Chương 89: Sống.
Altare thông qua tốc độ được tăng cường gấp nhiều lần của mình để nhanh chóng chém đứt đầu 3 tên áo đen đứng gần đó trong 5 giây đầu tiên, 5 tên còn lại cậu ta chỉ dành đúng một giây cho mỗi tên để chạm vào ngực của chúng một cái.
Còn về lão già kia thì Altare có cảm giác rất khác thường, là bản năng của King Orc, nó đang nhắc nhở cậu ta rằng lão già kia ăn rất dai, dịch ra thì là một nguyên liệu khó săn với cậu ta hiện tại nhưng cũng cực kỳ khó ăn.
Thông qua mùi vị thì rõ ràng là lão ta đã mất đi hầu hết vị ngon vốn có rồi, một nguyên liệu khó nuốt như vậy thực sự không phù hợp với một kẻ mới bắt đầu như Altare, nhất là khi cậu ta vẫn chưa kích hoạt được vị giác nữa.
Về căn bản thì lão già kia vừa là đối thủ khó nhai mà cũng vừa là một nguyên liệu cực kỳ gân gà, khó nuốt, còn về lý do tại sao Altare lại nhận được nhiều sức mạnh từ King Orc đến như vậy là vì vị kia đã cho cậu ta thứ nguyên liệu phù hợp với nó.
Đúng hơn thì đó là một bộ xác bị khám niệm cho nát bấy của một thứ gì đó cùng với bộ răng hoàn chỉnh của nó, theo như lời ngài ấy nói thì bộ xác chỉ là phụ còn hàm răng mới là trọng yếu nhất, đó là đặc tính siêu phàm của thứ sinh vật mang tên Tip này.
King Orc đương nhiên cũng ngay lập tức phản ứng với thứ nguyên liệu phù hợp với nó hay đúng hơn là hàm răng kia rồi liên tục thúc dục Altare nhanh ăn thứ đó, bởi vì nó biết chắc thứ đó là đến từ cùng một nơi với nó.
Đúng hơn thì chưa hẳn đã là cùng nhưng chắc chắn là hàm răng kia ẩn chứa mùi vị quen thuộc nào đó mà King Orc đã từng nếm qua, chỉ là từ khi nó c·hết đi và chọn trở thành quỷ đã quá lâu rồi, có quá nhiều mùi vị nó đã sớm quên mất từ lâu.
Đương nhiên King Orc cảm thấy cực kỳ háo hức khi có thể một lần nữa nếm được mùi vị thân thuộc năm xưa, theo lời của sành ăn nói thì đó là nguyên liệu phù hợp với phàm ăn hay King Orc, nếu ăn nó vào thì phàm ăn sẽ phần nào cân bằng được với sành ăn của nó.
Hiểu đơn giản thì hiện tại Altare đang có nhu cầu hấp thụ ba loại thực phẩm chia cho ba dạng thế giới khác nhau, hai trong số đó chỉ có thể thông qua ngài ấy để đạt được, căn bản là quá thụ động nhưng loại cuối cùng, liên quan đến sự biến dị trong gen của cậu ta lại ở ngay trên hòn đảo được mệnh danh là xác của thần này.
Sau khi ăn xong hàm răng kia thì King Orc cũng cảm thấy thỏa mãn phần nào, không thể nghi ngờ chuyện giờ nó đã thức tỉnh lại được phần nào sức mạnh, chỉ là theo lời nói của nó thì loại nguyên liệu này thực sự có cấp độ quá thấp.
Là loại năm xưa nếu đặt trên bàn tiệc của King Orc thì nó sẽ chọn ăn sau cùng vì nó thuộc dạng chọn ăn món mà mình yêu thích đầu tiên giống như sành ăn vậy, chẳng qua là tướng ăn của cả hai quá khác nhau nên cũng dẫn tới tốc độ ăn cũng sai lệch không ít.
Sành ăn cũng nói rằng ăn nguyên liệu cấp thấp đầu tiên cũng là một sự lựa chọn tốt vì hiện tại trong người của Altare đang chứa tận hai cơn thèm ăn hơn cả còn có chế độ ăn khác hoàn toàn so với cậu ta.
Để cả ba có thể tự cân bằng lẫn nhau thì yêu cầu Altare phải có một sơ đồ ăn hợp lý nhất có thể, việc ăn từ thấp lên cao là điều cần thiết, hiện tại sành ăn rõ ràng đã cao hơn rất nhiều so với hai nhánh còn lại và với sự bổ trợ của phàm ăn thì cán cân hiện tại vào được ngưỡng duy trì được.
Hơn cả tự bản thân của Altare cũng cảm nhận được sự khác thường của lão già kia, lão ta cho cậu ta một cảm giác rất kỳ lạ, không phải dạng áp đảo hoàn toàn như khi đụng độ một cường giả cực mạnh.
