Ninh Phi

Quyển 1 - Chương 13: Người đi lầu vắng, hoảng hốt tìm khắp nơi




Kiếp trước, lúc Ninh Phi vừa vào đời thì có đi theo một vị luật sư từng trải làm luật sư thực tập, vụ kiện đầu tiên liên quan tới trường đua ngựa. Lúc đó nàng vẫn còn là cô gái trẻ chuyên lo chuyện bưng bê trà nước, đến trường đua cũng chẳng rảnh rang gì, phải leo lên ngựa đi tới đi lui cũng là thường tình. Vụ kiện kéo dài đúng hai năm, kĩ thuật cưỡi ngựa của nàng cũng tiến bộ n lần. Nhưng giờ vẫn là lần đầu tiên đối mặt với một con ngựa có trang bị... đơn sơ tới vậy.

Nàng nghiêng đầu nhìn con ngựa, nó cũng chớp chớp đôi mắt to nhìn nàng. Ninh Phi nhún vai, kéo nó tới trước cửa một nhà bên đường. Trong kinh thành Hoài Trung, phàm là hộ nào có nuôi ngựa trong nhà thì trước cửa đều có tảng đá cứng lấy chỗ giẫm lên ngựa. Nàng bước chân lên, hai tay chống lên lưng ngựa rồi xoay người nhảy lên. Giật dây cương, thúc chân vào bụng ngựa, con ngựa to lớn rất nghe lời, đi từng bước dài về hướng cổng thành.

Tên gác cổng đọc giấy cho về quê cũ được phát bởi phủ nha, hắn dặn dò nàng về tới quê hương thì phải báo danh với Tế Thiện đường, phải thay cả màu sắc quần áo dành riêng của thê tử bị bỏ, sau này những loại vải vóc lụa là có màu sắc sặc sỡ đều không được mặc. Cuối cùng lại thở dài: "Hay là ngươi đi bàn bạc lại với trượng phu cũ xem sao, ở lại Tế Thiện đường trong kinh thành cũng được. Ở quê không thể bằng kinh thành, tình cảnh như ngươi thì sống ở đó không dễ dàng đâu."

Ninh Phi đa tạ ý tốt của tên gác cổng, chỉ nói là nàng không muốn ở lại nơi khiến nàng đau lòng. Nàng cầm lại giấy tờ đã được đóng con dấu nho nhỏ biểu thị được ra khỏi thành, nhét vào ngực rồi chắp tay làm lễ, thúc ngựa rời đi.

Tên gác cổng than thở, nữ nhân tốt như thế, tuổi tác xem ra chưa đến đôi mươi mà đã thành thê tử bị chồng bỏ, cuộc sống sau này không biết sẽ khốn đốn đến mức nào.

Từ Xán không hề biết thanh mai trúc mã của hắn đã bỏ đi, sau này ngao du trời cao biển rộng, chẳng còn là người của Từ gia nữa. Công chúa gặp ác mộng liên miên cả một đêm, hắn chạy tới chạy lui đến sứt đầu mẻ trán, nhớ đến hai đứa bé một trước một sau cùng qua đời, trong lòng luôn thấy đau đớn đến tê dại.

Sáng sớm có tên nô bộc trong phủ Từ Xã My đến tìm hắn, nói là thượng tướng quân có việc gấp cần gặp. Từ Xán vất vả chăm sóc Ngân Lâm cả ngày đêm, bây giờ phải gọi a hoàn vào chải lại đầu cho hắn, thay bộ áo bên ngoài rồi đi vội về hướng phủ Từ Xã My.

Năm nay Từ Xã My đã gần sáu mươi, mái tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn minh mẫn như xưa. Hắn đứng ở ngoài nhà chính thử kiếm nhân tiện đợi Từ Xán đến.

Nghe tiếng một người đi theo sau tên nô bộc, hắn xoay người nhìn sang, thấy Từ Xán đang đi tới trên con đường nhỏ lát đá.

Từ Xã My phất tay bảo tên nô bộc lui xuống. Hắn hỏi thăm tình hình của công chúa. Đêm qua đã nghe sứ giả của phủ Từ Xán đến tóm tắt sơ qua, hắn rất lo lắng cho bệnh tình của công chúa.

Từ Xán đáp: "Đơn thuốc của Chương thái y rất hữu hiệu, sáng nay đã hết sốt rồi."

