a anh không hề yêu tôi, chẳng qua thấy tôi sạch sẽ hơn những người khác, vừa ngoan hiền lại dễ bảo, đôi khi có thể bỏ rơi bất cứ lúc này...giống hệt với bây giờ. Anh có thấy đúng không?"
Đôi mắt anh nhìn cô như đang bao phủ bởi những tia máu đỏ ngầu, nghiến răng đầy giận dữ.
" Loại đàn bà giả tạo, dơ bẩn, ngu dốt như cô mà cũng dám nói với tôi những điều đó sao?"
" Ít ra tôi còn sạch sẽ hơn anh ở chỗ là chưa bao giờ nói dối, không lợi dụng tình cảm người khác, cũng chưa từng làm ba cái chuyện đồi bại đó."
Ngọc Dao nói như hét vào mặt Tử Lâm.
Anh nhíu mày định giơ chân đạp vào người cô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bi thương đến đau lòng kia thì lại thôi.
" Anh định đánh tôi nữa sao? "
" Đánh làm gì loại đàn bà như cô? Chỉ làm bẩn giày. Tôi hỏi cô một lần nữa, cô có uống thuốc phá thai không?"
Ngọc Dao ngậm ngùi vẫn c.ương quyết nói: " Tôi không uống." Nhưng rồi giọng nói đầy ấm ức " Tôi không biết cô ta."
" Lại là cô ta? Cô ta là ai? "
" Tôi...Tôi không biết."
" Âm Ngọc Dao. Đừng có giỡn mặt với tôi."
Khoé mắt cô lại chảy ra hai hàng lệ, cô cũng muốn biết lắm chứ, nhưng chỉ nhớ ả nói là hôn thê chứ đâu có nói tên.
Ngọc Dao im lặng hồi lâu, cô không muốn thêm nữa, có nói anh cũng vậy, đều bị phản bác, vậy thì tốn công như vậy làm gì? " Thôi bỏ đi!..." câu nói hững hờ nghe giống như chịu quá nhiều tuyệt vọng.
Một con người cố chấp thật khó nói.
Tử Lâm cũng không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào cơ thể dơ bẩm thê thảm kia, ánh mắt trầm đục như nghĩ ra được điều gì đó trong đầu, và đưa tay vào trong túi móc ra một con dao nhỏ, nó có mũi nhọn giống như dùng để điêu khắc, đưa ra đi về trước mặt cô, ngồi xổm xuống.
Không nói một lời mà cầm cổ chân cô kéo ra.
" Anh...anh muốn làm gì?"
Cô sợ hãi, vẻ mặt đầy hoang mang nhìn vào đôi mắt vô tình kia.
Anh cười lạnh " Khắc chữ."
" Khắc chữ?" Cô vội lắc đầu " Anh giết tôi đi, anh đâu cần phải làm như vậy chứ?"
" Ai nói không cần, rất cần là khác. Khắc lên để nói với cả thế giới này biết, cô là của ai."
" Không, tôi không muốn."
Ngọc Dao cố gắng thu chân về, nhưng bị anh bóp chặp đến đau nhức, cặp mắt như toé ra lửa mà nhìn thẳng vào cô, mắng lớn " Làm loạn đủ chưa?"
Ngọc Dao im bặt, cúi xuống cắn chặt môi đến toang cả máu, từng giọt lệ cứ chảy ra nhỏ xuống mu bàn tay đang siết chặt gấu áo, lòng thầm oán trách " Tại sao chứ? Sao lại đối xử với tôi như vậy...Cơ thể tôi cũng biết đau mà."
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn không còn làm loạn nữa, anh cũng thôi, im lặng và đưa đầu mũi dao nhọn tiến về đùi trắng nõn kia.
Liếc nhìn theo mũi dao sắp chạm đến da thịt mình, đôi mắt long lên đầy sợ hãi, theo phản xạ mà đột nhiên dùng hai tay đẩy mạnh anh ra sau, rồi chống tay đứng dậy muốn bỏ chạy ra phía cánh cửa kia.
Tử Lâm bị chính hành động này của cô làm cho nổi giận hét lớn tên cô.
" Âm Ngọc Dao."
Còn chưa kịp đi được mấy bước thì cô bị một lực cánh tay từ phía sau, kéo cơ thể cô ngược lại, bị mất đà mà ngã ngược ra sau, đầu đập vào thanh giường
Bốp!
