Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm - Chương 45: Bắt lấy trọng điểm




Ông Bạch có thói quen tới sớm, khi cả nhà tới phòng chụp ảnh người ta vẫn còn đang bận rộn. Người phụ trách tiếp đón rất nhiệt tình, dẫn mọi người tới phòng nghỉ trước, gọi nhân viên hóa trang tới điểm tô cho các quý ông quý bà.

Trên đời này không có cô gái nào không thích trang điểm, ngay cả Bạch Lộ cũng thành thành thật thật ngồi xuống, còn thường hỏi han cô gái trang điểm xem nên dùng loại phấn gì, chuốt mi như thế nào. Nhân viên hóa trang kia ăn nói khéo léo, chẳng bao lâu hai người đã tán gẫu nhiệt liệt về bộ đồ trang điểm cùng những phương pháp chăm sóc sắc đẹp.

Cục cưng bị mùi phấn mùi nước hoa kích thích hắt xì, dụi dụi mũi chui vào lòng Đinh Hạo.

Đinh Hạo ôm bé con, hỏi: “Cục cưng, chúng ta ra ngoài chơi nhé?”

Cục cưng nhìn Đinh Hạo, lại quay đầu nhìn hai người ba khác của mình, tuy kéo áo Đinh Hạo, nhưng vẫn luyến tiếc bỏ lại hai người bọn họ: “Ba không đi?”

Đinh Hạo liếc nhìn sang bên kia, nhân viên hóa trang đã hoàn thành xong yêu cầu bên phụ nữ, đang nóng lòng muốn thử ý đồ kề sát vào hai anh em Bạch Bân. Trong tay cô mang theo mấy chiếc bút kẻ dài ngắn khác nhau, còn nâng một hộp phấn. Đinh Hạo cảm thấy mấy thứ đó rất giống hung khí. Cậu ôm cục cưng lui về phía cửa: “Chúng ta đi trước, bọn họ lát nữa sẽ…”

Phòng làm việc khá lớn, chia làm vài gian chụp ảnh, bối cảnh khác biệt. Nhất là mấy gian phòng lớn chuyên chụp ảnh cho trẻ con, bố trí giống như trong rừng rậm, màu sắc rực rỡ tươi sáng, rất được trẻ con yêu thích. Cục cưng cũng thích, nhưng bé lại càng thích Đinh Hạo hơn. Đinh Hạo buông bé ra, để bé tự mình đi chơi, cục cưng đi hai bước, quay đầu thấy Đinh Hạo không đuổi kịp, lập tức chạy lại, ôm chân Đinh Hạo không buông.

Đinh Hạo dỗ bé: “Cục cưng, tự ra chơi đi, con xem căn nhà bằng nấm kia thú vị không kìa!”

Cục cưng ôm chân Đinh Hạo dùng sức lắc đầu.

Đinh Hạo quyết định ôm bé con cùng nhau vào, gian phòng này hiện giờ không có người dùng, bọn họ có thể nhân cơ hội chơi một lúc. Đinh Hạo ngồi xổm phía trước bối cảnh xem cục cưng, nhìn bé con nhô đầu ra khỏi căn phòng nấm béo mập, bỗng nhiên rất muốn mua cho bé một đôi tai thỏ. Nếu đội tai thỏ, phối hợp với biểu tình của cục cưng, quả thật chính là con thỏ nhỏ ‘không ăn hết nấm mà lo lắng’! Ha ha!

Đinh Hạo tự mình tưởng tượng vui vẻ một hồi, tới lúc bé con kéo tay cậu mới định thần lại. Cục cưng hình như muốn kéo Đinh Hạo cùng vào căn phòng nấm, Đinh Hạo đương nhiên không dám, đừng nói cái phòng kia, ngay cả toàn khu bối cảnh này cũng không chống đỡ nổi trọng lượng một người lớn như cậu đâu!

“Cục cưng cứ chơi đi, cha chụp ảnh cho con nhé. Nào, cười một cái… Tách!”

