Niệm Mộ

Niệm Mộ - Quyển 2 Chương 17





Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi khi đã nếm được mùi vị tình dục, mà loại mùi vị này còn được nếm trên người mà mình yêu thương nhất, sự thỏa mãn cùng kích động trên cả hai phương diện thể xác và tinh thần khiến hắn căn bản không biết một vừa hai phải là gì.


Không biết tự lúc nào Sở Mộ đã hôn mê, mà sau khi Chu Niệm đã hoàn toàn tận hứng trên người anh, hắn còn vừa hôn vừa cắn trên người anh một trận, đến khi mệt chịu không nổi nữa, mới trực tiếp ôm Sở Mộ đi ngủ.


Khi vầng thái dương lại một lần nữa mọc lên, từng tia nắng biếng nhác len lỏi xuyên qua chiếc rèm cửa sổ, soi vào phòng một tầng ánh sáng, Sở Mộ là người tỉnh dậy đầu tiên, bị cơn đau làm cho thanh tỉnh, thân thể căn bản không có cách nào động đậy, cơ thể cùng các khớp xương trên người như bị bẻ gảy rồi lại được nối lại, mỗi một chỗ đều bất thường.


Sở Mộ không khỏi rên rỉ ra tiếng, mí mắt nặng như bị dán lại, ánh sáng trong phòng cũng không quá sáng tỏ, song, nó vẫn khiến cho con mắt của anh cảm thấy khó chịu.


Trên ngực bị một cánh tay đè ép rất khó chịu, anh muốn hất cánh tay ấy ra, nhưng lại phát hiện dù mạnh tay thế nào cũng không nhấc lên được.


Vòng vo nửa ngày Sở Mộ mới bắt đầu lấy lại sức, nhìn thấy nửa bên mặt của Chu Niệm, Chu Niệm đang nằm sấp ngủ, nửa bên mặt vùi vào gối, khóe miệng hơi kiều lên, vẻ mặt tràn ngập sự thỏa mãn.


Đầu óc Sở Mộ ong lên, hơn nửa ngày mới nhớ được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn kia của Chu Niệm, trong lòng liền muốn đẩy hắn một cái.


“Chu Niệm….” Sở Mộ cố sức gọi, giọng nói khàn khàn này làm anh nghĩ đây không phải là thanh âm của mình.


Kêu như vậy, Chu Niệm đang ngủ căn bản không có phản ứng.


Thân thể Sở Mộ đau đến khó có thể chịu được, đặc biệt là cái nơi kia rất không được tự nhiên, khiến anh khổ sở không nói nên lời, vừa đau vừa trướng, giống như có vật gì bị kẹt ở bên trong.


Sở Mộ nhìn trần nhà mà muốn khóc, nghĩ thầm, bình thường Chu Niệm chỉ là một tiểu cẩu, tùy ý để hắn vân vê nhào nặn, vậy mà, không chú ý một cái hắn lại biến thành một con sói, còn là một con sói hung ác tàn nhẫn.


Dù lúc này Sở Mộ cảm thán bản thân thất sách cũng không còn kịp nữa, trên đời này không bao giờ có chuyện ăn rồi lại hối hận.


Anh giơ tay lên đẩy Chu Niệm một cái, liền nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay, chiếc nhẫn mới của anh, được đánh bóng phi thường tốt, dưới ánh sáng yếu ớt trong phòng cũng có thể làm mắt anh bị chói.


Sở Mộ thở dài, không đẩy Chu Niệm ra nữa, anh muốn tự đứng lên, chỉ là, vừa mới ngồi dậy, chiếc eo mỏi nhừ làm anh lại ngã xuống, vừa vặn ngã lên đầu của Chu Niệm, cánh tay của Sở Mộ bị va rất đau, Chu Niệm mới mơ mơ màng màng hừ một tiếng, trong lòng Sở Mộ rất muốn hung hăng đánh đứa nhỏ này một cái, nhíu mày lại vì đau, anh đưa tay kéo mặt Chu Niệm, Chu Niệm mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Sở Mộ đang nhíu mày, bèn vừa cười vừa cọ cọ lên mặt anh, hôn lên môi Sở Mộ một cái, “Thầy….”


