Tô Hy Tuần không nói gì, nhìn Diệp Vân Thanh, trên mặt hiệnrõ ý: “Lại là huynh!”
Quả nhiên Ninh Phi nói tiếp: “Chẳng lẽ huynh không thấy có mộtmùi rất khó ngửi sao? Đặt ở bệ cửa sổ, mốc xanh mốc đỏ lên cả rồi mà huynh cũngkhông thấy mùi gì vừa chua vừa hôi à?”
Diệp Vân Thanh cười hì hì: “Vừa nghe muội nói hình như ta nhớra rồi. À, mấy ngày nay nhiều việc quá, cứ về đến phòng là ngủ ngay, chẳngtrách không nhớ ra… À thì, đợi lát nữa ta sẽ đem trả cho phòng bếp.”
“Trả cái gì mà trả, Chu sư phó ở phòng bếp nói, mọc mốc đầyra như thế ai còn dám dùng. Làn cơm đó đã mang đi làm củi đốt rồi, tiền đền trừvào tiền chi tiêu của huynh.”
“Sao lại thế? Lãng phí quá!”
Ninh Phi và Tô Hy Tuần đều không nói gì, vẻ mặt giống nhau mộtcách kỳ lạ. Diệp Vân Thanh không khỏi nghĩ: Nếu sau này mọi người vẫn bên nhaunhư hôm nay thì vui biết bao, nhưng mà bất kỳ lúc nào uy của hắn cũng bị haingười lấn át.
Diệp Vân Thanh hắng giọng ho: “Ninh muội à, muội đừng ngắt lờita. Ta với muội nói chuyện nghiêm túc.”
Hắn nhắc đi nhắc lại cái chuyện nghiêm túc kia khiến cho cảTô Hy Tuần cũng phải tập trung lắng nghe.
“Ninh muội, muội thấy A nhị nhà ta thế nào?”
Ninh Phi nhất thời không biết A nhị là chỉ ai, nhìn hắn đầyvẻ khó hiểu. Nhưng nàng không cần phải hỏi thì Tô Hy Tuần đã nghiến răng nghiếnlợi nói: “Huynh muốn chết hả?”
Ninh Phi chợt hiểu ra, A nhị mà Diệp Vân Thanh nhắc tới chắclà Tô Hy Tuần.
Diệp Vân Thanh có Ninh Phi che chắn ở bên nên to gan hơn rấtnhiều. Hắn là một cọng cỏ nhỏ đang cố gắng sống sót dưới uy quyền của Tô Hy Tuần.Vì muốn bảo toàn sự sống nên đã luyện được tuyệt chiêu gió chiều nào xoay theochiều ấy, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ dựa vững chãi, vui tới mức hắn reothầm trong lòng, gan cũng to hơn. Nói rõ thêm một chút, chỗ dựa mà Diệp Vân Thanhnói đến họ Ninh, tên Phi.
Có chỗ dựa ở đây, cơ hội hiếm có, Diệp Vân Thanh không làmthì thôi đã làm thì phải làm tới cùng: “Ninh muội, ca ca giới thiệu cho muội mộtmối được không? Bình thường trông tên oắt Tô nhị kia chẳng ra sao, nhưng chắcchắn mạnh mẽ hơn tên trượng phu trước của muội nhiều. Muội xem muội lâu ngàykhông gần gũi, mà hắn cũng lâu ngày không thân mật, hai người vừa chuẩn là mộtđôi trời sinh, củi khô bùng cháy…”
Hắn mới nói đến đây thì bỗng nhiên không nói được nữa, hóara Tô Hy Tuần tức giận điểm huyệt câm của hắn.
Ninh Phi nghe xong không biết phải trả lời như thế nào, lâungày không gần gũi là gì? Củi khô bùng cháy là gì? Nàng và Tô Hy Tuần đều trưngmột bộ mặt囧囧, nhìn nhau chẳng nói nên lời. Nhất là không biết Tô HyTuần tức giận hay lo lắng mà khuôn mặt đỏ bừng. Hắn nhắm hờ mắt, ánh mắt như giếtngười không ngừng đâm vào người Diệp Vân Thanh, làm toàn thân Diệp Vân Thanh mướtmồ hôi.