Đinh Hạo lại lừa bé con, cầm chiếc máy ảnh đồ chơi lớn bên cạnh, khoa tay múa chân giả chụp ảnh. Bé con nhìn Đinh Hạo, chần chừ vươn hai tay lên đỡ mặt làm tư thế ‘nở hoa’.

Đinh Hạo chơi đến cao hứng, ngay cả có người tiến vào phòng cũng không nhận ra, nghe thấy âm thanh ‘tách tách’ phía sau mới quay đầu lại nhìn. Người chụp ảnh cho cục cưng ăn mặc rất đẹp, chỉ là một đầu tóc xoăn khiến người ta hoài nghi giới tính, Đinh Hạo nhìn thấy anh liền nở nụ cười:”Lý Hoa Mậu chỗ làm việc của anh bận rộn thật đó, tôi ôm theo đứa nhỏ chơi đùa nửa ngày vẫn không thấy một nhân viên nào đến…”

Người chụp ảnh buông máy ảnh xuống, giọng mũi nghèn nghẹn trả lời: “Đương nhiên, kỹ thuật chụp ảnh của tôi tốt, bao nhiêu người dẫn theo khách hàng quen tới tìm tôi tiếp tục chụp đó!”

Anh vừa buông máy ảnh ra, trọng điểm quan tâm của Đinh Hạo liền dời đi, không chuyển mắt nhìn chằm chằm mặt Lý Hoa Mậu – chính xác hơn là hốc mắt xanh tím của anh: “A, hôm nay anh hóa trang thật đặc biệt. Gần nhất lưu hành loại này… Phong cách nhà có chó hoang sao?”

Đinh Hạo chọc trúng chỗ thương tâm của Lý Hoa Mậu: “Đinh Hạo, cậu không biết, đứa nhỏ nhà Lý Thịnh Đông có bao nhiêu phiền toái! Chụp ảnh cho nó, còn đòi chụp đá cầu, tôi sợ nó đá vỡ thủy tinh, liền đổi sang cầu lông…”

Đinh Hạo tò mò: “Cầu lông? Nhẹ như vậy không thể đánh mắt anh thành thế chứ?”

Lý Hoa Mậu thở dài, anh thật sự vô cùng mệt mỏi: “Chỗ nào chứ, nó bỏ vợt cầu lông xuống, cầm cây cung đánh, tôi phải che chở máy ảnh mà, che máy ảnh sẽ không thể che mặt.”

Đinh Hạo vui vẻ:”Lý Thịnh Đông thật sự nuôi nó sao? Còn đang chụp ảnh không, tôi cũng đi nhìn xem.”

Lý Hoa Mậu lắc lắc đầu: “Vừa đi rồi, chân trước vừa đi chân sau các cậu tới. Cậu muốn xem thì cứ vào căn hộ trong nội thành ấy, hai mẹ con đó ở cách vách, nhưng Lý Thịnh Đông không hay đến.”

Khi Đinh Hạo mua căn hộ trong nội thành, Lý Thịnh Đông cũng nhảy vào giúp vui mua một cái, Lý Hoa Mậu vừa nói vậy, Đinh Hạo liền hiểu được. Lý Thịnh Đông muốn an bài chỗ ở cho người ta, lại sợ trong nhà hiểu lầm, liền để ở bên ngoài trước. Lý giải xong, Đinh Hạo vẫn ngạc nhiên: “Lý Thịnh Đông không ở lại qua đêm? Một lần cũng chưa sao?”

Lý Hoa Mậu trở mình xem thường, Đinh Hạo còn thích hóng chuyện hơn cả anh, anh chỉ thỉnh thoảng ngó ra cửa mắt mèo coi trộm một chút, Đinh Hạo này còn muốn tìm hiểu cả cuộc sống riêng tư của người ta: “Làm sao tôi biết được. Cậu nghĩ tôi rảnh lắm chắc, cả ngày không ngủ, ngồi xổm trước cửa chờ hắn?”

Đinh Hạo vẫn cười cười: “Thật ra, anh và Lý Thịnh Đông thật rất có duyên! Anh xem xem, anh vừa thấy hắn liền đổ máu… Lần này đền bao nhiêu tiền? Ha ha!”

