-Ba… mẹ… làm ơn tỉnh lại đi mà… đừng bỏ con một mình mà… Ba mẹ không thương con nữa sao… tỉnh lại đi… con gái bé nhỏ của ba mẹ đây… con hứa sẽ ngoan… sẽ không đòi bánh nữa, còn sẽ không đòi ba mẹ mua đồ chơi nữa… con hứa mà…
Tại căn nhà hoang ẩm ướt, rêu xanh mọc quanh tường, mùi hôi thối của xác động vật chết sộc lên mũi khiến cho ai ở đây cũng phải ghê tởm đến mức buồn nôn. Vậy mà trong chính căn nhà hoang này, một bé gái chỉ mới vỏn vẹn mười tuổi đã đánh mất đi cả ba và mẹ. Thân thể nhỏ bé run rẩy khóc từng đợt vì sự đau lòng.
Nhìn thân thể hai người mình yêu thương nhất nằm trên vũng máu lớn, hơi thở của họ gần như là biến mất. Một tia hi vọng cho sự sống của họ cũng không còn. Đứa bé ấy chỉ còn biết ôm chặt lấy xác ba mẹ mà nấc lên từng đợt.
-Cố Gia, các người phải trả giá! Một cái giá thật đắt… đắt đến mức từng người… từng người trong gia tộc các người đều phải sống đau khổ, dày vò dưới tay tôi…
Quay lại với hiện tại, Ái Nhược Vy thu mọi hình ảnh của quá khứ vào suy nghĩ của mình. Cả đời này có chết cô cũng không bao giờ quên cái ngày cô ôm xác ba mẹ mình tại một nơi đáng sợ như vậy. Đã bao nhiêu năm trôi qua, hận thù trong cô mỗi ngày một lớn. Cô đã chứng kiến cảnh ba mẹ mình ra đi đau đớn như thế nào nên chỉ nguyện ngày có thể trôn hết lũ người đã giết ba mẹ cô.
Đau đớn tột cùng của gia đình cô là thế, vậy mà kẻ gây ra cái chết thương tâm ấy cho gia đình cô lại đang ung dung chễm chệ đứng đầu giới thường trường. Thù này có phải chết cô cũng sẽ trả hết cho bọn họ.
Tiếng cửa phòng làm việc vang lên, Nhược Vy cho mời vào. Mọi ánh mắt đều thu lại để chẳng ai biết cô là kẻ đã chết tâm. Trợ lý Vương bước vào cúi người trước cô, đặt lên trên bàn cô là một số tài liệu quá khứ.
-Ái Tổng, đây là hồ sơ của Cố Trịnh Khải.
-Được, cảm ơn anh. Ra ngoài đi!
Đợi khi trợ lý Vương ra ngoài cô mới hài lòng mở tệp hồ sơ mang tên Cố Trịnh Khải kia ra, bờ môi chẳng biết vì lý do gì mà nhếch lên một đường đầy man rợ, tay cũng chẳng tự chủ mà siết chặt lại mớ giấy tờ.
-Cố Trịnh Minh, tôi sẽ khiến cho Cố gia các người sống không bằng chết. Đến khi chết cũng phải khắc hình ảnh ba mẹ tôi mà nhớ!
Tại Cố thị, Cố Trịnh Minh đứng trên vị trí cao nhất nhìn xuống dàn cổ đông thuộc tập đoàn mình.
-Chắc hẳn các vị ở đây ai cũng biết, Cố Trịnh Khải con trai tôi. Trước giờ vẫn luôn nắm chức tổng giám đốc điều hành của tập đoàn. Hôm nay, tôi mời các vị đến đây không phải để bàn dự án nào mà là muốn đưa con trai tôi lên đứng đầu tập đoàn, tức là vị trí Chủ tịch mà tôi đang nắm giữ. Các vị có ý kiến mong đóng góp!!
-Nếu là tổng giám đốc Khải, chúng tôi đặt lòng tin ở cậu!! (cổ đông 1)
-Phải, cậu ta rất có thực lực. (cổ đông 2)
-Chúng tôi tin tưởng tổng giám đốc! (cổ đông 3)
Thùng phiếu nhanh chóng thu về, Cố Trịnh Khải nắm trong tay 95% phiếu tán thành cho anh lên nắm giữ vị trí chủ tịch. Anh đứng dậy cúi đầu trước dàn cổ đông, chỉnh lại cổ áo vest anh lên tiếng. Khuôn mặt không một chút đắc thắng, lại có chút kính nể và tôn trọng ý kiến của dàn cổ đông.
-Cảm ơn sự tin tưởng từ mọi người, tôi chắc chắn sẽ cố gắng giữ vững vị thế hiện tại của Cố thị cũng như sẽ phát triển Cố thị ở nhiều lĩnh vực khác nhau một cách đồng đều nhất. Chắc chắn sẽ đưa Cố thị phát triển từng ngày, thậm chí là từng giờ. Để làm được như vậy, tôi cần đến sự hỗ trợ, quản lý của tất cả mọi người. Chúng ta cùng nhau hướng đến phương châm “Cố thị là một khối thống nhất và đoàn kết” xin cảm ơn.!
Tiếng vỗ tay vang lên, tan họp mỗi người một hướng còn Trịnh Khải lại quay về phòng mình. Anh ngã người xuống chiếc ghế quyền lực hít sâu. Mọi người càng tin tưởng thì trách nhiệm của anh càng cao, như vậy anh càng phải dốc hết mình cho công việc. Ông Cố bước vào ngồi xuống sofa nhấp một ngụm trà nhìn anh.
-Hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai ba sẽ bàn giao công việc cho con.
-Vâng, vậy con về trước.
Anh đứng dậy sắp xếp lại giấy tờ rồi rời khỏi tập đoàn. Có lẽ anh không biết rằng có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía anh, trên tay là ly cà phê ấm, khóe môi đỏ khẽ nhếch lên. Nhược Vy đứng dậy rời khỏi quán cà phê tiến lại phía anh.
-Á!
Cô cố tình va vào người Cố Trịnh Khải làm đổ ly cà phê lên người anh như một cách để tiếp cận. Trịnh Khải tưởng trừng cô sắp ngã liền đưa tay đỡ lấy cô.
-Này, cô không sao chứ?
-Tôi không sao, nhưng cà phê lỡ đổ lên áo anh rồi.
Cô dự đưa giấy lau cho anh thì anh liền nắm tay cô lại, tự mình lùi ra sau vài bước.
-Không cần đâu, tôi đi trước!
Anh đi rồi cô mới nhếch mép nép ly cà phê vào thùng rác rồi phủi nhẹ tay.
-Xem ra là rất khó tiếp cận đây, nhưng như vậy chẳng phải rất thú vị sao?