Niệm Mộ

Niệm Mộ - Quyển 3 Chương 10: Trở ngại





Đàm Văn Bác vào phòng ngủ liền thấy Sở Mộ đang ngồi trên giường, bèn nói, “Anh, em chưa làm xong bài tập, phải nhanh về phòng để làm. Thân thể anh thế nào rồi? Hiện giờ còn cảm thấy mệt không.”


“Bài tập lại để đến cuối cùng mới làm, thực sự không biết nói em như thế nào nữa, mau trở về làm bài đi! Anh rất tốt, không có chuyện gì cả. Ngược lại là em, còn tiền dùng hay không, nếu không thì nói với anh.”Sở Mộ ngồi ngay ngắn, nhìn Đàm Văn Bác nói.


“Không có kết giao bạn gái, em tiêu tiền làm cái gì chứ, đủ dùng rồi, anh, anh đừng cho em nhiều tiền, bằng không thì ba mẹ bà nội em biết, em sẽ chịu phạt a.” Đàm Văn Bác bày ra vẻ mặt đau khổ.


Sở Mộ nở nụ cười, nói, “Cảm tình là phải nói duyên phận, đừng tùy tiện tìm một cô gái để gặp gỡ, phải có trách nhiệm với trái tim của mình, không nên cố ở bên nhau để rồi sau này hối hận. Tiền của anh không có bao nhiêu, nào có thể cho em bao nhiêu, nhưng mà, em suốt ngày cứ mua này mua nọ mang đến chỗ của anh, về điểm này anh lo lắng không biết em có đủ sinh hoạt phí hay không.”


“Đủ mà, đủ mà, tiền lần trước anh cho em còn chưa dùng hết.” Đàm Văn Bác nói, rồi đi đến trước mặt Sở Mộ, nhỏ giọng nói, “Anh, anh và Chu Tiên sinh kia có được không! Anh thật tâm muốn cùng anh ta ở bên nhau? Nhưng em không muốn nhìn anh bị bặt nạt, nếu như anh ta đối xử với anh không tốt, anh nhất định phải….. nói với gia đình.”


Kỳ thực Đàm Văn Bác muốn nói ba chữ “Nói với em” này, thế nhưng, nghĩ đến nói như vậy chắc chắn sẽ bị Sở Mộ chê cười, bèn đổi thành gia đình.


Sở Mộ nghe Đàm Văn Bác nói xong liền xấu hổ đỏ mặt, nhanh chóng xoay đầu qua một bên, rầu rĩ nói, “Anh dễ bị bắt nạt lắm sao?”


Đàm Văn Bác chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt ngượng ngùng như thế này của Sở Mộ, còn tưởng rằng người anh trai ở trước mặt cậu đây cho tới bây giờ chỉ có một bộ dạng anh trai, dù thân thể thoạt nhìn gầy yếu, nhưng vẫn luôn tồn tại khí thế, thái độ làm người, làm thầy, bao giờ cũng lạnh lùng lãnh đạm, sắc mặt cũng luôn thản nhiên, nghiêm túc dạy dỗ học sinh, vẻ mặt ửng đỏ của anh trai cậu thế này căn bản chưa bao giờ xuất hiện qua, lúc này lại nhìn thấy được, Đàm Văn Bác có chút ngây ngẩn cả người, tim đập rối loạn, sau khi phục hồi tinh thần lại liền nghĩ có phải vị Chu tiên sinh kia thường xuyên có thể nhìn thấy thần thái này của anh trai cậu hay không, thực sự làm cho người khác không phục, rõ ràng đây là anh trai của cậu, nhưng bây giờ cũng là của một người ngoài.


Chu Niệm bưng nước vào cho Sở Mộ, nhìn thấy Đàm Văn Bác ngây ngốc nhìn Sở Mộ, tậm trạng lập tức trầm xuống, nhanh bước đến nói với Đàm Văn Bác, “Không phải cậu đi về làm bài tập sao? Coi chừng thời gian quá muộn không kịp đấy!”


Đàm Văn Bác đứng dậy thở dài một tiếng, nói với Sở Mộ, “Anh, vậy em đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho em.”


Chu Niệm ngồi lên mép giường, bưng nước cho Sở Mộ uống.


Đàm Văn Bác nhìn dáng vẻ tận tâm của Chu Niệm đối với Sở Mộ, tuy chúc phúc tình cảm của hai người thâm hậu đầu bạc răng long, nhưng trong lòng lại có một cái vướng mắc, giống như một vật mình yêu thích nhất vốn thuộc về mình nay lại trở thành của người khác, cậu liếc mắt nhìn Chu Niệm, hỏi, “Anh Chu, khi nào thì anh đi?”


