Nô Lệ Của Anh

Chương 16: Chết Là Hết Phải Không?




Cơ thể Ngọc Dao bị va đập vào chiếc xe mà ngã lăn vài vòng ra đất. Cũng may người bên trong xe phản ứng kịp nên đã đạp phanh giảm tốc độ. Nếu không, hôm nay cô đã về chầu với tổ tiên ở dưới rồi.

Người trong xe thấy vậy thì liền chạy ra xem xét tình hình, mọi người thấy tai nạn thì cũng túa lại xem.

Thần kỳ là cô chỉ bị trầy nhẹ, vẫn có thể đứng lên. Ánh mắt đầy căm hận nhìn người đàn ông đang đứng nhìn cô với khuôn mặt lạnh lẽo kia.

" Cô gái, cô có sao không?"

" Để tôi chở cô đi kiểm tra."

Mặc kệ, bỏ ngoài tai sự quan tâm, những câu nói hỏi thăm thì Ngọc Dao vẫn lạnh nhạt, không trả lời.

Đôi mắt như bao phủ những tia giận dữ, ôm cánh tay bị thương nặng nhất, lết từng bước khó khăn đi tới chỗ Mặc Tử Lâm. Từng bước là từng tiếng chuông vang lên phát ra từ dưới cổ chân. Cô dừng lại ngẩng mặt đứng đối diện với anh.

" Tôi còn sống...Giờ thì anh tha cho hai cha con họ được chưa?" Giọng cô nhỏ đi, thều thào đến yếu ớt.

Mặc Tử Lâm không đáp, trái lại còn cười khẩy, bày ra vẻ mặt khinh bỉ. Rồi xoay lưng bỏ đi.

Lạnh giọng nói " Theo về."

Ngọc Dao ấm ức, nhẫn nhịn cơn đau mà bước đi, đôi chân trần chỉ còn một bên, chiếc bên kia bị tuột ra từ khi nào.

Mọi người đứng xung quanh thấy cô như vậy thì lại xì xào bàn tán. " Cô gái đó hình như có vấn đề về thần kình à?"

Nghe những lời nói thoáng qua, Ngọc Dao cũng chỉ biết gượng cười, lết thân xác uể oải đang đau nhức theo sau anh.

Ở phía đối diện con đường. Một người trung niên ăn mặc kín người, đeo kính đen, đội mũ chùm kín mặt như sợ ai đó nhận ra mình. Cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngọc Dao, rồi liếc nhìn Mặc Tử Lâm đầy căm hận, hai tay siết chặt, miệng đay nghiến phát ra ba từ " Cứ đợi đấy."

Ngọc Dao theo sát anh, cơ thể như đã thấm mệt, bước đi không vững sắp ngã xuống tới nơi. Ánh nhìn càng trở nên nhạt nhoà.

Hai cha con kia được xoá hết nợ, nhưng cuộc đời sau này thì không chắc được. Một người mù và một người bị què tay chân, thật khó mà sinh tồn.

Ngọc Dao yếu ớt, cuối cùng cũng cầm cự được đến chỗ chiếc xe, đang định mở cửa đi vào thì bị Mặc Tử Lâm hất tay ra, gằn giọng nói:

" Đi bộ cho tôi."

Ngọc Dao cũng chỉ biết cười nhạt, không nói năng gì mà im lặng bước đi.

Cảnh Thiên muốn chạy đến xem tình trạng của Ngọc Dao, cậu rất lo lắng nhưng bị Mặc Tử Lâm dằn mặt không cho phép.

" Kẻ nào dám giúp đỡ cô ta. Đánh gãy chân."

Chiếc xe lăn bánh chầm chậm đi sau Ngọc Dao. Cơ thể thê thảm đến đáng thương bước đi trên đường khiến ai cũng để ý, giơ tay chỉ trỏ rồi bàn tán.

