Nợ Em Một Hôn Lễ

Chương 113: Lục bách phàm căn bản không yêu em




Người ra đòn này rất dứt khoát cùng ác liệt, ngay đến Tử Hi cũng bị dọa không nhẹ, cảnh giác đưa mắt nhìn người vừa xuất hiện. Sau đó, cô đột nhiên có chút nghi ngờ bản thân có phải đã dính phải ảo giác hay không?

Bằng không, sao cô lại nhìn thấy Louis ở đây?

Louis ra hiệu cho vị thư ký bên cạnh đến giúp Tiêu Hạo băng bó vết thương rồi quay sang nhìn người con gái vẫn luôn đứng như trời trồng trước mặt: “Em cũng thật biết cách trêu đùa mạng sống của bản thân.”

Tử Hi bị giọng nói lạnh lùng của hắn làm cho tỉnh táo: “Sao anh lại ở đây?”

Chẳng phải hắn đang ở nước ngoài cùng với ba của cô hay sao?

“Còn không phải vì em khi không lại đi tìm đường chết hay sao?” Louis thật sự không hiểu nổi người con gái này, cái gì cũng không chuẩn bị mà còn dám đến tận đây.

Nếu không phải hắn biết chắc chắn cô sẽ vì cứu Lục Bách Phàm mà liều mạng đến nơi này, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện vô bổ như vậy. Tử Hi vẫn luôn sáng suốt trong tất cả mọi chuyện, chỉ riêng việc liên quan đến người đàn ông kia, cô đều sẽ không dùng lí trí để suy nghĩ.

Tử Hi không muốn nhiều lời, nếu đã đến tận đây, Louis chắc hẳn cũng đã biết việc Lục Bách Phàm mất tích.

Vị thư ký sau khi thành công gắp được viên đạn ra khỏi chân Tiêu Hạo thì giúp anh ta băng bó lại vết thương. Chuẩn bị xong mọi thứ, bốn người cùng nhau tiếp tục đi về phía trung tâm khu rừng.

Thế nhưng còn chưa đi được bao lâu, bọn họ lại phải đứng trước sự lựa chọn. Phía trước là con đường được chia làm hai hướng, mà chỉ một trong hai hướng đi này là đường dẫn đến căn dinh thự đang giam giữ Lục Bách Phàm.

Vị thư ký đang đỡ Tiêu Hạo lúc này có ý định muốn giao anh ta lại cho Tử Hi nhưng còn chưa kịp hành động thì Louis đã lên tiếng trước: “Cậu đi với cậu ta.”

Nói xong cũng không để người khác trả lời, hắn nhanh chóng đi về phía bên phải, tiện tay kéo luôn Tử Hi đi cùng.

Giờ phút này ý niệm duy nhất của Tử Hi là cứu Lục Bách Phàm, cô không có thời gian để bận tâm đến chuyện khác. Hơn nữa, vị thư ký kia thân thủ không tồi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Con đường bọn họ đang đi không quá hiểm trở, xung quanh còn để lại dấu vết khá mới, có lẽ chính con đường dẫn đến nơi bắt giữ Lục Bách Phàm.

Louis nhìn người con gái trên mặt đều là lo lắng cùng bất an, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Lo cho hắn như vậy?”

“Không phải anh cũng rất lo cho anh ấy sao.” Tử Hi liếc người kia một cái, cảm thấy người này rõ ràng còn sốt ruột hơn cả cô.

Trên đầu Louis lúc này xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, hắn lo cho Lục Bách Phàm?

Đùa hả! Hắn với tên kia rõ là tình địch không đội trời chung nha!

Louis chép miệng một cái: “Em yêu hắn như vậy, có từng nghĩ tới hắn căn bản không yêu em hay không?”.

Câu hỏi tưởng chừng đơn giản này lại khiến Tử Hi mãi không thể tìm được câu trả lời, trong lòng như chạm phải vết cắt nào đó, đau đến không thở nổi. Cô biết Lục Bách Phàm yêu cô, anh sẽ không không yêu cô.

Nhưng Tử Hi không thể nói được vì sao cô lại dám khẳng định như vậy.

Nhận thấy vẻ lưỡng lự trên mặt Tử Hi, ngực trái Louis lại lần nữa xuất hiện cảm giác mất mát: “Em muốn nói, Lục Bách Phàm sẽ không bao giờ không yêu em, nếu thật sự có một ngày hắn không yêu em nữa thì ngày đó hắn vốn đã không còn tồn tại?”

Tử Hi cả kinh đưa mắt nhìn chằm chằm vào người đang đi bên cạnh, đây chính xác là những gì cô muốn nói! Làm sao hắn có thể từng câu từng chữ đều nói ra chuẩn xác đến như vậy?

Louis cũng muốn nói cho cô biết, thời điểm hắn hỏi cô câu hỏi này, cô đều sẽ không dư không thiếu trả lời hắn như vậy, hắn đã nghe đến thuộc lòng rồi. Chỉ là lần này lại có chút khác biệt, so với những lần trước…cô đã…không còn dứt khoát như vậy nữa…