Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm - Chương 57: Chạy




Đinh Hạo gần đây vô cùng hưng phấn, cậu hóng được chuyện náo nhiệt. Mẹ Lý Thịnh Đông nhận về một bé trai rất giống Lý Thịnh Đông hồi nhỏ rồi tặng trứng gà đỏ khắp hàng xóm.

Đinh Hạo là kiểu người không chịu ngồi yên, nhất là với chuyện ầm ĩ có liên quan tới Lý Thịnh Đông, cậu sẽ đặc biệt hăng say như uống máu gà mà hóng hớt. Năm đó khi cậu còn học nhà trẻ đã đặc biệt biên soạn một quyển ‘Bách khoa toàn thư sự tích dọa người của Bạch Lộ’ cho Bạch Lộ, bây giờ vẫn còn giữ, chờ tới ngày Bạch Lộ kết hôn sẽ đóng gói thắt nơ cẩn thận đưa đến cho cô.

Chuyện dọa người của Lý Thịnh Đông rất nhiều, nhưng không có việc nào có thể giống như lúc này vừa khiến Lý Thịnh Đông gặp rắc rối, lại khiến hắn buồn bực. Đinh Hạo vừa lúc theo Bạch Bân tới khu khai thác, tiện đường liền đi bộ qua bên Lý Thịnh Đông.

Đinh Hạo không coi mình là người ngoài, vừa vào cửa liền ngồi xuống, bưng chén trà thấm thía hàn huyên với Lý Thịnh Đông: “Thịnh Đông à, cuộc đời ai lại không có sóng gió chứ? Tôi cảm thấy cậu vẫn có lời, cậu xem, trên mũ đội một cái…”

Lý Thịnh Đông đang viết chữ đối diện, nghe thấy câu này của Đinh Hạo, run run thiếu chút nữa ký tên lệch ra ngoài! Hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đinh Hạo: “Đừng nói bậy bạ! Ai mẹ nó bị chụp mũ chứ!”

Đinh Hạo am hiểu ý người, lập tức nhắc lại ý tưởng chính của mình: “Tôi là nói, cậu để nhà người ta đội…”

Mặt Lý Thịnh Đông đen sì, ném cây bút rơi xuống chân Đinh Hạo, trán nổi đầy gân xanh: “Biến!!”

Đinh Hạo thấy gương mặt dữ tợn của hắn, trong lòng thoải mái như được uống mật. Thưởng thức sắc mặt biến đổi của Lý Thịnh Đông một hồi, Đinh Hạo cảm thấy cũng không thể trêu đùa người ta quá, tên Lý Thịnh Đông này thật sự có thể trở mặt được. Đinh Hạo quay đầu cười nói với phiên dịch bên cạnh: “A, Hoa Mậu à! Hôm nay gặp Lý Thịnh Đông không tiếp tục bị thương nữa chứ?” Thấy Lý Hoa Mậu lắc đầu, lập tức cảm thán một câu: “Mệnh thật cứng rắn!”

Lý Hoa Mậu suy nghĩ nửa ngày, sao nghe như thế nào cũng cảm thấy lời này không giống đang khích lệ người khác lắm nhỉ.

Đinh Hạo uống hai chén trà ở chỗ Lý Thịnh Đông, trước khi đi nhớ tới Bạch Bân, lại lấy một hộp trà của Lý Thịnh Đông: “Trà này màu sắc và hương vị không tệ, tôi mang về nhà cho Bạch Bân uống thử.”

Khóe miệng Lý Thịnh Đông co giật, lúc nãy hắn nghe Đinh Hạo nói rất ngứa răng, lại nhìn bộ dáng Đinh Hạo híp mắt cười, răng càng ngứa. Lý Thịnh Đông cảm thấy người này thật sự thành tâm đến trêu chọc hắn, nhịn không được đáp trả: “Đinh Hạo, ban ngày ban mặt mà cậu đã ghê tởm rồi! Cậu… Mau về nhà đi!”

Đinh Hạo thật ra còn muốn ở lại thêm một lúc, nhưng có người suy nghĩ giống Lý Thịnh Đông, tự mình lái xe qua đón.

Khi Bạch Bân đẩy cửa văn phòng Lý Thịnh Đông ra, Lý Thịnh Đông đang đối đầu với Đinh Hạo, nhìn bộ dáng kia chính là bị Đinh Hạo chọc tức không nhẹ. Quay đầu nhìn thấy Bạch Bân, lập tức gọi anh: “A! Bạch Bân, anh tới vừa lúc. Nhanh đón về đi, cậu ta ở chỗ này nói toàn những lời khiến tôi tức giận đến đau cả đầu…”

Đinh Hạo cười hớn hở chen ngang: “Hay trở về bảo con cậu xoa xoa cho?” Từ ‘con’ kia nhấn thật mạnh, vừa nghe đã biết không có ý tốt.