Cũng không phải là cảm giác khó thở khi phải đụng độ với một thú săn mồi nguy hiểm hay xa hơn là cảm giác tồn tại của bản thân thật nhỏ bé khi đứng trước một thực thể quá đỗi siêu việt như ngài ấy.
Đây là một cảm giác rất khác thường, là một loại cảm giác mà một kẻ chưa trải qua đủ nhiều chuyện như Altare có thể cảm nhận được, không, không chỉ riêng gì cậu ta mà ngay cả Jesse cũng cực kỳ cẩn trọng với lão già này.
Jesse cảm nhận được rằng lão ta đang thay đổi, tuy chỉ rất nhỏ thôi nhưng với một kẻ từng trải qua cơ số lần ngoài hoang dã như anh ta vẫn cảm ứng được, lão ta mang mùi của một sinh vật biến dị sinh tồn ngoài khu vực an toàn.
Mùi này nhẹ hơn nhiều so với đám sinh vật trên đảo nên Altare không nhận ra là chuyện quá đỗi bình thường, dù sao sinh vật biến dị không phải ở đâu cũng thấy được, nhất là tại bên trong những khu an toàn mà cậu ta thường sinh hoạt.
Nhưng tại sao một con người lại có mùi của một con quái vật biến dị cơ chứ? Là thành quả của nghiên cứu cải tạo gen? Phân khu phía Đông đã đạt tới được ngưỡng này rồi hay sao? Thật sự quá nguy hiểm, cần phải báo cáo với cấp trên ngay lập tức.
Chỉ là trong tình thế bất lợi như này thì tốt nhất là nên cố gắng hạn chế tối đa các hành động ngu xuẩn càng tốt, áp lực mà Altare tạo ra vẫn còn đó, đây là lúc lý tưởng để ép ngược lại đối phương, Jesse cần phải làm gì đó.
Khẩu súng trên tay Jesse bắt đầu biến đổi thành dạng phóng năng lượng cỡ nhỏ, đây là chế độ thứ hai của nó, đương nhiên rồi, chẳng thằng ngu nào lại mang một khẩu súng chỉ biết bắn đạn chì lên đảo cả.
Ngoài ra tuy nói là súng bắn năng lượng nhưng nó vẫn cần nạp đạn, cấu tạo của nó khá giống súng ổ quay trong bảo tàng, với 8 ô thì Jesse có thể nạp vào đó 8 viên năng lượng khác nhau và tùy vào đặc tính mà mỗi lần bắn sẽ cho ra một hiệu quả khác nhau.
Đương nhiên loại này cũng cực kỳ tốn đạn nên thường ngày Jesse cũng chẳng dám mang ra dùng, dù sao khẩu súng này cũng được anh ta đặt làm riêng nên loại đạn chuyên dụng cho nó cũng rất khan hiếm.
Sau khi đã sẵn sàng thì như một tay bắn súng chuyên nghiệp, Jesse bắn liên tiếp ba phát đạn về hướng của lão già kia, đương nhiên lão ta cũng nhận ra sự khác biệt trong những phát đạn lần này nên cũng không còn ngu ngốc đứng ra cản đạn nữa mà trực tiếp chọn né tránh.
Việc này vô hình chung đã khiến lão ta tạm thời lộ ra sơ hở với cánh bên Altare nên cậu ta cũng sử dụng đến chức năng thứ hai của cyberware là tạm thời dỡ bỏ giới hạn của não bộ lên cơ thể để đạt tới ngưỡng tiềm năng.
Giải thích đơn giản thì trong những lúc bình thường, người bình thường gần như không thể làm được những chuyện phi thường nhưng trong một số tình huống thì não bộ sẽ giải phóng giới hạn để bọn họ có thể làm được điều không tưởng.
Như nâng những thanh gỗ lớn, phản xạ với những khoảnh khắc cận tử, v.v, tiềm năng của con người là rất lớn, từng có ghi chép một người bình thường có thể nhấc cả một chiếc ô tô đang đè lên chân của ông ta, việc mà khi bình thường ông ta không làm được.
Chỉ là giải phóng quá lâu cũng sẽ khiến cơ thể chịu một áp lực khổng lồ, vậy nên để có thể giải phóng thì bắt buộc não của Altare phải tiết ra một lượng Adrenaline đủ để cậu ta có thể quên đi cơn đau do cơ thể cậu ta đang xé toạc ra bởi vì sử dụng quá giới hạn của nó.
Ngoài ra thì não cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng sau mỗi lần dùng nên dù thể chất của Altare đã đạt tới một ngưỡng hoàn toàn mới rồi nhưng giới hạn giải phóng vẫn chỉ dừng lại ở ngưỡng 30% trong 1 phút.
