kai cười rồi vội vã nắm lấy vai áo Tú lôi đi xềnh xệch mặc kệ khuôn mặt như thộn ra của Ly lẫn đám học trò.

"Ê mày! Sao còn ngẩn ra đó? Đứng dậy tập kìa!" Ly vỗ vỗ vào vai Q, trao cho cô ánh nhìn kì quái.

Nhưng Q không nghe được Ly đang nói gì? Bởi trong đầu cô chỉ còn ong ong tiếng thì thầm bên tai trước lúc Tú rời khỏi:"Hẹn em trên tầng thượng!"

...

"Mày buông tao ra được rồi đó!" Tú làu bàu.

Kai buông tay ra khỏi vai áo Tú, tông giọng như cao hơn vài nốt so với bình thường. "Mày ăn nói với ân nhân của mày như vậy đó hả?"

"Gì mà ân nhân?" Tú nheo mắt.

"Còn không phải hả? Tao mà không vô chắc mày á khẩu luôn quá!"

"Mày nhìn lén hả?"

"Ai thèm... À mà đúng đó." Kai trả lời tỉnh bơ rồi tiếp. "Mày đó! Dở ẹc à? Lặn cả tuần rồi gặp con gái người ta ăn nói như đứa khờ."

"Khờ gì mày? Tao..."

"Tao cái con khỉ! Tán gái gì kì vậy?"

Tú liếc sang Kai, không chút nương chân đá cái bộp vào ống khuyển làm Kai phải méo mặt ôm chân nhảy lò cò mấy lần.

"Tao chỉ biết kiểu này thôi nha Kai!" Nói rồi Tú bỏ lên lầu trên, quay trở về phòng tập mặc kệ Kai đang ôm chân ú ớ không thành tiếng mà chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái.

Tan tập, Q tìm lên sân thượng theo như lời hẹn. Mưa vẫn rơi dù rằng đã không còn nặng hạt như trước, chỉ còn những giọt mưa con con bay xuôi theo chiều gió thổi. Cơn gió mang theo hơi ẩm, lạnh buốt. Tú ngồi đó, bên chiếc bàn gỗ màu vàng nâu dưới mái hiên giăng bằng vải bạt trắng, khuôn mặt lơ đãng nhìn lên trời đầy mây đen giăng khắp bốn bề.Cô không nói gì, chỉ chậm rãi bước đến rồi cố giữ vẻ bình thản ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện. Cả hai, không ai nhìn ai. Bầu trời đơn sắc kia giờ trở thành hình ảnh chung trong đôi mắt của cả Tú lẫn Q, quanh tai chỉ còn những tiếng lộp bộp, tí tách là điều đặn vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

"Tú xin lỗi!" Tú khẽ khàng cất lời.

"Vì điều gì?"

"Vì Tú đã hôn em."

"Có lẽ chính em cũng cần chiếc hôn đó!"

Q trả lời nhẹ bẫng như sự thật vốn vậy. Tú tròn mắt nhìn Q,  cũng chẳng rõ cảm xúc của mình bây giờ là thế nào?

"Em chấp nhận nó?"

"Hôn cũng đã hôn rồi. Em còn có thể mở miệng nói "không" hay sao?"

"Vậy em có chấp nhận Tú?"

Q thoáng lặng người, có lẽ tình huống cô không mong muốn nhất lại là điều cô sắp phải đối mặt. Cô đã có quyết định của riêng mình, có thế nào cô cũng sẽ trả lời như thế. Nhưng nếu không phải nói ra lời từ chối có phải sẽ tốt hơn không?

"Em luôn coi Tú là một người bạn của em..."

"Em biết đó không phải là điều Tú muốn nói mà!"

Tú cướp lời Q, sự bình tĩnh mà Tú cố gắng duy trì từ sớm giờ bỗng chốc biến mất.

"Ý Tú là chúng ta liệu có thể..."

"Tú biết là chúng ta không thể mà đúng không? Nụ hôn ấy, hãy dừng lại ở đó thôi, có được không?"

Q quay sang Tú, ánh mắt đầy tha thiết. Lồng ngực bỗng nhiên co rút lại, Tú chưa từng thấy Q nhìn mình bằng ánh mắt ấy bao giờ. Ánh mắt ấy tựa hồ treo trước mặt Tú chỉ một đáp án duy nhất, một đáp án mà nếu Tú từ chối thì bản thân sẽ trở thành một kẻ ích kỉ biết bao. Cuộc đời là thế đấy, chả có gì là dễ dàng cả. Ngay cả việc trở thành  một kẻ ích kỉ cũng không hề đơn giản chút nào nhất là khi bạn phải đối diện với một lời đề nghị như thế, bạn có thể không mềm lòng không?

Phải khó khăn lắm, Tú mới để cái đầu mình gật nhẹ một cái.

Và Q biết, Tú đã đồng ý. 

Điều ấy có khiến cả hai người bọn họ cảm thấy mất mát và hụt hẫng một thời gian, nhưng cô thà rằng kết thúc câu chuyện này ngay từ đầu còn hơn là để đến một ngày giữa cô và Tú chẳng còn gì ngoài sự tổn thương.

"Mình vẫn là bạn nhé!"

"Nếu em muốn!" Tú trả lời mà nơi cổ họng vẫn còn đó dư vị đắng chát của năm xưa. Nhưng Tú không buồn, nỗi buồn đã trở thành thứ thân quen đến độ Tú không còn để tâm đến nó nữa. "Vẫn là bạn nhé!"- một ý kiến không tồi, ít ra Tú có thể quan tâm Q như cái cách trước giờ Tú vẫn làm...

Sân thượng này là nơi bắt đầu tất cả, cũng chính nó là nơi kết thúc tất cả. Chuyện xảy ra ở đâu nằm lại ở đó.

- END CHAP 7 -

"What Happens in Las Vegas, stays in Las Vegas."

"Chuyện xảy ra ở đâu, nằm yên ở đó."

trích What Happens in Las Vegas