Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 27




Tần Chiêu Chiêu đang vất vả kiếm việc thì Kiều Mục gọi tới nói có một việc muốn giới thiệu cho cô. Ba một học trò của cậu mở một công ty vật liệu xây dựng, hai hôm trước một nhân viên văn phòng vừa xin nghỉ việc, giờ đang cần bổ sung người mới.

“Mình đã kể tường tận tình hình của cậu cho ông ấy nghe, ông ấy nói mai cậu qua phỏng vấn, chắc không vấn đề gì đâu. Công ty của ông ấy không lớn lắm nhưng thời buổi này tìm việc khó khăn, cứ làm tạm chỗ này rồi sau từ từ tìm việc khác. Cậu thấy sao?”

Tất nhiên Tần Chiêu Chiêu cảm thấy quá tốt, việc Kiều Mục giới thiệu đương nhiên cô không từ chối. Cậu dốc lòng đề cử cô với phụ huynh học sinh khiến cô vô cùng vui vẻ. Cô biết cậu không phải người rảnh rỗi lo việc thiên hạ, vậy mà vẫn để tâm mọi chuyện của cô, vậy cũng coi như có quan tâm tới cô? Nghĩ tới đây, tim cô lại đập rộn rã.

Việc phỏng vấn vô cùng thuận lợi. Có thể quản lý nhân sự ở công ty đã được giám đốc dặn dò nên chỉ hỏi cô vài câu đơn giản là nhận luôn. Đãi ngộ của công ty khá tốt, ngày làm tám giờ, bao cơm, lương thử việc một ngàn hai trăm đồng, làm chính thức thì một ngàn rưỡi. Điều kiện căn bản không hề tệ, chỉ phiền phức là không bao ở. Phí thuê nhà ở Thượng Hải không hề rẻ, nhưng nói thế nào thì Tần Chiêu Chiêu vẫn tương đối hài lòng.

Phỏng vấn xong, Tần Chiêu Chiêu lập tức gọi điện cảm ơn Kiều Mục, cậu khách sáo nói: “Không có gì, trước kia cậu giúp mình rất nhiều, giờ có cơ hội thì giúp lại cậu thôi.”

Lời này nghe có chút giống như đang “trả nợ ân tình”, Tần Chiêu Chiêu đột nhiên thấy không vui. Trước kia cô làm mọi việc vì Kiều Mục đâu phải để chờ sau này được “báo đáp”. Vậy mà cậu vẫn để bụng chờ ngày “trả ơn”, như vậy rõ ràng không muốn nợ ân tình của cô, cô không thể không cảm thấy khó chịu.

Niềm vui phỏng vấn thành công âm thầm tan biến, Tần Chiêu Chiêu đột nhiên cảm thấy công việc này cũng không hẳn tốt như vậy, phải tự kiếm chỗ ở. Công ty dặn cô hôm sau đi làm nhưng cô không muốn đi. Đương nhiên cô không nhận mình đang dỗi, viện lý do: Dù sao còn mấy tháng nữa mới tốt nghiệp, vẫn còn thời gian từ từ tìm việc, không chừng còn có thể tìm được việc khác tốt hơn.

Thế là Tần Chiêu Chiêu bỏ qua một công việc nhẹ nhàng, tiếp tục bôn ba tìm việc. Kiều Mục biết cô không đi làm ở công ty vật liệu xây dựng liền gọi điện hỏi lý do. Cô cố làm như không có gì. “Không có gì đâu, người ta không bao ở, mình cảm thấy không tiện lắm nên không tới làm. Ngại quá, để cậu phải lo cho mình rồi.”

Kiều Mục không nói gì thêm. Vài hôm sau, Phương Thanh Dĩnh bất ngờ tới trường tìm Tần Chiêu Chiêu, nói công ty của ba cô ấy đang tuyển người, đãi ngộ rất tốt, bao ăn bao ngủ, cuối năm có thưởng Tết, là bạn học cũ với nhau, Phương Thanh Dĩnh muốn giữ cho cô một suất.

Ngày đi học, Tần Chiêu Chiêu và Phương Thanh Dĩnh không thân thiết, may mắn ở đâu rớt xuống đầu cô thế này? Cô ấy có thể nhường công việc này cho bạn học khác, nhưng cố tình tìm tới cô, không cần nói cũng biết do ảnh hưởng của Kiều Mục. Kiều Mục vẫn một mực muốn giúp cô kiếm việc làm, có phải vì cậu cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để báo đáp cô?