Lý Hoa Mậu không muốn nhắc lại chuyện thương tâm, hơn nữa lần này kẻ đầu sỏ đắc tội là đứa nhỏ nhà Lý Thịnh Đông, anh chưa đến mức tức giận với một đứa bé con. Hơn nữa, đứa nhỏ kia cũng thật đáng thương, có vài lần Lý Hoa Mậu nhìn thấy bé trên hành lang. Sau đó, lại chỉ có thể nhìn thấy trên cầu thang lên tầng. Lý Hoa Mậu hỏi nó, nó liền ôm ô tô nhỏ của mình, lau nước mũi nói: “Mẹ nói ở hành lang ồn.”

Lý Hoa Mậu bỗng nhiên không thể hỏi ra miệng tại sao nó không về nhà chơi, nếu ngay cả ở hành lang cũng không được phép, trong nhà lại càng không thể vào. Lý Hoa Mậu chưa từng trải qua loại chuyện này, thời thơ ấu của anh thật hạnh phúc, cho dù lớn lên ngả bài với ba mẹ chết sống không chịu kết hôn, trong nhà cũng chưa từng đối xử với anh như vậy. Cầu thang rất cao, bé con rất nhỏ, không có chút an toàn nào. Lý Hoa Mậu mềm lòng, dẫn bé con về căn hộ của mình chơi, đôi khi còn cho bé đồ ăn vặt, còn tự tay làm một cây cung cho bé, hy vọng có thể cho đứa nhỏ một chút ấm áp thời thơ ấu.

Đúng, chính là cái cung ấy, đứa nhỏ chết tiệt ấy dùng chiếc cung hay chơi nhất đập xanh tím mắt anh…

Tâm Lý Hoa Mậu lại chùng xuống, anh vô cùng coi trọng gương mặt của mình, trình độ chỉ kém mái tóc. Tuy đứa nhỏ kia cuối cùng oa oa khóc lớn, ôm chân anh kêu ‘Thật xin lỗi’, nhưng vẫn không thể dễ dàng tha thứ. Lý Hoa Mậu quyết định ba ngày không cho nó đồ ăn vặt nữa, phòng… Phòng vẫn để cho nó vào đi.

Nhớ tới đứa nhỏ nghịch ngợm Lý Thịnh Đông nuôi cách vách kia, Lý Hoa Mậu lại nhìn không được nhìn cục cưng nhà Đinh Hạo. Cục cưng nhà người ta bộ dáng xinh đẹp, không nói chuyện nhiều, thấy Đinh Hạo đứng lên liền lập tức đuổi theo ôm Đinh Hạo không buông, ánh mắt ngập nước long lanh khiến ai cũng mềm lòng.

Lý Hoa Mậu tràn đầy hâm mộ: “Đinh Hạo, bé con nhà cậu thật ngoan.”

Đinh Hạo ôm lấy cục cưng, hôn một cái, vô cùng đắc ý: “Đương nhiên rồi! Cục cưng, gọi chú Lý đi.”

Cục cưng nhìn thoáng qua Lý Hoa Mậu, không để ý chú Lý đối diện kia vẻ mặt mỉm cười, uốn éo chui vào lòng Đinh Hạo: “Thối.”

Lý Hoa Mậu trước kia xức nước hoa thơm lừng, từng bị cục cưng ghét bỏ, nên từ đó về sau anh ít khi dùng đồ trang điểm. Nhất là đến phòng chụp ảnh này, có trẻ em làn da mềm mại, mẫn cảm với đồ trang điểm, Lý Hoa Mậu vẫn luôn chú ý. Bây giờ trên người anh ngoại trừ mùi sữa tắm xà phòng thì chẳng còn gì khác, chưa từ bỏ ý định tiến sát lên, tiếp tục lấy lòng cục cưng: “Không thối, không thối, cục cưng con ngửi lại thử xem. Chú còn hỏi cha của con, dùng một loại xà phòng giống con đó, hì hì! Chúng ta có mùi giống nhau ”

Câu nói đầu tiên của cục cưng làm Lý Hoa Mậu héo hon, bé vươn bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ vòng tròn tím bầm trên mắt Lý Hoa Mậu, vẻ mặt nghiêm túc: “Xấu.” Lần này phát âm thật tiêu chuẩn, khiến người ta không thể nghe lầm.

