Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 1 - Chương 53




Từ hôm ở đường sắt ngoại thành về, Lâm Sâm luôn ủ rũ, mất tinh thần. Ánh dương tháng Tám lấp lánh như mạt kim cương rải rác quầng sáng lấp lánh khắp chốn nhưng trước mắt cậu tựa như mây đen cuồn cuộn kéo về, lòng cậu ngập tràn chán nản, thất vọng, tăm tối, lạnh lẽo, ẩm ướt.

Ba mẹ cậu phát hiện mấy ngày nay tâm tình con trai có vẻ khác thường, Lâm ba bực tội. “Thằng ranh con, cả ngày bày ra cái mặt tệ hại đáng ghét cho ai xem thế hả?”

Con trai giống như ăn nhầm thuốc sung, sừng sộ: “Ba không muốn thấy thì đừng nhìn nữa. Con có cầu ba nhìn đâu.”

“Ơ cái thằng này, mày nói chuyện với ba mày như thế đấy hả? Muốn ăn đòn phải không?”

Mẹ cậu nhanh chóng khuyên giải:”Được rồi, được rồi! Các người là cha con, không phải kẻ thù, sao cứ động nói ba câu là nhảy dựng hết lên thế? Sâm Sâm, con không được nói chuyện thiếu lễ phép với ba như thế! Còn lão Lâm, mình cũng thật không ra sao, thấy con nó âu sầu thế thì đừng trách mắng nó nữa.”

Đang nói chuyện, có người đưa giấy mời nhận bưu phẩm tới cho Lâm Sâm, cậu nhìn nét chữ đề tên cùng nội dung bưu phẩm, nét mặt khó coi thêm mấy phần.

Lâm mẹ không kìm được, hỏi con: “Ai gửi đồ cho con vậy?”

Lâm Sâm không nói câu nào, hầm hầm xoay người vào phòng riêng, đóng sầm cửa. Vợ chồng Lâm thị trong phòng khách đưa mắt nhìn nhau.

Lâm Sâm vào phòng liền xé tan nát giấy mời, lòng như ị một bàn tay vô hình vò nghiến, đau đến tê tâm liệt phế.

Chiếc ba lô cún con này là đồ cậu năn nỉ Cung Tâm Khiết để lại cho mình, chỉ vì Tần Chiêu Chiêu thích nó. Vậy mà lúc cậu tung tăng vui vẻ mang quà tới tặng cô, cô lại trả cho cậu một tràng xin lỗi. Giờ cô còn gửi lại chiếc ba lô này cho cậu làm gì? Cậu không muốn nhìn thấy nó nữa, càng không muốn vì nó mà nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở đường sắt ngoại thành chiều hôm ấy.

Hôm ấy, Tần Chiêu Chiêu thẳng thắn nói rõ với Lâm Sâm bị tổn thương sâu sắc, tổn thương con tim, tổn thương tình cảm, đến tôn nghiêm và thể diện cũng chịu tổn thương. Hóa ra bấy lâu nay vẫn chỉ có cậu đơn phương thích cô, còn cô chưa bao giờ thích cậu, vậy mà cậu lại dương dương tự đắc như thằng ngốc, thật sự quá choáng váng.

Lâm Sâm hận mình ngu dại, hận Tần Chiêu Chiêu quá thẳng thắn, cũng hận luôn Kiều Mục, vì Kiều Mục chẳng tốn hơi sức vẫn có được thứ mình muốn, còn cậu dốc hết sức vẫn không thể có được. Cậu hận, hận đến mức nguyền rủa bọn họ chết đi, chết hết đi.

Kiều Mục và Tần Chiêu Chiêu không bị cậu nguyền rủa chết, nhưng ngàn vạn lần cậu không ngờ được ba mẹ Kiều Mục tổ chức tiệc mừng vào đại học cho cậu ta xong, nửa đêm lại gặp tai nạn giao thông. Trong lúc gọi điện nói chuyện phiếm, thím cậu kể bệnh viện mới nhận hai bệnh nhân. Con trai đỗ Học viện Âm nhạc Thượng Hải, ba mẹ vui mừng bày tiệc ở nhà hàng Milano, ai ngờ vui hóa buồn. Rượu say, xe chạy nhanh gây tai nạn, một chết một trọng thương. Đỗ đại học vốn là chuyện mừng, cuối cùng kết thức bằng chuyện buồn.