Ngay khi Altare vừa một lần nữa tăng tốc thì không chỉ cơ thể của cậu ta di chuyển nhanh hơn mà ngay cả tốc độ phản ứng của não bộ cũng đã đạt tới ngưỡng sánh ngang với tốc độ nhanh đến kinh hoàng đó.
Tất cả đều trở nên chậm chạp trong mắt của Altare, đây chính là tầm nhận thức hiện tại của cậu ta, nó đã vượt quá phạm trù của con người và đặt chân vào ngưỡng cửa siêu phàm rồi, cậu ta có thừa sự tự tin để áp sát và tung ra một cú đấm chí tử.
Ngay khi cú đấm mà Altare vẫn tưởng là chắc chắn sẽ trúng đang ngày một càng gần với tấm lưng già nua của lão già kia hơn thì tự dưng, trong cái không gian mà cậu ta cứ ngỡ là chỉ có cậu ta là di chuyển bình thường còn mọi sự vật còn lại đều đang vận động với một tốc độ cực kỳ rùa bò thì đã có điều bất ngờ xảy ra.
Đầu của lão già kia, nó xoay 180⁰, hơn cả lão ta còn đang nở nụ cười nhìn chằm chằm vào Altara, mọi chuyện xảy ra thực sự quá nhanh, nắm đấm của cậu ta thậm chí còn chưa đụng được vào áo của lão ta thì một lần nữa, lão ta biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của cậu ta.
Một tốc độ thực sự không tưởng, đừng nói là kẻ đang đối đầu trực tiếp như Altare, kẻ ngoài cuộc đứng bên ngoài nhìn vào như Jesse cũng chẳng thể nào nhận thức kịp được tốc độ của cuộc chiến này nữa rồi.
Và khi Jesse đang muốn đảo mắt ra những góc xung quanh nhằm tìm kiếm cái thân ảnh già nua kia thì có gì đó chạm vào cơ thể gần như đã được cấy ghép 100% bởi cyberware của anh ta, chỉ với một đòn duy nhất, cơ thể của anh ta trực tiếp vỡ vụn và văng tung té khắp nơi.
Nhận thức của Jesse cũng nhanh chóng mờ nhạt dần nhưng đó là viễn cảnh không thể xảy ra, ngay khi lão già kia bức tốc rồi lẻn ra ngay sau lưng của anh ta để tung ra một đòn chí tử thì bàn tay của lão ta đã biến mất trước khi kịp chạm vào lưng của anh ta.
Một cái miệng xuất hiện ở đằng sau lưng của Jesse và không chỉ ở đó, tại giữa ngực của 5 tên mặc đồ đen từ đầu đến cuối kia cũng xuất hiện một cái miệng to bằng đúng quả tim của chúng rồi trực tiếp khoét rỗng một lỗ ngay giữa ngực rồi tiếp tục ăn sạch đến cặn cũng không còn.
Thời gian lúc này lại một lần nữa trôi lại bình thường, Jesse, người cứ tưởng đã thấy được trước khoảnh khắc t·ử v·ong của mình nay vẫn còn sống còn kẻ vốn dĩ phải là kẻ thắng nay lại đang nằm gục xuống đất ôm lấy cánh tay đã mất đi quá phần cổ tay của mình.
Còn về phần của Altare thì lúc này cậu ta đã khuỵu một gối xuống đất trong khi máu không ngừng chảy ra từ mũi và khóe mắt, là tác dụng phụ của gỡ bỏ giới hạn, lúc nãy cậu ta đã dùng đến ngưỡng cao hơn trong một khoảnh khắc để cứu lấy Jesse.
Thấy tình trạng của Altare thì thám đạo sau khi xác nhận được rằng cục diện hiện tại đã tạm thời được khống chế phần nào, Jesse có thể tự đứng ra giải quyết được thì cũng nhanh chóng chạy tới chỗ cậu ta để xem xét tình hình.
Đương nhiên Jesse cũng để ý đến bên Altare nhưng hiện tại thực sự anh ta chẳng thể làm gì cả, không ngờ được rằng chính anh ta mới là người được bảo vệ, nếu lúc đó anh ta sử dụng thứ đó kịp thời thì liệu có thể phản xạ kịp thời hay không?
Bản thân Jesse đang tự hỏi về viễn cảnh lúc nãy, là chiến binh trong đội lính trinh sát nên đương nhiên anh ta cũng được lắp đặt một vài loại cyberware thử nghiệm có khả năng phá vỡ phạm trù thông thường và đạt tới một ngưỡng cao hơn.
Chỉ là nó vẫn đang trong trạng thái thử nghiệm, Jesse không dám lôi nó ra dùng trong một nơi đến bác sĩ cũng không có chứ đừng nói là hàng loạt các thiết bị vẫn luôn theo dõi anh ta từng giây để hạn chế những sai sót xuống mức thấp nhất có thể.
