Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 1 - Chương 47




Vì Đàm Hiểu Yến đi xa, vì Cao Dương vào tù, vì áp lực học hành thi cử, gần đây tâm trạng Tần Chiêu Chiêu luôn không tốt, lúc nào cũng ủ rũ.

Giờ tự học tối nay đột nhiên mất điện, tiếng vỗ tay rộ lên trong phòng học. Quên ngày quên đêm, chỉ có học, học và học, đột nhiên mất điện khiến chuyện học tập không thể không tạm ngừng, học sinh có thể tạm nghỉ ngơi, buông bỏ chuyện học tập một chút, thấy vui mừng như Tết đến. Giáo viên trực ban tới các lớp báo mọi người chờ trong phòng học, thầy giáo đi xem nguyên nhân mất điện rồi mới quyết định có ngừng giờ tự học hôm nay hay không.

Giáo viên đi rồi, từng tốp năm tốp ba chuồn khỏi phòng học ra ngoài hít thở một hơi. Tần Chiêu Chiêu cũng ra ban công ở góc hành lang đứng một lát, gió đêm mang theo hơi lạnh đầu xuân thổi tới mặt, cô vô thức siết chặt áo khoác.

“Tần Chiêu Chiêu, đừng đứng đây, chỗ này gió to, cẩn thận bị cảm.”

Là tiếng của Lâm Sâm.

Mùng Sáu Tết, học sinh hăm hở quay lại trường học, rất nhiều bạn không đến trường nữa, trong đó có cả Lâm Sâm. Kỳ cuối cấp ba là giai đoạn nước rút chuẩn bị thi vào đại học và cao đẳng, một số học sinh tự biết mình không thể thi đỗ hoặc không muốn thi đại học không đến trường nữa mà tính đường khác, mấy tháng sau quay lại trường lấy bằng tốt nghiệp là được. Giáo viên cũng chỉ mong sao những học sinh vẫn lập lờ đánh lận con đen này nhanh rời đi, bớt cho họ một mối quan tâm.

Lâm Sâm không đi học, ban đầu mọi người còn tưởng cậu ta sẽ không đi học nữa, sao mấy hôm trước tới nhà chúc Tết không thấy cậu ta nói năng gì nhỉ? Sau đó mới thấy giáo viên chủ nhiệm báo Lâm Sâm xin phép nghỉ, đi học muộn vài ngày.

Tần Chiêu Chiêu nghe nói cậu ta xin phép, không khỏi nhớ tới chuyện tối đó cậu ta bị ngã trên đường đưa mình về. Lúc ấy cậu ta nói không sao nhưng hôm sau Chu Minh Vũ gọi điện tới báo cậu ta bị thương, môi toạc một miếng, mặt bị rách. Cô nửa tin nửa ngờ, lần trước Vu Thiến đã mang chuyện đi “cấp cứu” để trêu Lâm Sâm, cô cảm thấy lời Chu Minh Vũ cũng có phần không đáng tin, nhưng vẫn đồng ý gọi điện hỏi thăm Lâm Sâm một chút. Dù sao, người ta cũng vì cô mà bị thương.

Lúc Chu Minh Vũ gọi tới, người nhận điện thoại là mẹ cô. Lúc cô nhận điện thoại, mẹ vẫn một mực đứng bên cạnh, giả như đang thu xếp đồ đạc nhưng rõ ràng là cố ý ở cạnh nghe cô nói chuyện. Đây là thời kỳ vô cùng quan trọng, bậc làm cha mẹ nào cũng thấy căng thẳng, hồi hộp khi tự nhiên có bạn học khác giới gọi điện cho con gái mình. Chẳng mẹ nào muốn thi tốt nghiệp đến nơi rồi mà con gái mình tự nhiên lại rơi vào chuyện yêu đương.

Quả nhiên, cô vừa cúp máy mẹ đã hỏi luôn: “Bạn học nào bị ngã mà con phải gọi điện hỏi thăm?”

“Tối qua Lâm Sâm đưa con về nên bị ngã, lúc đó con hỏi cậu ấy bảo không sao, hóa ra bị ngã dập môi, toạc một vết lớn, thiếu chút nữa rách cả mặt. Mẹ, mẹ nói xem con có nên gọi điện hỏi thăm cậu ấy một chút không?”

