Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 30




Tháng Bảy năm 2007, mục giải trí của hầu hết các tạp chí lớn đều đưa tin quan trọng: cuối tháng Bảy, concert của ca sĩ thần tượng Trương Học Hữu sẽ được tổ chức tại sân vận động Thâm Quyến.

Lúc “Chuyến lưu diễn Châu Á 2007 – Trương Học Hữu đã lâu không gặp” diễn show thứ nhất hồi tháng Ba ở Quảng Châu, Tần Chiêu Chiêu đã có ý đến xem. Nhưng lúc đó bận việc nên không đi được, hơn nữa báo chí đưa tin Trương Học Hữu còn diễn hai show nữa ở Phật Sơn và Thâm Quyến, cô quyết định nhất định không bỏ lỡ concert ở Thâm Quyến. Lúc concert ở Thâm Quyến bắt đầu nhận đặt trước vé, Tần Chiêu Chiêu liền nhanh chóng đăng ký.

Có người đồng nghiệp thấy vậy thì cảm thấy vô cùng kỳ quái: “Tiểu Tần, bình thường không thấy em theo đuổi thần tượng nào, lúc nào cũng tiết kiệm, giờ lại cuồng nhiệt bó mấy trăm đồng đi xem liveshow sao?”

Mắt Tần Chiêu Chiêu thoáng hiện ký ức xa xăm, giọng nói mềm mại ngập tràn trìu mến: “Vì em rất thích các bài hát của Trương Học Hữu, thích từ lâu lắm rồi.”

Cô vĩnh viễn không thể quên, chính giọng ca Trương Học Hữu đã đồng hành cùng cô suốt những tháng năm niên thiếu thuần khiết nhất đời người. Đặc biệt là bài hát Vẫn cảm thấy em là người tuyệt nhất, từng câu từng chữ như thấm đẫm tình đầu mong manh thời thiếu nữ của cô. Đi xem liveshow của Trương Học Hữu không phải là đi theo đuổi thần tượng mà là tìm về với những tháng năm như trước.

Liveshow “Trương Học Hữu đã lâu không gặp Thâm Quyến” diễn ra ngày Hai mươi bảy tháng Bảy tại sân vận động Thâm Quyến. Sân vận động lớn chật kín người, Trương Học Hữu vừa bước lên sân khấu biểu diễn, mấy vạn người xem ở dưới đã hò hét đinh tai nhức óc. “Ca thần” gươm sắc chưa mòn, hát solo suốt ba tiếng đồng hồ. Mỗi bài hát cất lên, người xem bên dưới lại ồn ào hát theo, rất nhiều người còn gào thét: “Trương Học Hữu, em yêu anh!” Không khí và cảnh tượng náo nhiệt dị thường khiến lòng người sục sôi cực điểm.

Trong liveshow, Trương Học Hữu công khai số tuổi thật, năm nay ông đã bốn mươi sáu tuổi, đã đứng trên sân khấu ca hát hai mươi ba năm. Tần Chiêu Chiêu không kiềm được xúc động, rơi lệ. Hai mươi ba năm… Ấy cũng là tuổi xuân của cô! Cô lớn lên cùng tiếng hát của ông, mỗi giai điệu quen thuộc vang lên lại nhắc nhở cô về những tháng năm khờ khạo.

Trên sân khấu, Trương Học Hữu ca mãi những bài hát kinh điển năm xưa, gợi Tần Chiêu Chiêu nhớ về vô số ký ức thời trung học.

Vẫn nhớ năm xưa cô thích nhất bài hát Vẫn cảm thấy em là người tuyệt nhất, tới giờ cô vẫn đặt bài hát này làm nhạc chuông điện thoại; vẫn nhớ cô từng nhịn ăn nhịn mặc để tiết kiệm tiền mua album của ông; vẫn nhớ mỗi tiết tự học tối thường vừa học bài vừa nghe nhạc Trương Học Hữu; vẫn nhớ năm xưa có một bạn nam sinh lớp bên muốn tặng cô một băng nhạc; và nhớ… nhớ cả Lâm Sâm sưu tập trọn bộ album của Trương Học Hữu, là người hâm mộ ông nhất trong mắt các bạn học; nhớ cả chuyện Tết năm đó cậu hát Mỗi ngày yêu em thêm một chút…

Thật khéo, Tần Chiêu Chiêu vừa nhớ tới Lâm Sâm hát ngày Tết thì trên sân khấu, Trương Học Hữu cũng bắt đầu biểu diễn Mỗi ngày yêu em thêm một chút bằng tiếng Quảng. Giai điệu quen thuộc vang lên, cô không kìm được, nước mắt trào ra mà bản thân cũng không hiểu nổi lý do.