Sở Mộ thấy hắn cuối cùng cũng tỉnh, bèn nguôi giận, ngữ khí suy yếu, “Chu Niệm, trên người tôi khó chịu, đứng lên không nổi, cậu đỡ tôi đi tắm rửa một chút.”


Chu Niệm nghe Sở Mộ nói xong, lúc này mới phản ứng lại, không khí thức dậy vào lúc sáng sớm tiêu tan trong nháy mắt, nhanh chóng ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống theo động tác của hắn, lộ ra cơ thể trần trụi sáng bóng, trên lưng, trước ngực đều có không ít dấu tay của Sở Mộ.


“Thầy….” Chu Niệm đỏ mặt ôm anh lên, vừa bị hắn di chuyển, các khớp xương trên cơ thể của Sở Mộ đều đồng loạt kêu gào một chữ, đó chính là đau nhức, cơn đau khiến anh nhịn không được kêu thành tiếng.


“Thầy, khó chịu ở đâu?” Trên mặt Chu Niệm tràn đầy sự quan tâm.


Sở Mộ nghe hắn hỏi như vậy, trừng mắt hắn, trong miệng oán hận nói, “Cả người đều khó chịu.”


“Xin lỗi, thầy!” Chu Niệm xấu hổ cúi đầu, ôm lấy Sở Mộ.


Lúc này Sở Mộ mới phát hiện anh và Chu Niệm hai người đều trần truồng, điều này làm cho anh phi thường xấu hổ, bèn nhanh tay lấy tấm chăn đắp lại.



Chu Niệm thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Sở Mộ, bèn lấy tấm chăn cuộn Sở Mộ lại, ôm anh vào trong ngực, Sở Mộ dựa vào người hắn, hữu khí vô lực, bất đắc dĩ nói, “Cậu cũng mặc quần áo vào đi!”


Chu Niệm để Sở Mộ dựa vào đầu giường, hắn đi xuống giường lấy quần áo đang để trên mặt đất mặc vào.


Khi Sở Mộ được Chu Niệm ôm vào phòng tắm, thân thể anh đau đến trên trán đều nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, “Cậu đi ra ngoài đi, tôi tự rửa được rồi!”


Tuy Sở Mộ nói như vậy, nhưng Chu Niệm nhìn anh đến đứng còn không vững, nào dám để anh ở trong phòng tắm một mình, nhanh đi tới nhận lỗi, “Thầy, xin lỗi, em không nghĩ đến em sẽ không khống chế được, thầy để em rửa cho thầy đi….”


Con người hay có loại tâm tư này, khi đối phương càng quan tâm, trong lòng càng không được tự nhiên, càng muốn làm mình làm mẩy một ít, Sở Mộ đau đến khó chịu, giữa hàng lông mày xoắn xuýt, viền mắt đều đỏ, dựa vào tường đẩy Chu Niệm ra, “Đi ra ngoài!”


“Thầy, để em làm đi!” Chu Niệm căn bản không đi,về điểm này, sức lực của Sở Mộ vốn không làm gì được hắn, trái lại còn hại anh đứng không vững thiếu chút nữa ngã sấp xuống.


Chu Niệm nhanh chóng đỡ anh, vội vã nói, “Thầy, em không đi ra, thầy để em rửa cho thầy đi! Nếu thầy giận em về chuyện ngày hôm qua, em cũng không muốn thầy tự giận dỗi bản thân, thầy đánh em mắng em đều được.”


Sở Mộ cắn môi dưới không nhìn hắn, Chu Niệm giống như một con cẩu trung thành đang ủ rũ vì bị chủ nhân ghét bỏ, song hắn vẫn đi đến bán ôm anh vào lòng, mở tấm chăn đang quấn trên người anh ra, Sở Mộ lại đẩy hắn vài cái, nhưng phát hiện đẩy thế nào cũng bất động, đành phải để hắn làm.