Phương Thanh Dĩnh cũng rất thẳng thắn: “Gần đây Kiều Mục một mực để ý các thông tin tuyển dụng cho cậu, cậu ấy nói trước kia cậu giúp cậu ấy rất nhiều, giờ muốn giúp lại cậu. Cậu ấy muốn giúp cậu, mình muốn giúp cậu ấy nên mới tìm cho cậu một việc ở ngay chỗ ba mình. Mình không cần cậu nhận ân tình của mình, chỉ cần cậu hiểu tâm sự của Kiều Mục là được rồi. Hy vọng cậu không từ chối.”

Tần Chiêu Chiêu cười gượng. “Kiều Mục, cậu ấy… thật khách sáo quá, kỳ thực trước kia mình giúp cậu ấy đâu phải để đợi cậu ấy báo đáp.”

“Tuy nói thế nhưng trong lòng cậu ấy vẫn không an tâm về cậu. Tần Chiêu Chiêu, đây cũng là một cách để Kiều Mục thể hiện lòng quan tâm với cậu. Cậu hà tất phải khách sáo như vậy, sao cứ phải nghĩ tới chuyện báo đáp hay không báo đáp nhỉ?”

Tần Chiêu Chiêu trầm mặc, Phương Thanh Dĩnh cũng không yêu cầu cô đồng ý ngay. “Cậu cứ nghĩ đi, mấy hôm nữa trả lời mình.”

Nói chuyện đâu vào đấy, Phương Thanh Dĩnh hỏi thêm: “Nghe nói cậu quen Kiều Mục từ nhỏ, chuyện nhà cậu ấy cậu biết rất rõ. Tại sao cậu ấy chỉ ở một mình với bà ngoại? Có phải ba mẹ cậu ấy mất rồi không?”

Tần Chiêu Chiêu sửng sốt: “Kiều Mục không kể cho cậu à?”

Phương Thanh Dĩnh lắc đầu, có phần chán nản. “Kiều Mục giờ vẫn chỉ coi mình là học sinh thôi, hầu như không nói chuyện của cậu ấy với mình. Nhiều chuyện là do dì Lan hỏi bà ngoại mà ra, có điều bà ngoại đã già, lú lẫn rồi, nói năng lộn xộn lắm. Lúc thì nói mẹ cậu ấy vẫn ở Giang Tây, lúc lại bảo mẹ cậu ấy gặp tai nạn mất rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ba mẹ Kiều Mục cùng bị tai nạn giao thông mất năm cậu ấy mới vào đại học. Chuyện thương tâm này cậu ấy không muốn nhắc tới, cậu ngàn vạn lần đừng hỏi, đừng để cậu ấy buồn.”

Tần Chiêu Chiêu không trả lời cụ thể, chuyện Kiều Mục không muốn nói, đương nhiên cô vẫn giữ kín cho cậu. Kiều Mục duy trì khoảng cách với Phương Thanh Dĩnh khiến cô có chút vui mừng trong lòng. Ngoài ra, cô cũng cảm thấy vui mừng vì mình quen biết Kiều Mục bao nhiêu năm, từ nhỏ đã biết cậu, biết rõ thân thế, gia đình, tính cách, cuộc đời cậu… Cô quen thuộc mọi chuyện về cậu như chuyện của chính mhình. Cho dù là Lăng Minh Mẫn cũng chưa chắc đã biết được toàn diện như cô, dù sao hai người họ đến cấp hai mới quen nhau.

Tần Chiêu Chiêu vẫn từ chối “ý tốt” của Phương Thanh Dĩnh, không tới làm ở công ty của ba cô, tiếp tục loanh quanh trên mạng tìm việc.

Đàm Hiểu Yến gọi điện thoại hỏi thăm chuyện tìm việc, biết được tìm việc ở Thượng Hải còn có mục “ưu tiên người bản địa” thì tức giận bất bình. “Thượng Hải này đúng là bài ngoại nặng, cái gì cũng chỉ ưu tiên dân địa phương. Chiêu Chiêu, hay là cậu tới Thâm Quyến tìm việc đi. Thâm Quyến không câu nệ chuyện dân địa phương, dân ngoại tỉnh; tính ra nơi này chẳng có bao nhiêu dân bản địa. Thâm Quyến lớn mạnh là nhờ dân bên ngoài, hơn nữa thu nhập ở Thâm Quyến cũng không thua kém Thượng Hải bao nhiêu mà chi phí thấp hơn, khí hậu cũng ôn hòa hơn nhiều. Không phải cậu nói mùa đông, Thượng Hải lạnh lắm sao, thế thì đừng ở Thượng Hải nữa, cứ đến Thâm Quyến tìm việc đi. Ở đây có mình, mình lo ăn lo ở cho cậu đến khi nào tìm được việc thì thôi.”