Tháng năm trôi đi, những tưởng rất nhiều chuyện đã phôi pha trong trí nhớ, mơ hồ khó có thể nhận ra. Mỗi bài hát gắn liền với những kỷ niệm xưa lại giục những ký ức đã chôn sâu dưới đáy lòng trỗi dậy thật sống động.

Âm nhạc có sức gợi nhớ vô cùng. Một bài hát đã từng khuấy động tơ lòng ta, cùng đồng hành với ta suốt quá trình trưởng thành cũng giống như một chiếc chìa khóa không gỉ sét, có thể tùy thời tùy lúc mở toang cánh cửa ký ức phủ kín bụi thời gian, thủ thỉ với ta về những chuyện xưa, những người cũ, những tình cảm mơ hồ ngây ngô. Nghe một bài hát cũ cũng giống như lắng nghe những câu chuyện tháng năm.

Đi xem liveshow của Trương Học Hữu, Tần Chiêu Chiêu có cảm giác thấy lại những ngày tháng xa xôi và cả thời niên thiếu của chính mình. Thời niên thiếu đã mãi mãi rời bỏ cô, nhưng những bài hát cũ tựa như cỗ máy thời gian phút chốc xóa nhòa mọi khoảng cách thời gian và không gian. Những giai điệu quen thuộc dắt cô về một thời đã xa, nhắc cô nhớ lại thuở áo trắng bồng bềnh trong nắng.

Kiếm tìm trong lời hát, hồi tưởng trong tiếng ca và tiễn đưa trong khúc nhạc.

Kiếm tìm thời gian đã trôi như nước, hồi tưởng những ngày tháng thuần khiết, vô tư và tiễn đưa tuổi hồng thơ ngây đã bị năm tháng phũ phàng cuốn trôi. Gió mưa năm ấy, nắng vàng năm ấy, cảnh xuân tươi đẹp ấy, trận mưa hè mát lành ấy, mùa thu thay lá đỏ ấy, tuyết nhẹ ngày đông ấy… Tất cả những thứ thuộc về ngày ấy đều đáng để kiếm tìm, để hồi tưởng, nhung nhớ và để tiễn đưa.

Tần Chiêu Chiêu nghe tiếng thông báo liveshow kết thúc trong nước mắt. Liveshow cực kỳ thành công, điều khiến cô nuối tiếc nhất là Trương Học Hữu không hát Vẫn cảm thấy em là người tuyệt nhất mà cô yêu thích. Cô đã mong muốn có thể nghe ông hát live bài hát đã làm rung động trái tim mình biết bao, vậy mà cuối cùng không thể thực hiện được tâm nguyện. Giống như cô đã yêu Kiều Mục bao nhiêu năm nhưng ước muốn vẫn không thể thành sự thật.

Nhưng ông lại biểu diễn Mỗi ngày yêu em thêm một chút, trong trí nhớ của cô từng có một chàng trai đã xúc động hát bài hát này. Chuyện đã nhiều năm nhưng cô vẫn nhớ kỹ lúc Lâm Sâm hát xong bài hát ấy, các bạn xôn xao hỏi cậu mỗi ngày yêu ai thêm một chút? Cậu còn ngượng ngùng liếc sang cô, đôi mắt sáng lấp lánh.

Tốt nghiệp cấp ba xong, Tần Chiêu Chiêu chưa một lần gặp lại Lâm Sâm. Mỗi lần vô tình nhớ tới cậu, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh thuở niên thiếu. Có điều, nhẩm lại mới biết, hóa ra họ đã xa cách bảy năm rồi. Bảy năm đủ để một cậu thiếu niên trở thành một người đàn ông chín chắn. Năm tháng quả thật có thể bỏ rơi con người, hồng hoa lục liễu năm nào trải năm này tháng khác cuối cùng đã thành hồng tàn lục phai, thanh xuân trôi theo thời gian như cánh chim nhỏ một đi không trở lại. Bất tri bất giác, họ đều đã trưởng thành cả rồi.