Đầu cô choáng váng lảo đảo, cú va đập làm bị thương máu từ trán chảy ra, qua con mắt khiến tầm nhìn bị giảm đi, toàn thân mất sức đổ ạch xuống sàn nhà.
" Chạy ư? Cô nghĩ có thể chạy khỏi tôi được à? Âm Ngọc Dao?"
Giọng nói lạnh lẽo không một chút thương cảm, thật khiến người ta lạnh buốt sống lưng.
Anh đi đến ném cho cô một cái giẻ lạnh giọng " Đau thì ngậm lấy nó."
Nhìn cái dẻ, rồi đưa bàn tay run rẩy ra cầm lấy, nước mắt lại không thể tự chủ mà ứa ra, giọng nói nghẹn ngào đau thương " Tôi xin anh, buông tha cho tôi đi..."
Anh im lặng không nói, cũng không thèm đếm xỉa tới cô nữa.
Con dao không có mắt, anh vô tâm, vô tình, không một chút cảm xúc, ích kỷ chưa bao giờ nghĩ cho cô.
" Đ...đừng mà..Aaaaa..."
Tiếng kêu rên rỉ đau đớn vang lên, đùi cô bị anh dùng tay ghì chặt lại, từng mũi dao đâm vào rồi di chuyển như đang khiêu vũ trên da thịt trắng không tì vết kia. Đi tới đâu là phía sau những giọt màu đỏ chảy ra tới đó.
Anh đang khắc gì đó lên trên đùi của cô.
Cơn đau không ngừng truyền đến khắp cơ thể. Thà một lần đâm chết, còn nhẹ nhàng hơn so với sự hành hạ tàn nhẫn này của anh.
Móng tay cào dưới sàn đến bật cả móng, máu in lại dấu vết, miệng ngậm chặt miếng giẻ anh vứt cho cô, nước mắt cứ như là đang rửa mặt.
Miếng giẻ đột nhiên tuột ra khỏi miệng, tiếng nói cất lên bi thương, nghẹn đi bởi nước mắt " Tôi cầu xin anh. Thật sự rất khó chịu. Anh giết tôi đi."
" Giết cô thì quá dễ dàng, tôi sẽ hành hạ chiếm đoạt cô cho tới khi ông ta xuất hiện. Không xuất hiện thì tôi sẽ bắt cô sinh con, chơi đùa cô đến khi tôi chán mới thôi."
" Sinh con ư?" Cô chợt cười nhạt " Tôi sẽ không sinh cho anh, tuyệt đối sẽ không."
Gương mặt anh đen lại ngay lập tức.
Bất ngờ anh vứt con dao ra, bế cô vào lòng rồi ném lên trên giường, không nói một lời xé đi chiếc áo đang mặc trên người cô, cởi chiếc quần đang mặc trên người kéo xuống. Cô biết anh muốn làm gì, nhưng cơ thể quá yếu, bất lực mà nằm im, mặc cho anh hành hạ.
Cơ thể anh điên cuồng, chiếm đoạt cơ thể cô như một con dã thú hoang tàn.
Mặc Tử Lâm không ngừng luận động, mỗi cú thúc đều chạm tới nơi sâu của tận cùng, khiến cho Ngọc Dao đau đớn xanh trắng mặt mày. Bị anh giày vò trên giường, cơ thể cô như một con búp bê vô hồn, khoé mắt chảy ra những hàng nước mắt đã quá quen thuộc.
Anh nhìn tấm thân nhỏ bé dưới cơ thể mình giống như đang phát tiết, càng lúc càng gia tăng sức lực, bóp lấy eo cô, mỗi lần di chuyển lại như muốn đem hạ thân cô xé rách ra, cuối cùng không nhịn được mà ngất đi.
" Tử Lâm...anh có sợ mất tôi không?"
Đôi mắt nhắm nghiền chảy ra giọt lệ cuối cùng, cánh môi bị cô cắn lúc nãy chảy ra túa máu đỏ tươi, dòng máu ấm nóng chảy chầm chậm từ môi cô rồi trượt dần xuống xương quai xanh.
Một đôi chân, phía trên đùi đẫm máu kia rộ ra ba chữ " Mặc Tử Lâm." Đây là tác phẩm do chính tay anh tạo ra.