Niệm Niên Hữu Dư

Niệm Niên Hữu Dư - Chương 45: Cháu không để ý




109

Năm năm trước, ngày đó Nhâm Niệm Niên dọn nhà.

Bởi vì dầm mưa quá lâu, đêm đó Dư Hành về nhà sốt cao không ngừng, cả người nóng như thiêu đốt, nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, sốt đến mơ mơ màng màng nhưng trong miệng vẫn gọi tên Nhâm Niệm Niên.

“Nhâm Niệm Niên, thầy Niên Niên…”

Một lần lại một lần, không biết Dư Hành đã gọi bao nhiêu lần, rõ ràng miệng lưỡi khô khốc, giọng nói khàn khàn nhưng hắn vẫn rất cố chấp, từ đầu đến cuối đều gọi cái tên này.

Chỉ là, Dư Hành có gọi như thế nào đi nữa Nhâm Niệm Niên cũng không quay về.

Đứa trẻ trong bóng tối mất đi ánh sáng, chỉ còn bất lực và tuyệt vọng.

Hạ Sênh ở bên chăm sóc đau lòng không thôi, cô cũng từng khuyên Dư Hành, nhưng mặc kệ cô khuyên nhủ bao nhiêu, Dư Hành cũng không nghe lọt tai, giống như không cảm thấy đau đớn, đồng tử của hắn trải đầy u ám, trong ngực cũng bị đào rỗng.

Dư Hành sốt một ngày một đêm, sau khi hạ sốt vẫn hoảng hốt, hắn ôm thật chặt túi đồ Nhâm Niệm Niên đã vứt bỏ.

Trong túi toàn là đồ liên quan đến Dư Hành.

Dư Hành tự tay đan, đưa cho Nhâm Niệm Niên khăn choàng cổ hồng nhạt; có lá cờ nhỏ màu xanh Dư Hành tự tay ký tên; một quyển sách《 Tiểu vương tử 》mà Nhâm Niệm Niên từng tặng Dư Hành; một con dao nhỏ phòng thân của Dư Hành bị Nhâm Niệm Niên tịch thu từ trước; cùng với ảnh chụp Dư Hành trong di động của Nhâm Niệm Niên cũng được in ra, lại bị ném đi…

Dư Hành không ăn không uống, chỉ nhìn những thứ này đến đờ ra…

“Nhâm Niệm Niên, thầy Niên Niên, em đã làm gì sai?”

“Vì sao? Vì sao không cần em?”

“Dù bị từ chối, em cũng muốn nghe chính miệng anh nói ra!”



Dần dà, Dư Hành bắt đầu lảm nhảm.

Bởi vì chấp niệm về Nhâm Niệm Niên quá sâu, tâm tình hắn kích động, thất thần lục tung khắp nơi. Ở trong nhà tìm không thấy, Dư Hành liền chạy ra ngoài tiếp tục tìm.

Dư Hành ý thức không tỉnh táo, điên cuồng chạy tới chạy lui, lại hoàn toàn không biết nên đi chỗ nào, hắn giống như một người điên, càng giống như một đứa trẻ mờ mịt bất lực.

Trong tiềm thức hắn đang tìm Nhâm Niệm Niên, thế nhưng tìm chỗ nào cũng không thấy hắn.

Nhìn Dư Hành hành động điên rồ, Hạ Sênh vô cùng đau lòng, bất đắc dĩ tạm thời nhốt Dư Hành lại, khi hắn phát điên, không thể làm gì khác hơn là xin bác sĩ tiêm thuốc hôn mê.

Chờ qua cơn này, rốt cuộc Dư Hành cũng ý thức được Nhâm Niệm Niên đã bỏ đi.

Thầy Niên Niên của hắn, không bao giờ đứng trước mặt hắn, ôm hắn, cười rạng rỡ với hắn, khen hắn cực kỳ đẹp trai nữa.

Dần dần, Dư Hành cũng tiếp nhận được sự thật này.

Hắn mang khăn choàng cổ hồng nhạt, mặc áo thun hình chó hoạt hình của Nhâm Niệm Niên đưa cho, trên cổ tay cũng đeo lục lạc, đánh đàn guitar.

Cái đàn guitar này là món quà cuối cùng Nhâm Niệm Niên tặng hắn trước khi chia tay.

Dư Hành nói với Hạ Sênh: “Cháu muốn làm minh tinh.”