Tô Hy Tuần nói chầm chậm: “Đội ngũ của huynh ấy bị ta đánh bạimười lần. Mười ngày nay không được ăn thịt nên đầu óc cũng ngớ ngẩn dần đi,chúng ta nên hiểu cho huynh ấy.”
Ninh Phi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, người già khó tránh khỏicó lúc bị lẫn, chúng ta cần phải thông cảm.”
Diệp Vân Thanh vừa tức vừa đau khổ. Không được ăn thịt thìliên quan gì chứ? Hơn nữa hắn là một người đàn ông mới ba mươi mốt tuổi xuân,sao lại là ông già được? Nhưng hắn không thể lên tiếng được, đang định tự giảicho mình thì lại bị ánh mắt giết người của Tô Hy Tuần quét qua. Người tập võcoi trọng nhất là khí thế, võ công của Tô Hy Tuần và Diệp Vân Thanh gần nhưnhau mà vừa rồi hắn có lợi thế là ra tay trước nên bây giờ Diệp Vân Thanh khôngdám động đậy.
Trong lòng hắn thầm than khổ, lúc đầu cứ tưởng hắn quen NinhPhi trước, dù ít hay nhiều thì nàng cũng sẽ đứng về phía hắn, hắn sẽ có thêm mộtchỗ dựa. Ai ngờ cái đôi nam nữ Tô Hy Tuần cùng Ninh Phi lại nhìn trúng nhaunhanh thế, chồng hát, vợ khen hay ngay trước mặt hắn. Hắn than khổ liên hồi.Ngày trước hai người quản hắn riêng lẻ, hiện giờ bọn họ ăn ý nhau như vậy, xemra sau này sẽ cùng nhau liên thủ lại, đối phó với hắn, những ngày sau làm saomà sống nổi đây!
Diệp Vân Thanh bị kéo về phòng luôn, phải dọn dẹp phòng ngaylập tức. Không quét dọn sạch sẽ thì không được đi ngủ. Trước khi đi ngủ Tô HyTuần sẽ qua kiểm tra công việc.
Tô Hy Tuần quay lại phòng Ninh Phi, câu đầu tiên chính là:“Nàng đừng coi những lời nói của huynh ấy là thật.” Nói ra lại thấy không đúnglắm, lời Diệp Vân Thanh nói có một phần nhất định phải coi là thật, hắn vộivàng bổ sung: “Ý ta là, phần vớ vẩn trong lời của huynh ấy đừng coi là thật.”Nói xong lại ngẫm nghĩ rồi bổ sung: “Chính là phần củi khô bùng cháy…”
Ninh Phi bị hai người Diệp – Tô làm ngạc nhiên hết lần này tớilần khác. Thật ra lời của Tô Hy Tuần không khác những gì Diệp Vân Thanh nói, chỉlà có cách thể hiện dịu dàng hơn mà thôi.
Ngọn đèn dầu bắn ra một đốm sáng, Tô Hy Tuần giật mình nhìnlại, lúc này đêm đã khuya, hai người bọn họ một nam một nữ lại ở cùng mộtphòng.
Tuy Tô Hy Tuần cố gắng che dấu sự ngượng ngùng, giả vờ giúpNinh Phi quét nhà như ngày thường, nhưng cuối cùng vẫn bị Ninh Phi nhìn ra.
Phòng bên cạnh là phòng của Diệp Vân Thanh, hắn đang dọn dẹp,vang tiếng ầm ầm inh tai, quét tước phòng ốc mà cũng đến mức vậy thì đúng là kỳtài.
Ninh Phi lau khô bàn, phơi khăn lên cái móc bên ngoài cửa sổ,rồi ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn Tô Hy Tuần làm việc.
Hắn gầy hơn so với Diệp Vân Thanh. Trong ánh sáng mờ mờ củangọn đèn dầu, làn da trắng được phủ lên một vầng sáng vàng nhạt, giữa lông màykhông còn sự khôn khéo như bình thường, mà là sự ôn hòa cùng tĩnh lặng. Nhưnghình như giữa sự tĩnh lặng đó có đôi chút bất an khó nhận ra.
