Ninh Phi

Quyển 3 - Chương 36: Ngọt bùi đắng cay




Chỉ trong nháy mắt, tên mặc đồ đen đã nhảy bổ đến gần trướcmắt Ninh Phi. Bóng đen nặng nề của hắn càng ngày càng lớn, nhưng điều đó khônghề khiến nàng sợ hãi. Nàng giương cung cài tên, ngắm trúng ngực hắn mà bắn.

Tên thích khách cười đầy hung ác, rút ra một thanh đao dàiđen kịt. Lúc sắp nghênh chiến với Ninh Phi thì bất ngờ phi thân nhảy lên, địnhgiết nàng bằng cách bổ đao xuống đầu. Người hành nghề như bọn họ thì bẩm sinhđã có cái nhìn khinh thường đối với nữ nhân, cho rằng nữ nhân có khả năng chiếnđấu thấp và không thể liều mạng. Có lúc sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, nữquyến của mục tiêu còn có thể trở thành đối tượng bọn hắn chơi đùa.

Nhưng lần này hắn đã lầm rồi, Ninh Phi túm mạnh bờm con ngựađen. Con ngựa Vân Nam bị túm bờm bất ngờ nên nó đứng thẳng cả người lên, hai vógiơ loạn trên không. Tên thích khách đang tung người không phòng bị kịp, lập tứcbị đạp mạnh vào ngực. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, thậm chí hắn còn chưa kịp giơđao ra thì chợt có một con ngựa chen giữa hắn và Ninh Phi, rồi bị đạp mạnh xuốngđất.

Hắn kêu thầm xong đời rồi, may mà tốc độ phản ứng của hắn vôcùng nhanh nên trước khi rơi xuống đất liền điều chỉnh tư thế, vừa tiếp xúc vớimặt đất liền nhanh nhẹn lăn mấy vòng sang một bên, tránh được hai vó ngựa đạpxuống ngay sau đó. May mà hắn là người xuất sắc trong quân ngũ. Nếu bị sức nặngcủa một ngựa một người đè lên người nhất định sẽ dẫn tới kết quả xương sườn, lồngngực bị dẫm nát. Nếu không may mắn thì những mảnh xương gãy còn có thể chọc thủngphổi, lúc đó thì dù là Đại La Kim Tiên[1] cũng không cứu nổi hắn.

[1] Trong Tam Tông: Phật – Tiên – Thánh thì Đại La Kim Tiênlà quả vị tối cao của Tiên Tông.

Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì bỗng nhiên đau nhói saugáy, bất tỉnh nhân sự ngay tức khắc. Hoá ra là Bạch Lô vừa hay đuổi tới, đâmmũi thương vào đúng xương cổ hắn. Vị trí đó rất hiểm, gãy xương cổ thì không cókết cuộc gì tốt đẹp.

Bạch Lô đâm xong thì chạy tiếp ngay, khinh công của hắnkhông biết còn hơn A Cương bao nhiêu, thời gian giết một tên thích khách khônghề ảnh hưởng chút gì tới tốc độ cả. Mà khí thế xông thẳng về phía trước củaNinh Phi, hắn hoàn toàn không biết nên ngăn cản thế nào. Vừa rồi, vào khoảnh khắcđối mặt chính diện với thích khách đó, Bạch Lô dường như đã thất vọng hoàntoàn, không ngờ lại thấy thái độ gặp ai giết nấy của nàng như vậy.

Vào khoảnh khắc vó ngựa chạm đất, hắn thấy hai tay Ninh Phiđã giương cung, cài tên, chắc chắn rằng nếu như hắn không đuổi tới thì mũi tênđó cũng sẽ gây ra vết thương nghiêm trọng đối với tên thích khách nọ.

Ninh Phi đã nhìn thấy chỗ của A Cương. Nàng tính qua: vẫncòn năm tên áo đen vẫn chưa giải quyết. Bọn chúng giỏi mai phục, các động táckhông gây ra bất kỳ âm thanh nào. A Cương có vẻ bị thương rất nặng, may mà chưađến mức mất mạng, hắn đang bị một kẻ khác vác trên vai.

Khoảng cách đã rất gần rồi, chỉ cần mười mấy giây nữa là sẽđuổi tới nơi. Ninh Phi kéo mạnh dây cung. Mấy tên kia chia nhau ra, hai ngườilùi về sau quan sát tốc độ của Ninh Phi và Bạch Lô, thấy đích ngắm chính xác củanàng là giữa lưng A Cương thì vội vàng hô to: “Tránh ra mau! Ả định giết ngườidiệt khẩu!”

