Niên Tiên Sinh, Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 36




Chiều mồng 1 tết, Lạc Tang và Niên Tịch cùng nhau đi tới rạp chiếu phim, đi cùng còn có một người đàn ông tên là Vinh Hoa, ngũ quan văn nhã, nhìn rất thành thục, lái chiếc xe Passat hơn 20 vạn, chở hai người rời khỏi Niên gia.

10ph sau, Niên Quân Đình ngồi ở nhà ăn bưởi do quản gia bóc mà cảm thấy bất mãn vô cùng, vì thế trầm mặt nói: “Vì sao ông bóc bưởi lại chua nhưa vậy?”

Quản gia sợ tới mức đổ mồ hôi: “Cái đó… không phải quả bưởi nào cũng ngọt.”

“Vậy sao Lạc Tang bóc quả nào cũng ngọt?” Niên Quân Đình vô cùng khinh thường, cho rằng hành vi của quản gia là trốn tránh trách nhiệm, thật không có năng lực đảm đương: “Còn nữa, chậm chạp như vậy, ông đang chơi đùa với bưởi sao?”

Quản gia khóc không ra nước mắt, ông không có bàn tay như Lạc Tang chọn quả nào cũng ngọt: “Thiếu gia, tôi đã cố lắm rồi, dù sao nghề của tôi cũng không phải là bóc vỏ bưởi.”

“Chẳng lẽ Lạc Tang làm nghề bóc vỏ bưởi sao?” Niên Quân Đình hừ lạnh: “Thôi không ăn nữa, đi pha cho tôi ly trà đi.” 

5ph sau, trà bưng lên, Niên Quân Đình phẩm tra sau đó nhíu mày: “Tay nghề pha trà của ông căn bản không thơm, vừa đắng vừa chát, khó uống muốn chết.”

Hoàn toàn không thơm nhập lỗ mũi như Lạc Tang pha, dư vị vô cùng.

Quản gia không muốn sống nữa, ông tốt nghiệp học viện quản gia, pha trà là chuyên ngành năm hai, thế mà có ngày bị chê pha trà khó uống?

Căn bản không nói lý.

“Thiếu gia, trước kia tôi cũng pha như vậy mà.”

Không phải lúc đó cậu uống sung sướng lắm sao?

“Kỹ thuật thụt lùi rồi.” Niên Quân Đình thất vọng buông ly trà: “Mát xa bả vai cho tôi đi.”

Quản gia đổ mồ hôi đi mát xa, chưa tới 5ph đã bị Niên Quân Đình mắng cho một trận: “Ông muốn đè chết tôi sao? Bả vai sắp bị ông ấn cho gãy rồi, kỹ thuật mát xa còn chẳng bằng 1/3 của Lạc Tang.”

Quản gia bị mắng, mặt xám mày tro ngay cả bà nội Niên ngồi bên cạnh cũng không nhìn nổi: “Được rồi, quản gia người ta là phụ trách quản lý công việc trong nhà lại không phải chuyên làm mát xa.”

Quản gia yên lặng gật đầu, quá chính xác.

Niên Quân Đình hừ lạnh: “Đừng có tìm cớ cho bản thân, Lạc Tang cũng chỉ là người chăm sóc vì sao pha trà thơm, bóc bưởi nhanh, nấu cơm cũng tuyệt.”

Nói xong anh ta mới chợt cảm thấy Lạc Tang rất có năng lực, có thể bảo vệ mình lại lên được phòng khách xuống được phòng bếp.

Kế tiếp, không có Lạc Tang khơi thông huyết quản cho nên Niên Quân Đình ngủ trưa không ngon, ngủ dậy chơi mạt chược nhưng vận may quá tệ, bảo quản gia bắt bài kết quả còn tệ hơn tự mình bắt, hại cả chiều anh ta thua mấy vạn, nhìn thấy quản gia chỉ hận không thể xé xác ông ta ra.

6h chiều, Lạc Tang vừa xuống xe liền nhìn thấy vẻ mặt của quản gia nhìn mình như nhìn thấy vị cứu tinh đi tới: “Lạc Tang à, cô về rồi, tôi thật trông cô như trăng trông sao vậy.”

Lạc Tang hoảng sợ, cô và vị quản gia này có giao tình tốt vậy sao?

“Cô không ở nhà, tâm trạng của thiếu gia không vui, vẫn luôn nổi giận.” quản gia khổ sở thở dài.

Lạc Tang buồn bực nói: ‘Có khi nào tâm trạng của Niên tổng tốt đâu?”

Quản gia: “….”

Hình như đúng thế thật.

Lạc Tang chỉ thấy quản gia ở Niên gia quen thuận buồm xuôi gió, chưa chịu qua cực hình cử Niên đại ma vương cho nên cười cười nói với Vinh Hoa: “Anh Vinh, chiều này cảm ơn anh khoản đãi.”

“Nói cảm ơn gì chứ, đầu năm có hai người đẹp mời đi chơi là vinh hạnh của tôi, có thời gian liên hệ Wechat.” Vinh Hoa mỉm cười vẫy tay tạm biệt sau đó lái xe rời đi.