Tô Hy Tuần chợt nghe Ninh Phi nói: “Sàn nhà đã sạch lắm rồi.”Ngẩng đầu lên, nàng đang nhíu mày nhìn về hướng này.
“Nếu còn quét nữa chỉ sợ sẽ làm gãy thêm mấy thanh trúc.”Ninh Phi đùa hắn.
“Nói thẳng tuột không hay, nàng không sợ ta xấu hổ quá mà tứcgiận, rồi giết người diệt khẩu sao?”
“Ta rất muốn thấy bộ dạng xấu hổ đến tức giận đó củahuynh.” Ninh Phi nhìn hắn đầy hiếu kỳ. Tô Hy Tuần ngẫm lại, hình như bản thân hắnđúng là rất ít khi xấu hổ đến mức bực mình, thế nên hắn cũng không biết hắn khiđó sẽ như thế nào.
Bầu không khí trở nên thoải mái từ khi nào, Ninh Phi vỗ vỗlên cái ghế bên cạnh nàng: “Đến đây ngồi nghỉ một lát đi, chúng ta cần phải nóichuyện.”
Lúc Ninh Phi nói câu này thì Tô Hy Tuần không nghĩ ra chuyệnnàng định nói, dù sao thì giọng của nàng nghe có vẻ rất nghiêm trọng, giống nhưmuốn nói: “Chúng ta có một vụ làm ăn cần phải cùng nhau bàn bạc kỹ càng.”
Tô Hy Tuần cũng không nghĩ nhiều. Giọng điệu cùng cách nói củanàng như vậy, chắc không phải là nói chuyện hôn nhân đại sự đâu. Hắn hơi thất vọng,đi cất cái chổi rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, hai tay đặt lên thành ghế, ngồi imbất động.
“Huynh biết ta là người như thế nào chứ? Nếu không suy nghĩkỹ đã quyết định thì sau này phải chịu thiệt đấy.”
Tô Hy Tuần nghi hoặc, nàng hỏi thế làm gì?
Ninh Phi khẽ mỉm cười: “Huynh đã quyết tâm hẳn chưa? Ngay cảDiệp Vân Thanh cũng đã làm mối rồi. Còn người nhà huynh? Trong nhà không phản đốià?” Nàng cũng không nhận ra giọng điệu này, thái độ này y như khi bị người tatìm tới tận cửa xin tư vấn điều khoản ly hôn vậy, dù cấp trên có ra dấu phảinói những cái lợi khi ly hôn, thì nàng vẫn sẽ để người ta nghĩ kỹ càng rồi mớibắt đầu tiến hành vụ kiện.
Đầu Tô Hy Tuần ong một tiếng, đờ cả người. Sự tỉnh táo, lạnhlùng mà khó khăn lắm hắn mới lấy lại được sau chuyện Diệp Vân Thanh thì chỉtrong nháy mắt, khi đối diện với người con gái hắn thích thì đã biến mất sạchsành sanh. Đúng là vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc, mỗi một thứđều có thứ khắc chính nó. Hắn than thầm trong lòng, trên thế gian này, phần lớnđều là nghe theo lời cha mẹ, lời bà mối, dù bản thân có thích người kia thìcũng là bên đằng trai chủ động theo đuổi. Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng nghe đằnggái chủ động, dù là Đinh đại nương Lạc Mộng Hàm cũng chưa từng! Nhưng hắn lạithích Ninh Phi như vậy, có lẽ cả đời này vẫn vậy.
Ninh Phi nghe Tô Hy Tuần kể chầm chậm về chuyện nhà hắn, vềnhững năm tháng ấu thơ cô độc giữa khoảng sân viện rộng lớn, về những thángngày niên thiếu bằng mặt mà không bằng lòng với các huynh đệ tỷ muội. Quá khứ tốităm u ám đó, nàng chưa từng trải qua mà cũng chưa từng nghĩ đến.