Hắn luôn nhớ kỹ Nhâm Niệm Niên từng nói qua ——

“Tiểu Dư, em đánh nhau rất giỏi, rất khỏe, chạy cũng nhanh, quan trọng nhất là em còn cực kỳ đẹp trai! Những thứ này đều là ưu điểm của em, đều đáng giá được yêu thích, tôi muốn làm fan của em cả đời!”

Nhâm Niệm Niên từng nói sẽ làm fan của hắn cả đời.

Dư Hành tin chắc điểm này.

Cho nên Dư Hành muốn trèo lên sân khấu rực rỡ, muốn tỏa sáng nổi tiếng, tương lai càng được nhiều người biết đến, như vậy một ngày nào đó Nhâm Niệm Niên sẽ nhìn thấy hắn.

Hắn cũng nhất định sẽ tìm được Nhâm Niệm Niên.

Thời gian trôi mau, năm năm sau Hạ Sênh lại một lần nữa nhắc tới ký ức đau khổ này, nhắc nhở Dư Hành đã từng bị tổn thương.

Vì sao Hạ Sênh không chấp nhận Nhâm Niệm Niên?

Ngoại trừ việc Nhâm Niệm Niên và Dư Hành đã từng có quan hệ thầy trò, một khi bị phơi bày ánh sáng sẽ bị người cố ý lợi dụng và sao tác, có thể sẽ hủy diệt tiền đồ của Dư Hành thì Nhâm Niệm Niên còn không thể sinh con.

Nguyên nhân chủ yếu chính là Nhâm Niệm Niên là người làm Dư Hành suýt chút nữa phát điên.

Hạ Sênh thật sự sợ, cô sợ một lần nữa Dư Hành vì Nhâm Niệm Niên mà trải qua loại đau khổ cùng dằn vặt này.

Dường như tình cảnh năm năm trước đang xảy ra trước mắt, Dư Hành im lặng hồi lâu mới nói: “Cháu không để ý.”

Trong nháy mắt, chỉ bằng một câu nói đã ngăn chặn Hạ Sênh.

Đúng vậy, bất luận quá khứ như thế nào Dư Hành cũng không quan tâm.

Hắn thừa nhận hắn từng hận Nhâm Niệm Niên, từng oán Nhâm Niệm Niên, thế nhưng bây giờ Nhâm Niệm Niên tình nguyện đeo lục lạc hắn đưa, mặc áo thun mèo hoạt hình, cũng sẽ vì hắn mà ghen tị…

Chỉ cần Nhâm Niệm Niên còn ở bên cạnh hắn, chỉ cần hắn vươn tay là có thể ôm Nhâm Niệm Niên, Dư Hành cảm thấy như vậy là đủ rồi.

“Lẽ nào cháu muốn hủy diệt chính mình sao? Tiểu Hành, hắn là giáo viên của con, cũng là người từng tổn thương cháu sâu đậm!”

“Thích thầy giáo của mình cũng là sai sao?” Dư Hành lắc đầu cười nhạo, cảm thấy chuyện này quá buồn cười.

Hắn đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Hạ Sênh: “Nếu như cháu phạm sai lầm, vậy còn cô? Cô, đến bây giờ cô không kết hôn, cũng không muốn có con, tình cảm của cô và mẹ cháu là cái gì?”

Đồng tử Hạ Sênh co rút: “Cháu… Cháu! Cháu biết?”

“Cô cho là cô giấu rất kỹ sao?” Ánh mắt Dư Hành sắc bén: “Nếu thật sự yêu một người, sẽ không giấu được.”

Dứt lời, hắn chủ động tắt video call.

Sau khi màn hình biến mất bóng dáng của Dư Hành, thân thể Hạ Sênh mềm nhũn, mệt mỏi xoa xoa ấn đường. Bị cháu trai vạch trần tâm ý của mình, cô cảm thấy rất xấu hổ lúng túng, nhưng lại như là một loại giải thoát.

Hạ Sênh tiện tay cầm khung ảnh trên bàn làm việc, trong khung ảnh chính là ảnh chụp mẹ của Dư Hành – Dư Thải Linh.

Lẳng lặng nhìn Dư Thải Linh trong hình, nụ cười ngọt ngào ấm áp luôn có thể an ủi Hạ Sênh, chỉ cần nhìn thấy Thải Linh cười, dường như bất cứ phiền não nào của Hạ Sênh đều tan biến.

Hạ Sênh không nhịn được vươn tay sờ khuôn mặt mỉm cười của Dư Thải Linh, trong đầu hiện lên các loại…

“A Sênh, cậu… Cậu không chê tớ bẩn sao?”

“A Sênh cậu thật tốt! Ha ha ha, đêm nay tớ muốn ôm A Sênh ngủ.”