Từ Xã My nhìn sắc mặt hắn cẩn thận, thấy vẻ mệt mỏi giữa đôi lông mày đang nhíu lại, hắn liền vỗ vỗ vai: "Con đừng quá buồn, chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ có con nối dõi thôi." Nói xong thì dẫn hắn vào thư phòng, rút ra một bọc giấy tờ đưa cho Từ Xán xem: "Con xem xem đây là gì."

Từ Xán lấy lại tinh thần, mở bọc vải ra, cầm lên một quyển sách trong số đó rồi đọc, càng đọc càng kinh hãi, cuối cùng, khi hắn đặt sách xuống thì chỉ trầm ngâm không nói gì.

"Con nghĩ thế nào?"

"Mấy năm nay con đều bị phái tới biên cương phương bắc, không hề biết Hắc Kỳ Trại đã hung hăng, ngông cuồng đến mức này."

Hóa ra trong bọc vải đó đều là giấy tờ ghi chép lại những đoàn buôn của Hoài An quốc từng bị Hắc Kỳ trại cướp trong năm nay. Phần lớn đều là những đoàn vận chuyển hàng hóa quý giá.

"Con đem giấy tờ về phủ nghiên cứu cho kỹ. Mấy hôm trước hoàng thượng triệu kiến ta, nghe giọng có vẻ muốn dốc hết sức lực đối phó với Hắc Kỳ trại."

"Dốc hết sức? Phụ thân, chúng chẳng qua chỉ là Hắc Kỳ trại do một lũ ô hợp cướp bóc lập nên, có đáng cho chúng ta phải điều động quân lớn vậy không?"

"Mấy năm nay, thế lực của Hắc Kỳ trại lớn mạnh nhanh chóng, cuối cùng là lớn đến mức nào, có bao nhiêu người... chúng ta đều không biết. Bọn thám tử trà trộn vào tìm hiểu bao lần, nhưng đều một đi không trở về. Nói chung là con cứ chuẩn bị sẵn sàng đi, theo nhận định của ta thì chắc cũng chỉ trong hai năm tới thôi."

Sau một hồi nói chuyện bí mật, cả thể xác và tinh thần của Từ Xán đều đặt hết vào chuyện quốc gia, đến tận khi người hầu vào hỏi xem có đem đồ ăn lên được chưa, hắn nhìn sắc trời ngoài phòng mới nhận ra đã đến trưa, nhớ tới Ngân Lâm vẫn đang ốm nằm trên giường, Giang Ngưng Phi thì bị hắn nhốt trong kho củi, không biết đám người hầu có nhớ mà đưa đồ ăn thức uống cho nàng không nữa. Thân thể nàng cũng đang yếu, không biết hôm qua hắn lên cơn gì mà lại phạt nàng. Đợi nàng khỏe lên rồi nói không được chắc, Ngưng Phi còn đang ở cữ nữa, chỉ là sắc mặt vừa có chút hồng hào thì liền bị hắn dày vò, không biết có lại sinh bệnh gì không. Nghĩ tới đây, lòng Từ Xán chợt quặn đau.

Từ Xã My thấy hắn đứng ngồi không yên thì nói: "Con mau về đi, hôm qua tình hình công chúa rất nguy hiểm, nàng ta vừa trở về từ Quỷ môn quan, con phải chăm sóc nàng cho tốt."

Từ Xán gật đầu vâng lời, chạy nhanh về.

Từ Xán về đến phủ thì Ngân Lâm chưa tỉnh lại. Hắn sợ không khí lạnh ở bên ngoài tràn vào phòng nên cởi áo choàng và quần áo ngoài ra cho hầu gái cầm lấy. Hắn hỏi nho nhỏ: "Có nhớ sai người đưa cơm cho nhị phu nhân chưa?"

Hầu gái đáp: "Từ sáng đã bảo nhà bếp đưa cơm qua rồi ạ."

Từ Xán yên tâm bước vào trong phòng.