Tần Chiêu Chiêu hỏi lại mẹ vốn không phải để trưng cầu ý kiến mà giống như cách tướng quân hỏi ngược mà thôi: “Mẹ nói xem con có nên gọi điện hỏi thăm cậu ấy một chút không?… Nhất định phải gọi.”

Nhưng Tần mẹ lại tưởng con gái đang hỏi ý kiến thật. Bà nhớ ra, trước kia Lâm Sâm đã từng thích Tần Chiêu Chiêu, không biết chừng giờ vẫn thích, nếu không tối qua sao tự nhiên đưa con bé về? Bao nhiêu con trai như thế, ai đưa về chẳng được? Cậu ta đưa con gái mình về mới ngã bị thương, con mình gọi điện hỏi thăm một chút cũng là điều nên làm. Có điều, bà không thể không nghĩ sâu xa hơn: con trai, con gái tuổi này rất dễ vì cha mẹ không để tâm mấy chuyện nhỏ nhỏ mà nảy sinh tình cảm, hơn nữa đã có tình cảm là không thể vãn hồi. Bà vẫn muốn cẩn thận là thượng sách, ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện vào lúc quan trọng này được. Tuy trước mặt con vẫn bảo không thi đỗ đại học cũng không sao, nhưng nói thế chỉ để giảm bớt áp lực cho con mà thôi. Thực tế, bà rất mong con gái có thể đỗ đại học. Đối với những gia đình công nhân bình thường như nhà bà, con cái muốn có tương lai tốt đẹp chỉ có thể nỗ lực học hành. Cố gắng thi vào một trường đại học tử tế, sau này có thể kiếm được công việc tốt, riêng khoản này ba mẹ không thể giúp gì được. Con gái bà xưa nay vẫn luôn cố gắng, bà không muốn mọi nỗ lực của con gái bấy lâu nay uổng phí như củi ba năm thiêu một giờ.

“Không cần gọi, tối hôm qua ngã xong nó còn đưa được con về đây thì nhất định là chẳng sao hết. Hơn nữa, tối hôm qua nó không nói cho con biết, sao tự nhiên hôm nay lại bảo người khác gọi đến báo cho con? Có thể là cậu bạn học lúc nãy nói đùa thôi. Được rồi, tốt nhất con nên tranh thủ thời gian đi ôn bài đi.”

Mẹ nói vậy, Tần Chiêu Chiêu cũng cảm thấy có lý, có thể Chu Minh Vũ đang trêu cô, vì thế cô nghe lời đi học bài, nhưng trong lòng vẫn nghĩ mãi về chuyện này. Hôm qua, lúc Lâm Sâm ngã cô nghe một tiếng động rất lớn, hẳn là ngã rất đau nhưng cậu ta lại nói không sao. Trời tối, cô không thể thấy rõ cậu ta có không sao thật không. Đến khi về đến nhà, cậu ta lại đứng khuất trong bóng tối tạm biệt, cũng không vào nhà ngồi. Có phải vì bị thương nên mới thế không?

Tưởng tượng như vậy, cô cảm thấy cần phải gọi điện thoại cho Lâm Sâm, nhưng mẹ không đồng ý, cô cũng có thể đoán ra vài phần nguyên nhân mẹ không tán thành, quyết định lén gọi cho cậu ta.

Điện thoại trong phòng khách, ba mẹ đóng cửa xem ti vi trong phòng lớn, tránh để ảnh hưởng tới cô, cô rón rén đi ra lấy điện thoại gọi cho Lâm Sâm, giống như viên du kích lén lút trước tầm mắt địch. Cô hạ giọng nói nhỏ, chưa được mấy câu đột nhiên nghe tiếng mẹ ở phòng bên đang gọi, cô cả kinh, nhanh chóng cúp điện thoại.

Mẹ kêu cô qua xem một loại thuốc bổ não đang quảng cáo trên ti vi. “Nghe nói dùng cái này rất tốt, bạn của con có ai dùng cái này không, cảm thấy sao? Nếu có hiệu quả mẹ cũng mua mấy hộp cho con dùng.”

Cô lắc đầu. “Mẹ đừng phí tiền. Bạn con dùng mấy thứ này chẳng thấy hiệu quả gì, họ nói mấy đồ này toàn là lừa tiền.”