Học viện Âm nhạc Thượng Hải, nhà hàng Milano, những từ này rót vào tai Lâm Sâm khiến cậu nhất thời chấn động. Ngày Vu Thiến mở tiệc, Diệp Thanh từng nhắc qua Kiều Mục đỗ vào Học viện Âm nhạc Thượng Hải, ngày mai ba mẹ cậu ta mở tiệc ở nhà hàng Milano, lẽ nào… là cậu ta?

Suy đoán của Lâm Sâm được người thím xác nhận: “Đúng rồi, là người họ Kiều.”

Không biết cái gì thúc giục mà Lâm Sâm lén tới bệnh viện một chuyến. Kiều Mục đang thấp giọng nói chuyện với bác sĩ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, mặt đẫm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào. Một cảm giác bi thương nhói lòng theo không khí truyền đi khiến Lâm Sâm đứng ở bên kia vẫn có thể cảm nhận được. Không thể không đồng tình, không thể không xót thương, càng không cách nào oán hận được nữa… Oán hận kia vốn không có căn cứ. Cậu dựa vào cái gì mà hận Kiều Mục đây, vì Tần Chiêu Chiêu thích cậu ta? Đâu phải cậu ta cướp Tần Chiêu Chiêu trong tay cậu. Cậu hận Kiều Mục vô căn cứ, chẳng qua chỉ vì không thể chấp nhận sự thật mà giận cá chém thớt, tìm cách trút nỗi căm hận mà thôi.

Lâm Sâm không tới chào hỏi Kiều Mục, cậu im lặng quay người đi tìm thím, nói với thím Kiều Mục là bạn học cấp ba của cậu, giờ mẹ cậu ta đang nằm viện, nhờ thím tận lực giúp đỡ.

©STE.NT

“Cậu bé kia là bạn học của con à? Cậu bé cũng đáng thương quá, ba mẹ bị tai nạn cùng lúc, người chết, người kia vẫn chưa biết ra sao. Tình hình hiện tại của mẹ cậu ấy không khả quan lắm, không phải muốn cứu là được. Thằng bé tội nghiệp!”

Lúc ấy Lâm Sâm cảm thấy Kiều Mục thật là xui xẻo. Người ta vẫn nói đại hạn không chết tất có phúc về sau. Hôm tai nạn, mẹ cậu ta đã không “đi” luôn theo chồng, chắc chắn sau này sẽ không sao đâu, vì thế những lời thím nói cậu không buồn để vào lòng. Có điều, cậu vẫn phải cân nhắc xem có nên báo chuyện này cho Tần Chiêu Chiêu hay không. Cậu nghĩ chắc chắn Tần Chiêu Chiêu không biết chuyện này, thứ nhất cô ở ngoại thành, tin tức không nhanh nhạy; thứ nữa là chẳng ai biết chuyện cô thích Kiều Mục, tất nhiên chẳng có ai đặc biệt để tâm mà báo cho cô tin này.

Rốt cuộc có nên nói chuyện này cho Tần Chiêu Chiêu hay không? Lâm Sâm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định không nói. Cậu không hận Kiều Mục những vẫn hận Tần Chiêu Chiêu. Cô thích Kiều Mục thì cậu sẽ không nói cho cô biết nhà cậu ta xảy ra chuyện. Cậu vẫn mang trong mình tâm lý dỗi hờn như thế.

Lâm Sâm không ngờ được, hai hôm sau gọi điện cho thím hỏi thăm tình hình mẹ Kiều Mục lại hay tin: “Mẹ bạn con qua đời trưa hôm qua rồi. Cậu ta khóc thảm thiết lắm, y tá trực ban bọn thím nghe mà xót hết cả ruột. Thằng bé tội nghiệp!”

Lâm Sâm không tin nổi. Mấy hôm trước, cậu còn có cảm giác mình là kẻ bất hạnh nhất trên đời. Nhưng bây giờ, chuyện thất tình của cậu chẳng thể so nổi với chuyện ba mẹ Kiều Mục lần lượt qua đời. Kiều Mục mới thật sự là người bất hạnh nhất thế gian, bất hạnh đến tột cùng.

