Niệm Niên Hữu Dư

Niệm Niên Hữu Dư - Chương 2: Dư Hành




Phần nóng bỏng đã đâm sâu vào người Nhâm Niệm Niên, theo biên độ động tác mạnh mẽ của Dư Hành, tiếng nước tràn lan va đập vào nhau, giống như trời đất đều lay động. Cả người Nhâm Niệm Niên lắc lư, mặt của anh cũng đỏ bừng, ứa nước mắt.

Nhâm Niệm Niên kêu khóc không ngừng, mà Dư Hành thuận theo bản năng tiếp tục xâm nhập cho đến khi gặp một cái cửa nhỏ.

Nếu như Omega đến kỳ phát tình, đang trong quá trình giao hợp với Alpha thì bên trong thân thể sẽ tự động mở ra một cái cửa khoang, một khi Alpha tiến vào trong đó, càng gieo giống ở bên trong thì có thể làm Omega mang thai, nhưng bình thường khoang sinh sản của Omega rất khó mở ra.

Không ngờ lúc này Dư Hành lại mạnh mẽ đến mức mở được cửa khoang sinh sản.

Không… Không được! Không thể để Dư Hành tiến vào!

Nhâm Niệm Niên kêu khóc càng hung, thầy Nhâm ngày thường lạc quan phóng khoáng, vào giờ khắc này hoàn toàn không có lực chống đỡ, bắt đầu khóc lóc cầu xin tha thứ.

Dư Hành chỉ hoảng hốt trong chốc lát, lại phát hiện lúc này Nhâm Niệm Niên muốn chạy trốn, ánh mắt hắn lạnh lẽo túm lấy Nhâm Niệm Niên đang mới bò hai bước về phía trước, còn xông thẳng vào bên trong.

Nhâm Niệm Niên ‘A’ một tiếng khóc lớn hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh sợ hãi đến trắng bạch.

Dư Hành bắt đầu vỗ về Nhâm Niệm Niên, kiên trì chậm rãi, vuốt ve Nhâm Niệm Niên từng chút một giúp anh thả lỏng.

Sau đó chờ Nhâm Niệm Niên hoàn toàn thích ứng, Dư Hành lại bắt đầu hành động. Hình như là lần thứ ba Nhâm Niệm Niên bắn ra ngoài, mà rốt cuộc Dư Hành cũng không kiềm chế được, nhận thấy Dư Hành sắp bắn ra, Nhâm Niệm Niên khẩn trương lắc đầu không ngừng: “Ưm ư ư… Đừng… Đừng mà! Dư… Dư tiên sinh…”

Lúc này Dư Hành lại nói: “Anh sợ cái gì? Dù sao anh không thể mang thai đâu, thầy, thầy Niên Niên.”

‘Thầy Niên Niên’ được thốt ra từ miệng Dư Hành, tiếng nói trầm thấp từ tính, rõ ràng là xưng hô quen thuộc như vậy, hiện tại lại nói ra vô cùng lạnh lùng.

Trong nháy mắt, Nhâm Niệm Niên bị gợi lên quá nhiều hồi ức đã qua, cũng kích thích anh co rút một trận, Dư Hành cũng không nhịn được, từng dòng gì đó đậm đặc, trút vào cơ thể Nhâm Niệm Niên không sót chút nào.

Cảm giác mãnh liệt làm đầu óc Nhâm Niệm Niên trống rỗng, anh cũng há miệng kêu to: “Ưm… Ưm a a! Tiểu… Tiểu Dư!”

Nhưng cái tên này là kiêng kỵ.

Hiện tại Nhâm Niệm Niên không thể gọi Dư Hành như vậy, nhưng anh vẫn vô thức kêu ra.

Nghe ‘Tiểu Dư’ quen thuộc bên tai, ánh mắt Dư Hành biến đổi mấy phen, phức tạp đến cực hạn, lại im lặng thật lâu không nói gì

Nhâm Niệm Niên bị lăn qua lăn lại đến rạng sáng, đầu óc mơ mơ màng màng. Thân thể anh mềm thành một bãi nước, toàn thân đuối sức không động đậy nổi.

Một giây trước khi ngất đi, anh còn suy nghĩ, tại sao mình và Dư Hành lại phát triển thành loại quan hệ này?