Khi tấm chăn bị ném lên trên cái giá, dưới ngọn đèn trong phòng tắm, Chu Niệm nhìn thân thể của Sở Mộ, ngực trầm xuống, bắt đầu tự trách bản thân mình.


Sở Mộ nhìn thấy Chu Niệm nhíu mày, cho rằng hắn ghét bỏ thân thể của mình, trong lòng tràn đầy tức giận, miễn cưỡng chống lên gạch men sứ của vách tường xoay người.


Chu Niệm ôm anh vào lòng, không cho anh động đậy, viền mắt đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào, “Thầy, xin lỗi, em không phải cố ý, em….”


Khắp người Sở Mộ đều là các dấu xanh tím vì bị Chu Niệm vừa cắn vừa niết, đậm nhất là trên lưng, lấm tấm như hạt cơm, kỳ thực lúc đó Chu Niệm cũng không có dùng bao nhiêu sức, nhưng thể chất của Sở Mộ chính là như vậy, dù bị đụng nhẹ cũng sẽ lưu lại vết xanh tím, huống chi còn bởi vì anh thiếu khuyết vận động cùng phơi nắng nên da rất trắng, vì vậy mà, trên làn da trắng nõn ấy, những dấu bầm này càng thêm chói mắt.


Sở Mộ xoay mặt đi, Chu Niệm cẩn thận từng ly từng tí xoa bóp cánh tay và phía sau lưng cho anh, liên tục xin lỗi, “Thầy, xin lỗi, lúc đó em không biết, sau này em sẽ không như vậy nữa. Thầy, thầy đừng không để ý tới em….”


Chu Niệm nói vừa chân thành lại vừa đáng thương, Sở Mộ cũng không phải loại người lệch lạc thích đem chuyện đổ lên đầu người khác, hay để bụng không bỏ qua cho người khác, anh rất nhanh liền không muốn dây dưa trên chuyện này nữa, “Muốn rửa thì rửa nhanh lên một chút! Xin lỗi có ích lợi gì, cậu thử trải cơn đau này một lần xem.”


Chu Niệm vừa hề hề đáng thương mà mở nước, hầu hạ Sở Mộ tắm rửa, vừa nói, “Tuy rằng em có thể nếm thử, nhưng mà, phỏng chừng thầy cũng sẽ phải chịu khổ.”


Sở Mộ trừng hắn, khi dòng nước lướt qua người anh, thân thể lại đau đến run lên, Chu Niệm thấy Sở Mộ khó chịu như vậy, hiện tại hối hận không thôi, bèn không nói thêm lời nào, cẩn thận từng ly từng tí tẩy rửa thân thể của Sở Mộ.


Đùi trong của Sở Mộ nhuộn đầy những bông hoa đỏ hồng lẫn tinh dịch và vết máu, may là Sở Mộ không có nhin thấy, bằng không, chắc chắn sẽ xấu hổ lôi Chu Niệm ra đánh.


Chu Niệm vội vàng rửa sạch tất cả, dùng tấm chăn sạch quấn Sở Mộ lại đặt lên sô pha, bản thân đi tắm rửa sạch sẽ, rồi đi thu dọn phòng ngủ, khi hắn trở lại ôm Sở Mộ lên giường mặc quần áo, mới phát hiện Sở Mộ đã ngủ say.


Trên mặt Sở Mộ vẫn hồng hồng, Chu Niệm vốn còn tưởng rằng đó là do Sở Mộ thẹn thùng, nhưng sau đó khi sờ lên gương mặt anh, mới phát hiện anh đang phát sốt.


Khi Chu Niệm ôm Sở Mộ mặc quần áo, Sở Mộ mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu rất nặng, khó chịu giống như không thể chống đỡ thân thể được nữa, mỗi một chỗ trên người anh đều có cảm giác gượng ép, mặc áo sơ mi xong, lại bị Chu Niệm cõng trên lưng, trong đầu Sở Mộ bùm một tiếng, lập tức phản ứng lại, thanh âm khàn khàn yếu ớt, hỏi, “Chu Niệm, cậu đang làm gì vậy?”