Hôm đó gọi điện vội vội vàng vàng, không kịp nói gì. Cô chỉ hỏi thăm thương thế, cậu ta vẫn khăng khăng không sao, vết thương nhỏ, cũng không đau. Vậy mà đến khi đi học chính thức lại xin nghỉ, cô đoán vết thương chưa khỏi hẳn nên cậu ta không dám ra ngoài gặp ai. Cậu ta rất sĩ diện, bị ngã dập môi đương nhiên không muốn để ai biết.

Vài ngày sau Lâm Sâm đi học lại, cô âm thầm để ý mặt cậu ta, vết thương trên môi đã gần như không thấy dấu vết, lòng cũng thở phào. Bất luận ra sao, cô cũng không muốn trên mặt cậu ta có sẹo vì mình.

Tần Chiêu Chiêu vừa ra ban công đã nghe thấy tiếng cậu ta, rõ ràng Lâm Sâm theo cô từ trong phòng. Cô đáp lại sự quan tâm của cậu ta bằng nụ cười ngượng ngùng. “Không sao, không lạnh lắm.”

“Tần Chiêu Chiêu, gần đây có chuyện gì khiến cậu bứt rứt không yên à?”

Cậu ta nhận ra cô đang phiền não sao? Tần Chiêu Chiêu nao nao, ậm ừ: “Không có gì.”

“Có phải vì kết quả thi gần đây nhất giảm sút nên lo lắng không? Thật ra, một, hai lần thất bại cũng không thể nói lên điều gì. Cậu học hành vất vả như vậy, trời sẽ không phụ lòng đâu.”

Tần Chiêu Chiêu không bao giờ nghĩ Lâm Sâm sẽ nói những lời này với mình. Ánh mắt cậu ta chân thành như thế, giọng nói khẩn thiết như vậy, cô không tự chủ được liền kẻ cho cậu ta nghe những tâm tư giấu kín trong lòng bấy lâu nay: “Cậu không biết đâu, tuy tôi rất cố gắng nhưng thành tích chẳng tiến bộ bao nhiêu. Tôi cảm thấy hơi nản, không biết có phải mình ngốc thật hay không?”

“Làm sao mà cậu ngốc được, nếu cậu mà ngốc thì học sinh dốt như tôi chẳng phải hết thuốc chữa sao? Cậu cũng không nên tạo áp lực lên bản thân quá, một, hai lần thi không tốt liền nghĩ quẩn. Cậu ngàn vạn lần không nên như thế, nếu không…”

Cậu ta đột nhiên im lặng, Tần Chiêu Chiêu thấy kỳ lạ. “Nếu không sẽ thế nào? Sao cậu không nói tiếp đi?”

Chần chừ một lúc cậu ta mới khẽ nói tiếp: “Tôi kể cho cậu nghe một chuyện, cậu tuyệt đối không được kể cho ai nghe đấy.”

Lâm Sâm kể lại cho Tần Chiêu Chiêu nghe chuyện nữ sinh lớp Xã hội 4 vì thành tích tuột dốc mà rạch tay tự sát. Nhà trường giữ kín chuyện này là vì sợ ảnh hưởng tới học sinh năm cuối, chẳng qua thím của cậu làm ở bệnh viện, trực tiếp tham gia cứu chữa cho nữ sinh kia nên mới biết. Cậu nghe chuyện xong, lập tức nhớ tới Tần Chiêu Chiêu. Gần đây thành tích của cô cũng giảm vài bậc, liệu cô có nghĩ quẩn hay không?

Suy nghĩ này khiến Lâm Sâm cảm thấy lo lắng, liên tục quan sát Tần Chiêu Chiêu, nhận ra gần đây cô không được vui khiến cậu càng căng thẳng, phải tìm cơ hội nói chuyện với cô.

Tần Chiêu Chiêu nghe xong, vô cùng kinh hãi. “Thật sao? Cô ấy tự sát thật ư?”

“Lừa cậu tôi là rùa đen rụt đầu. Bác sĩ nói cô ấy không chịu nổi áp lực lớn mới nhất thời nghĩ quẩn, cậu đừng có mà như cô ấy nhé!”

Giờ thì Tần Chiêu Chiêu đã hiểu vì sao nhà trường đột nhiên tổ chức cuộc họp phụ huynh bất thường, mẹ cô đi họp về lại có chút căng thẳng nhưng vẫn nhấn mạnh với cô, thi trượt cũng không sao. Tuy vậy, cô dứt khoát không chịu làm chuyện điên rồ như nữ sinh kia, cô cần sống thật tốt, cần đỗ đại học để thực hiện giấc mộng Thượng Hải của mình.

