Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 7




Lần thứ ba tới nhà bà Kiều Mục, lúc gõ cửa, tim Tần Chiêu Chiêu đập thình thịch. Được nghỉ hè rồi, Kiều Mục hẳn ở nhà? Cô vô thức sửa lại đầu tóc, bôi thêm một lớp son mỏng, hy vọng có thể xinh đẹp đứng trước mặt cậu. Nhưng Kiều Mục không có nhà, cô thất vọng. Cẩn thận giấu nỗi thất vọng sau gương mặt tươi cười, cô chủ động giúp mợ Kiều Mục làm việc nhà.

Bao nhiêu lần, cuối cùng mợ cũng mở miệng vàng giữ cô lại ăn cơm tối. Ban đầu cô không muốn ở lại làm phiền, nhưng nói không chừng Kiều Mục sẽ về ăn cơm thì sao? Cô bèn đồng ý ở lại.

Kiều Mục không về nhà buổi tối, mợ mơ hồ nói không cần lo cho cậu, Tần Chiêu Chiêu cũng không tiện hỏi thêm. Mục Tùng tăng ca chưa về, bàn ăn chỉ có Tần Chiêu Chiêu, mợ và con gái Đình Đình, bà ngoại ăn trước rồi.

Hôm nay mợ thật nhiệt tình với cô, còn ý vị gắp đồ ăn. “Mấy món nhà thường ăn thôi, cũng may cháu không phải người ngoài, đừng trách mợ nhé!”

Tần Chiêu Chiêu được yêu quý tự nhiên thấy sợ hãi, cô thành người trong nhà từ bao giờ thế?

Lần đầu tiên Tần Chiêu Chiêu được gặp em họ Kiều Mục, dáng người và cái tên Đình Đình[1] của cô bé này hoàn toàn không liên quan đến nhau; thân hình bụ bẫm, gương mặt tròn trịa chẳng có chút gì gọi là duyên dáng, yêu kiều hết. Cô bé này có vẻ giống mẹ hơn, nhìn chẳng thấy nét nào giống Kiều Mục.

[1] Có nghĩa là “xinh đẹp”.

Mợ than thở, sau hè Đình Đình sẽ lên lớp mười một, chẳng mấy nữa mà vào lớp mười hai. Đây là thời điểm quan trọng, cần tranh thủ học hành, có điều thành tích học tập của cô bé này không ổn định. Hè này cũng muốn cho cô đi học thêm, nhưng học phí thật muốn dọa chết người. Nhà này kinh tế khó khăn lắm! Bà thì bệnh, con gái còn đi học, bản thân mợ chẳng có việc làm, cả nhà chỉ dựa vào tiền lương của Mục Tùng, chỉ hận không xé đôi được một đồng ra mà tiêu. Tố khổ nửa ngày, mợ mới vào vấn đề chính: “Tần Chiêu Chiêu à, cháu quen biết Kiều Mục lâu như vậy rồi, em Kiều Mục cũng như em cháu nhỉ? Không biết hè cháu có rảnh để tới phụ đạo cho Đình Đình một chút không?”

Tần Chiêu Chiêu sực tỉnh, sao đột nhiên mợ tử tế vậy chứ, hóa ra muốn nhờ cô tới phụ đạo cho con gái mình… miễn phí. Tính toán thật cẩn thận, cô cũng tình nguyện bị người ta tính kế. “Được ạ!”

Mợ hớn hở: “Cảm ơn cháu!”

Tối đó, Tần Chiêu Chiêu ở lại phụ đạo cho Đình Đình. Cô bé này học hành thiếu kĩ năng trầm trọng, thử một đề đơn giản cũng làm sai, bài phức tạp phải giảng đi giảng lại mới hiểu được, khiến cô nói tới khô cổ họng.

Cô tận tình với “nghĩa vụ” như thế khiến mợ hài lòng lắm. “Cháu nhẫn nại thật đấy. Lần trước nhờ Lăng Minh Mẫn dạy cho Đình Đình một chút, con bé mới nói được mấy câu đã mất kiên nhẫn. Sau đấy còn tránh mặt không tới nữa, bảo là ở trường học hành bận bịu không có thời gian. Mợ đây biết thừa con bé không muốn đến.”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, không ý kiến gì, Lăng Minh Mẫn không muốn đến cũng phải thôi. Đến giặt tã cho bà già liệt, phải dạy em họ ngốc học, ai sẽ tình nguyện đến? Làm bạn gái chứ có phải làm bảo mẫu hay gia sư đâu?

