Nô Gia Không Hoàn Lương

Chương 51




Bách Điểu Môn chuẩn bị cho Tô Thanh một cái bình giống như bình rượu, nhưng hiển nhiên bên trong không phải vật gì tốt. Còn không đợi nàng nghĩ ra đối sách, bọn thị nữ đã xông tới, không để nàng có cơ hội phản kháng đã đưa ly rượu tới bên miệng nàng.

Tô Thanh bất đắc dĩ uống xong, trước mắt một trận choáng váng lập tức chìm vào bóng tối. Trước khi mê man, trong lòng nàng nhịn không được thầm mắng một tiếng: "Nữ tử Nhan Oanh Nhi này quả nhiên không hoàn toàn tin tưởng nàng, đến bây giờ lại con mẹ nó chơi ngầm!

Trong lúc hôn mê, Tô Thanh lờ mờ có thể cảm thấy có người loay hoay làm gì nàng nhưng mà đầu óc đau nhức kịch liệt khiến nàng không mở mắt ra được. Bất tri bất giác cũng không rõ đã qua bao lâu, khi tỉnh lại xung quanh một mảnh mờ tối, đưa tay không thấy được năm ngón.

Trong lòng bỗng xông lên cảm giác bất an, Tô Thanh giãy giụa muốn lên tiếng lại phát hiện toàn thân không có nổi một chút khí lực nào chứ nói gì đến há mồm, ngay cả nâng mí mắt cũng lực bất tòng tâm.

Cảm giác sợ hãi chưa từng có bao phủ toàn thân, Tô Thanh thấy lạnh cả người, trong lúc đang mơ hồ có cảm giác bất lực thì nghe một trận ầm ầm tiếng vang.

Tựa như có người bên ngoài xông thẳng vào, thanh âm quen thuộc của Ngọc Phi Giác bởi vì tâm tư xúc động mà có vẻ vặn vẹo quỷ dị: "Nhan Oanh Nhi, ngươi quả nhiên ở chỗ này!"

Trong không gian yên tĩnh tiếng cười của Nhan Oanh Nhi phá lệ bén nhọn giống như dao nhọn đâm vào tai: "A, ngọc lang rất nhớ ta? Oanh Nhi cũng rất nhớ ngươi a... Chỉ là ai ngờ ngọc lang lại bán mạng cho Nhiếp Chính Vương, thật là khiến Oanh Nhi hết sức thất vọng a..."

"Đến cùng là thất vọng vì bán mạng cho bổn vương hay là vì không ngờ sẽ gọi người tới thù mới nợ cũ tính luôn một lượt đây?"

Ngọc Phi Giác xuất hiện là vì Nhan Oanh Nhi ở đây nên Tô Thanh cũng không ngạc nhiên, nhưng mà khi cái thanh âm lành lạnh quen thuộc này rơi vào tai, trong lòng lại không nói nên lời là tâm tình gì.

Cuối cùng Tô Mạc vẫn không ngăn được hắn...

Nếu như lúc này nàng thanh tỉnh chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp khiến Cố Uyên tranh thủ rút lui, nhưng mà bây giờ ngoại trừ chú ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài nàng không thể làm được gì khác.

Nhan Oanh Nhi cười đến run rẩy cả người giống như nghe được chuyện rất buồn cười: "Sợ? Nếu ta sợ ngươi, ta cần gì phải nhọc công dẫn ngươi tới đây? Chỉ là không rõ cái sơn động ở Đồ Châu kia làm lễ ra mắt, ngươi có hài lòng không, Cố sư huynh?"

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt mấy người xung quanh ào ào kinh ngạc, thế cục vốn hết sức căng thẳng, giờ phút này trở nên khó lường.

Liễu Phương Hoa cau chặt lông mày, sắc mặt không vui: "Ngươi gọi ai là sư huynh?"

Nhan Oanh Nhi cười nói: "Liễu sư tỷ, ta với ngươi cùng là đồng môn, thái độ nghi vấn của ngươi thật là khiến sư muội ta trái tim băng giá nha."

Liễu Phương Hoa cả giận: "Ai cùng ngươi là đồng môn!"

Nhan Oanh Nhi nói: "Ngoài Cố sư huynh ra, thiên hạ này còn có rất nhiều truyền nhân của sư phụ, sư tỷ vội vã phủi sạch quan hệ như vậy là không đúng, sao không hỏi Cố sư huynh một chút, hắn nên rõ ràng hơn nhiều."

Nàng vừa nói xong, mấy người trước mặt run sợ, lại thấy một bóng dáng rất quen thuộc với nàng đánh thẳng đến.