“Cậu sợ tôi sẽ giống bạn nữ sinh kia à? Không đâu?”

“Không thì tốt. Tần Chiêu Chiêu, cần thả lòng bản thân, đừng tự gây áp lực cho mình, kết quả của cậu nhất định sẽ tăng lên. Phải rồi, lúc nào cậu thấy áp lực hay căng thẳng quá thì cứ thử thở thật sâu xem sao, tôi nghe nói thở sâu là phương pháp giảm áp lực hữu hiệu nhất. Hít sâu một hơi như thế này rồi từ từ thở ra…”

Lâm Sâm vừa nói vừa làm, còn ra hiệu cho Tần Chiêu Chiêu làm theo. Cô cũng thử hít một hơi thật sâu, hình như cũng có hiệu quả, bao nhiêu u sầu, buồn bực trong lòng từ từ theo hơi thở ra ngoài, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Cô thấy có tác dụng, cậu cũng mỉm cười: “Có tác dụng là được rồi, không cần cảm ơn đâu.”

Đúng lúc này, đèn bật sáng, phòng học tối đen nhất thời sáng rực. Một ngọn đèn trên ban công chiếu rọi hai nam nữ sinh mười tám tuổi, ánh đèn sáng ngời phủ ánh vàng cam lên gương mặt trẻ trung tươi cười của họ, sinh động tự nhiên.

Tháng Năm, đã nghe mùi cạnh tranh khốc liệt của trận chiến không khói để vào đại học ngày càng nồng đậm.

Đầu tiên là kỳ thi trung học toàn quốc, kế đó là thi thử ở trường, rồi lại thi thử toàn thành phố… hết cuộc thi này tới cuộc thi khác, đều là tập dượt cho kỳ thi đại học. Thành tích gần đây của Tần Chiêu Chiêu không quá kém. Có lúc vươn lên thứ tám trong lớp, thấp nhất cũng thứ mười một. Đây là tận cùng khả năng của cô.

Tháng Sáu chấm dứt tất cả các cuộc thi thử, nhà trường không muốn dùng thứ bậc trong các bài thi để tạo thêm gánh nặng tâm lý cho học sinh nữa. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là đăng ký nguyện vọng vào các trường đại học. Nguyện vọng 1, nguyện vọng 2, nguyện vọng 3 phải đăng ký như thế nào để có nhiều hy vọng đỗ nhất, đây cũng là chuyện khiến các bậc phụ huynh phải lo lắng, cân nhắc. Một nét bút nhỏ, một tờ giấy mỏng, quyết định vận mệnh một đời, có ai dám dễ dàng hạ bút?

Tần Chiêu Chiêu biết, với thành tích hiện tại, muốn đỗ vào những trường đại học danh giá ở Thượng hải là điều vô cùng khó khăn. Đăng ký nguyện vọng quan trọng nhất phải phỏng đoán chính xác khả năng của bản thân, sau khi đã có mục tiêu rõ ràng mới có hy vọng trúng tuyển. Vì vậy, cô chú trọng nghiên cứu kĩ lưỡng các trường đại học ở Thượng Hải, Nam Kinh và Hàng Châu gần đó trong kế hoạch tuyển sinh ở Giang Tây; cùng ba mẹ thương lượng thật kĩ, thận trọng chọn nguyện vọng. Hôm sau, cô tới trường, chính thức điền vào tờ đăng ký nguyện vọng, từng nét từng nét bút, chăm chút cẩn thận vẽ lên bản kế hoạch cho tương lai của chính mình.

Đăng ký nguyện vọng xong, còn không đến một tháng là tới kỳ thi chính thức. Tháng Sáu trời mỗi lúc một nóng, quạt điện quay không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, mang chút hơi mát tới cho những học sinh đang chăm chú cho kỳ thi khốc liệt vào đại học.

Sau khi vào hè, một buổi chiều nóng rừng rực, nhiệt độ vượt quá 30 độ C, lớp Tần Chiêu Chiêu chụp ảnh tốt nghiệp.