Có bạn tốt như Đàm Hiểu Yến, Tần Chiêu Chiêu cũng biết mình rất may mắn, Hiểu Yến quan tâm, coi việc của cô như việc của mình. So sánh, phân tích giữa Thượng Hải và Thâm Quyến của cô cũng không sai mấy. Đúng là Thâm Quyến không kém Thượng Hải bao nhiêu, tuy kém Thượng Hải về bề dày văn hóa lịch sự nhưng đây là một đô thị trẻ có sức bật mạnh mẽ. Hơn nữa, các thành phố phía Nam có khí hậu tốt hơn nhiều, cảnh xuân ở Thâm Quyến đẹp như tranh vẽ, với thể chất sợ lạnh như cô, sống ở Thâm Quyến thực hợp lý.

Nếu Thượng Hải không có Kiều Mục, Tần Chiêu Chiêu sẽ không ngại ngần xuôi về Thâm Quyến. Nơi ấy có Đàm Hiểu Yến, có thể có bạn tốt nhiều năm giúp đỡ lẫn nhau chẳng lẽ không tốt hơn một mình cô gắng gượng ở cái thành phố xa lạ này sao? Có điều Kiều Mục còn ở Thượng Hải, cô không nỡ rời đi.

Tạ Á cũng hào hứng với đề nghị của Đàm Hiểu Yến. “Chiêu Chiêu, thật ra cậu nên tính toán chuyện đi Thâm Quyến phát triển đi. Thượng Hải này thật sự không hợp với những người không gia thế, không danh tiếng như chúng ta. Âu Dương Hạo đang tính quay về Nam Kinh, tốt nghiệp xong mình cũng đi cùng anh ấy.”

Tần Chiêu Chiêu ngẩn người. “Các cậu tính về Nam Kinh ư? Không phải Âu Dương Hạo đang làm việc rất tốt sao?”

“Cũng không phải quá tốt. Hơn nữa, anh ấy là con một, ba mẹ anh ấy mong anh ấy có thể về bên cạnh nên đã tìm cho anh ấy một công việc rất có tiền đồ ở Nam Kinh, anh ấy chuẩn bị về rồi. Đương nhiên mình sẽ đi cùng anh ấy, anh ấy đi đâu mình theo đó.”

Tạ Á không những “gả gà” mà còn muốn “theo gà” luôn. Thượng Hải mà cô khát khao vươn tới xem ra thua kém một câu nói của người yêu. Anh ta muốn về Nam Kinh, cô liền không do dự theo cùng, không hề lưu luyến mười dặm đô thị ngập đầy vàng son hoa lệ này.

Thường Khả Hân sau khi tốt nghiệp cũng rời Thượng Hải. Cô đã tìm được đối tượng kết hôn, một bác sĩ người Đài Loan quê gốc ở Vô Tích, đã góa vợ, tuổi ngoài bốn mươi, học vị thạc sỹ, nghe nói đang làm chủ hai phòng khám tư ở Đài Bắc, đúng tiêu chuẩn “đàn ông thành đạt”. Cô muốn xuất ngoại lấy chồng, bao nhiêu nam sinh trong khoa đều xót xa, còn nói hai bờ đất nước còn chưa thống nhất, giờ cô kiếm chồng Đài Loan để nối liền.

Chương Hồng Mai và Từ Anh cầu nhân được nhân, cả hai cùng đỗ nghiên cứu sinh, có thể tiếp tục sống những tháng ngày học hành đơn thuần. Ngoài Tần Chiêu Chiêu, các bạn cùng phòng ai nấy đều tự xác định được đường hướng tương lai cho bản thân. Cô không khỏi có chút mông lung, tương lai của cô rốt cuộc sẽ ra sao đây?

Giữa lúc đang mông lung, Kiều Mục tới tìm cô, nhắn người ở ký túc xá gọi cô xuống. Trời vừa về chiều, nắng chiều nhuộm bóng dáng cậu một sắc lam hồng, lấp đầy tầm mắt cô.

Kiều Mục hỏi thăm chuyện tìm việc của cô, cô đáp: “Vẫn chưa tìm được, không có gì, vẫn còn thời gian, từ từ sẽ tìm được thôi.”

“Không có hộ khẩu Thượng Hải, muốn tìm một việc tốt ở đây cũng không dễ dàng.”

Tần Chiêu Chiêu cố tỏ ra thoải mái. “Thượng Hải khó kiếm việc thì không kiếm ở Thượng Hải nữa, mình có bạn ở Thâm Quyến, cô ấy rủ mình sang đó tìm hướng phát triển.”

“Thâm Quyến cũng tốt. Nếu vậy cậu cũng nên tính toán đi Thâm Quyến đi. Nơi đó nhất định nhiều cơ hội hơn Thượng Hải, hơn nữa khí hậu cũng dễ chịu hơn nhiều.”