“Thầy bị bệnh, phải đi khám bệnh!” Chu Niệm nghĩ đến chính mình hại thầy bị thương nặng như vậy, tuy rằng hắn muốn có quan hệ thân mật nhất với thầy, thế nhưng, hắn không hề có ý muốn đả thương anh, khi phát hiện thân thể của anh không chỉ có các vết thương xanh tím, mà phía dưới còn chảy rất nhiều máu, đồng thời còn phát sôt, hắn lúc này vừa oán vừa giận bản thân, hận không thể nhéo lỗ tai mình một cái, vừa hoang mang rối loạng, lo lắng không thôi.



Nghe thấy phải đi bệnh viện khám bệnh, đầu óc Sở Mộ bỗng như bị kích thích thanh tỉnh không ít, nhìn thấy Chu Niệm đã cõng anh gần ra khỏi cửa, anh gấp đến độ phải lấy tay đánh hắn, hoảng trương nói, “Dừng lại, không, tôi không đi bệnh viện, cậu thả tôi xuống!”


Chu Niệm đang một tay nâng Sở Mộ lên, một tay mở cửa phòng, nghe Sở Mộ nói như vậy, phi thường kinh ngạc, nhưng vẫn không ngừng lại, nói, “Thầy, người thầy nóng rần cả lên, phải đi khám bệnh.”


“Không, tôi không đi.” Sở Mộ sợ Chu Niệm sẽ thật đưa anh đi ra ngoài khám bệnh, trong sự lo lắng, buộc lòng phải dùng lời nói nặng để ngăn cản, “Để tôi xuống, tôi không đi bệnh viện, nếu cậu cứ muốn mang tôi đi, sau này chúng ta tuyệt giao, tôi không đi!”


Chu Niệm cực kỳ kinh ngạc, thế nhưng cũng đoán được thầy không đi bệnh viện nhất định là vì sợ người khác nhìn thấy dấu vết trên người anh, người khác sẽ biết quan hệ của hai người.


Nghe thấy từ “Tuyệt giao”, Chu Niệm nào dám cõng Sở Mộ ra ngoài, đành phài cõng anh quay về phòng ngủ đặt lên chiêc giường đã được thu dọn sạch sẽ.


Lúc Sở Mộ bị đặt xuống, eo và mông của anh đều đau đến mức anh phải thấp giọng kêu thành tiếng.


Chu Niệm nghiêm mặt lo lắng, đôi mắt ướt át rưng rưng đỏ, nửa quỳ trước giường, “Thầy, xin lỗi, thầy không đi bệnh viện, vậy em đi mua thuốc cho thầy, thầy ở nhà đợi một lát, ngủ một hồi, em sẽ trở lại.”


Sở Mộ không còn sức lực, đầu óc mơ mơ hồ hồ, cố giương mắt nhìn hắn một cái, nhẹ gật đầu, đồng ý.


Chu Niệm đi rót ít nước cho Sở Mộ uống, đắp chăn cẩn thận cho anh, đem chiếc điện thoại đã bấm sẵn dãy số điện thoại di động của hắn đặt lên đầu giường, còn luôn nói nếu như cảm thấy khó chịu thì phải gọi cho hắn ngay lập tức.


Sở Mộ yếu ớt giương mắt, biểu thị đã biết.


Chu Niệm chạy như gió ra cửa, đi đến hiệu thuốc gần trường học nhất mua thuốc hạ sốt, thuốc tan vết bầm, nhớ đến vết thương của thầy rất nặng, sau cùng mua thêm thuốc giảm đau, mang tất cả chạy nhanh ra cửa.


Trở lại nhà trọ, cả người hắn đầy mồ hôi, chạy ào vào trong phòng ngủ, Sở Mộ vẫn giữ nguyên tư thế khi hắn đi ra khỏi cửa, gương mặt rất đỏ, cắn chặt môi dưới, trên mặt mang theo vẻ thống khổ.


Chu Niệm mau chóng rót nước giúp Sở Mộ uống thuốc, Sở Mộ đang bán hôn mê nên rất phối hợp, uống thuốc rất thuận lợi.