Đôi mắt Nhan Oanh Nhi nhoáng một cái, hời hợt hóa giải hơn nửa chiêu thức của hắn, không đếm xỉa tới gắt giọng: "Ngọc lang, đây chính là ngươi không đúng. Tục ngữ nói tu mười năm được cùng thuyền, tu trăm năm được cùng gối. Huống chi ta cùng ngươi có duyên phu thê, ngươi nhẫn tâm hạ sát thủ như vậy quả thật làm ta hết sức đau lòng a..."

Lúc đầu chỉ biết hai người có khúc mắc tình cảm, không ngờ lại có danh phu thê, khiến mọi người ở đây có chút ngạc nhiên.

Nhưng thấy bóng dáng hai người dây dưa cùng một chỗ, Ngọc Phi Giác tạm thời rơi vào thế hạ phong, càng thêm do dự không biết có nên tiến lên hỗ trợ hay không.

"Đều đứng yên đừng nhúc nhích." Đối với ánh mắt của Liễu Phương Hoa, Cố Uyên vờ như không thấy, mắt nhìn người của Bách Điểu Môn bên cạnh cũng chưa hề có động tĩnh gì, trong lòng biết rõ chỉ cần bên hắn hơi có động tĩnh, Nhan Oanh Nhi sẽ ra lệnh sai người hành động, im lặng không lên tiếng dằn xuống những người đang rục rịch muốn lên.

Ánh mắt hắn nhìn ra xa xa rơi vào trên người nữ tử nằm không nhúc nhích trong thạch quan.

Nàng một thân váy dài màu đỏ, phỉ thúy leng keng, nếu không phải trên khuôn mặt còn có chút sinh cơ, suýt nữa đã khiến người ta nghĩ nàng đã chìm vào giấc ngủ vô tận.

Thu hồi ánh mắt, lông mi Cố Uyên khẽ rũ xuống che phủ thần sắc trong đáy mắt.

Từ ngày Bộ Tiện Âm khắp người chật vật chạy đến báo tin nữ nhân này mất tích, hắn lựa chọn cùng Tuân Nguyệt Lâu mỗi người đi một ngả quay ngược trở lại, đến Hoài Châu lại thủy chung không có manh mối nào. Cho đến mấy ngày trước nhận được thư Bách Điểu Môn cho người truyền tới, thậm chí chưa từng có nhiều thời gian an bài, hắn liền ra chỉ thị tới nơi này. Nhìn chung cả đời hắn, chỉ sợ đây là lần duy nhất hắn ra lệnh mà không suy tính đến hậu quả như thế.

Nhưng mà bộ dáng Tô Thanh hiện tại khiến dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng đậm, mơ hồ bất an.

Một tiếng nổ khổng lồ vang lên, Ngọc Phi Giác chật vật ngã trên mặt đất.

Nhan Oanh Nhi mỉa mai nhìn hắn, tràn đầy khinh thường nói: "Ngọc lang, năm đó ngươi chưa từng thắng được ta, công lực hiện tại đã sớm phế hơn phân nửa, chẳng lẽ còn vọng tưởng có thể chiếm tiện nghi ta hay sao? Theo ta thấy, ngươi hận ta như vậy, không bằng đi hận cái chủ tử đến bây giờ cũng không muốn thay ngươi ra tay đi."

Ngọc Phi Giác phun ra một búng máu, âm lãnh nhìn nàng, nói: "Việc riêng của bổn công tử, vốn không cần người khác nhúng tay, ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián."

"Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn sĩ diện như thế." Nhan Oanh Nhi ung dung thở dài, chuyển ánh mắt về phía Cố Uyên: "Người cũng gặp rồi, xem cũng đã xem cẩn thận. Cố sư huynh đã cân nhắc về sau nên làm thế nào chưa?"

Cố Uyên nhàn nhạt hỏi: "Tĩnh kinh tán hay là Ngưng tiên lộ?"

Nhan Oanh Nhi không nghĩ tới hắn còn nói được bình tĩnh như thế, khẽ cau mày, không khỏi có chút hoài nghi có phải nàng quá coi trọng nữ nhân này rồi không. Quan sát thần sắc hắn, đáp: "Cố sư huynh nhãn lực thật tốt, chúng ta đúng là cho cô nương này dùng Ngưng tiên lộ."

Người bị hạ độc này trong vòng một tháng mà không có giải dược sẽ vĩnh viễn mê man trong mộng cho đến khi cơ thể cạn kiệt, suốt đời bất tỉnh.

Thần sắc Cố Uyên vẫn như cũ không chút thay đổi, chậm rãi ngước mắt nhìn Nhan Oanh Nhi, không rõ hỉ nộ: "Nói đi, các ngươi muốn gì."