Người đàn ông trước mặt nàng, có lúc thì gian xảo đầy mưumô, có lúc lại trầm tĩnh, thận trọng. Luôn luôn có một sự đề phòng cố chấp nàođó, nếu liên hệ đến một gia đình như thế thì hắn như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Gia tộc lớn ngày xưa có thể nuôi lớn một Từ Xán đầy khuônphép quy củ thì cũng có thể nuôi dưỡng một phần tử phản nghịch như Tô Hy Tuần.Hắn quen sư phụ của Diệp Vân Thanh trong một lần hội làng, từ đó, năng lực củahắn cũng thoát khỏi sự nhấn chìm của những tranh đấu trong gia tộc.
Sơn Nhạc quốc thịnh vượng, quan lại không giống người giàu,người giàu khác người nghèo. Tô gia ở kinh thành Nhạc Thượng là danh gia vọng tộc,quy củ nhiều không kể xiết, người bình thường khó mà tưởng tượng nổi.
Trong mắt Tô Hy Tuần không có một giọt nước mắt nào, nhưngNinh Phi có thể cảm nhận được nó ẩn sâu trong cái vẻ lạnh lùng kia. Chắc là hắnrất đau lòng, mẫu thân bị vùi dập trong bóng tối như vậy nhưng vẫn yêu phụ thânhắn sâu sắc, mà hắn thì không thể làm gì.
Hắn chỉ nói vài câu trần thuật đơn giản về mẫu thân hắn. Thậtra, những cảm xúc được cất giấu sâu trong đáy lòng đó rất khó để nói nên lời,giống như nói ra khỏi miệng sẽ xúc phạm đến nó vậy.
Ninh Phi vươn tay chạm vài hai mắt hắn. Tô Hy Tuần giậtmình, động tác này thể hiện bao nhiêu ý an ủi, lại hàm ý thân mật bao nhiêu,Ninh Phi biết chứ?
Một lúc sau hắn mới bình ổn lại cảm xúc, cười cười: “Cảm ơnnàng, ta không định khóc.”
“Ta biết.” Ninh Phi nói, hốc mắt bên dưới bàn tay nàng khôráo, ấm nóng. Đôi mắt hơi sâu và sống mũi cao đều bị bàn tay nàng phủ lên.
Trên bàn tay ấm áp của nàng có thoang thoảng mùi thuốc khiếnngười ta cảm thấy bình yên. Tô Hy Tuần cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nắm chặt lấy.Vào khoảnh khắc này, quá khứ tăm tối tẻ nhạt hòa lẫn cùng với sự yên ổn bình lặnghiện tại, biến thành một cảm giác xúc động đến đáy lòng.
Ninh Phi nói: “Có lẽ muội đã hiểu rồi. Những thứ xấu xa cổ hủbên ngoài sẽ không xâm nhập được vào một nơi tốt đẹp như sơn trại đây. Mà cólen vào được thì cứ coi là rác rưởi là xong.”
Tay nàng bị Tô Hy Tuần nắm chặt, nàng ngại ngùng nên rút tayra. Còn Tô Hy Tuần vẫn yên lặng lắng nghe.
“Chúng ta thử xem sao. Dù gì ta cũng có rất nhiều khuyết điểm,không chừng sau khi huynh biết sẽ không thích nữa.” Nàng vừa mới nói xong liềncảm thấy bàn tay đang đặt trên sống mũi bị Tô Hy Tuần nắm lấy, sau đó bị kéo xuốngdưới.
Ánh mắt Tô Hy Tuần dần hiện ra sau bàn tay nàng, ánh mắttrong suốt, sáng ngời, có một chút hoài nghi, mà phần lớn là sự vui mừng gầnnhư không tin nổi. Hắn đưa tay nàng đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàntay trắng trẻo sạch sẽ của nàng, nói nhỏ: “Nàng chắc chứ? Sẽ không đổi ýchứ? Ta làm thế này với nàng thì nàng cũng sẽ không bao giờ đổi ý chứ?”