Nhưng nhận ra người trong xe là Mặc Tử Lâm, thì lại co rúm khiếp sợ mà đi nhanh qua.

Tử Lâm không rời mắt khỏi cô, vừa nhìn vừa nghĩ " Ông ta chắc chỉ quanh quẩn trong thành phố này thôi. Nếu thấy con gái cưng của ông ta thảm hại như thế này, thì chắc chắn sẽ lộ diện ngay thôi."

Như đoán ra được suy nghĩ. Cảnh Thiên ngồi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

" Ông ta là một sát thủ có IQ cao, sẽ không đơn giản mà xuất hiện ra để chúng ta tóm gọn dễ dàng như vậy đâu. Hơn nữa Ngọc Dao đang rất yếu, còn chưa kịp để ông ta ra mặt thì có lẽ cô ấy đã sớm quy tiên rồi."

Vừa mới dứt lời thì Ngọc Dao lập tức ngã ra đất, hai mắt nhắm nghiền lại nằm bất động.

Thấy vậy, Tử Lâm lập tức lao ra nhanh chóng, vẻ mặt thoáng qua sự lo lắng. Dù trong chốc lát nhưng Cảnh Thiên hình như đã nhìn ra được gì đó, trong lòng bắt đầu trỗi lên nỗi phức tạp.

" Đúng là phế vật." Mặc Tử Lâm tức giận nhìn cô mắng chửi.

Nhưng vẫn bế cô lên đưa vào trong xe. Bề ngoài thì tỏ ra tàn nhẫn nhưng bên trong lại trái ngược. Anh để cô ngồi lên đùi, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn đầy vết thương kia vào chặt trong lòng. Một ánh nhìn đầy dịu dàng.

" Gọi bác sĩ đến. Sau khi trở về, ông ta phải có mặt ngay đó cho tôi."

Tên lái xe nhận được lệnh thì gật đầu đáp lại " Vâng!"

Một lúc sau, cơ thể cô bắt đầu nóng lên. Xuất hiện ảo giác mở miệng nói trong mơ hồ.

" Mặc Tử Lâm, tôi sẽ giết anh."

Nghe được câu này, anh nhíu đôi lông mày lên khó chịu, khẽ cười nhếch " Trong mơ mà còn muốn giết tôi sao?"

"Tử Lâm, hình như cô ấy sốt rồi." Cảnh Thiên lo lắng lên tiếng.

Anh liếc xéo nhìn Cảnh Thiên, vẻ mặt có chút khó chịu, giọng nói như đang thăm dò " Sao đột nhiên lại quan tâm cô ta như vậy? Tôi còn tưởng cậu có trái tim băng? Thích cô ta rồi sao?"

Cảnh Thiên vội phủ nhận " Không, tôi chỉ sợ cô ta chết, ông ta sẽ không xuất hiện."

" Biết như vậy thì tốt, tôi không mong cậu sẽ động lòng với cô ta đâu." Giọng nói của anh lạnh lẽo đến khiếp sợ, như một lời cảnh báo.

" Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ thích cô ta."

Đương nhiên đây không phải là lời nói thật lòng của Cảnh Thiên.
Nhưng với Ngọc Dao thì khác. Chính câu nói này như đã thức tỉnh cô, kéo cô về thực tại. Không biết do thể lực tốt hay do cơn sốt khiến cô vô tình mà nghe được. Vốn đang rất có thiên cảm với Cảnh Thiên, nhưng ai ngờ cậu cũng chỉ đang lợi dụng cô mà thôi.

Trái tim nhỏ một thiếu nữ như bị sát muối, xót xa đến tột cùng, lòng thầm oán trách. "Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy? Gieo cho tôi hi vọng rồi lại tự tay dập tắt nó... Thật độc ác."

Đôi mắt nhắm chặt, đôi môi run rẩy, những giọt lệ chảy ra ướt đẫm đôi mi. Đột nhiên cô lại muốn chết...chết là hết phải không...?