Nợ Em Một Hôn Lễ

Chương 126: Ngoại truyện 2: Yêu em vạn kiếp luân hồi




Ngày Tử Hi về nước, Thành Đô đổ một trận mưa lớn.

Cô nhanh chóng hoàn tất các thủ tục cần thiết rồi dọn vào căn nhà vừa mua cách đây không lâu. Nó là một căn biệt thự có diện tích khá lớn, bên cạnh còn có thêm hai căn biệt thự khác nữa, mỗi căn cách nhau một thảm cỏ dày.

Chớp mắt đã đến sinh nhật con trai, Tử Hi muốn ra ngoài đi dạo một chút. Không ngờ một lần đi dạo này lại cứu được một sinh mệnh bé nhỏ đáng yêu.

Cô ôm thằng bé một đường đi đến bệnh viện, bác sĩ nhìn thấy hai người cả người đều là nước thì gấp gáp bảo y tá đi lấy quần áo bệnh nhân.

Sau một hồi kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì nữa bác sĩ mới yên tâm rời đi.

Cả quá trình đó, đứa bé trong lòng đều ngoan ngoãn không chút quấy khóc. Thằng bé bám chặt lấy vai cô, miệng không ngừng nhỏ giọng gọi “mẹ”.

Tử Hi nhìn đứa bé đã ngủ say trong tay, một thứ cảm xúc ấm áp như gió xuân truyền tới khiến cô khẽ rùng mình. Đứa trẻ này…thật sự rất giống con trai cô.

Thời điểm Lục Bách Phàm nhận được cuộc gọi từ Lưu quản gia, nói vệ sĩ không tìm thấy Tiểu Bảo, lúc ấy anh vẫn còn mở cuộc họp ở công ty liền dứt khoát đứng dậy rời khỏi.

Phong Tín dựa vào chút thông tin ít ỏi tìm được vị trí hiện tại của Tiểu thiếu gia.

Lần thứ ba gặp lại, Lục Bách Phàm đã không còn là chàng trai với gương mặt lạnh lùng nhưng đường nét vẫn mang theo chút ngây ngô như cách đây tám năm.

Anh mặc một bộ tây trang màu đen, hơi thở mạnh mẽ áp bức, là khí thế của một bậc Đế vương trị vì nhiều năm.

Anh thấy người con gái mà mình nhớ thương không biết bao nhiêu ngày đêm đang ngồi trên giường bệnh, trong lòng ôm một đứa trẻ đã ngủ say. Đôi mắt đang nhắm nghiền cùng khuôn miệng bé nhỏ của thằng bé như đúc ra từ một khuôn so với người phía trên.

Từng giây từng phút ấy, trái tim Lục Bách Phàm như sống lại.

Lần này, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng sẽ không bỏ lỡ cô.

Chỉ là thật sự không ngờ đến, câu đầu tiên cô nói với anh chính là từ chối yêu cầu báo đáp. Vậy mà câu thứ hai, đã muốn anh gả cho cô.

Có trời mới biết, thời khắc đó anh thậm chí còn muốn đem cả mạng sống của mình đặt lên tay cô, mặc cô dày vò, mặc cô xử trí, sống chết không than.

Nhưng đến cùng Lục Bách Phàm đã không làm vậy, anh không muốn điểm bắt đầu giữa tình yêu của anh và cô là một lời đề nghị chớp nhoáng. Thứ anh muốn là cho cô gia đình, cho cô tình thân, cho cô một mái nhà mà cô xứng đáng thuộc về.

Anh dùng tia lí trí cuối cùng, đón lấy Tiểu Bảo từ trong tay cô rồi xoay người rời đi. Chỉ khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, không một ai nhìn thấy người đàn ông với dáng vẻ thất thần toàn thân không ngừng run rẩy đến đi đứng cũng có chút khó khăn.

Trên đường trở về, Phong Tín vẫn như thường lệ hỏi anh một câu: “Sếp, cô gái kia xử lý thế nào?”

Khi ấy Lục Bách Phàm trả lời: “Tôi sẽ tự giải quyết.”

Thế nhưng điều anh thật sự muốn làm là đưa cô về nhà, che mưa chắn gió, yêu chiều che chở để cô dựa dẫm, sống an tường hưởng thụ hết một đời này.

Lục Bách Phàm biết tình cảm anh dành cho cô không phải là thứ được tạo nên từng tháng từng ngày, nó là chấp niệm anh mang theo từng đời từng kiếp.

Một đời không đủ để anh yêu cô nên anh yêu cô vạn kiếp luân hồi.