Hầu gái lè lưỡi, kinh ngạc vô cùng. Nàng ta là do công chúa mang từ trong cung đến, việc gì cũng ưu tiên công chúa trước, hoàn toàn không nhớ tới còn có vị nhị phu nhân bị nhốt trong kho củi kia. Lúc Từ Xán hỏi tới thì sợ bị trách phạt. Hầu gái bị chửi là chuyện nhỏ, nhưng nếu có người chêm lời vào là do chủ nhân dạy dỗ không nghiêm thì lại thành chuyện lớn rồi. Nàng ta đành nói dối Từ Xán, sau đó đợi hắn đi vào phòng rồi thì vội vàng gọi đứa tiểu a hoàn phục vụ nàng, bảo nó chạy đến dặn nhà bếp, còn mình thì vẫn ở trong gian phòng nhỏ bên cạnh chờ chủ nhân sai bảo.

Không lâu sau, tiểu a hoàn về, ghé tai nàng nói khẽ: "Buổi sáng phòng bếp đã đưa cơm tới rồi. Tướng quân nói trong vòng ba ngày không ai được phép nói chuyện với nhị phu nhân, bọn họ cũng không dám lên tiếng hỏi han, chỉ đưa nước đậu và bánh bao nhét qua cửa thôi. Nghe nói nhị phu nhân trùm chăn ngủ rất say, chẳng để ý đến ai."

Hầu gái gật gù: "Nhị phu nhân lên cơn điên cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của người hầu là đủ rồi."

Cũng do vậy nên đến tận ngày hôm sau Từ Xán mới biết chuyện Ninh Phi đã rời phủ.

Lúc hắn nghe chuyện, hắn không thể tin nổi những gì tai hắn nghe thấy, người hầu nói gì hắn không tin chút nào. Trên đường từ Ngân Sam viên đến kho củi, hắn suy nghĩ hỗn loạn, nhớ từng câu đã nói với nàng hai ngày trước, cuối cùng là sự lo lắng của hắn. Hắn lo nàng gặp lạnh mà bị ốm, không hề nghĩ đến là nàng đã biến mất không biết tung tích.

Bọn người hầu thấy vẻ vội vã bước đi của hắn thì hấp tấp tránh vội sang hai bên, khom người chào hắn, Từ Xán cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ. Hắn đi hết hai con đường, từ xa đã nhìn thấy cửa nhà kho mở toang, bên ngoài có mấy đứa nô bộc đang túm tụm ở cửa bàn tán xì xào, hắn càng bước nhanh hơn.

Người hầu nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu thấy Từ Xán tự mình tới, vội vàng tản ra rồi quỳ xuống, sợ tướng quân giận cá chém thớt.

Từ Xán đi vào kho củi, nhìn đến ba mâm đồ ăn sau cửa, mâm nào mâm nấy vẫn còn nguyên. Trên đống có trải chăn đệm dày, còn có tấm đệm da sói nữa. Áo ngủ bằng gấm bị vạch ra, bên trong chẳng thấy người.

Mặt đất có vài viên ngói vỡ, hắn ngẩng đầu lên nhìn. Nóc nhà thủng một lỗ vừa cho một người chui qua.

Từ Xán tức giận bừng bừng, vỗ ngực thở phì phò.

Tên quản lý sự vụ lúc này mới đuổi kịp bước chân hắn, chạy vào trong kho.

Từ Xán hít vào một hơi sâu, quát lớn: "Một mình sẽ không chạy đi được! Nhất định đang trốn trong phủ! Tìm kỹ cho ta!"

Tức thì cả Từ phủ liền hỗn loạn đầy tiếng gà bay chó sủa. Sau nửa canh giờ, mấy tên quản lý tập trung ở ngoài nhà lớn trong Ngân Sam viên. Từ Xán nghe báo thì đi ra ngay lập tức, nhìn mấy tên quản lý đang thầm thì khe khẽ, ai nấy đều nhăn nhó.

Hắn chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe thấy những lời như đào cả ba tấc đất cả phủ trên dưới lên cũng không tìm thấy nhị phu nhân đâu, thì lại giận bừng bừng như trước. Hắn tức giận, vung một chưởng vào cái bàn gỗ mun. Cái bàn nhỏ kêu răng rắc, gãy cả chân. A hoàn vừa đặt chén trà lên đó, hiện giờ đã tràn hết ra ngoài. Nước trà nóng rớt lên trên đùi hắn mà hắn dường như không biết.