“Buổi tối!” Chu Niệm trả lời.



“Đi nhanh như vậy.” Đàm Văn Bác nói.


“Có vài chuyện cần xử lý, nhưng mà, anh sẽ thường đến.”





“Văn Bác, không phải em muốn làm bài tập sao, còn đứng đây làm cái gì, mau đi đi!” Sở Mộ nói.


Đàm Văn Bác đành phải niệm niệm không muốn đi.


Trở lại phòng ngủ rồi cầm theo quyển sách đi đến thư viện làm bài tập, buổi tối khi quay về phòng ngủ, thấy người bạn cùng phòng đang xem tạp chí tài chính và kinh tế, mỗi tháng bạn cùng phòng của cậu đều nhất định phải mua tạp chí này, kỳ vọng về sau cũng có thể trở thành người như trên tạp chí.


Đàm Văn Bác là người theo chủ nghĩa mạo hiểm cùng chủ nghĩa tình cảm ôm ấp lãng mạn, không có quá nhiều hứng thú với tài chính và kinh tế, thích xem những thứ như địa lý quốc gia, các quyển sách và tạp chí về những phát hiện khảo cổ.


Đặt túi xách của mình xuống, bỗng nghe bạn cùng phòng cảm thán, “Còn trẻ tuổi như vậy mà đã làm chủ tịch rồi a! Còn cao lớn anh tuấn như vậy, ôi, xem ra việc đầu thai chính là trang thiết bị sinh sống, nếu như mình có thể đầu thai vào nhà bọn họ, bây giờ phỏng chừng cũng….”


Đàm Văn Bác quay đầu lại nhìn cậu, “Gì gì gì, người xuất sắc cái gì? Nếu có thể đầu thai một lần nữa, tớ sẽ đầu thai vào hoàng gia A-rập a, vừa có tiền vừa có thể một chồng nhiều vợ….”


Bạn cùng phòng cười nhạo, “Cậu mơ đi!”


Đàm Văn Bác uống nước rồi vươn người qua nhìn, vừa nhìn đến gương mặt trong tấm ảnh, tất cả lượng nước chưa kịp nuốt xuống trong miệng đã phu thẳng lên trang giấy.


“Đàm Văn Bác, cậu làm cái gì vậy….” Bạn cùng phòng vừa lau nước trên tạp chí, vừa lườm cậu.


Đàm Văn Bác đặt ly nước đang cầm trên tay xuống, cướp lấy quyển tạp chí trên tay cậu bạn, ôm vào người rồi đọc nhanh như gió nội dung bên cạnh tấm ảnh, miệng mở to đến có thể bỏ vô một quả trứng gà, kinh ngạc nói, “Không thể nào!”



“Không thể cái gì?” Bạn cùng phòng cũng kinh ngạc, đoạt lại quyển tạp chí tiếp tục xem, vừa nhìn vừa cảm thán bản thân đầu thai sai rồi.


Đàm Văn Bác phản ứng lại liền chạy ào ra khỏi phòng ngủ, bạn cùng phòng thấy hắn như vậy cho rằng hắn bị trúng tà.


Khi Đàm Văn Bác chạy đến nhà trọ của Sở Mộ, gõ cửa, người mở cửa chính là Sở Mộ.


Sở Mộ nhìn cậu mồ hôi nhễ nhại chạy đến, vẻ mặt đỏ bừng, vô cùng kinh ngạc nói, “Văn Bác, chạy gấp như vậy làm cái gì? Mất cái gì sao?”


“Anh Chu đâu?” Đàm Văn Bác vừa vào nhà đã hỏi.


Sở Mộ đáp, “Vừa đi, cậu ấy phải đi để kịp giờ bay.”


“Đi rồi?” Đàm Văn Bác hỏi ngược lại, rồi xoay người kéo cánh tay của Sở Mộ, hỏi, “Anh, anh gọi anh ta là Chu Niệm hả!”


“Làm sao vậy, cậu ta kêu là Chu Niệm. Em muốn hỏi cái gì, vội vàng khẩn cấp như vậy!” Sở Mộ rút cánh tay mình từ trong tay Đàm Văn Bác về, thực sự là bị sức mạnh của cậu túm thành dấu.


“Anh ta, anh ta, em xem trên tạp chí tài chính và kinh tế, anh ta là chủ tịch của tập đoàn XX a! Anh, anh có biết chuyện này không!” Tâm tình kích động của Đàm Văn Bác hệt như lúc gà bị lấy máu, Sở Mộ đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt ửng đỏ của cậu, không đồng ý nói, “Vậy thì quan hệ gì đến chúng ta, cậu ta không phải là nhị thế tổ(1) sao? Lúc cậu ta bằng tuổi em, còn không có tiền đồ như em nữa.”