Cô đồng ý đến vì bản thân có ý riêng thôi, biết rõ mình bị lợi dụng vẫn cam tâm tình nguyện. Cô thầm mến Kiều Mục bao nhiêu năm rồi, thầm thương là một chuyện nhỏ bé như vậy thôi, giống như đóa hoa nở giữa bụi trần, bé nhỏ không đáng nhắc tới nhưng tình ý vô hạn. Có cơ hội thường xuyên tới nhà bà ngoại cậu, cô có cảm giác được gần cậu hơn một chút.

Đã đồng ý với mợ, mỗi tuần sẽ tới dạy Đình Đình ba buổi, Tần Chiêu Chiêu nghiêm túc thực hiện lời hứa. Lần thứ hai tới đúng lúc gặp Kiều Mục ở nhà, đang chuẩn bị đưa bà xuống lầu ngồi xe lăn đi dạo. Cậu bất ngờ thấy cô đồng ý dạy Đình Đình học, tuy không dám nói gì trước mặt cậu ruột nhưng vẫn khẽ nhăn mặt.

Tần Chiêu Chiêu dạy Đình Đình xong, vừa lúc Kiều Mục đưa bà ngoại về. Cậu chủ động tiễn cô xuống lầu, vừa ra khỏi cửa liền thở dài. “Tần Chiêu Chiêu, phiền cậu dạy Đình Đình thật ngại quá! Mợ mình cũng thật là, sao mà vẫn mở miệng được thế?”

“Không sao đâu, dù sao mình cũng rảnh, giúp một chút không mất gì.”

“Có điều, trời nắng chang chang như vậy, để cậu chạy tới chạy lui, không một đồng tiền công, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, mợ mình cũng hơi quá!”

“Không sao đâu, coi như đạp xe rèn luyện.”

Kiều Mục nghiêm túc nhìn cô. “Tần Chiêu Chiêu, mình biết cậu tốt bụng, tự nguyện giúp người khác, nhưng mợ mình chỉ lợi dụng lòng tốt của cậu thôi. Mình không an tâm chút nào.”

“Kiều Mục, không sao đâu. Mợ cậu cũng khó xử mà, học phí không rẻ, coi như mình giúp mợ.” Nói xong cô chuyển đề tài: “Phải rồi, gần đây cậu bận à?”

“Ừ, bận lắm, nghỉ hè làm gia sư cho mấy nhà.”

“Thảo nào lần trước tới không gặp cậu.”

Kiều Mục giật mình. “À cái này… mình không ở nhà bà.”

Tần Chiêu Chiêu ngẩn người. “Nghỉ hè cậu vẫn ở trường sao?”

Cậu im lặng một chút mới nói tiếp: “Mình ở nhà trọ. Ngày trước mẹ mình có thuê một ngôi nhà gần trường, giờ mình vẫn ở đó.”

Năm đó, để tiện cho việc học hành của con, Mục Lan thuê một căn nhà gần Học viện âm nhạc Thượng Hải để hai mẹ con ở. Bà bị tai nạn, hợp đồng còn nửa năm, Kiều Mục tiếc ngôi nhà đã ở cùng mẹ mấy năm nên vẫn tiếp tục thuê, ráng sức giữ lại “căn nhà” này lâu một chút.

Tần Chiêu Chiêu không nghĩ tới chuyện này, cô chắc mẩm ba mẹ mất, trở về Thượng Hải hẳn Kiều Mục sẽ ở nhà bà, không ngờ cậu vẫn ở tại ngôi nhà mẹ thuê trước kia. Chẳng trách lần trước cô tới đây không gặp cậu, mà nhắc tới thì mợ cũng lảng đi, hẳn mợ sợ nếu biết Kiều Mục không ở đây, cô sẽ không giúp Đình Đình nữa. Thật ra mợ lo lắng hơi quá, Kiều Mục không ở đây cô vẫn đồng ý thôi, dù sao đây cũng là nhà bà cậu, cậu vẫn phải thường xuyên về nhà. Chỉ cần được thấy cậu cũng đủ khiến cô thỏa mãn rồi, dù sao cô cũng không thể tới chỗ cậu ở một mình mà tìm cậu được.

Hè này, ngoài lúc làm việc ở siêu thị, phần lớn thời gian còn lại của Tần Chiêu Chiêu là “làm nghĩa vụ” ở nhà bà ngoại Kiều Mục. Người ngoài nhìn vào thấy cô làm không công, thực ra với cô, được gặp Kiều Mục thường xuyên chính là thù lao rồi.