Cao ma ma nhanh nhẹn rút chiếc khăn tay ở thắt lưng ra, bước lên lâu trà cho hắn. Từ Xán cũng không thèm nhìn bà ta một lần, nhấc chân đạp bà ta tránh sang bên. Xưa nay hắn tuyệt đối không phải kiểu chủ nhân thô lỗ tục tằn như thế, lần này tức đến mất cả lý trí thật rồi, mấy tên quản lý sự vụ cũng chưa từng nhìn thấy tướng quân tức giận bừng bừng như thế này bao giờ, sợ hãi khom người đợi lệnh, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Từ Xán tức giận thở phì phò, đột nhiên nghĩ đến có thể là do hắn quá đáng quá, làm tổn thương Giang Ngưng Phi, vì vậy nàng mới chạy trốn đi mất. Lại nghĩ dù gì mình cũng là trượng phu của nàng, những nam nhân phủ khác còn từng dùng tới roi vọt, tra tấn với nữ nhân của mình, chứ đừng nói gì là nhốt vào kho củi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là muốn tìm được Giang Ngưng Phi, sau đó khuyên nàng để từ nay về sau nàng không còn mấy ý định như bỏ chạy kiểu này.

Không chừng giờ này Giang Ngưng Phi vẫn còn trốn trong phủ, mà nếu như đã trốn ra ngoài thật rồi thì một mình nàng sống kiểu gì, không quá mấy ngày sẽ tự mình mò về thôi.

Nghĩ tới đây thì hắn mới yên tâm được một chút.

Một lúc sau, thấy Từ Xán không lên tiếng, tiếng thở cũng bình thưởng trở lại, lúc này mới có một tên quản lý đầy tớ kính cẩn bẩm báo: "Từ chủ nhân, vừa rồi lúc tiểu nhân đi tìm nhị phu nhân, có thấy một chuyện rất lạ."

"Chuyện lạ?" Từ Xán bực mình dựa vào bên cửa sổ, giọng nói vô cùng khó chịu: "Liên quan gì tới hành tung của nhị phu nhân?"

"Hình như không liên quan....... Nhưng mà........"

"Nói ra nghe xem."

Quản lý đầy tớ lấy ra một phong thư đã được mở sẵn từ trong ống tay áo, đưa cho Từ Xán: "Hai ngày trước, Đinh sư phó ở nhà bếp bỗng nhiên mất tích, đám người hầu tưởng là hắn ra ngoài uống rượu say túy lúy rồi quên đường về nhà nên cũng không bẩm báo lên. Hôm nay khi đi tìm nhị phu nhân, chúng tiểu nhân đi vào trong phòng của Đinh sư phó mới phát hiện ra bức thư hắn để lại trước khi bỏ đi."

Từ Xán giật lấy phong thư, lấy tờ giấy rẻ tiền bên trong ra đọc, ngạc nhiên mở mắt trừng trừng, không tin nổi, hắn đọc xong lại nhìn ngược lên, đọc một lần nữa từ đầu đến cuối không bỏ sót chữ nào.

Hắn khổ sở nhắm mắt lại, từ từ lắc đầu, nói thầm: "Hóa ra ta đã trách nhầm nàng..." Một lát sau, hắn nói với Cao ma ma: "Ngươi vào trong cung một chuyến, mời Chương thái y và Hầu thái y của Thái y viện đến."

Nói xong thì yếu ớt vẫy vẫy tay bảo mọi ngươi lui xuống. Hắn ngồi một mình trên ghế, ngẩn người, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đọc bức thư trong tay.

Trong thư viết nguyên nhân khiến công chúa sinh khó, là do Đinh sư phó cố tình bỏ nhiều hồng hoa từ Tây Vực vào thức ăn. Hóa ra tên Đinh sứ phó này có một nửa dòng máu Tây Vực, ngoài hắn thì cha mẹ hắn còn sinh thêm một muội muội cho hắn. Dung mạo muội muội giống mẹ, lớn lên rất xinh đẹp, thế là bất hạnh bị tuyển vào cung, lại gặp phải sự ghen ghét từ Ngân Lâm, mấy năm trước bị Ngân Lâm ra lệnh đánh đến chết. Cuối thư còn có lời đề: Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, không phải không báo, mà chưa đến lúc.

Ngân Lâm hiền lành lương thiện, thế mà Đinh sư phó lại nói nàng hạ lệnh đánh chết cung nữ kia, đối với chuyện này Từ Xán không thể tin được. Có lẽ bên trong có hiểu nhầm.