Ngay cả Bạch Lô cũng không ngờ Ninh Phi sẽ làm như vậy, lònghắn lạnh ngắt.

Tên vác A Cương quyết định rất nhanh, hắn đi về phía trướcnhưng hết rẽ trái lại quẹo phải trong rừng để tránh sự tấn công từ mũi tên NinhPhi, vì vậy tốc độ đã bị chậm lại. Tên áo đen bên cạnh vung tay lên, từ trongtay áo phi ra mấy ám tiễn. Bạch Lô biết rõ sức mạnh của thứ vũ khí này nênkhông dám chậm trễ, giương thương trong tay ra trước mặt Ninh Phi, đỡ lấy ba ámtiễn phi tới.

Ninh Phi không nương tay nữa, nàng phóng tên, dây cung rungđộng phát ra tiếng, mũi tên xé gió bay đi. Sau đó cắm phập vào thắt lưng ngườiđang vác A Cương.

“Đồ đàn bà ác độc! Đúng là muốn giết người diệt khẩu!”

Hoá ra mấy tên mặc đồ đen nghĩ rằng: Ninh Phi và Bạch Lô đuổisát người thiếu niên bị bọn chúng bắt như thế, xem ra đây là một người quan trọng,có thể lấy tính mạng của hắn ra uy hiếp hai người. Có câu “Ném chuột sợ vỡ lọ”,nếu đã có ý nghi ngờ thì sẽ không dốc hết toàn lực chiến đấu được.

Nhưng Ninh Phi liều mạng xông lên, thể hiện thái độ khônglưu lại một đường sống nào. Có vẻ nàng không chỉ đoán ra mục đích của bọn chúnglà lấy tin tức tình báo, mà còn quyết định xuống tay dứt khoát. Tình hình hiệngiờ thay đổi, chúng không thể lấy tính mạng của A Cương ra uy hiếp được nữa, màngược lại còn phải dốc sức giữ lại mạng sống cho hắn, nếu không lần lên núi nàyvề trắng tay.

Ninh Phi và Bạch Lô đuổi theo sát nút. Bọn chúng không có cảthời gian để đổi người, vẫn do tên bị bắn vào lưng kia cố gắng vác A Cương chạy.

Tốc độ của hai bên đều cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã rakhỏi rừng trúc. Một vùng trước mắt là đất đá nham thạch trọc lóc, không có chướngngại vật nên vũ khí tấn công xa chiếm ưu thế càng lớn.

Lúc này, tên bị Ninh Phi hắn trúng lưng đã không còn nhiều sứcđể vác A Cương nữa, hắn dựa hoàn toàn vào sự kiên cường để tiếp tục. Ninh Phicùng Bạch Lô đuổi sát nên bọn chúng không thừa thời gian đổi người.

Tên thủ lĩnh dẫn đầu hô to: “Các ngươi chạy đi, ta ở lại!”Nói xong liền dừng bước, để những người khác lần lượt vượt qua, sau đó hắn từ từquay người lại.

Bạch Lô chú ý thấy hình như Ninh Phi hơi sững người mộtgiây, sau đó lại rút một mũi tên đeo sau vai lắp lên cung.

Tên đứng đầu vô cùng điềm tĩnh, riêng dáng người cũng đã hơnhẳn người khác một bậc, dù đang mặc quần áo đen nhưng người ta vẫn có thể nhìnra cơ bắp rắn chắc như đá bên dưới. Người này luyện võ thuật tấn công[2], cực kỳkhó dây vào.

[2] Có hai loại võ thuật, một là loại để tấn công, một làchuyên phòng thủ.

Bạch Lô kêu thầm không hay rồi, hiện giờ hắn nghe thấy tiếngđộng truyền tới từ phía xa xa sau lưng, chắc là tiếng cảnh báo của hắn và NinhPhi đã dẫn người tới, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, hắn không biết chỉdựa vào mình hắn thì có thể cứu được A Cương, đồng thời bảo vệ Ninh Phi bình anhay không.

Những suy nghĩ tiêu cực dần hiện lên, bỗng nhiên hắn nghe thấytên mặc đồ đen thủ lĩnh kia kêu “A” một tiếng đầy ngạc nhiên, nói nho nhỏ mộtcách khó tin: “Từ nhị phu nhân?”

Thừa dịp người nọ thất thần, Ninh Phi kéo mạnh đầu ngựa,lách qua nơi hắn đang đứng chặn. Tên thủ lĩnh lập tức lấy lại tinh thần, địnhchạy lên chặn tiếp. Ninh Phi rút tên cài cung ngay tức khắc, phía trước lạivang lên tiếng kêu thảm thiết. Một tên mặc đồ đen ngã lăn ra đất, tên cắm vàothịt, lực mạnh tới mức khiến người nọ lảo đảo.

