Nô Lệ Của CEO

Chương 74




Hai năm sau

Hai năm trôi qua, nhiều thứ đã thay đổi, nhiều thứ tưởng chừng như đã quên lại khắc cốt ghi tâm trong tim.

Tôi đã học cách tha thứ, tôi đã học cách hiểu và cởi mở để chấp nhận tha thứ cho những người đã làm tổn thương và hủy hoại nhân phẩm của tôi.

Sau vài năm trải qua đau khổ tôi tưởng chừng như nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng tôi cũng hạnh phúc đón nhận những điều, những vấn đề ập đến với cuộc đời tôi có đau đớn hay khó khăn đến đâu, tôi vẫn có thể mỉm cười, chiến đấu với những thử thách mà cuộc đời đưa ra cho mình.

Đôi khi cuộc đời sẽ không như bạn mong muốn.

Đôi khi, có những người sẽ thực sự biến mất và rời xa để chúng ta có thể gặp được người sẽ lấp đầy khoảng trống và nỗi đau trong tim mình. Nhưng cho dù bạn phải đối mặt với những thử thách những đau đớn như thế nào, đừng bao giờ bỏ cuộc. Đừng bỏ cuộc. Bởi vì theo thời gian, khi bạn mở mắt ra, một ánh sáng tươi đẹp sẽ hiện ra trước mắt bạn và bạn có thể tự nhủ rằng, tôi sẽ ổn thôi, tôi có thể vượt qua nỗi đau này, tôi sẽ vượt qua với mọi vấn đề trong cuộc sống, tôi có thể vượt qua bài kiểm tra mà Chúa đã thử thách tôi và .Tôi là người có thể đối mặt với những vấn đề trong cuộc đời của mình.

Khi tôi chầm chậm bước đến gần mộ anh, tôi không thể không mỉm cười khi nhìn vào hình ảnh trên bia mộ. Người đã từng làm cho trái tim tôi rung động.

Tôi quỳ xuống trước bia mộ anh đặt bông hoa tôi đang cầm trên tay rồi khẽ mỉm cười.

“Chào anh, lâu rồi không gặp? Anh có khoẻ không, em xin lỗi vì hôm nay em mới đến thăm, em có rất nhiều việc phải giải quyết. Nên không thu xếp thời gian được, anh tha thứ cho em nhé."

Tôi ngồi xuống bên mộ anh, đưa tay nhỗ những cây cỏ mọc um tùm trên bia mộ, rồi tôi mở miệng nói.

“Em biết dù bây giờ anh đang ở đâu, anh cũng mừng cho em phải không. Em biết anh sẽ tự hào về em về những gì mà em đã đạt được." Tôi cười nhạt.

"Yên Nhi, em còn muốn ở đấy bao lâu nữa? Chúng ta sắp bị trễ giờ rồi" Tôi quay đầu về phía giọng nói mà tôi nghe thấy cách chỗ tôi đang ngồi không xa.

Tôi thấy Lục Doanh đang dựa vào xe của cô ấy. Cô ấy chỉ vào đồng hồ của mình, như đang ám chỉ chúng tôi sắp trễ giờ. Tôi mỉm cười vì cô ấy có vẻ còn phấn khích hơn cả tôi. Tôi quay lại nhìn tấm bia mộ bên cạnh.

“Em phải về rồi, Lục Doanh cô ấy hối em rồi, sau này có thời gian, em sẽ lại đến thăm anh nhé. Tạm biết anh!” Tôi nói.



Tôi đứng dậy và nhanh chóng đi về phía Lục Doanh.

Cô ấy có vẻ tức giận vì sự chậm chạp của tôi nên tôi đành cười thật tươi với cô ấy.

“Đừng có chế diễu chị, Yên Nhi. Chúng ta sắp trễ giờ rồi đấy.” Tôi suýt phì cười vì những gì cô ấy nói, nhưng tôi chỉ lờ nó đi.

Chúng tôi cùng lên xe. Khi chiếc xe chúng tôi đang lái rời khỏi nơi chúng tôi đang ở, tôi không thể không quay đầu nhìn lại nghĩa trang đang ở phía sau, nó ngày một xa dành.

Tôi đến thăm nơi này để gặp gỡ người đã từng khiến trái tim tôi thổ thức.

Sau đó tôi bí mật, nhìn khuôn mặt của Lục Doanh khi cô ấy đang bận nói chuyện điện thoại.

Tôi chợt mỉm cười khi thoáng thấy khuôn mặt cô ấy.

Ai có thể nghĩ rằng người phụ nữ này là nguyên nhân khiến tôi bị tổn thương trước đây? Ai có thể ngờ rằng sau tất cả mọi chuyện cô ấy vẫn là một người bạn của tôi.

Đúng vậy, thật khó. Thật khó để tha thứ ngay cả khi cô ấy là chị gái của tôi. Sau này, cô ấy đã thừa nhận với tôi rằng cô ấy đã lấy được chiếc usb có video từ Tiêu Á, một người đồng nghiệp cũ của tôi, người sau này đã từ chức rời công ty của Sở Nhiễm vì cảm giác áy náy. Tiêu Á đã thừa nhận lấy trộm nó từ máy tính xách tay của Sở Nhiễm khi đang dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc lại cho Sở Nhiễm. Ban đầu anh ấy muốn lấy nó để tống tiền Lục Doanh. Và Lục Doanh vì tình yêu và trong cơn giận của mình, Lục Doanh đã chuộc lại cái USB đó, sau đó dùng nó đe doạ Sở Nhiễm phải làm theo ý muốn cô ấy.

Những thứ này dường như vô giá trị đối với tôi trong những ngày đó. Tôi chỉ muốn quên đi tất cả nỗi đau và không phải đối mặt với những người làm trái tim tôi tan nát. Nhưng không phải ai tôi cũng có thể tha thứ? Cũng phải mất hơn một năm Lục Doanh mới được tôi tha thứ. Có lúc tôi nghỉ cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cô ấy. Nhưng trên người cô ấy vẫn đang chảy dòng máu của cha tôi. Dòng máu chảy trên người cô ấy khiến tôi không thể nào phỉ nhận. Tôi đã tha thứ cho cô ấy, cho cô ấy một cơ hội sửa sai. Và cô ấy cũng đã tha thứ cho những việc tôi đã làm tổn thương cô ấy.

“Lục Doanh” Lục Doanh ngừng nói chuyện điện thoại và ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi mĩm cười rồi xít đến gần cô ấy hơn, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô ấy vào vòng tay của tôi, trao cho cô ấy một cái ôm ấm áp.

"Cảm ơn, cảm ơn vì tất cả. Cảm ơn chị vì sau tất cả mọi chuyện đã không từ bỏ em." Tôi có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên của cô ấy vì những biểu hiện của cô ấy, nhưng dù vậy cô ấy vẫn mở rộng vòng tay với tôi.