Lý Thịnh Đông há mồm muốn mắng, nhưng nhìn thấy Bạch Bân ngồi cạnh Đinh Hạo, suy nghĩ nửa ngày rốt cục lại nuốt câu nói thô tục kia xuống. Bạch Bân đang từng bước thăng chức, hắn không thể nào trêu chọc nổi, lần này thật sự tức đến đau ngực.

Lần này Bạch Bân đến không chỉ để đón Đinh Hạo, anh đến tìm Lý Thịnh Đông còn có việc. Gần đây vì mục đích tuyên truyền, ra giá cao đến đài truyền hình thay nhau quảng bá phim ngắn, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Thị trưởng Tào đề nghị mở một đại hội thể dục thể thao chạy điền kinh, đến lúc đó mời phóng viên truyền hình tới phát sóng trực tiếp, vừa khỏe mạnh lại bảo vệ môi trường, còn có tác dụng tuyên truyền, đặc biệt sáng tạo.

Bên lãnh đạo quyết định tốt phương án, kế tiếp nên tới các xí nghiệp đóng góp. Chuyên báo danh không tiêu phí nhiều lắm, lại còn có thể diện. Việc này rất có lời, chẳng những cho lãnh đạo địa phương mặt mũi, còn có thể tuyên truyền trên ti vi, còn tiết kiệm hơn phí quảng cáo nữa!

Quảng cáo lần này cho hình tượng công trình, bình thường đều chọn những xí nghiệp lớn. Các xí nghiệp lớn trong lúc đó cũng liên hệ với nhau, chuyện này xem như tài trợ trao đổi cảm tình, không cần minh tranh ám thương làm tổn hại hòa khí.

Bạch Bân nói sơ qua liền hiểu, chọn lọc ra vài xí nghiệp Lý Thịnh Đông coi như xếp hạng đứng đầu: “Bởi vì tôi và Bạch Kiệt là anh em, quan hệ quá mức chặt chẽ, công ty Bạch Kiệt sẽ không tham dự hoạt động lần này.”

Đinh Hạo ngồi cạnh nghe, gật gù: “Em cũng cảm thấy như vậy, cùng là họ Bạch tham dự không tốt lắm… A, Bạch Bân, em có thể nhận không?”

Lý Hoa Mậu ngồi đó buồn cười, nếu tính Đinh Hạo, thì quan hệ so với Bạch Kiệt còn chặt chẽ hơn đúng không?

Lý Thịnh Đông có lẽ cũng nghĩ vậy, châm điếu thuốc cười cười: “Đinh Tiểu Hạo, cậu ngoan ngoãn ngồi yên đi, mớ tài chính nhỏ của cậu không đủ vùng vẫy đâu!” Khẩu khí Lý Thịnh Đông có chút cuồng ngạo, nhưng hắn cũng có tư cách ấy, một thời gian trước Đông Đạt vừa nộp thuế nhập khẩu 200 vạn tấn bảo lưu vào kho nhà nước, chọc không ít người đỏ mắt ghen tị, xem như đặc biệt nổi bật.

Đinh Hạo đảo mắt, lập tức sửa lời: “Đúng, đúng! Lý Thịnh Đông ra, tôi đi theo sau ghi cái tên là được rồi.”

Lý Thịnh Đông không vui: “Đinh Hạo cậu thiếu tiền đến mức này sao, muốn tôi ra tiền cũng được, cậu còn đòi đi sau ghi tên mình…”

Đinh Hạo da mặt dày nói chuyện tình cảm với hắn: “Đừng vậy mà, anh, anh dẫn theo đàn em này đi!”

Lý Thịnh Đông trong lòng còn nghẹn một cục tức chưa nhả được, Đinh Hạo nịnh nọt như vậy vẫn chưa khiến hắn thả lỏng! Không thèm quan tâm Đinh Hạo, quay đầu hỏi Bạch Bân: “Anh vừa nói tài trợ tiền thưởng, bên chúng tôi tài trợ 20 vạn là được rồi chứ?” Hắn đã muốn coi đây là chuyện của mình, tuy lời nói phớt tỉnh, nhưng là thật sự.

Đinh Hạo hừ mũi: “20 vạn? Đủ dùng một cái máy bay ra nước ngoài mời người da den đến chạy bộ sao?” Lần này trọng điểm vào thi chạy, chú trọng vào sự đoàn kết, toàn thế giới cùng nhau đoàn kết chạy.