Cả lớp mang theo vầng mặt trời chói lọi chụp ảnh trên sân thể dục, tất cả những học sinh không thi đại học đã nghỉ học kỳ này đều đến. Vất vả xếp hàng cả buổi, cả đám nóng nực, mồ hôi nhễ nhại nhưng không chút oán hận. Nữ sinh xếp hai hàng đứng trước, nam sinh xếp hai hàng đứng sau, giáo viên ngồi trước nhất. Tần Chiêu Chiêu đứng giữa hai hàng, bình thường cô ít chụp ảnh nên khá thận trọng với máy ảnh. Lần thứ nhất chụp cô đang chớp mắt, lân thứ hai cô mở to mắt thì lại quên cười, cũng may bác thợ chụp ảnh chụp thêm một tấm thứ ba. “Tấm cuối cùng nhé, mọi người có muốn ảnh tốt nghiệp của mình đẹp không? Muốn thì hãy tạo dáng cho thật đẹp nhé!”

“Tách” một tiếng, máy ảnh bắt lại trọn vẹn hình ảnh cả học sinh và giáo viên lớp Xã hội 3 trường trung học thực nghiệm đang cười. Theo dòng thời gian, tấm ảnh tốt nghiệp mới mẻ năm nào đã dần cũ rích và ố vàng, dùng những hình ảnh yên tĩnh không lời kể về một thời thanh xuân đã xa lắm rồi.

Một tuần sau, ảnh tốt nghiệp được in ra, phát cho mọi người. Mỗi người cầm một tấm ảnh có in một dòng chữ nhũ vàng: Lưu niệm lớp Xã hội 3 – Trường trung học thực nghiệm – tốt nghiệp năm 2000. Tấm ảnh tốt nghiệp chính thức khép lại tấm màn trung học, ba năm chung trường cũng tới lúc phải chia tay. Ảnh cầm trong tay, mỗi người mang trên mặt ít nhiều buồn bã. Nhanh quá, mọi người đã phải chia tay nhau rồi.

Ngày Ba mươi tháng Sáu, buổi học cuối cùng của học sinh lớp mười hai trường trung học thực nghiệm. Năm thứ ba đến đây đặt một dấu chấm tròn trịa cho lời kết.

Hôm nay học sinh trong lớp đến sớm, đi học đặc biệt nghiêm túc. Tiết học cuối cùng buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm xúc động nói rất nhiều: cảm khái an ủi các em lúc chia tay, cổ vũ khích lệ học sinh cố gắng thi vào đại học, chúc cả lớp thi đỗ, chúc mỗi người một tương lai tươi sáng… Rất nhiều nữ sinh nghe xong sụt sịt nhỏ lệ, trong đó có cả Tần Chiêu Chiêu.

Buổi chiều, cả lớp vệ sinh lại phòng học. Đây là lần cuối cùng mọi người cùng nhau vệ sinh phòng học, tất cả mọi người đều ra sức quét tước phòng học, dọn rác, lau nhà, lau bàn ghế…

Tần Chiêu Chiêu phụ trách lau cửa sổ, ban đầu Vu Thiến theo lệ đứng một bên giúp cô, một lúc sau Lâm Sâm chạy lại giành nhiệm vụ giặt, vắt giẻ lau của cô, Vu Thiến cả cười rút lẹ. Cậu ta vắt giẻ lau rồi hỏi: “Cậu còn nhớ chuyện lau cửa sổ hôm ấy chứ?”

Câu hỏi không đầu không đuôi, lần nào mới được chứ? Tần Chiêu Chiêu tham gia vệ sinh không biết bao nhiêu lần, lau không biết bao nhiêu cửa sổ, nhưng cô nghe là hiểu chính là lần Lâm Sâm “vô ý sẩy chân”, cô theo bản năng tóm cậu ta lại… Nhớ đến đây, trên mặt nhất thời đỏ bừng, ngày ấy chỉ vì lỡ chạm vào tay nam sinh mà cô cảm thấy thật ngượng, giờ vẫn xấu hổ như trước.

Cô ngượng ngùng, Lâm Sâm biết cô hiểu câu hỏi không đầu không cuối của mình, lập tức nhếch môi cười. Cô vẫn còn nhớ, cậu biết cô vẫn còn nhớ mà, cô sẽ cùng cậu khắc ghi kỷ niệm ấy, mãi mãi không quên. Lòng vui sướng, vốn còn muốn nói thật nhiều, lại nghĩ chỉ còn vài ngày nữa là thi đại học rồi, không muốn làm cô phân tâm, cậu đành nén nhịn, chuyển đề tai: “Xem bảng đăng ký nguyện vọng của cậu, cậu định đi Thượng Hải sao?”