Tuy nhiên, Đinh sư phó có viết rõ ràng trong thư là việc công chúa sinh khó, nguyên nhân chính chính là số hồng hoa được bỏ thêm vào trong thức ăn, hoàn toàn không liên quan tới Giang Ngưng Phi.

Mấy hôm trước hắn đã nói những gì? Nói Giang Ngưng Phi độc ác, là ả đàn bà thủ đoạn, sau đó còn tát nàng một cái, nhốt vào kho củi. Từ nhỏ đến lớn Giang Ngưng Phi chưa từng chịu sự nhục nhã nào như thế, khó trách nàng chạy trốn.

Từ Xán chân thành cầu khẩn Giang Ngưng Phi sẽ sớm bớt giận rồi trở về bên hắn. Trời lạnh thế này, tiểu nha đầu đó chỉ có một mình, ăn không no, mặc không ấm, chắc chắn phải chịu khổ rồi. Nhất định hắn sẽ không trách nàng, sẽ quan tâm nàng, nhất định sau này sẽ không để tức giận lu mờ lý trí rồi trách oan nàng.

***

Ngày Ninh Phi rời Từ phủ, nàng đi ra ngoài từ cửa thành phía nam. Ven đường thấy rất nhiều binh lính tuần sát trong thành, tay cầm cuốn tranh vẽ trọng phạm. Bọn họ coi Ninh Phi như người không cần kiểm tra, cho qua luôn, rõ ràng là thân hình của nàng cùng người bị truy nã kia quá khác nhau, hoàn toàn không thuộc phạm vi cần tra xét.

Ninh Phi không nhìn được chân dung trong bức tranh, thầm nhủ không biết là bọn cướp nào mà phải điều binh thế này. Thỉnh thoảng lại thấy bọn họ rút đao ra, bôi trét lên một lớp độc xanh rì, có thể thấy tên cướp này chắc chắn là phạm tội tày trời, được phép giết ngay tại chỗ.

Hoàng hôn hôm đó, nàng nghỉ chân ở một nhà trọ đơn sơ.

Ông chủ đã hành nghề mấy chục năm, những nữ nhân đi lại đơn độc mà hắn gặp thì vô cùng ít ỏi, đa phần là người giang hồ. Ninh Phi không quan tâm đến vẻ mặt quái lạ của hắn, nàng muốn một phòng nhà dưới. Giá tiền phòng này rẻ, ở một đêm thì có giá bằng một hai lạng thịt, tuy nhiên lại phải ở chung với bốn năm người khác. May mà ông chủ thấy nàng là nữ nhân nên sắp xếp cho một gian phòng trống.

Quê của Giang Ngưng Phi là Giang Nam, nhưng nàng hoàn toàn không muốn đến đó sống nốt quãng đời còn lại.

Thứ nhất, nàng nghĩ đến cuộc sống của người vợ bị chồng bỏ là như thế nào thì đã nhún vai từ bỏ rồi. Ai có thể đồng ý bị Tế Thiện đường tập trung lại ở một nhà lầu mà sống cả đời chứ, bình thường ngoài làm việc kiếm sống cho Tế Thiện đường thì chẳng làm việc gì khác.

Hai là, cái tên Từ Xán kia rất dễ sẽ chạy tới Giang Nam để tìm nàng. Việc gì cũng phải nghĩ đến tình huống xấu nhất thì ngày tháng mới sống được bình yên và dễ chịu. Ừ thì Ninh Phi đã coi chuyện Từ Xán tìm được nàng là tình huống xấu nhất, nàng còn tính tới cả chuyện Từ Xán nhất định sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để tìm ra nàng.

Người ta thường nói 'Muốn yên thì đi ngàn dặm đông bắc, chớ đừng gần tây nam một tấc', bởi vì phía tây nam có nhiều cướp, ngay cả Hắc Kỳ trại tiếng tăm lẫy lừng kia cũng ở cửa ngõ tây nam giữa Hoài An quốc và Sơn Nhạc quốc. Nhưng càng là những nơi kiểu này thì "người lưu lạc" càng dễ sống. Thế lực của quan phủ không lớn. Dù là những kẻ dốc sức vào đại nghiệp làm phản hay những kẻ chỉ mong sống qua ngày thì chẳng ai quan tâm tới thông báo từ kinh thành tìm người vợ bị chồng bỏ.