Chính là, lúc Chu Niệm bôi thuốc trị thương cho anh, khi hắn muốn thoa thuốc lên nơi bị thương nặng nhất của anh, dù thân thể anh mềm như bông tơ, ý thức không rõ ràng, nhưng lại bắt đầu phản kháng, khiến cho Chu Niệm không cách nào làm được, đến cuối cùng chỉ có thể thoa thuốc lên các vết bầm trên cánh tay và đùi của anh.


Sau khi uống thuốc hạ sốt, cơn sốt của Sở Mộ cũng không còn cao nữa, Chu Niệm vội vàng đi nấu cháo, chờ sau khi Sở Mộ tỉnh lại đúc anh ăn, sau đó lại dùng máy giặt giặt quần áo.


Trên tấm ra trải giường đỏ hồng một mảnh, Chu Niệm vừa nhìn thấy liền cảm thấy bản thân không phải người, hối hận muốn chết.


Chu Niệm dùng khăn lạnh chườm trán cho Sở Mộ, thừa dip Sở Mộ ngủ say liền lấy thuốc thoa lên nơi bị thương kia của anh, lúc nhìn thấy nơi ấy bị hắn giày vò vô cùng thê thảm, Chu Niệm ôm Sở Mộ thiếu chút nữa phải khóc ra.


Buổi chiều Sở Mộ mới tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy Chu Niệm ngồi ở bên giường, viền mắt Chu Niệm đỏ bừng, vẻ mặt tiều tụy thống khổ, tóc cũng có chút mất trật tự, quả thực cách biệt một trời một vực với cái suất khí ưu nhã của một thiếu niên lúc bình thường.


Chu Niệm nhìn thấy Sở Mộ tỉnh lại, trên mặt mang theo biểu tình mừng như điên, song, trong nháy mắt lại chuyển thành nỗi đau xót cùng sự hối hận, nắm tay Sở Mộ, thanh âm khàn khàn thống khổ, “Thầy, thầy tỉnh lại rồi! Em…..”


“Nước!” Cổ họng Sở Mộ khô rát, căn bản không muốn nói những lời vô nghĩa với hắn.


Chu Niệm nhanh chóng rót nước cho Sở Mộ, còn bỏ thêm một ít mật ong cho anh uống.


Dòng nước ấm nhẹ chảy xuống yết hầu, Sở Mộ mới cảm thấy tốt hơn, thân thể đã có một ít khí lực.


“Thầy, thầy cảm thấy đỡ hơn chưa?” Viền mắt Chu Niệm hồng hồng nhìn Sở Mộ, hệt như một chú thỏ lớn đáng thương.


Sở Mộ nhìn thấy cái dạng này của hắn, trong lòng vốn còn muốn oán hắn, nhưng nghĩ đến bộ dạng của chính mình nhất định đã làm hắn sợ không nhẹ, hắn vừa mua thuốc vừa chăm sóc mình một ngày đêm cũng mệt nhọc rồi, nghĩ đến điều này oán khí của Sở Mộ tự nhiên tiêu tan, nắm tay Chu Niệm, nhẹ giọng nói, “Tôi đỡ rồi! Tôi không trách cậu, là tự tôi nguyện ý, cậu đừng đau khổ tự trách nữa.”


“Thầy…” Chu Niệm không hề nghĩ tới câu nói đầu tiên Sở Mộ nói với hắn lại là điều này, làm sao hắn có thể không tự trách, hắn càng tự trách càng cảm thấy khó chịu, cầm tay Sở Mộ, những giọt nước mắt đã tích tụ từ trước đó nay chảy xuống, tuy rằng biết rõ khóc trước mặt thầy là một việc rất mất mặt, nhưng hắn không khống chế được, vùi mặt vào lòng bàn tay của Sở Mộ, hắn khóc, “Thầy, em sai rồi, thầy đừng trách em, em không nghĩ đến sẽ như vậy, em xin lỗi thầy, sau này em sẽ không như vậy nữa….”


