Nô Thê

Chương 30:Chap 30: Cô ấy còn khổ hơn cô




Phòng họp cổ đông ở trên tầng cao nhất. Chính vì vậy mà bên ngoài được canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Hạ Ân ngồi chờ mãi cũng chán, cô liền đi dạo xung quanh ngắm cảnh. Chỉ tiếc là đằng sau Phong theo sát cô không rời một bước. Chắc là anh ta rút kinh nghiệm lúc trước để cô trốn nên bây giờ cứ dõi mắt theo cô không rời. Đi ra sau khuôn viên, trước mắt cô chính là bãi biển nhân tạo xanh ngắt, đúng là mùi của thiên nhiên có khác. Tâm trạng của cô bây giờ rất vô cùng thoải mái.

Đột nhiên phía trước có ai đang bị lôi kéo, Hạ Ân rất khó hiểu muốn đi tới xem. Nhưng Phong đã nhanh nhẹn túm lấy tay của cô kéo lại. Anh ta đang rất nhanh phát hiện ra nguồ đàn ông kia là Bạch Tiêu. Hiện tại, Mặc Thần đang đối đầu với Bạch Tiêu. Nếu để cho Hạ Ân tiếp xúc với hắn ta thì e rằng mạng của Phong cũng chẳng giữ nổi.

\- Hắn là người nguy hiểm, cô nên tránh mặt thì hơn.

Hạ Ân nghe vậy thì cùng với Phong lấp vào trong bụi rậm gần đó. Bạch Tiêu lúc này đang tức tối nắm lấy tay của một cô gái. Hạ Ân lướt qua, trông thấy cô ấy rất đẹp. Chỉ tiếc là, gương mặt nữ thầm kia lại có vết bầm tím trông rất thảm thương.

Giọng của Bạch Tiêu tỏ ra vô cùng chán ghét khi nói với cô ấy.

\- Tốt nhất là cô ở yên đây cho tôi. Nếu để tôi phát hiện cô chạy trốn, tôi sẽ lột da cô! Rõ chưa?

Vừa nói anh ta nắm lấy mái tóc dài của cô gái ấy kéo lại phía sau. Hạ Ân nấp bên này trông thấy rất tức tối. Cô muốn xông ra ngăn cản nhưng lại bị Phong giữ lại không cho ra. Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có tên đàn ông đối xử với phụ nữ như vậy? Tên đó không khác gì cầm thú đáng chết!

Cô gái đó bị hạ nhục như vậy thì chỉ biết khóc rồi gật đầu lia lịa. Bạch Tiêu hừ lạnh hất cô gái đó xuống đất rồi bỏ đi. Đợi cho anh ta đi rồi, Hạ Ân rời chỗ nấp chạy về phía cô gái đó.

\- Cô... có sao không?

Hạ Ân cúi xuống đỡ cô ấy dậy. Bây giờ cô mới phát hiện ra là không chỉ có gương mặt của cô ấy có vết bầm tím mà ngay cả cơ thể cũng có rất nhiều.

\- Cảm ơn.

\- Khách sao gì chứ. Không biết tên khốn đó suy nghĩ cái gì mà lại đối xử với cô như vậy.

Hạ Ân không kìm được sự bực tức. Đối xử với phụ nữ như vậy tên kia không phải là thằng đàn ông mà là một thằng tồi. Nghe cô nói vậy, cô gái đó sợ hãi nhìn quanh rồi nói nhỏ với cô.

\- Đừng lớn tiếng. Anh ta thực ra là chồng tôi...

\- Chồng? Sao cô lại có thể lấy tên khốn đó được?

\- Không phải, ban đầu anh ta là người rất tốt. Nhưng khi lấy anh ta rồi, tôi mới phát hiện ra anh ta là 1 tên biến thái. Ngày nào tôi cũng bị anh ta đánh đập... đến khi tôi muốn ly hôn thì anh ta nhất quyết không kí... tôi cũng chẳng còn cách.

\- Tại sao cô không kiện hắn?

\- Nếu kiện được tôi đã kiện... chỉ là... thế lực của hắn quá lớn... tôi...

Nói tới đây, cô gái đó lại bật khóc. Hạ Ân liền hào phóng cho cô ấy mượn 1 bờ vai rồi an ủi. Thấy Phong nhìn cô khó hiểu, Hạ Ân trừng mắt ra hiệu cho anh ta đứng cách xa ra. Phong ghét nhất tham gia vào chuyện phụ nữ nên cũng lùi lại rồi quay mặt đi.

Để cô gái đó khóc xong, lúc này Hạ Ân mới lên tiếng.

\- Tôi tên là Hạ Ân, còn cô?

\- Tôi là Dư Lạc Linh.

\- Dư Lạc Linh, nghe tôi nói này, cô đừng nên yếu đuối nữa. Cuộc sống chẳng phải vô tận nên phải sống cho bản thân thật tốt.

Hai người nhìn nhau lập tức bật cười. Sau một hồi nghe Dư Lạc Linh kể về chuyện hôn nhân của cô ấy, Hạ Ân bây giờ mới biết được, thì ra là còn có người khổ hơn cô. Nếu đem Mặc Thần so sánh với Bạch Tiêu thì Mặc Thần là kẻ biến thái cấp độ 1, còn Bạch tiêu là cấp độ 10. Dư Lạc Linh... cô ấy còn khổ hơn cả cô...

Hai người quả là rất hợp nhau. Chỉ mấy câu thôi cũng trở đã trở lên thân thiết rồi.

Chỉ tội cho Phong đứng từ xa nhìn hai người một cách khó hiểu. Đúng là đàn bà phụ nữ, quá rắc rối!

Hạ Ân đi dạo với Dư Lạc Linh 1 vòng rồi thì cùng nhau vào dùng bữa. Sự vui vẻ còn chưa được bao lâu, đột nhiên Phong nhận được cuộc gọi từ Lôi. Anh ta nghe xong thì đi tới chỗ của Hạ Ân nói.

\- Thiếu phu nhân, Mặc gia cho gọi cô lên phòng họp.

\- Bảo với anh ta tôi chưa ăn xong.

\- Là Mặc gia cần cô làm việc giúp ngài ấy.

Bị Phong lải nhải bên tai, Hạ Ân cau mày đặt cái thìa xuống bàn rồi quay sang Dư Lạc Linh nói vài câu rồi theo Phong đi.

Cô và Phong đi vào thang máy lên tầng cao nhất. Quả nhiên là nhà hàmg trên không, qua tấm kính trong suốt nhìn xuống độ cao bên dưới khiến cô có chút sợ.

Đi qua một hành lang dài, dừng chân lại một căn phòng lớn, hai người bảo vệ kiểm tra an ninh 1 lượt mới mở cửa cho cô vào trong.
Cánh cửa lớn được mở ra, không gian rộng trong phòng đập vào mắt cô. Đặc biệt là văm phòng này có rất nhiều người khiến cô không được tự nhiên.

Mặc Thần đứng dậy, sải bước đến chỗ của cô rồi vươn tay không kiêng nể ai ôm cô vào lòng, nói to.

\- Các vị, đây chính là vợ của tôi. Hạ Ân! Cô ấy sẽ cho các vị mở rộng tầm mắt...

Cô đây còn không hiểu Mặc Thần nói cái gì nữa. Nhìn thân thiết thế này ai mà chả biết cô là vợ hắn. Có cần phải nói to như vậy không?

Xấu hổ chết chết mất!