Đây chính là nguyên nhân vì sao một người có võ công cực giỏitrong quân ngũ vẫn không thể rút lui an toàn. Khi bạn đang chém giết ở cự ly gầnvới một người thì có người khác lại tấn công từ xa, phạm vi tấn công khác nhaudẫn tới tình trạng thương vong không giống nhau. Chỉ vì một điểm này nên khôngthể để nàng ta vượt lên được.

Tên mặc đồ đen thủ lĩnh đang định bỏ qua Bạch Lô rồi đuổi theoNinh Phi, ai ngờ nàng quay đầu lại hét lớn: “Tưởng Hoành, ngươi dám cản ta?”

Tiếng hét này đã xác nhận thân phận của Ninh Phi. Nhị phunhân rời đi khỏi Từ phủ, không ai có thể ngờ rằng nàng lại lên núi Nhạn Qua,gia nhập Hắc Kỳ trại.

Tưởng Hoành chính là tổng giáo đầu ngự tiền thị vệ, hay đếnchơi ở phủ Từ Xán. Thật ra, vì quan hệ công việc nên hắn thân thiết với NgânLâm công chúa hơn một chút. Giang Ngưng Phi khác Ngân Lâm công chúa, nàng có sựdịu dàng trời sinh. Từ sau khi hắn gặp Giang Ngưng Phi ở phủ Từ Xán thì luôn nhớđến nàng, mãi không quên, lúc nào cũng lấy lý do là đưa tin tức trong cung choNgân Lâm công chúa để tới phủ Từ Xán thử vận may của chính mình, thực ra chỉ vìđể nhìn được Giang Ngưng Phi một lần.

Chuyện này Giang Ngưng Phi không hề biết, Ninh Phi cũngkhông biết, chỉ có bản thân Tưởng Hoành biết những cay đắng ngọt bùi trong đó.

Tưởng Hoành xoay người định đuổi thì chợt nghe tiếng huýtgió chấn động cả núi rừng truyền tới từ xa. Âm thanh lớn tới mức khiến cả ngườihắn bất an. Lòng Bạch Lô dần bình tĩnh lại, hắn biết Tô Hy Tuần đã đuổi đến từđằng sau. Hắn lại sợ Tưởng Hoành sẽ quay người chạy tới cản Ninh Phi nên giươngthương, đánh xuống đầu Tưởng Hoành.

Ninh Phi biết nàng kém hơn nhiều so với đám người mặc đồ đennày. Đến giờ, sau mấy lần giao đấu, nàng không bị thương ở đâu nhưng không thểnói rằng thực lực của nàng mạnh hơn bọn họ, nguyên nhân chỉ là do việc tấn côngtừ cự ly xa đã khiến nàng chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Nếu cứ tiếp tục đuổi tới gần thì ưu thế này sẽ dần mất. Mộtkhi tiến vào phạm vi mà sự tấn công của họ có hiệu quả thì hậu quả thế nào,không cần nghĩ cũng biết.

Không xa phía trước chính là vách núi dựng đứng. Mấy tên đókhông hề giảm tốc độ mà còn lao thẳng tới đó. Ninh Phi nhủ thầm không hay rồi,bên đó nhất định đã cắm sẵn dây thừng vào vách núi, một khi chúng leo xuống thìnàng không đuổi được nữa rồi. Dù có đứng một chỗ tấn công vô cùng tốt trên đỉnhnúi, tùy ý bắn tên thì khi đó mới thật sự là “Ném chuột sợ vỡ lọ”, sợ bọn họ lỡtay làm A Cương rơi xuống vực.

Nàng nghĩ vậy nhưng những người phía trước không hề nghĩ thế.

Thấy Ninh Phi vừa phi một đường đuổi tới liền rút tên bắn ACương một cách độc ác, mấy tên mặc đồ đen đều nghĩ rằng không thể để nàng đuổitới nơi được, nếu không thì nữ ma đầu giết người không chớp mắt như nàng nhất địnhsẽ không hề nương tay.

Một tên trong số đó nói nhỏ: “Các ngươi đi đi, ta cản ả ta.”

“Ả đàn bà kia độc ác, huynh phải cẩn thận đấy.”

Kinh nghiệm của tên mặc đồ đen rất phong phú, hắn nhìnthoáng qua liền biết trong khoảng cách gần như thế này thì nàng không thểgiương cung bắn tên kịp. Hắn cầm cái đao dài, xoay người chạy tới gần Ninh Phi.Lúc này khoảng cách hai bên đã được kéo gần lại khá nhiều, ưu thế cung tiễncũng không thể phát huy được nữa.