Nghĩ đến thân phận hiện nay của nàng chưa quá mười bảy tuổi, liền phải nghĩ xem sống quãng đời còn lại như thế nào, Ninh Phi cũng không biết phải làm sao. Đẩy cánh cửa sổ gỗ được dán mấy tầng giấy vàng ra, hoàng hôn đã buông xuống, gần xa còn có tuyết chưa tan hết, sắc trời vàng thẫm điểm xuyết màu tuyết trắng trên chạc cây đỉnh núi, mênh mông vô tận.

Trước mắt là một mảng trống vắng, khắp nơi đầy cành khô khốc cây trụi lá, một con đường hẹp dài, kéo đến vô tận, chẳng hề thấy nhà dân.

Ninh Phi không thể không tính toán tương lai cho bản thân nàng. Ngày ngày, trước mỗi bước đi là nàng đã phải tính mấy bước sau đó.

Đây không phải là xã hội nàng quen thuộc, giữa thành trì với nhau là những khu rừng rậm rộng lớn vô biên, không có đường đi cũng không có bản đồ chi tiết, ven đường chắc chắn không có nhà trọ dừng chân. Mỗi ngày lên đường nhất định phải tính tốc độ và hành trình, nếu không sẽ rơi vào kết cục ăn ngủ ngoài trời.

Đây không phải là thời đại mà nàng quen thuộc. Vào thời này rời thành trì, rời quê nhà cũng đồng nghĩa với việc mạo hiểm vô cùng. Ăn ngủ ngoài trời hoàn toàn không an toàn, thoải mái như kiểu cắm trại dã ngoại ở ngoại thành, vì trong rừng rậm có thú hoang dã đói khát ở mọi nơi, còn có rắn, có côn trùng độc... Lúc ông nội Ninh Phi còn trẻ từng săn hổ, giết sói, nàng hiểu rõ sự nguy hiểm trên núi rừng người thành thị không thể tưởng tượng nổi. Hiện tại, đoạn đường bắt đầu từ bây giờ chính là thử thách lớn nhất của nàng.

Ninh Phi âm thầm suy tính, nàng phải lên một danh sách cho mình, liệt kê những vật cần thiết để đảm bảo an toàn khi ở nơi không người. Đúng vậy, những người khác có thể đi qua nơi rừng rú hoang sơ không bóng người một cách an toàn, vậy thì không có lý do gì mà nàng không làm được.

Sắc trời dần tối, Ninh Phi xuống nhà bếp tìm một que củi, viết lên giấy màu vàng một danh sách các thứ như dây thừng, xung nha (công cụ thời cổ để gỡ, cắt dây thừng), rượu đỏ... bảo ông chủ giúp nàng gom đủ. Nếu không phải que củi này dùng được thì nàng còn mất một lúc mài mực, viết xong lại mất thêm một lúc rửa sạch bút. Ninh Phi tự nhủ đây đúng là cuộc sống quái quỷ khiến người ta bực bội phát điên.

Ông chú được một xâu tiền đồng, âm thầm tính, nếu mình kiếm đủ cho nàng mấy thứ này thì vẫn lãi được mười mấy đồng, thế là vui vẻ chạy đi sau nhà tìm những vật có thể dùng được đến.

Ninh Phi ngồi thảnh thơi bên chiếc bàn ăn bằng gỗ trong sảnh lớn, tay cầm chén trà uống chầm chậm.

Trong đại sảnh chợt có tiếng 'tinh', nàng giật mình, nhưng 'Gặp chuyện không hoảng' đã trở thành một trong những tố chất nghề nghiệp của nàng, vì vậy nàng ngồi yên lặng bên bàn ăn, ngoảnh mặt nhìn về phía phát ra tiếng động. Chỉ thấy ngoài ngọn đèn vàng vọt từ chiếc đèn dầu còn có một thanh niên trẻ tuổi áo xám, ngồi cạnh cửa.

Vì để giữ ấm nên cửa đại sảnh được che bởi chăn bông, ánh sáng quá mờ, không thể thấy rõ mặt mũi. Tay trái hắn cầm một cái đàn ba dây, tay phải đeo một miếng cao su, sau một tiếng "tinh" thì lại cúi đầu ngồi yên ở đó. Một lúc lâu sau mới dùng tay có đeo miếng cao su kia cầm lấy chén trà, tinh tế nhấp một ngụm xong đặt xuống, tiếp tục "tinh tinh" thêm mấy tiếng.