“Tớ phải ăn nhiều thịt, rèn luyện chăm chỉ, sau này cũng sẽ lợi hại như A Sênh, có thể giúp cậu đánh chạy tra nam!”

Lần đầu tiên gặp Dư Thải Linh là Hạ Sênh làm việc nghĩa giúp Thải Linh, đánh đuổi đám côn đồ chọc ghẹo Dư Thải Linh.

Lúc đó Hạ Sênh đâu ngờ tới, cô gái đáng thương này lại có quan hệ với anh của mình, còn sinh con cho anh trai mình nữa.

Sau cùng các cô trở thành bạn tốt, Hạ Sênh mới phát hiện Dư Thải Linh là chị dâu của mình!

“A Sênh, tớ biết mình không tốt, rất dơ rất dơ! Cho nên hắn mới không muốn tớ, Hạ lão tiên sinh cũng ghét tớ, tớ không có tư cách vào cái nhà này, tớ cũng không cầu mong xa vời gì, nhưng con của tớ không có lỗi.”

Dư Thải Linh không còn chỗ nào để đi, quỳ gối trước cửa Hạ gia, mắt cô đong đầy nước mắt, nhưng vừa nhắc đến con trai Dư Hành, Dư Thải Linh liền nói dịu dàng, bên môi cũng hiện lên ý cười: “A Sênh, Tiểu Hành rất đẹp trai, cũng rất nghe lời, nó không giống tớ, thật sự là một đứa trẻ ngoan, ngây thơ sạch sẽ…”

Sau khi mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên, Dư Thải Linh nằm trên giường bệnh, yếu ớt kéo tay Hạ Sênh: “A Sênh, tớ… Tớ rất nhớ Tiểu Hành! Tớ… có lỗi với nó, nhưng tớ cũng không thể di chuyển được nữa. Xin cậu, có thể giúp tớ tìm nó không, Tiểu Hành… Đợi tớ đã lâu lắm rồi.”

Hạ Sênh gật đầu, sau này cũng thực hiện được lời hứa, thực sự dẫn Dư Hành sang mỹ, đến trước mặt Dư Thải Linh.

Sống không còn được bao lâu, đến giai đoạn sau Dư Thải Linh hoàn toàn không thể cử động, cũng không thể nói. Toàn thân bại liệt, gương mặt cứng ngắc, cô chỉ có thể nhìn chữ trên bảng, dựa vào con ngươi chuyển động để nhận biết ‘Lời nói’.

Sau cùng khi đang hấp hối, bên cạnh Dư Thải Linh ngoại trừ Hạ Sênh thì cũng không có ai. Cô chỉ yên lặng ngắm nhìn Hạ Sênh, Hạ Sênh đọc được rất nhiều suy nghĩ từ mắt của Dư Thải Linh.

“Cám ơn cậu, A Sênh, còn nữa, thực sự xin lỗi.”

Dư Thải Linh hiểu tấm lòng của Hạ sênh, nhưng không thể đáp lại.

Cả đời Dư Thải Linh phúc mỏng, cuộc sống rất khổ cực, cô cũng đã quen bị phụ bạc và vứt bỏ, đến cuối cùng cũng được cơ hội yêu thương và thương tiếc, nhưng vẫn không có phúc phần hưởng thụ.

Sau khi Dư Thải Linh qua đời, Hạ Sênh dùng danh nghĩa là cô của Dư Hành, đối xử với hắn như con ruột của mình.

Hạ Sênh đã thề trước mộ Dư Thải Linh rằng, nhất định sẽ bảo vệ và chăm sóc Dư Hành thật tốt, để cả đời này hắn luôn an khang khỏe mạnh, tương lai gia đình hạnh phúc, con cháu đầy đàn.

Kỳ thực ánh mắt thế tục, thân phận địa vị ngăn trở, những thứ này có là gì?

Hạ Sênh cũng từng nghĩ phải dũng cảm một lần, liều lĩnh kéo Dư Thải Linh đi về phía trước, phá tan tất cả gông xiềng, chỉ là Dư Thải Linh đã mất từ lâu.

Lúc sinh thời, Dư Thải Linh thích hoa quế nhất, nở hoa bốn mùa, hương bay vạn dặm.

Sau khi Dư Thải Linh qua đời, mỗi khi đến sinh nhật cô, Hạ Sênh sẽ trồng một cây trong vườn. Hạ Sênh nghĩ, chờ đến khi mình già sẽ có được một vườn hoa quế, cả vườn mùi thơm ngát, cũng tràn ngập hồi ức quý giá của cô.