Lý Thịnh Đông cũng hừ mũi với cậu: “Tôi nói, là đôla Mỹ.”

Đinh Hạo không nói, vẻ mặt oán giận ngồi bên cạnh Bạch Bân, trên mặt hận không thể viết lên vài chữ to: Đồ nhà giàu mới nổi thối tha không biết xấu hổ!

Lý Thịnh Đông nhìn bộ dáng Đinh Hạo, trong lòng rốt cục thoải mái.

Lần này chạy điền kinh vô cùng được coi trọng, các cơ quan trong thành phố đều phái người tham gia, mỗi ngành được 12 danh ngạch. Có một số ngành nhiều người già, cưỡng ép bắt lính tham gia, nhỏ hơn 45 tuổi là lấy tất. Thị trưởng Tào nhân dịp này tuyên truyền phủ xanh thành phố, vận chuyển thật nhiều cây lớn cây nhỏ từ phía nam tới.

Cây này thật ra cũng có thể sống ở phương bắc, nhưng lá cây bị khô héo. Thị trưởng Tào đang gấp gáp, cũng không biết là cấp dưới ai nêu ý kiến, mỗi thân cây treo một lọ dịch dinh dưỡng. Vậy mà thật sự lại có tác dụng, không đến vài ngày lá xanh lên, trở thành cảnh đẹp địa phương, rất nhiều người cố ý đến xem, bọn họ nhìn thấy cây treo bình dinh dưỡng cũng cảm thấy rất mới mẻ.

Thị trưởng Tào cũng chủ động gia nhập quân đoàn chạy điền kinh, tự mình báo danh tham dự. Tuổi ông đã cao, nhưng tinh thần vẫn tốt, ông ở thành phố D đã rất lâu, có cảm tình sâu đậm với thành phố này. Dưới lời kêu gọi của thị trưởng, toàn thành phố nổi lên nhiệt huyết thi chạy. Mỗi buổi sáng, trước cửa tòa thị chính ngập tràn người luyện tập, có già có trẻ, tinh thần sáng láng.

Trên đường treo nhiều băng rôn biểu ngữ màu xanh lục, bên đêm, ở những lan can xung quanh sông và các tòa nhà lớn đều treo đèn màu rực rỡ, mọi người tản bộ đều vui tươi hớn hở. Thành phố D cũ kỹ, dần dần bắt đầu tản mát ra sức sống tuổi trẻ.

Chạy điền kinh chuẩn bị 2 hạng mục, 10km và 5km. 5km là chạy dễ, chuẩn bị cho các chị em công nhân viên chức tại đơn vị xí nghiệp, đương nhiên, đàn ông cũng có thể chạy. Nhưng mà lần này áo phông thống nhất phát cho chạy điền kinh có chút vấn đề, 10km là màu lam, nam nữ đều có thể mặc, 5km là màu hồng nhạt… Nam cũng có thể mặc.

Đinh Hạo đi theo tích cực tham dự, cậu vốn báo danh 5km, nhưng vừa thấy chiếc áo kia, liền lập tức đổi sang tổ chạy 10km việt dã.

Bạch Bân thật ra thích Đinh Hạo mặc chiếc áo hồng nhạt kia, nhìn thanh tú lại sạch sẽ, nhưng màu lam cũng rất dễ nhìn, có sức sống. Hơn nữa quan trọng là, Bạch Bân cũng mặc màu lam, anh vô cùng hài lòng với điều này. Bạch Bân thậm chí còn mang theo máy ảnh đi chụp tự sướng cùng Đinh Hạo, Đinh Hạo cúi đầu chạy ra ngoài khung hình, làm giảm bớt hứng thú của Bạch Bân một chút.

Đinh Hạo cảm thấy ngượng ngùng, chủ động mặc chiếc áo phông hồng nhạt cùng chụp lại với Bạch Bân. Lần thứ hai Bạch Bân chụp có kinh nghiệm hơn, biến thành đang chụp liền thoáng cúi đầu, như đang hôn môi Đinh Hạo. Anh chưa cho Đinh Hạo xem tấm ảnh cuối cùng kia, lén lút tự giấu đi.

Đông Đạt tài đại khí thô, chẳng những tài trợ phong bì thật dày, còn tặng cho mỗi người tham gia một thẻ mua sắm 600 đồng, có thể mua một đôi giày thể thao tại các khu mua sắm ở thành phố D.