Điện thoại đã ngừng mà Lâm Sâm vẫn ngây ngốc ôm lấy ống nghe. Ngẩn người một lúc lâu, cậu quyết định bấm số gọi tới nhà Tần Chiêu Chiêu. Số điện thoại nhà cô vốn bị cậu xé nát nhét vào thùng rác từ hôm ở ngoại thành về; chẳng qua đến giờ cần phải gọi, không cần sổ sách ghi chép, chín con số quen thuộc vẫn có thể từ trong đầu nhảy ra.

Ngày trước, để lấy được số điện thoại nhà Tần Chiêu Chiêu mà cậu kiếm cớ hỏi mượn lớp trưởng sổ ghi số điện thoại cả lớp, nói là muốn xin số của Cung Tâm Khiết nhưng thực ra lại thuộc nằm lòng dãy số nhà Tần Chiêu Chiêu bên dưới. Những con số kia tựa như ghi khắc vào lòng cậu, nhớ mãi không quên.

Tần Chiêu Chiêu vừa từ nhà tang lễ về, hai mắt vẫn còn đỏ hoe đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ dồn. Nhấc máy lên, cô không ngờ được nghe tiếng của Lâm Sâm, những lời cậu ta nói càng khiến cô bất ngờ. Cô bất ngờ không phải vì chuyện câu ta nói mà vì việc cậu ta nói mà vì việc cậu ta gọi điện báo cho cô biết những chuyện ấy.

Chiều hôm đó, chỉ có thể dùng mấy chữ “buồn bã chia tay” để hình dung về hoàn cảnh của hai người. Khi ấy cậu ta phẫn nộ như hổ dữ, gào thét như sư tử mà mắng cô và thậm chí mắng cả Kiều Mục một trận. Hẳn là cậu ta hận cô và Kiều Mục thấu xương. Vậy mà giờ cậu ta lại gọi điện cho cô biết nhà Kiều Mục xảy ra chuyện, bảo cô tới thăm cậu ấy.

Quá bất ngờ, trong lòng Tần Chiêu Chiêu dấy lên một niềm cảm động, đồng thời nảy sinh một tầng nhận thức hoàn toàn khác về Lâm Sâm. Chàng trai thích gây chuyện, thích cậy mạnh, ưa thể diện, hay giận dỗi, thù hằn này có đôi khi lại đúng là một nam tử rất ra dáng đàn ông và mang theo một trái tim ôn nhu, thiện lương.

“Chuyện nhà Kiều Mục tôi đến rồi, nhưng vẫn cảm ơn cậu gọi tới báo cho tôi.”

Lâm Sâm bất ngờ. “Cậu cũng biết à? Sao cậu biết?”

“Ba mẹ cậu ấy gặp tai nạn, tin tức lập tức truyền khắp Trường Cơ này. Sau hôm đó, tôi có tới bệnh viện thăm, giờ vừa từ nhà tang lễ về, hôm nay hỏa táng mẹ cậu ấy.”

Lâm Sâm khó hiểu. “Vì sao ba mẹ cậu ta có chuyện mà tin truyền khắp Trường Cơ?”

“Không phải trong thư tôi đã viết rồi sao? Ba cậu ấy trước kia là phó giám đốc của nhà máy Trường Cơ chúng tôi, lúc đó nhà cậu ấy ở gần nhà tôi.”

“Cậu viết thư cho tôi lúc nào?” Lâm Sâm càng nghe càng không hiểu.

Tần Chiêu Chiêu cũng không hiểu. “Trong ba lô gửi lại cho cậu có kèm một phong thư, cậu chưa nhận được sao?”

Trong bưu phẩm có thư, Lâm Sâm hoàn toàn bất ngờ. “Trong đó có thư sao? Tôi không biết… còn chưa đi nhận. Giờ đi ngay!”

Dập máy, Lâm Sâm chạy thẳng tới bưu điện, xe lao như bay, chỉ hận không thể bay vèo đi được. Cậu đã xé nát thư mời nhận bưu phẩm, giờ lòng hăm hở vội vã muốn nhận bưu phẩm xem thư nhưng nhân viên bưu điện sống chết không đồng ý – không có giấy mời thì không được nhận hàng.