Đàm Văn Bác nhìn Sở Mộ đạm nhiên như thể việc Chu Niệm là chủ tịch của tập đoàn XX cũng giống như một người làm công nào đó trong tiệm ăn ven đường, thực sự khiến cho cậu cảm thấy anh trai của cậu chẳng lẽ là siêu thoát thế ngoại sao? Như trong số anh chị của cậu có ai vào được tập đoàn XX làm công nhân liền được mọi người ca tụng một phen a! Tại sao anh trai của cậu lại không thèm để ý chút nào đến thân phận của người yêu như vậy!


Sở Mộ rót ly nước lạnh đến cho Đàm Văn Bác uống, hỏi, “Em chính là muốn nói cái này sao? Kích động thành cái dạng này, lúc nào em mới có thể chững chạc một chút. Nhưng mà, trước đây lúc Chu Niệm lớn bằng em cũng thích gào to như vậy, tuổi tác của cậu ấy hiện tại, cũng trầm ổn không ít, xem ra sau này phỏng chừng em cũng sẽ như vậy!”


Đàm Văn Bác vừa uống nước, vừa thầm thở dài, hiện tại tinh thần cũng bình thản xuống, đi đến ngồi lên sô pha, cầm trái tao trong mâm đựng trái cây lên ăn, hỏi, “Anh, anh không hề để tâm anh ta là Chủ tịch tập đoàn XX chút nào sao?”


Sở Mộ cau mày một chút, “Cũng không phải là không để ý, nhưng mà, không phải là cậu ta chỉ kế thừa sản nghiệp gia đình thôi ư? Cũng đâu phải đột nhiên biến thành đại nhân vật gì, hơn nữa, em nói người ta, nhưng em cũng đâu phải người ta, em kích động làm cái gì a.”


Đàm Văn Bác suy nghĩ một chút, nghĩ đến Sở Mộ chưa bao giờ quan tâm đến việc bên ngoài, liền thử hỏi, “Anh, anh biết tập đoàn XX là làm cái gì không?”


Sở Mộ lắc đầu, “Làm cái gì?”


Đàm Văn Bác bày ra biểu tình quả thật là như vậy, “XX bất động sản, XX thiết bị điện, XX bệnh viện, XX…”


Sở Mộ tối mặt cắt ngang cậu, “Đừng nói nữa, em có nói anh cũng không biết.”


Đàm Văn Bác bày ra biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(2), nói, “Anh, anh không muốn để ý chuyện bên ngoài chút nào sao? Anh không muốn biết tập đoàn XX có bao nhiêu sản nghiệp, có bao nhiêu tài sản, lực ảnh hưởng có bao nhiêu lớn sao? Anh không biết có bao nhiêu người…”


Sở Mộ bị Đàm Văn Bác nói đến nổi giận, “Dừng, em kích động nói cho anh biết thì có ích gì, chừng nào em có nhiều thứ giống như vậy, thì em hãy đứng ở trước mặt anh mà nói, anh sẽ vui mừng thay cho em. Hiện tại những thứ đó không phải của em, em phấn khởi như thế làm cái gì? Nghe đau đầu, đừng nói….”


“Anh, anh nghe đau đầu em cũng phải nói, anh không biết loại thế gia giàu sang quyền thế như bọn họ nhất định rất xem trọng huyết thống thông gia, anh và anh ta lại là quan hệ kia, hai người làm sao ở bên nhau? Anh có nghĩ tới chưa?” Đàm Văn Bác cuối cùng cũng nói ra điều mà cậu lo lắng trong lòng nhất đồng thời cũng là điều muốn nói ra nhất, mặc dù biết rõ Sở Mộ nhất định sẽ nghe ra ý tứ của cậu, hơn nữa đây cũng là một hiện thực rất tàn khốc, thế nhưng, cậu không muốn anh trai của cậu bị lừa gạt tình cảm sau này sẽ phải hối hận, loại chuyện này vẫn là nên biết sớm, suy xét kĩ.


__


Chú giải


(1) Nhị thế tổ : cái này thường thấy trong bảng gia phả của các dòng tộc quyền quý ngày xưa nè, nghĩa của nó là đời thứ hai sau đời đầu tiên là Thủy tổ. Nó còn có ý chỉ con cháu của các gia đình giàu có sống phóng túng, ăn chơi trác táng.


(2) Rèn sắt không rèn thành thép : ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, yêu cầu họ được tốt hơn.