Tên mặc đồ đen không nghênh diện trực tiếp với con ngựa màchếch sang một bên, rõ ràng hắn đã rút ra bài học từ đồng bọn bị ngựa đạp vừa rồi.Hắn đứng ngoài quỹ đạo chạy tới của ngựa, dù Ninh Phi điều khiển ngựa như thếnào cũng không thể đá hắn được.

Hắn đang đợi thời cơ tấn công, đang định rút đao thì trước mắtchợt thoáng thấy một vật, ngay sau đó là tiếng xé gió rồi đập vào mặt, khiến hắnkhông mở nổi mắt.

Tên mặc đồ đen kinh ngạc, hắn còn không biết đã bị cái gìđánh, hai chân lùi về sau. Nói thì lâu nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, vẻn vẹnchỉ trong nháy mắt thì từ huyệt thái dương bên trái, qua mắt trái, qua sống mũiđến mắt phải, tiếng chan chát cắt thịt vang lên sắc bén. Một vật vô cùng rắn,vô cùng mạnh đánh hắn bốp một cái.

Tưởng Hoành và Bạch Lô đang đánh nhau, không ngừng quan sátbốn phía nên thấy hết một màn này.

Hoá ra Ninh Phi biết mình không kịp giương cung bắn nên cầmlấy mũi tên, dùng phần mũi sắc nhọn của nó cứa đứt chỗ dây cung dẻo dai buộc vớithân cung. Cung của nàng được giữ rất cẩn thận, bình thường đều gỡ dây cung ra,để nó ở chỗ ẩm ướt để giữ tính đàn hồi của cung.

Hiện giờ dây cung đã bị nàng cắt một đầu, thân cung mất đi sựtrói buộc nên lập tức bật thẳng ra, đập mạnh vào mặt tên mặc đồ đen nọ. Đánh từtrái qua phải, hai mắt đều bị cú đánh này làm đau đớn như sắp vỡ tung.

Tên mặc đồ đen đâu dự đoán được nàng lại còn một chiêu nhưthế. Mất đi ưu thế tấn công xa của cung tên, khoảng cách hiện giờ là một thâncung và ba cánh tay một người trưởng thành, vậy mà phạm vi tấn công vẫn hơn hắnnhư trước.

Tưởng Hoành càng kinh hãi, Giang Ngưng Phi trước kia hắn từngthấy luôn dịu dàng hiền hòa trước mặt Từ Xán, không nói một lời với người lạ,chuyện gì cũng nghĩ cho phu quân đầu tiên, đặc biệt là ánh mắt luôn long lanh,mềm mại nhìn Từ Xán.

Đây đúng là Giang Ngưng Phi? Giang Ngưng Phi kia?

Bạch Lô thoắt thấy tình hình bất thường, trước mặt lại có mộttên rời đoàn, xoay người tấn công Ninh Phi. Lúc này Ninh Phi cũng không còn ưuthế gì nữa. Cái cung vừa rồi ỷ vào việc đối phương không kịp phòng bị mà đánh,hiện giờ vết xe đổ đang còn lù lù ở đó, người mới tham gia vào cuộc chiến nàynhất định sẽ không bị lừa. Nếu như vậy, chỉ cần có nền tảng công phu né tránhcăn bản thì cái cung kia sẽ không thể gây ra bất cứ nguy hiểm gì.

Bạch Lô dùng hết sức chém một đường cong trước mặt TưởngHoành. Cây thương này chính là bảo vật gia truyền của Bạch gia, được nung lên từsắt đen, một đầu là mũi thương, một đầu là móc câu sắc nhọn. Tưởng Hoành khôngdám liều đỡ, hắn nghiêng người về phía sau, tránh mũi nhọn. Bạch Lô tung chiêutấn công giả, sau đó chạy nhanh về phía Ninh Phi.

Nhưng đã không kịp rồi.

Hiện tại, trước mặt Ninh Phi chỉ có ba tên có sức chiến đấu,một tên trong số đó còn bị thương do nàng bắn vào lưng, nếu ưu thế này không thểnắm chắc được mà trơ mắt nhìn bọn chúng đưa A Cương xuống núi, nói thế nào thìnàng cũng không thể cam lòng.

Tên mặc đồ đen trước mặt rút ra một thanh kiếm, có thể thấyvõ công của hắn rất cao. Vào đúng thời điểm nhảy lên trên không trung, hắn bổkiếm xuống như khảm đao.