Câu hỏi trước của Lâm Sâm làm cô không biết trả lời sao mới phải, còn câu này thì dễ trả lời, cô gật đầu. “Ừ!”

“Các trường ở Thượng Hải đều rất khó vào, nhưng tôi tin cậu sẽ thành công. Từ giờ tới lúc đó còn một tuần, chúc cậu thi đỗ vào trường cậu muốn!”

Tần Chiêu Chiêu nở nụ cười. “Cảm ơn!”

Bây giờ Tần Chiêu Chiêu thích nhất là được nghe những lời thế này, “nhất định thành công”, cô cần những lời chúc tốt đẹp như vậy để khẳng định lòng tin của chính mình.

Mùng B㹠tháng Bảy, ngày thi đại học cũng tới. Hôm nay Tần Chiêu Chiêu đặc biệt dậy sớm, ăn sáng, kiểm tra tất cả đồ mang theo tới trường thi rồi cùng cha mẹ đi tới địa điểm thi.

Trường thi chật cứng thí sinh và phụ huynh, đông như nêm cối, ai nấy mang theo gương mặt căng thẳng, bất an. Một nữ sinh trước khi tiến vào trường đột nhiên quay lại ôm chặt mẹ, khóc thút thít. “Mẹ ơi, con hồi hộp quá!”

Tần Chiêu Chiêu cũng không tránh khỏi lo lắng, ba mẹ dặn cô không cần căng thẳng quá, nhưng điều đó chỉ càng khiến cô thêm hồi hộp. Đây là cuộc thi quan trọng nhất trong đời cô, liệu cô có thể hoàn thành bài thi hoàn hảo, thực hiện được mong ước của bản thân và cha mẹ hay không? Sự tự tin như thể mọc cánh chuẩn bị bay đi mất. Cô tuyệt đối không thể để cho nó biến mất được!

Vừa mới tới cổng trường đã nghe có người gọi: “Tần Chiêu Chiêu!”

Là Lâm Sâm, cậu cũng thi ở địa điểm này. Khác với mọi người, Lâm Sâm thoải mái hơn nhiều, cuộc thi này thành hay bại chẳng có ý nghĩa gì với cậu, chỉ gọi là qua đường cho vui thôi. Vốn cậu cũng chẳng cần phải tham gia cuộc thi này, dù sao không thi đại học thì đường đi nước bước trong tương lai của cậu cũng được ba mẹ sắp sẵn rồi. Nhưng khi biết mình và Tần Chiêu Chiêu cùng thi ở một địa điêm, cậu lại tình nguyện đến cùng thi với cô.

Liếc mắt, cậu nhận ra cô đang căng thẳng. “Cậu căng thẳng quá, thở sâu đi, thả lỏng bản thân một chút!”

Cô vô thức thở sâu theo cậu, từng chút từng chút một, trong lòng an tĩnh hơn. “Không biết vì sao mà cứ nghĩ đến thi là tự nhiên căng thẳng quá!”

“Ôi, căng thẳng cái gì chứ! Cậu cứ coi đây như đi thi ở trường mình thôi, chỉ cần đừng quá hồi hộp, phát huy hết khả năng thì cậu dư sức đỗ đại học.”

Lời của Lâm Sâm nới lỏng tâm trạng căng thẳng của cô, khẳng định năng lực học tập, giúp cô có thêm tự tin vào bản thân. Đúng vậy, chỉ cần cô không quá căng thẳng để ảnh hưởng tới chuyện thi cử thì với thành tích của cô vẫn thừa hy vọng đỗ đại học. Cô không thể chưa lâm trận đã cuống hết lên thế được. Thở sâu, bình tĩnh, trấn định, không căng thẳng, nhất định không được căng thẳng.

Lúc vào trường thi, Lâm Sâm còn tranh thủ dặn dò cô lần cuối: “Tần Chiêu Chiêu, tuyệt đối không được căng thẳng nhé, cậu nhất định làm được!”

Cô cảm kích nhìn cậu ta, mỉm cười. “Tôi biết rồi! Cảm ơn cậu!”

Cố gắng trấn tĩnh bản thân, Tần Chiêu Chiêu thở sâu thêm một chút, bước vào trường thi…