Tần Chiêu Chiêu đã lâu không hay tin về Lâm Sâm. Tốt nghiệp đại học liền chuyển tới Thâm Quyến. Năm thứ nhất không về nhà ăn Tết, công ty cần người trực Tết, nhân viên mới vào không xung phong thì ai sẽ xung phong? Cô bấm bụng ở lại trực Tết. Sang năm thứ hai đã vững chắc ở đây, thừa dịp bạn cùng phòng về quê, cô đón ba mẹ xuống Thâm Quyến ăn Tết giống chị Tiểu Đan năm ấy, để ba mẹ nửa đời vất vả biết mùi xa hoa, tráng lệ của thành phố lớn. Hai năm liền không về ăn Tết, hầu như mất liên lạc với bạn học cũ. Nhất là mấy năm gần đây, điện thoại di động trở nên thông dụng, đến công nhân cũng có di động, máy bàn nhà cô đã bị cắt. Tần ba có di động, Tần mẹ cũng có điện thoại cầm tay, máy bàn chẳng còn tác dụng gì. Chiếc điện thoại bàn mất mấy ngàn đồng để mắc năm xưa đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó. Điện thoại bàn không còn, bạn học cũ chẳng còn cách nào tìm được cô nữa.

Tần Chiêu Chiêu cũng không cố gắng liên lạc lại với bạn học cũ. Dù sao cũng tốt nghiệp nhiều năm rồi, năm tháng dài rộng, giữa đường đời bọn họ chỉ là một đám bạn cùng sánh bước một đoạn đường. Gặp nhau, rồi dần phôi pha theo dòng chảy thời gian, lâu dần thành quên, âu cũng là lẽ thường tình.

Nhưng vẫn còn có người, dẫu đã lạc theo năm tháng nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn mãi mãi không thể quên… ví như Lâm Sâm. Thứ vẫn vương, nhung nhớ này không phải là tình yêu, chỉ là một chút tình cảm nhẹ nhàng mà bền bỉ.

Lần cuối nghe tin tức về Lâm Sâm là kỳ nghỉ đông năm thứ tư đại học. Ngày ấy Chu Minh Vũ kể Lâm Sâm đã thi vào trường quân đội, còn cho cô số điện thoại ký túc xá của cậu. Cô chưa một lần gọi vào số ấy, năm này qua năm khác, cậu hẳn đã ra trường, số điện thoại này cũng chẳng còn tác dụng. Mấy lần lọc danh bạn điện thoại, nhìn thấy dãy dố mang tên “Lâm Sâm”, cô đã nghĩ nên xóa, nhưng cuối cùng vẫn âm thầm giữ lại.

Cô không biết vì sao mình cứ giữ mãi số điện thoại ấy, có lẽ, muốn dựa vào đây để níu giữ những tháng năm trung học mỗi lúc một rời xa. Lâm Sâm… Cái tên này giống như một lời chú thích cho những năm tháng tươi sáng nhất thời thanh xuân của cô.

Không biết giờ cậu thế nào? Có khỏe không? Đã thích ai chưa? Hay đã có gia đình riêng của mình rồi? Cô chân thành hy vọng cậu có thể sống thật tốt, thật hạnh phúc. Cậu xứng đáng có được niềm hạnh phúc của riêng mình.

Ít lâu sau liveshow Trương Học Hữu, Tần Chiêu Chiêu nhận được email của Kiều Mục báo Lăng Minh Mẫn sẽ không về nước.

Họ đã tốt nghiệp được ba năm, Tần Chiêu Chiêu vẫn nhớ Kiều Mục từng tự hứa sẽ âm thầm chờ Lăng Minh Mẫn ba năm. Tới giờ kỳ hạn ba năm đã tới, rốt cuộc Lăng Minh Mẫn sẽ không quay về ư? Lúc viết thư cho Kiều Mục, Tần Chiêu Chiêu khéo léo hỏi chuyện này, cậu đáp Lăng Minh Mẫn tốt nghiệp xong, muốn ở lại Pháp làm việc, không có ý định về nước.

Kiều Mục chờ đợi thất bại, thế giới tình cảm của cậu giờ đây lại hoang vu, tịch mịch. Lòng Tần Chiêu Chiêu lại lăn tăn gợn song. Không ai thân thiết với Kiều Mục hơn cô, không ai hiểu cậu bằng cô, càng không có ai yêu cậu nhiều như cô. Có điều, Kiều Mục vẫn không hiểu điều này. Có khi nào cậu bỗng ngoảnh đầu nhìn lại, nhận ra cô mới là người thích hợp nhất với cậu hay không?