Cậu vừa tức vừa gấp gáp, nói bừa: “Sao các ông có thể làm ăn như thế chứ? Không có giấy mời không được nhận hàng, thế người ta mất thư mời thì bao nhiêu đồ dạc các người lấy hết à?”

Nhân viên bưu điện thẳng thừng: “Bưu điện lấy cái đó làm gì, nếu không có người đến nhận chúng tôi sẽ trao lại đồ cho người gửi.”

Cậu tắc tịt. Đứng ngây ở bưu điện nửa ngày không làm được gì, cậu đành nhờ ba giúp. Ba cậu quen nhiều người, chỗ này chỗ kia gặp chuyện gì đều có thể nhờ người quen đi cửa sau. Cậu tràn đầy hy vọng gọi điện cho ba, quả nhiên ba cậu cũng không phụ sự chờ mong.

“Xem nào, hình như vợ anh Lý làm ở bưu điện, chờ ba gọi điện.”

Gọi điện quả nhiên đúng vậy, tuy người quen không làm cùng chi nhánh với chỗ Lâm Sâm cần lấy bưu phẩm nhưng vẫn là người của bưu điện, hơn nữa, người ta còn phụ trách một chi nhánh, gọi điện đương nhiên xong chuyện. Đây chính là nét đặc sắc của xã hội Trung Quốc, có người quen rất dễ làm việc. Lâm Sâm lấy được bưu phẩm, cuối cùng cũng thấy được thư của Tần Chiêu Chiêu gửi.

“Gửi Lâm Sâm,

Tôi biết chuyện chiều nay khiến cậu rất buồn, thật xin lỗi cậu, tất cả là tại tôi không tốt, là tôi không chịu sớm nói rõ hết hiểu nhầm.

Thật ra tôi thích Kiều Mục từ lâu lắm rồi, không phải đến năm lớp mười mới bắt đầu. Cậu biết không? Tôi và Kiều Mục cùng lớn lên ở khu tập thể một nhà máy. Tôi biết cậu ấy từ lúc còn nhỏ xíu nhưng cậu ấy chưa bao giờ biết đến tôi. Cậu ấy là con trai Phó giám đốc xưởng, còn ba tôi chỉ là một công nhân quèn trong nhà máy. Chúng tôi ở rất gần nhau nhưng thực chất rất xa, rất khác biệt. Vì thế, dẫu tôi thích cậu ấy thế nào đi chăng nữa cũng không dám bày tỏ, tôi biết rất rõ khoảng cách giữa hai người chúng tôi. Nhưng tôi vẫn luôn mong có thể đến gần cậu ấy, nên khi thi vào cấp ba tôi chỉ có một mục tiêu: vào bằng được trường trung học thực nghiệm. Cuối cùng, tôi cũng được như ý nguyện, thậm chí còn được học lớp với cậu ấy.

Lâm Sâm, cậu hiểu lầm là tôi thích cậu, hơn nữa còn đối xử với tôt với tôi như vậy, tôi thật sự rất không an lòng. Nhưng tôi không biết phải làm sao để giải thích rõ ràng với cậu, những lời thật lòng rất khó nói ra. Vốn dĩ, tôi muốn chờ tới khi mình đi Thượng Hải học đại học sẽ cắt đứt quan hệ với cậu luôn, nhưng tới giờ, tôi chỉ thuận miệng khen chiếc ba lô của Cung Tâm Khiết đẹp mà cậu lại tới tìm cô ấy năn nỉ mua lại nó cho tôi, tôi biết mình không thể kéo dài chuyện này thêm được nữa. Tôi không thể cứ thế nhận chiếc ba lô này, cứ thế thản nhiên hưởng thụ lòng tốt của cậu dành cho tôi, bởi vì tôi chưa từng nghĩ tới chuyện báo đáp.

Lâm Sâm, chiếc ba lô này gửi trả lại cho cậu. Cảm ơn cậu đã đối xử tốt với tôi như vậy. Thật xin lỗi, tôi không thể đối tốt lại với cậu như thế! Thật xin lỗi, Lâm Sâm.

