Lục Hàn Đông vốn đang ở nhà xem kịch bản thì bất ngờ nghe thấy phía cổng có tiếng ồn ào, tính bát quái nổi lên nên tò mò ra xem.
Vừa mở cửa liền thấy được đoạn cao trào nhất.
Tử Hi thế mà lại đang cưỡng hôn anh trai của cậu ta?
Là cưỡng hôn đấy! Có cần phải tiến triển nhanh vậy không!?
Lục Bách Phàm chìm đắm trong nụ hôn này rất lâu, mãi đến khi sự mềm mại kia biến mất anh mới luyến tiếc nhìn cô một cái.
Vốn hai người đang ôm nhau, trong ngực lúc này bất ngờ có một vật nhỏ động đậy.
Tử Hi sực nhớ đến điều gì đó, vội vàng đẩy Lục Bách Phàm ra: “Bảo bối, con có sao không?”
Vừa nãy gấp quá cô quên mất Tiểu Bảo còn ở đây.
Lục Bách Phàm bị vợ lợi dụng xong liền hất hủi nhưng một chút cũng không thấy phiền lòng, ngược lại còn rất vui vẻ.
Khẽ đưa mắt nhìn thằng con trai với vẻ mặt như sắp khóc đang được vợ ôm trong lòng, hôm nay trong cũng đáng yêu đấy chứ.
Thời điểm Tử Hi nhìn lại đã không thấy Lâm Trạch Diễn đâu nữa, chỉ có mỗi “con hàng” Lục Hàn Đông đang ho như muốn bể phổi ở cổng.
Một lúc sau tại phòng khách.
Tử Hi đặt nồi lẩu lên bàn, nhìn cái nồi được chia ra một bên đỏ và một bên trắng khiến Lục Hàn Đông khó hiểu: “Này Vịt thối, sao bà lại nấu lẩu uyên ương?”
“Lục tiên sinh không thể ăn đồ cay.” nhận lấy đĩa rau từ tay Lục Bách Phàm, Tử Hi thuận miệng đáp một tiếng.
Thật ra điều này cô cũng chỉ mới biết đây thôi, vì có hôm thấy Lục Bách Phàm ăn cay xong thì bị đau dạ dày.
Lục Hàn Đông nheo mắt, làm ra vẻ mờ ám nói: “Nè Tịch Tử Hi, lúc nãy sao bà lại cưỡng hôn anh tôi?”
Lần trước là vì con nhóc này say nên có thể không tính nhưng rõ ràng lúc nãy rất tỉnh táo nha!
Tử Hi đang xếp đồ ăn lên bàn thì nghe được một câu này, xém chút làm rơi đĩa thịt trên tay, cô quên mất phải cho Lục Bách Phàm một lời giải thích.
“Khụ khụ khụ…cái này cũng là bất đắc dĩ, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với Lâm Trạch Diễn, nhất thời không nghĩ ra biện pháp nên mới làm liều…”
Giải thích xong cô liền quay sang Lục Bách Phàm, hai tay dâng đũa, cúi đầu, một bộ hối lỗi vô cùng thành khẩn: “Lục tiên sinh, xin lỗi vì đã lợi dụng anh, để anh chịu thiệt rồi!”
Lục Bách Phàm nhận lấy đũa từ trong tay cô, giọng điệu cưng chiều dung túng: “Cho phép lợi dụng, chấp nhận chịu thiệt.”
Lục Hàn Đông: “Phụt…” cái thế giới tàn nhẫn này!
Tử Hi: “…” ông chủ cũng thật dễ dãi quá a!
Vì Lục Hàn Đông còn bận lịch trình quay phim, Lục Bách Phàm trên đường đến công ty cũng đã đưa Tiểu Bảo đến trường nên sau khi ăn xong chỉ còn mỗi Tử Hi ở nhà.
Cô ngồi ở phòng khách lấy điện thoại mở ra một cái tài khoản ngân hàng sau đó gửi qua một phần ba số tiền mình vừa nhận được.
Tuổi thơ khốn khó khiến Tử Hi hiểu rõ hơn ai hết cơm ăn áo mặc quan trọng đến thế nào. Thế nên từ những năm có thể kiếm tiền cô đã luôn dành ra một ít gửi đến các trại trẻ mồ côi.
Sau khi tiền được chuyển đi không lâu, cô liền nhận được một cuộc điện thoại.
“Alo~”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ của một người đàn ông: “Về nước rồi?”
Tử Hi vui vẻ trả lời: “Sớm như vậy đã bị anh đoán trúng!”
“Em đấy, lúc nào cũng không làm người khác bớt lo. Ba cũng không quản được em! “
Hai người nói chuyện một lúc lâu, đột nhiên Tử Hi nhớ đến một chuyện: “Bệnh tình của em gần đây hình như đã tốt lên một chút rồi…”
Người đàn ông im lặng một lúc sau đó mới trả lời: “Có thời gian thì đến bệnh viện, anh giúp em kiểm tra.”
Sau khi ngắt điện thoại, Tử Hi có chút việc muốn đến xưởng may một chút.
Trên đường đi cô vô tình phát hiện một công ty địa ốc có quy mô khá nhỏ đang được rao bán.
Ngành địa ốc trong nước vốn không phát triển ổn định, công ty này lại đang trên bờ vực phá sản nếu mua lại chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Sau ba giây suy nghĩ, Tử Hi quyết định mua!
Cô nhờ tài xế chở mình đến dưới công ty sau đó trực tiếp tiến đến quầy lễ tân: “Xin hỏi, tôi muốn gặp giám đốc ở đây.”
Cô nhân viên xinh đẹp rất niềm nở đưa Tử Hi đến tầng cao nhất.
Cộc cộc.
“Mời vào.”
Bên trong, một người đàn ông cao to có màu da đồng khỏe khoắn đang chăm chú làm việc.
“Thưa Tổng giám đốc, cô Tử đây muốn gặp ngài.”
Người đàn ông kia lúc này cũng ngẩn đầu lên, sau đó tiến lại: “Xin chào, tôi là Jonh.”
“Xin chào, gọi tôi Tử Hi là được.” Tử Hi hơi khom người bắt tay với anh ta.
Hai người ngồi xuống chiếc bàn tròn giữa phòng. Qua cuộc trò chuyện cô biết được Jonh mang trong mình hai dòng máu Ý- Trung, ban đầu do thấy được tìm lực của ngành địa ốc trong nước anh ta đã không ngần ngại bỏ hết vốn luyến đầu tư nhưng lại thiếu chút may mắn khiến công ty không thể đi lên.
Vì không muốn nhìn thấy công sức ngần ấy năm đổ sông đổ biển, anh ta quyết định giao lại công ty cho người thích hợp hơn.
Đột nhiên Jonh phấn khích nói: “Khoan đã, tôi nhớ ra cô rồi, nhà thiết kế Thám Hoa!”
Tử Hi nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô không ngờ sẽ có người nhớ đến mình.
Jonh nhìn vẻ bất ngờ của cô liền biết mình đoán đúng: “Tôi có xem qua tin tức một chút, thiết kế của cô quả thật là kiệt tác!”
Dù được khen Tử Hi cũng không tỏ ra kiêu căng, chỉ cười nhẹ đáp: “Anh quá lời rồi.”
Sau khi trò chuyện xong, Jonh tiễn cô đến tận cửa công ty: “Cô Tử, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị hợp đồng, khi nào hoàn tất sẽ gọi cho cô.”