Nhan Oanh Nhi nghe vậy uyển chuyển cười một tiếng: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là trong tay ta có một bình dược cuối cùng năm đó sư phụ để lại, vì thỏa mãn nguyện vọng của lão nhân gia, chúng ta mới phải ra hạ sách này."

Cố Uyên cười lạnh đến cực điểm, ánh mắt rơi vào bình dược phá lệ quen thuộc kia đã như một cái đầm sâu không thấy đáy: "Khó được sư phụ trước khi chết vẫn không quên ta, chỉ là, ngươi thật xác định chỉ cần ta uống xong lọ thuốc này, các ngươi sẽ có được thứ mình muốn sao? Dù sao đây cũng là thứ các ngươi khổ sở tìm tòi nghiên cứu suốt 10 năm mà vẫn như cũ không hề có tiến triển."

Sắc mặt Nhan Oanh Nhi hơi trắng, cười có chút miễn cưỡng: "Chuyện này không nhọc sư huynh quan tâm."

Trong lúc hai người giằng co nhìn nhau chằm chằm, Liễu Phương Hoa không nhịn được nữa, nhìn Cố Uyên, nói: "Sư huynh, rốt cuộc là thế nào? Bách Điểu Môn không phải đầu sỏ tàn sát cả nhà ta sao? Vì sao lại là sư huynh sư muội rồi?"

Cố Uyên trầm mặc rất lâu, Nhan Oanh Nhi cười lạnh: "Liễu sư tỷ cần phải cảm ơn người phụ thân danh khắp thiên hạ kia của ngươi. Đừng nói là Bách Điểu Môn chúng ta, ngay cả thủ hạ trong Thập Tam đình của Cố sư huynh, làm sao không phải xuất ra từ tay sư phụ?"

Lận Ảnh và Bộ Tiện Âm đứng bên cạnh Cố Uyên nghe vậy, thần sắc hơi ngưng trọng.

Kí ức khi còn bé của bất kì ai trong số bọn họ đều phá lệ xa lạ, nhưng có một loại cảm giác kí ức của bọn họ không có gì tốt đẹp cho nên không có ý muốn tìm tòi nghiên cứu qua. Bất kì ai cũng không nghĩ tới, thế nhưng lại có quan hệ với Liễu Thừa Ân đã bỏ mạng từ mười năm trước.

Nhất thời không ai lên tiếng.

Lô Tuyết Tùng từ đầu đến giờ vẫn chưa mở miệng, đột nhiên nói: "Yêu nữ dũng cảm, làm ra loại chuyện tà ma ngoại đạo này lại còn mưu toan hủy danh dự của sư huynh ta."

"Ơ, thì ra là Lô đại học sĩ cũng ở đây a!" Sắc mặt Nhan Oanh Nhi vốn có chút ngưng trọng, sau khi nhìn thấy Lô Tuyết Tùng lại càng trở nên âm trầm, nở nụ cười quỷ dị, ngoái đầu nhìn lại Liễu Phương Hoa, ánh mắt âm trầm: "Liễu sư tỷ, ngươi thực sự cho rằng phụ thân ngươi là một học sĩ lòng mang thiên hạ giống như trong truyền thuyết sao? A... thân là nữ nhi, chỉ sợ cũng chỉ có ngươi còn chẳng hay biết gì."

Sắc mặt Cố Uyên trầm xuống: "Không cần làm chuyện dư thừa."

Nhan Oanh Nhi thấp giọng phân phó tỳ nữ bên cạnh hai câu, nhìn nàng rời đi, ngoái đầu nhìn về phía Cố Uyên, cười như không cười nói: "Đây cũng không phải chuyện dư thừa gì, chẳng lẽ ngươi hi vọng người kia dù đã chết vẫn có thể đeo cái mặt nạ vạn người khen sao, Cố sư huynh?"

Đôi mắt Cố Uyên nhoáng một cái, thần sắc dần dần trở nên hờ hững.

Tỳ nữ kia trở lại mang theo một thứ khiến người ở đây chỉ cần nhìn một cái sắc mặt liền trắng bệch, duy chỉ có hắn hời hợt liếc qua, đường cong khóe môi càng hờ hững.

Không một chút kinh ngạc, thậm chí không có nửa điểm động dung, giống như là đối với mấy thứ làm người ta chán ghét run rẩy này hắn đã xem quá nhiều, nhiều đến mức chết lặng.

Nhan Oanh Nhi cười đã gần như có chút điên cuồng, nhìn Liễu Phương Hoa, trong mắt có một chút như là khoái cảm trả thù, có đốm lửa trêu tức chớp động: "Liễu sư tỷ, ngươi cũng biết, trong cái lồng sắt này là những thứ gì sao..."