Kiều Mục nghỉ hè đi làm thêm nhưng so với lúc đi học vẫn dư dả thời gian, vì thế cậu về nhà bà nhiều hơn. Hình như cậu không muốn xa bà, hễ về tới là nói chuyện với bà, ngược lại rất ít nói chuyện với cậu mợ. Hai người họ nói chuyện đều dùng tiếng Thượng Hải, Tần Chiêu Chiêu không quen nên nghe không hiểu, huống chi bà ngoại nói không rõ ràng, chẳng hiểu hai người đang nói gì.

Tần Chiêu Chiêu nghe không hiểu nhưng Đình Đình thì hiểu hết, cô bé quẹt miệng nói: “Bà già cả, đầu óc lú lẫn rồi, nói đi nói lại chỉ có mấy chuyện. Em nghe mà ong cả óc, chỉ có anh họ mới kiên nhẫn ngồi nghe hết được.”

Kiều Mục quả thật rất kiên nhẫn với bà, cậu không chỉ nói chuyện với bà mà còn gội đầu, rửa mặt, lau chân, mát xa cho bà, đến chiều sẽ đưa bà ra ngoài đi dạo. Cậu Mục Tùng đi làm thường xuyên tăng ca, rất ít khi ở nhà; mợ cũng không muốn phí hơi vác bà lão và xe lăn xuống lầu đi dạo, chỉ lúc nào Kiều Mục về mới đưa bà ra ngoài. Bà cụ thấy cậu về nhà, gương mặt đầy nếp nhăn lại nở nụ cười tươi rói.

Tần Chiêu Chiêu thật lòng nói: “Kiều Mục, cậu chăm chút bà quá!”

Kiều Mục cười ảm đạm, nụ cười chất chứa biết bao ưu thương. “Ngày đó cậu cũng biết tình cảnh của mẹ tôi rồi nhỉ, bác sĩ nói nếu bà còn sống cũng sẽ nằm liệt, thậm chí có thể thành sống thực vật. Cậu tôi đã muốn ngừng điều trị, nhưng tôi nhất quyết không chịu. Bởi vì nếu mẹ còn, bất kể bà nằm liệt hay sống thực vật, tôi vẫn là đứa con có mẹ. Tôi nguyện đánh đổi tất cả những gì mình có để cứu bà, nhưng bà vẫn… Tôi vẫn không còn mẹ. Ngày mẹ còn, bà ngoại thương tôi lắm, chăm sóc bà coi như tận hiếu thay mẹ tôi, cũng để bù đắp nỗi hận trước kia tôi chưa từng một lần quan tâm, chăm sóc mẹ.”

Cậu nói liền một mạch khiến Tần Chiêu Chiêu cảm động vô cùng, hóa ra Kiều Mục tận tâm săn sóc bà ngoại cũng một phần vì nhớ tới mẹ.

Kiều Mục thường xuyên về thăm bà nhưng Lăng Minh Mẫn rất ít khi đi cùng. Chỉ một lần Tần Chiêu Chiêu gặp Lăng Minh Mẫn ở nhà bà ngoại. Gặp cô, Lăng Minh Mẫn cười khách sáo. “Tần Chiêu Chiêu, chào cậu!”

Mợ thấy cô ấy đến liền nói mát: “Ái chà! Cô bận rộn lắm mà, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế?”

Kiều Mục nhướng mày, chuyển đề tài: “Mợ à, bọn cháu đưa bà ra ngoài, không ăn cơm tối ở nhà. Mợ không cần để phần đâu ạ!”

Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn một người đỡ bà, người kia mang xe lăn xuống lầu. Mợ cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm, sao hai đứa này lại muốn dắt bà cụ bị liệt ra ngoài ăn cơm chứ?

Đình Đình đột nhiên nhớ ra. “Mẹ, không phải hôm nay là sinh nhật anh họ chứ? Con nhớ ngày trước nghỉ hè đều được ăn bánh sinh nhật. Lần nào bác cũng mua bánh ngọt ở tiệm Hồng Bảo Thạch, bà thích ăn bánh sữa ở tiệm đó nhất, đồ của tiệm khác đều không ăn.”

Lúc này mợ mới nhớ ra. “Phải rồi, thằng bé sinh vào tháng Sáu âm, tháng này đúng là tháng Sáu, ngày nào thì mẹ cũng không nhớ. Có khi hôm nay sinh nhật nó mà mình quên khuấy mất, thằng bé này cũng chẳng nói năng gì!”