Câu hỏi được đặt ra ở đây là liệu Jesse có sẵn sàng bán mạng của mình để sử dụng thứ đó của mình với mục đích để hộ chủ hay không? Dù sao anh ta cũng chỉ là một con người mà thôi, sống vì bản thân chung quy mới là mục đích sau cùng.
Suy nghĩ đó lướt qua đầu của Jesse rất nhanh, anh ta trực tiếp gạt bỏ nó qua một bên vì anh ta hiểu rõ rằng đây vẫn chưa phải lúc nên đưa ra quyết định như vậy, trước hết cứ khống chế lão già này lại trước đã rồi tính.
Trở lại với bên phía Altare, không ngờ thám đạo này còn có khả năng của bác sĩ nữa đấy, thậm chí tay nghề cũng không tệ, tuy không phải đám bác sĩ chuyên phẫu thuật cấy ghép cyberware kia nhưng kỹ thuật sơ cứu và xử lý v·ết t·hương của cô ta cũng rất được
"Là Tachypsychia sao?"
Khi nghe được lời này thì Altare đã rất bất ngờ, không ngờ bản thân cậu ta mới lôi thứ này ra dùng một lần thôi đã bị nhận ra rồi, chậc chậc, đúng là không thể qua mắt dân chuyên được, vẫn nên cẩn thận hơn trong tương lai.
"Không ngờ lại bị một thám đạo nhận ra đấy, phải, nó là Tachypsychia, vào khoảnh khắc khi lão già kia biến mất khỏi tầm nhìn của tôi thì tôi đã một lần nữa gia tốc cyberware của mình để ép hiện tượng phản ứng Tachypsychia xảy ra.
Nhờ vậy nên dù cơ thể không thể theo kịp được cái tốc độ kinh khủng kia nhưng nhận thức của tôi vẫn đủ nhanh để đủ theo kịp và từ đó tôi đã nhanh tay hơn khi kích hoạt những chiếc miệng kia, đương nhiên cô cũng có một cái trên người nên dù lão ta có chọn cô làm mục tiêu đi chăng nữa thì kết quả vẫn vậy mà thôi."
"Hừm, vậy tại sao cậu chủ lại sẵn sàng làm đến như vậy cho những kẻ mà cậu chủ có thể tìm được vật thay thế bất cứ khi nào như chúng tôi? Chẳng phải nếu hy sinh tôi hoặc anh chàng kia thì đòn lúc nãy vẫn sẽ trúng đích hay sao?"
Đúng vậy, thám đạo nói phải, dù Altare có chậm hơn lão già kia đi chăng nữa thì cậu ta cũng chẳng có lý do gì để ép bản thân đến mức sử dụng Tachypsychia cả, cùng lắm chỉ cần đợi đến khi Jesse hoặc cô ta c·hết là cậu ta đã một lần nữa khóa chặt được lão ta, lúc đó thì chắc chắn đòn đó chẳng thể nào hụt được cả vì lão ta vẫn đang đứng trong tầm của thứ đó.
Chỉ là khi nghe được câu hỏi này thì Altare không hiểu vì sao lại cảm thấy nó thực sự rất trẻ con và buồn cười, có thể với cậu ta thì câu hỏi thực sự quá đơn giản, đến mức ai cũng có thể trả lời được thay cho cậu ta.
"Một câu hỏi thật ngớ ngẩn, cô không muốn sống hay sao?"
"Tại sao cậu chủ lại hỏi câu này?"
"Bởi vì tôi cũng khao khát sống, đừng nghĩ sâu xa quá, đó không phải lý do mà tôi lên đảo, tôi không khao khát sự vĩnh sinh hay gì cả, chính những trải nghiệm của tôi đã nói lên rằng bản thân tôi không phù hợp với sự vĩnh sinh.
Đúng hơn thì chẳng có ai phù hợp cả, vĩnh sinh vốn dĩ không phải là thứ mà chúng ta nên khát khao, nó chung quy cũng chỉ là một phần thưởng đi kèm với thứ mục tiêu thực sự mà chúng ta hướng tới.
Hơn cả tôi cũng đã từng được chứng kiến qua cái giá của sự vĩnh sinh rồi, tôi được dạy rằng phải biết quý trọng sinh mệnh của bản thân hơn là cầu mong vào sự vĩnh sinh xa vời nào đó, đó cũng là lý do mà tôi chọn cách này.
Phải, nó rất nguy hiểm với bản thân tôi nhưng không phải cô cũng muốn sống hay sao? Vậy tại sao cô lại cảm thấy khó hiểu khi tôi cứu cô cơ chứ? Đối mặt trước c·ái c·hết thì thân phận còn quan trọng đến mức độ đó nữa hay sao?"