Một năm trước, em gái đột nhiên bệnh nặng cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng, bản thân anh cũng bất hạnh mất việc, không tiền không nhà, suýt chút nữa không thể chịu đựng nổi.

Nhưng Dư Hành đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, một thân sạch sẽ xinh đẹp, tuyệt đối bất đồng với đứa trẻ bẩn thỉu khi xưa.

Dư Hành tới giúp anh, cũng chỉ là có lòng tốt, hắn nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên, đáy mắt âm u thâm trầm: “Thầy, ngủ với tôi.”

Từ đó về sau, Dư Hành thành chủ nợ lớn nhất của Nhâm Niệm Niên, Nhâm Niệm Niên cũng được Dư Hành cho thành bạn giường cố định.

Đối với Dư Hành mà nói, Nhâm Niệm Niên là một bạn giường rất tốt.

Hắn không cần phải đánh dấu chịu trách nhiệm, trên vấn đề làm tình cũng có thể không kiêng kỵ gì, hoàn toàn không cần mang đồ bảo hộ, bởi vì Nhâm Niệm Niên dù là Omega, thân thể lại xảy ra vấn đề không thể mang thai.

Nhâm Niệm Niên cũng thường suy nghĩ, hiện tại bọn họ là loại quan hệ không thể phơi bày ánh sáng, nhưng nhiều năm trước, anh cũng là thầy giáo được Dư Hành tôn kính yêu mến.

06

Ngày hôm sau, Nhâm Niệm Niên ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

Vừa nhìn thời gian đã gần 11 giờ, nghĩ tới hôm nay còn phải đi làm, Nhâm Niệm Niên sợ đến bật người dậy, nhưng lập tức ‘Ôi’ lên một tiếng, xoa xoa thắt lưng đau nhức không ngừng của mình.

“Tỉnh?”

Lúc này, trùng hợp Dư Hành vừa đi vào phòng.

Không ngờ Dư Hành còn ở lại trong nhà mình, Nhâm Niệm Niên có hơi bất ngờ nhưng chỉ nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng, không dám hỏi nhiều.

“Báo thức buổi sáng là tôi tắt giúp anh, tôi cũng đã xin phép nghỉ giúp anh rồi, cho nên hôm nay anh không cần đến trường.” Dư Hành lại nói.

Nhâm Niệm Niên im lặng không nói chuyện, thầm nghĩ bình thường khi đối mặt với anh, Dư Hành luôn kiệm lời, hôm nay lại là ngoại lệ.

Nhưng Nhâm Niệm Niên còn chưa suy nghĩ đến tâm tư thất thường của Dư Hành xong thì ngửi được mùi cơm từ trong phòng khách bay ra, vô thức liếm môi một cái.

Thấy mũi Nhâm Niệm Niên khẽ nhúc nhích còn len lén dùng đầu lưỡi liếm khóe môi, giọng của Dư Hành càng thêm hòa hoãn: “Anh đói không?”

Nhâm Niệm Niên muốn lắc đầu, nhưng bụng lại phát ra một tiếng ‘Ột ột’, còn không chịu thua kém kêu rất lớn.

“Anh ăn cơm thế nào? Tôi bưng lên cho anh hay tôi ôm anh xuống giường ăn cơm?”

Nghe được những lời này, Nhâm Niệm Niên càng bị dọa sợ: “Không… Không cần làm phiền, Dư tiên sinh.”

Anh vừa lúng túng lắc đầu không ngừng vừa tự xuống giường. Chỉ là tối hôm qua Nhâm Niệm Niên và Dư Hành lăn qua lăn lại, thay đổi không ít tư thế cho nên bây giờ hai chân của anh hoàn toàn không thể khép lại, bước đi cũng run lên theo.

Thấy thế, Dư Hành lập tức tiến lên đỡ Nhâm Niệm Niên: “Tôi dìu anh đi ăn.”

Hắn nói rất chắc chắn, giọng điệu không cho từ chối.

“Cám... Cám ơn.” Nhâm Niệm Niên cười nhạt.

Kỳ quái chính là, rõ ràng đã làm chuyện thân mật với Dư Hành, nhưng bị hắn nắm cổ tay, ôm thắt lưng thì Nhâm Niệm Niên vẫn cảm thấy xấu hổ.

Dường như ở trước mặt Dư Hành, anh không còn giống một giáo viên nữa.