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy giật mình, hóa ra hôm nay là sinh nhật Kiều Mục, vậy mà cả nhà cậu ruột chẳng ai nhớ tới. Hôm nay sinh nhật cậu, sinh nhật mười chín tuổi sau khi ba mẹ qua đời, vậy mà cả nhà cậu ruột đều quên. Nhưng lúc cậu đến đón bà không hề tỏ ra hờn giận hay bất mãn gì, chỉ bình thản bước đi. Lẽ nào trong lòng cậu, cậu ruột có nhớ hay không cũng không quan trọng, bởi vì giờ chỉ còn bà là người thân duy nhất của cậu thôi?

Khai giảng năm thứ hai, Tần Chiêu Chiêu có tiền làm thêm hai tháng ở siêu thị chống lưng, không giống năm trước việc gì cũng làm nữa. Cô chỉ nhận làm gia sư cho một học sinh tiểu học, mỗi tuần ba buổi tính theo giờ, mỗi tháng có thêm mấy trăm đồng. Thời gian rảnh cô tới nhà bà ngoại Kiều Mục phụ đạo cho Đình Đình, cuối tuần khá thảnh thơi.

Cuối tuần, Kiều Mục rảnh cũng về thăm bà, tuy cậu thường chỉ kiên nhẫn nói chuyện với bà, ít trò chuyện với gia đình Mục Tùng nhưng vẫn rất ôn hòa với cô. Nếu cô về lúc cậu còn ở đó, cậu sẽ tiễn cô xuống lầu; cô cũng thường giúp bê xe lăn xuống mỗi khi cậu định đưa bà ra ngoài, tránh cho cậu phải lên xuống mấy lần.

Quan hệ của cô và Kiều Mục ngày một tốt đẹp, cô nghĩ mình chắc cũng được tính là bạn tốt của cậu. Không thể làm bạn gái, có thể làm bạn tốt cũng coi như được an ủi. Cô vốn chưa từng mong có thể phát triển tình cảm với cậu, chỉ cần được ở cạnh cậu là tốt lắm rồi.

Ít lâu sau ngày khai giảng năm thứ hai, một nam sinh Thượng Hải chủ động gửi thư cho Tạ Á, nói muốn làm bạn với cô. Tạ Á vui vẻ đưa thư cho Tần Chiêu Chiêu xem. “Cậu nói xem, có phải cậu ta muốn theo đuổi mình không?”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, còn phải hỏi sao, lên đại học, con trai tự nhiên chủ động làm quen với con gái hẳn nhiên là có ý đồ rồi. Tạ Á luôn muốn tìm người yêu là người Thượng Hải, chẳng phải thế này là quá hợp ý sao? Tuy nam sinh kia không được cao ráo, đẹp trai lắm, lưng còn hơi còng nhưng là người Thượng Hải, Tạ Á đồng ý hẹn hò, nói thử tiếp xúc xem thế nào.

Kết quả cũng không hay ho gì, nam sinh kia rất thích động tay động chân, mới gặp lần đầu đã đòi cầm tay, lần thứ hai đòi ôm eo, lần thứ ba đòi hôn, lần thứ tư Tạ Á xanh mặt quay về nói tên kia mơ hão đòi đi thuê nhà nghỉ với cô. Tạ Á tức quá, cho hắn một cái tát. “Mới gặp vài lần đã rủ đi nhà nghỉ, anh coi tôi là loại người gì? Đi chết đi!”

Tần Chiêu Chiêu không tưởng tượng được, cô sống ở tỉnh lẻ, chuyện quan hệ nam nữ vẫn còn rất bảo thủ. Lớn thế này rồi, cô chưa từng cầm tay con trai, đừng nói tới chuyện vừa hẹn hò đã đòi nắm tay, ôm éo, hôn và lên giường. Cô cảm thấy nam sinh khinh người kia rất đáng bị ăn tát. Trong mắt anh ta, nữ sinh vùng khác dễ dãi thế sao? Tạ Á cho anh ta cái tát là phải lắm!

Tạ Á tức điên, ngồi trong ký túc xá chửi nam sinh đốn mạt kia mất nửa ngày, cuối cùng vơ hết đàn ông Thượng Hải lại mà mắng: “Đàn ông con trai Thượng Hải không được ai tử tế, nếu không phải loại nịnh hót thì toàn là yêu râu xanh.”

Tần Chiêu Chiêu không thích nghe lời mắng chửi này, Kiều Mục cũng là người Thượng Hải, cậu không phải đồ tồi. Cũng may, Tạ Á mắng xong vội phản ứng: “Tần Chiêu Chiêu, tất nhiên sẽ trừ Kiều Mục của cậu ra. Cậu ấy chắc chắn là thứ tốt… À nhầm, chắc chắn là cậu con trai ngoan!”

Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt. “Cái gì mà Kiều Mục của mình, đừng nói lung tung!”