Tần Chiêu Chiêu”

Lâm Sâm trốn trong phòng, đọc đi đọc lại lá thư, trong lòng dấy lên một cảm giác phức tạp không nói thành lời. Hóa ra Tần Chiêu Chiêu sống cùng một khu tập thể với Kiều Mục từ nhỏ, cô biết cậu ta từ ngày bé xíu, cũng thích cậu ta từ lâu rồi. Cô thích cậu ta bao lâu rồi? Tính từ cấp hai tới giờ cũng đã sáu năm. Âm thầm thích một người bao lâu như vậy mà trước sau vẫn không nói cho cậu ta biết, cũng chẳng ai nhận ra. Bao nhiêu tâm sự đều giấu kín trong lòng, giống như nham thạch nóng bỏng âm ỉ trong lòng đất.

Xem hết phong thư, Lâm Sâm còn âu sầu hơn cả hôm ở ngoại thành. Hôm đó, Tần Chiêu Chiêu nói với cậu như vậy, cậu vẫn có thể lừa mình dối người cho rằng cô nhất thời si mê Kiều Mục đến không phân nổi trắng đen. Tới giờ cậu đã hiểu rõ, Tần Chiêu Chiêu thích Kiều Mục không phải si mê nhất thời mà là tâm lý bao năm không thay đổi, thời gian dài mà tình như mới. Vì cậu ta cô mới nỗ lực thi vào trường trung học thực nghiệm, đến cả nguyện vọng thi đại học cũng là Thượng Hải hoặc các thành phố lân cận như Nam Kinh, Hàng Châu, lý do không nói cũng biết.

Tình đầu như ván cờ, Lâm Sâm không thể trốn tránh sự thật cậu đã thảm bại trong ván cờ này.

Khai giảng sắp đến gần, Tần Chiêu Chiêu chuẩn bị khởi hành tới Thượng Hải học. Nên mang gì, không nên mang gì, ba mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng hết cho cô. Đêm trước khi đi, Tần mẹ ở trong phòng cô thật lâu, hết dặn cái này lại nói cái kia, đã vậy còn lặp đi lặp lại nhấn mạnh đủ điều, như thể cô vẫn là đứa con nít.

Tần mẹ nói đến khuya mới về phòng ngủ, Tần Chiêu Chiêu đóng cửa, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ – âm thanh nho nhỏ, đều đều như tiếng vó ngựa.

Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, âm thanh này không hề xa lạ với cô, nó từng xuất hiện hai lần ngoài cửa sổ phòng cô. Lâm Sâm lại tới sao? Nhất định là cậu ta, chỉ có thể là cậu ta mà thôi. Ngoài cậu ta ra còn ai nữa? Không phải cậu ta biết mai cô sẽ đi Thượng Hải nên tới cáo biệt chứ?

Đến gần cửa sổ, cô nhẹ nhàng nâng một góc rèm cửa. Ngoài kia trăng rất sáng, gương mặt Lâm Sâm dưới bóng trăng chiếu thẳng vào mắt cô. Cậu ta đến bao lâu rồi? Ngơ ngác nhìn người ngoài cửa, cô không biết nên phản ứng ra sao.

Cách một lớp rèm mỏng, Lâm Sâm nhỏ giọng nói với cô: “Tần Chiêu Chiêu, mở của sổ được không?”

Hơi chần chừ cúi người, Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng mở cửa. Cậu ta cũng cúi người ghé vào cửa sổ, nhét một món đồ nhỏ qua song cửa hẹp, cô chăm chú nhìn, là chiếc ba lô cún con kia.

“Ba lô này vẫn nên tặng cho cậu thì hơn, tôi giữ lại cũng không dùng, cậu đi Thượng hải học có chiếc ba lô này cũng hợp mốt lắm.”

Ba lô gửi trả nay được Lâm Sâm mang tới, Tần Chiêu Chiêu vô thức từ chối: “Không cần đâu…”

Cậu ngắt lời: “Cậu cứ nhận đi, tôi không có ý gì đâu. Coi như bạn bè cùng lớp tặng quà cho nhau thôi, nhận đi. Trừ khi cậu ghét tôi lắm, không muốn nhận đồ của tôi, tôi… tôi cũng không ép.”