Lòng bàn tay có cảm giác ngưa ngứa, Ninh Phi khẽ nhúc nhíchtay một chút liền cảm thấy tay bị nắm chặt hơn. Trong ánh mắt Tô Hy Tuần đong đầysự mong đợi. Có lẽ tới lúc này, so với việc tiếp tục âm thầm chờ đợi thì hắncàng mong câu trả lời của nàng hơn, dù nàng có đồng ý hay không, chỉ cầncho hắn một đáp án chính thức.
Đến lúc này còn có gì phải do dự nữa? Chẳng phải cuộc sốnglà một con đường dài đằng đẵng sao? Cứ đi theo nó, nếu bị chắn thì lúc đó sẽtìm một con đường khác mà thôi. Quan trọng nhất là luôn luôn phải tiến về phíatrước. Đời người chỉ có mấy chục năm, đợi tới khi hấp hối mới ngẫm lại vì saocuộc đời của mình lại nhàm chán khô khan như thế thì cũng muộn rồi, chẳng thểthay đổi được.
Ninh Phi đã từng chết một lần, cái cảm giác chết chóc đó vẫncòn như in trong trí nhớ, vì vậy, khi đối mặt với sự lựa chọn khó khăn ở kiếpnày nàng không thể do dự một giây. Nhưng nên biểu hiện quyết định của mình làmsao đây? Hôm nay chủ động nói tới chuyện này đã khiến Tô Hy Tuần gần như khôngtiếp nhận nổi rồi, nếu còn tiến thêm một bước nữa chắc không làm huynh ấy ngâyngười chứ?
Sự xấu xa trong Ninh Phi dần thức tỉnh, nhất định Tô Hy Tuầnkhông biết tới yếu tố xấu xa trong tính cách của nàng. Cũng có lẽ là vì nàng đãở trong cái ngành kia quá lâu, nếu không phải độc ác trời sinh thì cũng sẽ bịhoàn cảnh xô đẩy mà trở nên độc địa.
Nàng muốn làm luôn đến cùng, xem Tô Hy Tuần sẽ phản ứng lạithế nào. Nếu hắn vẫn kiên trì cho rằng con gái thì nên tam tòng tứ đức, nênngây thơ thuần khiết, ngoan ngoãn nép dưới sự che chở của đàn ông, không thể tựmình chủ động… nếu vậy thì không ở bên nhau cũng tốt.
Tính cách của Ninh Phi vốn đã như vậy, nếu chỉ vì một ngườiđàn ông mà thay đổi phần lớn thì giờ đã quá muộn, đã vậy thì chỉ hy vọng hắn cóthể chấp nhận được người con gái như thế này.
Tô Hy Tuần chờ đợi câu trả lời cứ như là đang bị giày vò, cólẽ cũng không thể nói loại chờ đợi này là một sự giày vò. Hắn cảm thấy rất bìnhtĩnh, trong tay, trong mắt đều là Ninh Phi – người thu hút hắn từ lúc nào khônghay. Bỗng nhiên, hắn thấy ánh mắt nàng thay đổi, trở nên sắc sảo, hìnhnhư muốn nói ra câu trả lời.
Nhưng lại không nghe thấy nàng nói câu gì, mà bàn tay đang bịhắn nắm chặt lấy đã giãy ra.
Tô Hy Tuần ngạc nhiên, trong lòng không khỏi cười khổ, rõràng đã định là sau này sẽ cùng Diệp Vân Thanh uống một vò rượu ngon lâu năm đểchúc mừng, chỉ trong nháy mắt, cuộc sống đã lâm vào đường cùng. Mất mát, đau buồntrộn lẫn vào nhau.
Hắn nghĩ, nếu biết trước thế này thì ngày gặp Ninh Phi lần đầuđó nên thận trọng từ lời nói đến hành động, trước tiên phải tìm hiểu kỹ đốiphương rồi mới nói chuyện. Xem ra cái hình tượng xấu xa kia của hắn đã không thểthay đổi được.
Sau đó là chuyện hắn hoàn toàn không tưởng tượng nổi. Cho dùnhiều năm sau, con đàn cháu đống đầy sảnh đường rồi, nhưng nhớ lại lúc này, hắnkhông kìm được mà lẩm bẩm: “Chưa từng thấy! Chưa từng thấy!”