Kiều Mục đồng tình chuyện đi Thâm Quyến như vậy khiến Tần Chiêu Chiêu không khỏi có chút nhạy cảm đoán: Có phải cậu ấy không muốn giữ mình ở Thượng Hải hay không? Cô gượng cười. “Chẳng qua sống ở Thượng Hải bốn năm rồi cũng quen, vẫn muốn tìm cơ hội lưu lại đây thêm một thời gian nữa.”

“Tần Chiêu Chiêu, cậu mới tới đây bốn năm đã bắt kịp nó rồi sao? Mình đến đây sáu năm rồi mà vẫn cảm thấy chưa thể hòa nhập với nó. Tuy mình sống ở Thượng Hải nhưng vẫn lớn lên ở nơi khác, về Thượng Hải mình vẫn không thích nghi được, hơn nữa từ ngày mẹ mình mất… mình không có cảm giác thuộc về nơi này. Thượng Hải lớn quá, nhịp sống hối hả nhưng tình cảm lại mỏng manh. Càng ở đây lâu mình lại càng không thích Thượng Hải. Nếu không vì còn bà ngoại, nhất định tốt nghiệp xong mình sẽ rời Thượng Hải.”

Tần Chiêu Chiêu giật mình, Kiều Mục ở Thượng Hải sáu năm còn chưa hòa nhập với nơi này, huống hồ cô mới ở đây bốn năm, làm sao có thể dung nhập? Đô thị phồn hoa này căn bản không hợp với cô.

“Cậu không muốn ở Thượng Hải, vậy định đi đâu?”

“Mình muốn đi Hạ Môn, tới đảo Cố Lãng làm một giáo viên âm nhạc. Mình thích thành phố nhỏ ven biển này, cảnh sắc tuyệt đẹp, nhịp sống chậm rãi, nhàn nhã, là đào nguyên lý tưởng trong lòng mình.”

Công việc của sinh viên chuyên nhạc cũng không nhiều lắm. Tinh anh mới có thể trở thành nhạc công trình diễn, rất ít người có thể vào các dàn nhạc chuyên nghiệp; đa số học xong đều làm giáo viên ở các trường nghệ thuật, một số tự mình mở lớp. Kiều Mục không tệ, kiếm được việc biên tập nhạc ở một công ty âm nhạc, khiến bạn bè ngưỡng mộ. Tần Chiêu Chiêu cũng cảm thấy mừng cho cậu, nhưng không ngờ cậu chỉ mong được tới Cố Lãng làm một giáo viên dạy nhạc. Đúng là nhân các hữu chí[1]!

[1] Nghĩa là mỗi người đều có chí hướng riêng.

“Tần Chiêu Chiêu, cậu vẫn nên tính xem có nên đi Thâm Quyến hay không. Mình cảm thấy Thâm Quyến hợp với cậu hơn Thượng Hải.”

Tần Chiêu Chiêu hoang mang, đi hay ở? Hoàn toàn chưa biết chắc. “Mình còn đang nghĩ.”

Kiều Mục im lặng một lát, chậm rãi mở miệng nghi ngờ: “Cậu… không nỡ rời Thượng Hải… vì… mình sao?”

Tần Chiêu Chiêu chấn động. Ngày đó Lăng Minh Mẫn nói thẳng giữa nhà ga là cô mến Kiều Mục nhiều năm nhưng cậu không hề có phản ứng gì, sau này cũng không nhắc tới, như chưa từng nghe qua. Nhưng cô biết rõ cậu có nghe thấy, cũng hiểu cậu làm như không nghe thấy là để tránh cho cả hai bên cùng xấu hổ. Đến giờ cậu nói thẳng ra khiến cô luống cuống, mặt đỏ hơn cả lần ở nhà ga. Mặt đỏ, lòng loạn, bối rối như chú chim non sợ hãi trong tổ. “Mình… mình…”

“Nếu cậu thực sự thích Thượng Hải, mình sẽ tìm mọi cách giúp cậu ở lại. Nếu không, mình hy vọng cậu sẽ sớm rời nơi này để tìm chỗ thích hợp với cậu. Mong cậu đừng vì mình mà chần chừ, như vậy làm mình áy náy lắm.”

Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, xưa nay cô luôn coi chuyện thầm thích và sẵn sàng một mình trả giá vì Kiều Mục là chuyện của riêng mình. Tất cả là cô cam tâm tình nguyện, không mong được cậu hồi đáp. Nhưng Kiều Mục lại thấy áy náy, cô tốt với cậu như vậy lại thành áp lực không lời và món nợ ân tình khó báo đáp, tại sao chứ?

Nhất thời hai người cùng trầm mặc, chỉ còn gió nhẹ vi vu trên ngọn cây xanh mượt tựa như tiếng ai đó thở dài.