Hay là, cô cũng nên chờ cậu vài năm giống như cậu đã đợi Lăng Minh Mẫn, để tự cậu nhận ra cuộc sống và người mà cậu thực lòng yêu thương? Nhưng cô đã hai mươi lăm rồi, còn có thể chờ được không?

Đàm Hiểu Yến vẫn hận rèn sắt không thành thép. “Thảo nào mình giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu nhất định không chịu đi gặp, hóa ra cậu vẫn còn mơ tưởng tới Kiều Mục. Cậu đừng u mê mãi thế, nếu cậu ta thích cậu thì đã thích rồi, còn để cậu ngây ngốc đợi hết năm này đến năm khác hay sao?”

Tần Chiêu Chiêu không thừa nhận mình ngốc. “Chẳng qua mình chưa gặp được ai khiến mình thật sự có cảm giác mà thôi, nên mình vẫn cảm thấy cậu ấy là người tốt nhất.”

“Mình giới thiệu cho cậu, cậu có chịu đi gặp đâu, thế thì làm sao mà gặp được? Nếu cậu chịu đi, biết đâu có thể gặp được một người khiến cậu có cảm giác?”

Bất kể Đàm Hiểu Yến nói sao, Tần Chiêu Chiêu vẫn cảm thấy đi xem mặt là chuyện vô cùng khó chịu. Một nam một nữ vốn không quen biết, chỉ cần vì kết hôn mà bị buộc lại với nhau. Gượng cười, bắt tay, trò chuyện vài câu, tiếp tục gắng sức tìm đề tài để nói. Cứ nghĩ tới những chuyện xấu hổ này cô lại thấy chùn bước.

Đàm Hiểu Yến hết cách. “Chiêu Chiêu, cậu cứ ngồi đấy mà ôm cây đợi thỏ đi, xem cậu có thể chờ được con thỏ kia hay không.”

Ôm cây đợi thỏ, đây là hình dung chính xác nhất về chuyện tình cảm của Tần Chiêu Chiêu. Tới tận bây giờ cô vẫn âm thầm kiên trì, liệu có khi nào thấy được “mây mờ tan đi, trăng sáng hiện hình” hay không?

Tháng Mười năm nay, mùa thu cũng là mùa gặt, Đàm Hiểu Yến cũng gặt hái được kết tinh tình yêu của mình và Thành Kiệt. Bác sĩ xác nhận cô đã mang thai sáu tuần, đến Thế vận hội 2008 sẽ hạ sinh một cậu bé Olympics.

Tần Chiêu Chiêu nhận điện thoại, trong lòng mừng cho bạn, luôn miệng chúc mừng. Cúp máy rồi, trong lòng cô dâng lên một nỗi xúc động: Đàm Hiểu Yến sắp làm mẹ rồi, năm tháng thật giống một pháp sư cao tay, cô bé ngây thơ ngày nào giờ đã sắp thành mẹ trẻ con rồi.

Có bầu ba tháng, bụng Đàm Hiểu Yến dần lộ. Chồng cô rất cưng vợ, luôn cố gắng cho cô ăn uống thật ngon. Đồ ăn trong xưởng không ngon lành, mỗi tuần anh đưa Hiểu Yến đi ăn tiệm hai bữa. Gà vịt, thịt bò luân phiên thay đổi, đảm bảo đầy đủ chất dinh dưỡng cho cô. Hoa quả cũng không thiếu, cam vàng, nho tím, kiwi… đều là những thứ thường ngày Đàm Hiểu Yến vẫn thích ăn nhưng tiếc tiền không dám mua. Đến giờ cô đang mang bầu, tất nhiên có thể bỏ qua những việc khác nhưng không thể bạc đãi đứa nhỏ trong bụng.

Tần Chiêu Chiêu thường chạy tới thăm Đàm Hiểu Yến, cô không bao giờ đến tay không, nếu không mang theo một hộp đồ ăn ngon mình tự làm như sườn xào chua ngọt, cánh gà kho tàu… thì sẽ xách theo một túi hoa quả tươi, cười hì hì mà nói góp phần giúp bà bầu cân bằng dinh dưỡng.

Đàm Hiểu Yến cũng không khách sáo, được tặng gì cũng ăn bằng sạch nhưng chưa một lần nói cảm ơn. Tình cảm giữa hai người giờ còn hơn cả chị em gái, không cần thiết phải làm bộ khách khí. Đàm Hiểu Yến chỉ giả bộ thở dài. “Nguy to rồi, ăn của cậu nhiều thế này, về sau cậu kết hôn mà không lễ hậu thì sao đáp hết ân tình!”