Chu Niệm khóc khiến Sở Mộ cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại cảm động, trong lòng bàn tay là những giọt nước mắt nóng hổi của Chu Niệm, độ ấm ấy truyền từ lòng bàn tay vào tận đáy lòng anh, anh không nhúc nhích, tuy rằng thân thể rất đau, nhưng anh vẫn duy trì cái tư thế bị Chu Niệm nắm tay vất vả này, một mực yên lặng nhìn Chu Niệm, qua một hồi lâu, mới vươn tay xoa tóc của hắn, “Tôi đói rồi, có đồ gì đề ăn hay không?”


Chu Niệm hồi phục tinh thần từ trong bi thương, nhanh đứng dậy bưng thức ăn đến cho Sở Mộ.


Món cháo Bát Bảo(1) được nấu rất thơm, hắn bỏ không ít đường, nấu lên vừa thơm lại vừa ngọt, chỉ là, Sở Mộ ăn uống không được tốt, vừa rồi chỉ nói để Chu Niệm phục hồi tinh thần lại từ trong đau thương thôi, ăn được nửa chén thì không muốn ăn nữa.


Hoàng hôn, Chu Niệm lau thân thể cho Sở Mộ, sau đó lại đổi thuốc cho Sở Mộ.


Kỳ thực Sở Mộ phi thường ngại ngùng, thế nhưng, nghĩ đến nếu như bản thân cự tuyệt nguyện vọng xoa người đổi thuốc cho mình của Chu Niệm, Chu Niệm nhất định sẽ cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, cuối cùng buộc lòng phải đè xuống sự xấu hổ, để Chu Niệm thoa thuốc trị thương lên người anh. Có điều là, khi phải bôi thuốc lên hậu huyệt(2), Sở Mộ cảm thấy phi thường nan kham(3), thế nhưng, nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của Chu Niệm,cuối cùng vẫn chỉ có thể đồng ý để hắn làm.


Sở Mộ bị hắn làm bị thương thành như vậy, Chu Niệm không nuốt trôi thứ gì cả, cả ngày nay một hạt cơm cũng chưa ăn, buổi tối lúc Sở Mộ uống huốc, hỏi hắn có ăn gì chưa, Chu Niệm mới quanh co nói rằng mình ăn không vô, liền bị Sở Mộ giáo huấn phải đi ăn một chén cháo.


Tuy rằng lần đầu tiên không hề có cảm giác sung sướng gì, thế nhưng, dù sao đây cũng là quan hê tối thân mật, ánh mắt của hai người khi nhìn đối phương đều có sự biến hóa, đó là ánh mắt thân mật cùng niềm si mê sâu sắc, lơ đãng lưu chuyển sự dịu dàng cùng tình yêu nồng đậm.


Buổi tối Chu Niệm nói muốn ngủ ở sô pha, Sở Mộ nhìn thấy những hành động ra sức hối lỗi, đền bù của Chu Niệm, hắn cũng đã rất mệt rồi, không muốn hắn phải chịu tội ngủ trên chiếc ghế sô pha chật hẹp nữa, bèn để hắn nằm trên giường.


Sở Mộ chỉ có thể nằm úp sấp hoặc bán nằm úp sấp, Chu Niệm nằm kế bên anh, đưa tay xoa nhẹ phần eo, để anh dễ chịu một ít.


Sở Mộ mơ mơ màng màng ngủ, cảm thụ được Chu Niệm đang hôn lên môi, thái dương, lỗ tai của anh, nghe được thanh âm trầm thấp dịu dàng của hắn, “Thầy, em sẽ đối tốt với thầy cả đời này, suốt đời không phụ thầy.”


Viền mắt Sở Mộ phát nhiệt, chỉ có thể giả bộ ngủ, thầm nghĩ, sự giày vò mà anh phải chịu xem như cũng đáng giá.


__


Chú giải


(1) Cháo Bát Bảo


(2) Hậu huyệt : hậu là phía sau, huyệt là hang => hang sau (mình muốn gọi là cửa sau hơn).


(3) Nan kham : không/khó chịu nổi