Nô Lệ Của CEO

Chương 37




Cho đến khi tôi không thể ngăn mình được nữa, tôi nhanh chóng đứng dậy và chạy đến gần nhà vệ sinh, tôi thậm chí còn nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Lục Doanh khi tôi đứng dậy đi vào trong phòng vệ sinh.

Nhưng khi tôi vào nhà vệ sinh, không có gì được nôn ra cả, không hiểu sao tôi cảm thấy khó chịu và vẫn cảm thấy buồn nôn.

"Cậu đang có thai sao?" Mắt tôi mở to khi tôi nghe thấy một giọng nói đằng sau lưng tôi.

Tôi lập tức lau đi đôi môi ướt át của mình rồi từ từ nhổm người dậy đối mặt với cô. "Lục Doanh chuyện gì vậy?"

“Cha của đứa bé là ai” Môi tôi run lên vì những câu hỏi của cô ấy, tôi chỉ nhìn vào mặt cô ấy, khi cô ấy đứng khoanh tay trước mặt tôi. Khuôn mặt của cô ấy giống như những gì tôi đã thấy trước đó, khuôn mặt cô ấy dường như nhuốm màu nghi ngờ, tức giận và thù hận. "Nói cho tôi biết đi, Yên Nhi. Ai là cha của cái thai của cô!?" giọng điệu của anh ấy cao vút như thể anh ấy muốn tôi thú nhận.

“Sở-“ Tôi chưa nói hết câu thì cảm thấy một cái tát mạnh vào má tôi.

"Đi theo tôi”

”Tôi nói cô đi theo tôi, tôi cần nói chuyện với cô Yên Nhi"

Chúng tôi đi về phía chiếc bàn mà chúng tôi đã ăn khi nãy, tôi thở dài. Tôi bắt đầu phá vỡ sự im lặng. "Lục Doanh, tôi xin lỗi."

“Cô cho rằng tôi không biết những chuyện cô và chồng tôi bao lâu này hay sao? Tôi ngẩng đầu lên khi nghe những gì cô ấy nói. "Tôi đã không nói chuyện với cô trước. Bởi vì tôi tin tưởng cô, nhưng tôi đã sai, tôi đã sai khi tin tưởng cô."

“Lục Doanh, tôi không-“

“Chưa đủ sao, Yên Nhi? Sự giúp đỡ tôi dành cho cô khi cô ở một mình vẫn chưa đủ sao? Việc tôi trở thành bạn của cô vẫn chưa đủ sao? Điều đó vẫn chưa đủ hay sao Yên Nhi. Đến cả Sở Nhiễm mà cô cũng muốn cướp của tôi?"

Nước mắt bắt đầu đọng trên mắt tôi, giọt nước mắt của mà tôi đã giữ từ lâu, giọt nước mắt làm tan nát trái tim tôi. "Tô biết một từ xin lỗi là không đủ, Lục Doanh. Nhưng tin tôi đi, tôi không biết. Tôi không cố ý phải lòng anh ấy đâu."

“Đủ rồi, Yên Nhi. Quá đủ rồi. Cô đừng nói dối nữa”



Chính mắt tôi nhìn thấy cô ấy cố gắng lau nước mắt, sau đó cô ấy lấy chiếc túi xách gần đó từ chỗ ngồi của mình.

Cô ấy lấy một tờ giấy và một cây bút và bắt đầu viết lên đó. Tôi không biết cô ấy đang viết gì, tôi không biết cô ấy đang lên kế hoạch gì, nhưng tôi có linh cảm xấu về điều đó.

“Tôi chỉ nghỉ ra một cách tha thứ cho cô thôi, Yên Nhi. Tôi sẽ quên tất cả tội lỗi của cô, tôi sẽ quên tất cả mọi thứ."

“Thật sao. Làm thế nào Lục Doanh”

“Cô sẽ không huỷ hoại hạnh phúc của một gia đình đúng không Yên Nhi” Tôi thấy nụ cười toe toét của cô ấy khiến ngực tôi run lên.

Tôi nuốt nước bọt khi anh từ từ mở mảnh giấy trên bàn, sau đó tôi thấy đó là một tấm séc có năm trăm nghìn USD. Mắt tôi mở to trước những gì tôi nhìn thấy, tôi nhìn cô ấy, cho đến khi cô ấy nói lại.

“Phá bỏ cái thái của cô đi”

Tôi cảm thấy một cảm xúc hỗn độn, một sự tức giận đan xen bao trùm lấy trái tim tôi, tôi muốn tát cô ấy một cái vì những lời cô ấy nói nhưng tôi không thể, vì dù thế nào đi nữa, tôi cũng là người làm sai, tôi vẫn tôn trọng cô ấy.

Tôi biết rằng đây là giải pháp tốt nhất bây giờ, nhưng tôi cũng không thể từ bỏ con tôi. Nó là hy vọng duy nhất của tôi hiện giờ.

"Yên Nhi, nếu cô thực sự coi tôi như là người bạn, cô sẽ làm điều này cho tôi chứ."

“Lục Doanh hiện tại cô chưa làm mẹ, nên cô không hiểu những gì cô đang nói, đến khi cô làm mẹ rồi cô sẽ hiểu.”

Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng trước khi đi, tôi lấy tấm séc mà cô ấy đặt trên bàn khi nãy, rồi tôi nói lại. "Dù sao cô cũng đã cho tôi, tôi liền nhận." Rồi tôi vội bước đi.

Kể từ ngày hôm nay, tôi không có bạn bè. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ quên đi những người đã làm tổn thương tôi, chà đạp lên nhân cách của tôi.

Với sự cuồng nhiệt và việc vung tiền liều lĩnh của cô ấy, tôi sẽ rời khỏi nơi này và bắt đầu một trang mới mới của cuộc đời mình ở một đất nước khác, một thành phố khác và cả con người khác.