Lý Hoa Mậu bi thương, hôm nay anh thật sự cả thể xác và tinh thần đều bị lăng nhục, nhất là câu nói cuối cùng của cục cưng, vô cùng đả kích.

Nhưng, có loại người có thể dùng gương mặt để che lấp sai sót của mình, Đinh Hạo là như vậy, bé con nhà Đinh Hạo cũng là một người như vậy.

Mười phút sau, lúc Lý Hoa Mậu nâng máy ảnh lên chụp gia đình này đã sâu sắc hiểu được chân lý ấy. Cục cưng hôm nay rất phối hợp, được Lisa và Đinh Hạo chọc cười khanh khách không ngừng. Lý Hoa Mậu chụp thử vài tấm, nhìn bé con tròn trĩnh trắng trẻo mũm mĩm, thật khiến người yêu thích.

Chụp ảnh thuận lợi, hai anh em Bạch Bân cũng phối hợp, gương mặt giống như lúc vừa tới, chụp vào ảnh rất đẹp trai. Chỉ là sau đó Bạch Kiệt bị Lisa túm lấy thoa chút son môi, Bạch Bân thật may mắn, Đinh Hạo nhà anh chưa bao giờ dùng những cái đó.

Ông Bạch ôm cháu cưng tâm tình tốt, chụp xong ảnh gia đình còn chụp thêm mấy tấm ôm cục cưng. Cục cưng không thích ngồi trong lòng người khác, tự mình bò xuống ôm chân ông Bạch. Bạch Lộ đứng đối diện dỗ dành bé con đi lên, ông Bạch cười xua tay: “Không cần, không cần! Cứ chụp như vậy đi! Như vậy rất tốt!”

Lý Hoa Mậu cũng cười, cầm máy ảnh lập tức chụp vài bức: “Ông, con chụp nhiều kiểu cho ông, lát nữa ông chọn tấm mình thích nhé!”

Đinh Hạo ở bên cạnh hỗ trợ, nghe câu này lập tức không biết xấu hổ cắt ngang: “Chọn cái gì chứ, nhà chúng tôi mọi người đều đẹp, chụp như thế nào cũng tốt! Chúng tôi lấy tất!”

Cục cưng nghe Đinh Hạo nói chuyện, theo thói quen lặp lại từ, nhưng lại bắt trúng trọng điểm: “Đẹp.”

Ông Bạch vui vẻ, lập tức gật đầu: “Đúng, đẹp hết! Lấy tất thôi!”

Người một nhà chụp ảnh cao hứng, hai anh em Bạch Bân cũng đều nở nụ cười. Trương Quyên nhìn con cả mình tâm tình không tệ, thử nói chuyện cùng anh vài câu, nhưng lâu lắm rồi cô không trò chuyện với con, không hiểu tâm lý Bạch Bân lắm. Vài câu trước còn tốt, lúc sau nói một câu nhắc nhở khiến Bạch Bân có chút tức giận.

Nguyên nhân là Trương Quyên nhìn thấy Đinh Hạo quen với Lý Hoa Mậu, một đầu tóc xoăn của Lý Hoa Mậu khiến Trương Quyên để ý. Sâu trong nội tâm cô vẫn cảm thấy con mình là bị Đinh Hạo ảnh hưởng, tuy không bài xích lựa chọn của chính Bạch Bân, nhưng vẫn nói ra ý kiến với phạm vi kết giao bạn bè của Đinh Hạo: “Bạch Bân, bạn bè của nó có thể không tốt lắm hay không? Mẹ hy vọng có thể giao lưu với nhiều bạn bè bình thường, dù sao vòng luẩn quẩn kia rất loạn…”

Bạch Bân không giải thích nhiều, chỉ nói với cô: “Con cũng ở trong vòng luẩn quẩn đó, xin mẹ đừng nói bạn của con như vậy nữa.”