Bên thầy Từ cũng an bài danh ngạch, mấy người Lý Hạ bị các loại ích lợi dụ dỗ đã sớm tham dự. Hắn vóc dáng cao chân dài, chạy đặc biệt nhanh. Thầy Từ cảm thấy bọn họ có khả năng vào được vài chục hạng đầu, giao nhiệm vụ cho Lý Hạ: “Nhất định vào vào top 50! Thể hiện khí thế của đại học Z chúng ta, biết không?”

Lý Hạ nghiêm chào, hô khẩu hiệu vang dội: “Cam đoan vì nhân dân phục vụ!”

Vài vị phía sau dùng sức kéo tay áo hắn: “Này, này, sai rồi! Là cam đoan hoàn thành nhiệm vụ… Cậu thật sự có thể ra ngoài đại biểu cho chúng ta sao! Thật không có văn hóa!”

Thầy Từ co rút khóe miệng, không tự giác bắt đầu quay lưng đi tìm kiếm những người khác, ông cảm thấy cho Lý Hạ ra ngoài không làm xấu mặt đại học Z đã may mắn lắm rồi, chuyện làm vẻ vang phải tìm người khác dựa vào thôi.

Bên hải quan cũng phái ra đội ngũ của mình, bọn họ ít người, toàn cơ quan tổng cộng có 15 cá nhân. Bỏ qua mấy người sếp quá lớn tuổi, còn lại toàn nhân viên, vừa đủ 12 danh ngạch. Đinh Húc ở đó được tính là nhân viên trẻ tuổi, đương nhiên báo 10km, anh mặc áo phông màu lam phát thống nhất, mặt mày tuấn tú, hơn người khác một phần lịch sự tao nhã.

Đinh Húc không quen người khác nhìn mình, nhất là đứng bên cạnh xem chằm chằm. Anh dùng ánh mắt nhắc nhở vài lần, không có hiệu quả, nhịn không được mở miệng: “Tiếu Lương Văn, cậu có thể nhìn ra chỗ khác không?”

Tiếu Lương Văn đứng bên cạnh che ánh nắng mặt trời cho Đinh Húc, nghe anh nói vậy quyết đoán từ chối: “Không được, tôi phải nhìn.”

Đinh Húc nhíu mày, Tiếu Lương Văn bám theo anh như vậy đã một thời gian rồi, nói là bám theo, chẳng bằng bảo là thời khắc đề cao cảnh giác bảo vệ. Đinh Húc cảm thấy Tiếu Lương Văn có điều kỳ lạ: “Tôi bảo, gần đây có phải cậu có chuyện gì gạt tôi hay không?”

Tiếu Lương Văn cũng mặc áo phông màu lam, nhưng không quá tương xứng với gương mặt hắn, nhìn sao cũng thấy mặc nhầm áo. Hắn nghe thấy câu hỏi của Đinh Húc, vẫn như trước lắc đầu phủ định: “Không, tôi chỉ muốn đi theo anh.”

Đinh Húc cho tới bây giờ chưa thấy ai lười nói dối như vậy… Đây rõ ràng nói đúng đó, tôi có việc gạt, nhưng không thể nói cho anh. Đinh Húc không hỏi nữa, qua bên kia đứng vào vị trí, chờ trận đấu bắt đầu.

Đinh Hạo bên kia cũng bị Bạch Bân kéo lại dặn: “Hạo Hạo, khi lát nữa em chạy phải cẩn thận, đừng chen vào chỗ nhiều người. Bắt đầu chậm một chút, ngã sấp xuống không phải chuyện đùa đâu, nhớ kỹ đường chưa? Nhắc lại một lần anh nghe xem nào.”

Đinh Hạo trở mình xem thường, chỉ vào bảng hướng dẫn to đùng mỗi trăm thước có một cái cho Bạch Bân xem: “Bạch Bân, như vậy mà em còn có thể lạc đường sao?”

Bạch Bân vẫn nhíu mày, nhiệm vụ của anh lần này là đi cùng thị trưởng Tào, chạy xong còn phải thăm hỏi vài người, thật sự không bớt ra được thời gian chiếu cố Đinh Hạo. Nghĩ nghĩ, vẫn nhắc lại một lần những lời lúc nãy đã dặn dò trong nhà: “Qua cầu sẽ không còn nhà báo nữa, phóng viên chủ yếu đi theo tuyển thủ tiềm năng trong suốt hành trình, nếu em không chạy nữa thì vòng qua đường kia mà về nhà, biết chưa?” Nhìn thấy Đinh Hạo gật đầu, lúc này mới thả cậu đi: “Vị trí công ty em ở bên cạnh hải quan, có thể tìm được chứ?”

Đinh Hạo vui vẻ, vỗ vỗ ngực cam đoan với Bạch Bân: “Đương nhiên có thể! Tìm chỗ ít người nhất là được!”