Ninh Phi đứng lên, khoảng cách giữa hai người rất gần. Nànghít sâu một hơi, đẩy ngã Tô Hy Tuần lên giường một cách dứt khoát.
Trong lúc choáng váng, Tô Hy Tuần căn bản không nghĩ đếnchuyện phải đánh lại, toàn bộ hệ thống phòng vệ của bản thân hắn đã mất hiệu lực.Khuỷu tay hắn đang định chống dậy thì liền thấy Ninh Phi đứng khom người bêngiường nhìn hắn, trên mặt đầy sự tự tin cùng vui vẻ làm Tô Hy Tuần quên luôn cảcử động. Hắn chỉ muốn ngắm mãi, phải nhớ kỹ khoảnh khắc này, vẻ mặt xinh đẹpnày của nàng về sau sao thấy được ở một ai khác nữa?
Ninh Phi không cho hắn đủ thời gian mà nhớ giây phút đó bởivì chuyện tiếp theo mới thật sự khắc sâu vào linh hồn của Tô Hy Tuần. Nàng cúi mìnhxuống, hai tay nắm lấy bả vai Tô Hy Tuần, hắn không thể không khuất phục, từ từnằm xuống giường, khuỷu tay đang chống phía sau cũng từ từ thả lỏng, nhưng thânthể lại càng căng thẳng hơn, bởi vì Ninh Phi đang đứng giữa hai chân hắn, haingười gần nhau đến vậy.
Sau đó lại càng gần hơn.
Sau đó là nụ hôn mà trong giấc mơ hắn cũng không bao giờ dámmơ tới.
Thời gian trôi cũng không chậm, nhưng trong mắt Tô Hy Tuần,tất cả xảy ra rất chậm chạp, khiến hắn nhớ rõ trong lòng. Hắn nằm thả lỏng ởtrên giường, cuối cùng không kìm được kích động, vươn hai tay ôm lấy Ninh Phi mộtcách do dự, sau đó ôm chặt lấy luôn. Hắn không để nàng phải tiếp tục tư thế cúingười mà đổi thành tư thế hai người ôm chặt, cảm nhận hơi thở lẫn nhau.
Thực ra chỉ hôn không sâu nhưng thế cũng đủ rồi, quá đủ để hắnnhận ra một sự thực quan trọng.
Thì ra đây mới chính là cảm giác yêu, đây mới thật là cảmgiác được ôm “nhuyễn ngọc ôn hương” ở trong lòng. Thể nào nhiều nhân vật anhhùng nguyện vì “hồng nhan hoạ thuỷ” mà cúi đầu chịu thua.
Thế nhưng Ninh Phi không phải là một cô con gái rượu, cũngkhông thể xem như là tiểu thư khuê các nhà giàu. Nàng ở sơn trại lâu như vậy,ngày thường nói chuyện với mọi người thật khó làm cho người ta liên tưởng đến cụmtừ như “nhuyễn nhọc ôn hương” hay “hồng nhan hoạ thuỷ”, đến cụm từ “Tay áo thêmthơm”[1] nếu nói về nàng thì cũng khiến hắn cảm thấy hạ thấp nàng.
[1] Chỉ người con gái đẹp ở bên cạnh cùng đọc sách
Một người con gái như vậy có thể kề vai sát cánh cùng ngườiđàn ông, chứ không cần cầu xin người khác bảo vệ. Người con gái như vậy rất mạnhmẽ, hắn hy vọng có thể bảo vệ nàng, yêu thương nàng. Nhưng nếu không có hắn làmbạn thì nàng vẫn sống kiên cường, bởi vì nàng có một linh hồn mạnh mẽ và đầy tựtin.
“Đây coi như là đồng ý?” Tô Hy Tuần hỏi dò nho nhỏ.
“Nếu huynh không cảm thấy một người con gái như vậy quá đingược với lẽ thường, đồng thời huynh có thể chấp nhận được.” Nàng nói đầy ý xấuxa.
Tô Hy Tuần nắm chặt cánh tay nàng, đặt lên vai mình rồi thởdài: “Còn gì đẹp đẽ hơn khoảnh khắc này nữa?”