Hôm qua là họp báo phim mới, hôm nay Dư Hành cũng không có lịch trình, đến phiên hắn nghỉ ngơi. Thời gian nghỉ ngơi của minh tinh luôn không cố định, cho nên Nhâm Niệm Niên cũng không biết khi nào Dư Hành đến tìm mình.

Nhưng anh rất có tự giác của một bạn giường, chỉ cần buổi tối Dư Hành rảnh rỗi có nhu cầu, anh sẽ thỏa mãn hắn, chìa khóa nhà anh cũng đã sớm nộp cho chủ nợ lớn nhất này.

Nhưng có đôi khi, ban ngày Nhâm Niệm Niên cũng phải ở bên Dư Hành, về phần ở bên hắn uống trà nói chuyện phiếm, nói chuyện lý tưởng đời người hay là làm chuyện gì khác, vậy phải xem tâm tình của Dư Hành thế nào.

Ngày hôm qua tủ lạnh trong nhà Nhâm Niệm Niên còn trống rỗng, hôm nay đã được chất đầy. Bởi vì sáng sớm Dư Hành đã ra ngoài đi chợ, còn mua một chút đồ ăn vặt.

Hiện tại bữa trưa là Dư Hành tự mình làm, trên bàn toàn là món Nhâm Niệm Niên thích ăn. Dư Hành rất hiểu Nhâm Niệm Niên, không chỉ là trên thân thể mà còn về các mặt sinh hoạt, ví dụ như Nhâm Niệm Niên thích cái gì, thói quen, màu sắc yêu thích và khẩu vị.

Lúc này, Nhâm Niệm Niên đang ăn com, còn cười híp mắt giơ ngón cái với Dư Hành: “Ngon lắm!”

Dư Hành mặt lạnh tanh, nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhâm Niệm Niên, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ tối qua của anh, mặt đầy nước mắt không ngừng cầu xin tha thứ.

Đối lập tương phản như vậy, lại thật sự là cùng một người, là Nhâm Niệm Niên bất kể trải qua đau khổ dằn vặt như thế nào, hình như đều có thể giả vờ như không sao, không tim không phổi cười đùa với đối phương.

Ánh mắt Dư Hành trầm xuống, âm trầm siết chặt nắm tay.

Nhâm Niệm Niên đang ăn cơm vẫn cười hì hì: “Dư tiên sinh, lần sao cậu nên làm khách quý tiết mục mỹ thực đi, cũng làm đám fan nam fan nữ cậu biết nam thần của bọn họ còn biết nấu ăn.”

“Là anh dạy tôi nấu cơm, anh quên rồi sao? Thầy Niên Niên.”

Nụ cười của Nhâm Niệm Niên cứng đờ, sau đó cười khổ hai cái, không nói nữa, im lặng cúi đầu.

Anh không thừa nhận cũng không phủ định.

Ánh mắt nóng bỏng của Dư Hành vẫn nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên, nhưng một lát sau, di động của hắn lại đột nhiên vang lên.

Nhâm Niệm Niên ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện tên trên màn hình là —— Phương Tự Cửu.

Số di động của nghệ sĩ cực kỳ bí mật, Dư Hành và minh tinh khác tương tác trên weibo, kết bạn trên WeChat cũng khá nhiều, nhưng rất ít khi tiết lộ số di động của mình, trừ phi là bạn tốt rất thân thiết.

Nhìn Dư Hành vừa nhận điện thoại vừa đến sân thượng bên kia, Nhâm Niệm Niên đột nhiên hiểu ra gì đó.

Chờ Dư Hành cúp điện thoại, mặc áo khoác vào thì Nhâm Niệm Niên chủ động lấy giày da cho hắn, cũng đưa mũ và khẩu trang, cười nhạt nói: “Dư tiên sinh, cậu có việc thì đi đi.”

Dư Hành vốn muốn nói gì đó, lúc này lại thu lại, nhưng hắn bỗng nhiên xé cổ áo Nhâm Niệm Niên, còn vùi đầu vào cổ anh cắn một cái.

Nhâm Niệm Niên run rẩy không ngừng, nhưng không đẩy Dư Hành ra.

Như nhiều năm trước, anh bao dung dịu dàng với đứa trẻ quái gở, tàn bạo lại cô độc không ai giúp đỡ kia.