Hình dạng và cấu tạo của kiếm với khảm đao khác nhau, cách sửdụng cũng có khác biệt rất nhiều. Thường thì hai lưỡi của kiếm đều mỏng và yếuhơn thân kiếm, khi dùng thì chú trọng đâm và chém, còn sống lưng của khảm đaodày và nặng, vì vậy chủ yếu dùng để bổ, chặt. Hiện giờ tên mặc áo đen này dùngkiếm bổ xuống, cũng không phải vì hắn không biết, mà ngược lại, hắn bắt buộc phảigiết Ninh Phi nên mới dùng một chiêu có khả năng tấn công cực mạnh.

Khoảng cách được kéo gần vô cùng, Ninh Phi không thể tránhđược, người lại đang ở trên lưng ngựa nên lâm vào tình thế xấu.

Chỉ đành nắm chặt cái cung che trước tay, nàng giơ tay muốncản lại một chút lực từ kiếm.

Một tay Bạch Lô vẫn đang dùng thương ngăn cản Tưởng Hoành, mộttay thò vào trong áo lấy mấy viên sắt, vung tay bắn nhanh về phía người kia.

Cùng lúc với mấy viên sắt của Bạch Lô bắn vào những chỗ yếu ởngực, bụng tên mặc đồ đen thì tiếng kim loại va chạm vang vọng trong khôngtrung, có thể thấy Bạch Lô đã dùng lực rất mạnh, nhưng cũng không có tác dụng.Nghe thấy âm thanh này, lòng Bạch Lô lạnh ngắt, biết ngay tên nọ mặc áo giáptrong người.

Mấy động tác đều nhanh như chớp. Tên mặc đồ đen không hềxoay người tránh, ngược lại, hắn còn tăng tốc độ bổ kiếm xuống. Tưởng Hoành thấytất cả nhưng không ngăn cản, trước sự do dự, lưỡng lự của mình, nhiệm vụ luônluôn đặt lên hàng đầu.

Ninh Phi chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, thân cung đã bịkiếm chém gãy, dường như có một luồng khí lạnh đánh úp tới, cảm giác này vẻn vẹnchỉ thấy trong nháy mắt, nhưng nàng biết kiếm đã cắt vào thịt. Bản thân thanhkiếm đã là rất tốt, lại thêm tốc độ của tên mặc đồ đen quá nhanh, có lẽ xươngcánh tay cũng đã bị chém đứt nhẹ nhàng y như thân cung cứng kia rồi. Chỉ là hiệngiờ cảm giác đau vẫn chưa truyền lên não mà thôi.

Tốc độ kiếm nhanh, lực mạnh hơn người thường có thể ngờ đến.Kết quả cuối cùng có thể chém thẳng vào cổ nàng.

Nàng thoáng cảm giác được rằng thế giới ở đây chính là như vậy,khác rất nhiều so với thế giới quen thuộc trước đây. Chuyện gì cũng dùng đao kiếm,chỉ cần không cẩn thận sẽ mất mạng.

Ở đây chính là một thế giới như vậy, không có gì mà phải oánhận cả. Nàng không muốn từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng nên nghiêng người sangmột bên. Nghiêng người có thể tránh được thế tấn công của kiếm, nhưng chắc chắnsẽ ngã sấp từ lưng ngựa xuống.

Nhưng cũng hết cách, đây là lựa chọn bất đắc dĩ, nếu chọn giữacổ bị chém hoặc ngã ngựa bị thương thì nàng tình ngyện chọn vế sau.

Bỗng nhiên bả vai được ôm chặt. Nàng lại không bị ngã xuống.Nàng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, ngay sau đó liền biết có thêm một người trênlưng ngựa.

Không biết Tô Hy Tuần đã tới từ lúc nào, hắn nửa ngồi trênlưng ngựa, một tay kéo Ninh Phi, một tay đỡ lấy thanh kiếm đang chém xuống. Vẻmặt hắn nghiêm nghị, không hề nhìn Ninh Phi mà chỉ nhìn chằm chằm đầy hung dữvào tên mặc đồ đen kia.

Động tác nhảy lên của tên mặc đồ đen đã qua, giờ hắn đangrơi dần xuống đất, hắn phải rơi nghiêng qua thân ngựa. Tuy nhiên hắn lại pháthiện ra rằng hắn không thể nào rút thanh kiếm đang được Tô Hy Tuần nắm chặttrong tay kia, hết cách, đành phải buông kiếm, rơi xuống. Vẫn chưa chạm đất thìbả vai bị một lực cực mạnh đâm vào, ghim chặt hắn xuống. Cơn đau truyền tới,khi hắn lấy lại tinh thần thì mới biết mình đã bị vũ khí quen thuộc của chínhmình đâm xuyên vai, cắm nghiêng trên mặt đất.