“Không, không phải, thật ra tôi không hề ghét cậu.”

Tần Chiêu Chiêu thanh minh, không phủ nhận ban đầu cô rất ghét Lâm Sâm vì cậu ta bắt nạt và ăn vụng đồ của cô. Nhưng lâu ngày hiểu được lòng nhau, cô nhận ra Lâm Sâm dẫu có nhiều khuyết điểm vẫn là một chàng trai tốt. Cô biết ơn cậu ta gọi điện báo gia đình Kiều Mục xảy ra chuyện cho mình. Vốn dĩ cậu ta không cần phải gọi cuộc điện thoại này, nhưng vẫn gọi. Cú điện thoại cho cô một nhận thức hoàn toàn khác về Lâm Sâm, không từ chối nữa, cô nhận chiếc ba lô. Ba lô ấm áp, hẳn đã ở trong lòng cậu ta rất lâu rồi.

Tần Chiêu Chiêu nhận ba lô, môi Lâm Sâm mấp máy tựa như muốn nói gì song lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Đó là tiếng thở dài thực sự mà Tần Chiêu Chiêu chưa từng nghe qua. Nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng kéo dài, yếu ớt vang lên giữa đêm đen tịch mịch, giống nhứ phiến lá cuối cùng run rẩy, xơ xác trong bóng chiều thu, lại giống tiếng tuyết đầu mùa miên man bay giữa sớm bình minh lạnh giá. Tịch liêu, đau đớn, thẫn thờ… Không hiểu sao mắt Tần Chiêu Chiêu đỏ hoe. “Cảm ơn cậu, Lâm Sâm. Xin lỗi Lâm Sâm.”

Ngoài xin lỗi, cô không biết mình còn có thể nói được gì.

“Không có gì, không cần xin lỗi. Thật ra cũng không phải tôi thật lòng thích cậu, chẳng qua là nhất thời hứng lên thôi. Giống như… giống như với Diệp Thanh ngày trước.”

Lâm Sâm nhỏ giọng cười cười. Cậu muốn cười thật thoải mái, tiêu sái nhưng cơ mặt không chịu nghe lời, nụ cười treo trên mặt cứng đơ. Mắt Tần Chiêu Chiêu càng đỏ, vô cùng chân thành nhìn cậu, nhấn từng chữ vô cùng trịnh trọng. “Lâm Sâm, cảm ơn cậu. Tôi vĩnh viễn không quên cậu đã đối xử với tôi tốt như thế nào.”

Nụ cười vẫn treo trên mặt Lâm Sâm nhưng nước mắt lại bất ngờ tuôn rơi. Lời Tần Chiêu Chiêu như bàn tay vô hình đẩy nước mắt cậu trào ra. Sức kiềm chế yếu ớt của thiếu niên nhanh chóng bị phá vụn, không còn cách nào giả vờ được nữa, cậu bối rối quay đầu chạy thẳng. Có thế nào cậu cũng không muốn khóc lóc, làm trò trước mặt Tần Chiêu Chiêu, mười tám tuổi thiếu niên đã trở thành đàn ông… Đàn ông chỉ có thể âm thầm rơi lệ chốn không người.

Lâm Sâm đi rồi, Tần Chiêu Chiêu cũng khóc không thành tiếng. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn xuống, từng giọt, từng giọt ngấm vào chiếc ba lô nhỏ cô ôm trong lòng.

Đêm trước ngày Tần Chiêu Chiêu rời thành phố, Lâm Sâm trằn trọc khó ngủ. Máy nghe nhạc bên gối chạy đi chạy lại bài hát Tâm như dao cắt của Trương Học Hữu:

“… Thực sự anh không muốn lưu luyến em, nhưng điều gì khiến anh trằn trọc chẳng yên. Chẳng ngờ anh nói rồi lại nói, trời đã sáng từ khi nào. Khóe môi anh nếm phải một vị cay đắng. Anh thật sự đã khóc vì em rồi. Em thật sự theo anh ta đi mất rồi. Thời khắc này cả thế gian có thêm một kẻ đáng thương là anh…”

——HẾT TẬP 1——