Nô Lệ Của CEO

Chương 47: Ngoại truyện: Đi công viên




Ngày hôm sau, như đã hứa với Tiểu Bảo, tôi đã đưa họ đến vườn bách thảo vui chơi vì tôi biết Yên Nhi rất thích hoa. Tôi thậm chí còn không nói cho cô ấy biết những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, bởi vì tôi biết điều đó nó chỉ khiến cho cô ấy lo lắng và sợ hãi và bất an hơn khi nghe mọi chuyện, nên tôi đã quyết định giữ bí mật chuyện đó với cô ấy.

Khi chúng tôi đến địa điểm chúng tôi chọn, tôi nhìn thấy nụ cười của hai mẹ con khi họ tay trong tay đi dạo. Và tôi, chỉ luôn phía sau, để ngắm nhìn họ.

Tôi đã nghỉ nếu Thu Thanh còn sống. Có lẽ bây giờ chúng tôi cũng sẽ hạnh phục như vậy. Có khi chúng tôi cũng đã có một đứa bé như Tiểu Bảo.

Tôi vội lắc đầu để rũ bỏ nổi đau của quá khứ. Đã sáu năm trôi qua kể từ ngày bạn gái tôi rời đi. Cô ấy qua đời vì mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo. Tôi không thể chấp nhận được sự thật rằng cô ấy đã ra đi. Nên tôi nghĩ đến việc đến một nơi khác bắt đầu lại mọi chuyện và San Francisco là lựa chọn của tôi khi đến đây để tìm kiếm lại linh hồn đã mất và một trái tim đã chết của chính mình.

Nhưng khi tôi gặp Yên Nhi, tôi đã bị ấn tượng bởi sự kiên cường của cô ấy. Tôi đã nghĩ mình là người đã trải qua thời gian khó khăn nhất, nhưng khi biết quá khứ của cô ấy còn khó khăn và nặng nề hơn hơn tôi rất nhiều. Tôi rất ngưỡng mô và khâm phục một người phụ nữ mạnh mẽ và kiên cường như cô ấy.

Vì vậy, tôi muốn kết bạn và làm quen được một người như cô ấy. Và tôi nghỉ mình đã thực sự đúng đắn khi làm điều đó, nên bây giờ chúng tôi mới có thể ở đây, tôi không muốn cô ấy rời khỏi tầm mắt của mình khá lâu, nó giống như chúng tôi đang trong một mối quan hệ với nhau vậy.

Tôi biết mình không nên có tình cảm hay thích cô ấy, tôi không biết mình có hy vọng để thổ lộ trái tim tôi với cô ấy hay e. Hay là tôi thổ lộ những tình cảm của mình với cô ấy ngay sau chuyến đi này? Đù bị từ chối hay được chập nhận. Chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy hạnh phúc là tôi đã mãn nguyện rồi.

“Hạ Tuy sao anh đi chậm vậy.” Tôi nghe Yên Nhi nói khi đang nhìn về phía tôi.

Tôi thầm cười rồi nhanh chóng chạy đến chỗ họ đang đứng, tôi nắm lấy bàn tay bé nhỏ còn lại của Tiểu Bảo, bạn tay kia của thằng bé đang được Yên Nhi nắm lấy. Nếu người ngoài nhìn vào chúng tôi, chúng tôi giống như một gia đình vậy.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định ngồi trên một chiếc ghế trong vườn bách thảo nó được bao quanh bởi những bông hoa. Tiểu Bảo đang ngủ ngon lành trong lòng mẹ, sau một ngày vui chơi. Trong khi Yên Nhi đang vuốt tóc cho thằng bé.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Yên Nhi. Tôi không biết điều gì đã thôi thúc tâm trí của tôi khiến tôi thổ lộ lòng mình với Yên Nhi.

“Yên Nhi” tôi nói

“Hmm” cô ấy quay lại nhìn vào mắt tôi.

“Nếu cô có một cơ hội cho Tiểu Bảo một người bố, cô có đồng ý hay không.”

Tôi muốn tự đấm mình một cái vì những gì mình đã nói, nhưng tôi không thể rút lại lời nói của mình vì tôi đã nói ra rồi.



“ Tôi rất vui khi Tiểu Bảo và tôi như thế này", cô nói khi nhìn con trai vuốt tóc thằng bé.

“Nếu tôi nói, tôi muốn làm bố của thằng bé, muốn được tìm hiểu, muốn được quan tâm, và muốn chăm sóc cho hai mẹ con, cô sẽ cho tôi một cơ hội chứ để thực hiện những điều đó hay không.”

Yên Nhi nhanh chóng quay sang tôi và tôi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt cô ấy. Tôi biết những lời tôi nói rất ngạc nhiên bởi vì ngay cả tôi cũng ngạc nhiên bởi những gì tôi nói. Nhưng tôi chỉ nói những gì tôi nghỉ trong lòng. Tôi thật sự muốn chăm sóc cho hai mẹ con vô ấy.

"Vì điều gì anh lại muốn, Hạ Tuy. Tôi đã có một đứa con rồi. Vì điều gì anh lại thích một người như tôi."

Bầu không khí bắt đầu im lặng, trong nó thật nặng nề

Tôi cười thành tiếng để phá vỡ bầu không khí xấu hổ của chúng tôi.

"Đùa thôi, Yên Nhi. Cô đừng quá nghiêm túc chứ,"

Tôi vội vỗ vai cô ấy để xua đi bầu không khí nghiêm túc xung quanh hai chúng tôi. Tôi không muốn vội vàng, tôi cũng không muốn nghe những gì cô ấy nói ngay lập tức.

"Nhưng, Hạ Tuy," tôi nhìn vào mặt cô ấy khi cô ấy nói.

"Tôi rất biết ơn vì đã gặp anh. Tôi nợ anh rất nhiều vậy nên tôi sẽ thử mở lòng với anh." Cô ấy nói với một nụ cười khiến tâm trạng tôi thực sự nhẹ nhõm. Những lời nói của cô ấy như làm một tia sáng bùng lên trong tôi

"Nhưng không phải bây giờ," cô ấy nói thêm,

Tôi tiến lại gần chỗ cô ấy đang ngồi và tôi lập tức nắm lấy tay cô ấy

“Cô không cần vội đâu, Yên Nhi. Tôi vẫn luôn ở đây, sẳn sàng đợi cô dù phải mất bao lâu đi nữa.”

“Cảm ơn anh. Hạ Tuy.” Rôi rất cảm kích anh ấy khi anh ấy đã thông cảm cho tôi.